Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 22: Chân giò hầm thịt hun khói




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tưởng Mục Thăng vẫn luôn tựa vào cửa, ôm cánh tay, ánh mắt đánh giá Thành Ôn. Động tác của Thành Ôn thuần thục, tựa hồ rất chăm chú, điều này làm cho ánh mắt đánh giá của Tưởng Mục Thăng càng tùy tâm sở dục.

Nếu nói Thành Ôn trong ngày thường ôn hòa nhĩ nhã, lộ ra một cỗ cảm giác vân đạm phong khinh, như vậy Thành Ôn hiện tại có vẻ cũng có tinh thần phấn chấn, càng thêm chân thật, một loại cảm giác khó có thể diễn tả chậm rãi chảy qua ngực Tưởng Mục Thăng...

Thành Ôn nhặt một ít nấm hương, thả vào bồn nước ngâm, lập tức đi chuẩn bị chân giò hun khói và thịt.

Thành Ôn vẫn luôn nghĩ, đồ ăn gì làm vừa đơn giản, còn ăn ngon, lại đẹp, không thể qua loa, hôm nay vừa lúc đến, thí nghiệm một chút món ăn nổi tiếng này.

Chân giò hầm thịt hun khói.

Thành Ôn hầm chân giò, cầm chút cẩu kỷ từ tủ ra, cà rốt cắt thành hình hoa, măng đông thái mỏng, chân giò cũng cắt thành miếng có độ dày như nhau, nhưng không thể quá mỏng, quá mỏng sẽ mất đi vị thịt chân chính.

Chờ hết thảy đều chuẩn bị tốt, Thành Ôn vô ý quay đầu, thấy Tưởng Mục Thăng còn đứng ở đó, hơn nữa mắt nhìn mình chằm chằm, tựa hồ nhìn rất chăm chú.

Thành Ôn không nghĩ gì sâu xa, nói: "Ông chủ Tưởng có hứng thú với nấu ăn?"

Tưởng Mục Thăng thu hồi ánh mắt, nửa trêu ghẹo cười nói: "Con người của tôi chỉ biết ăn, không biết làm... Chẳng qua nhìn Nhị gia nấu ăn, cũng là một loại hưởng thụ."

Thành Ôn không chú ý thâm ý trong giọng nói Tưởng Mục Thăng, không nói nữa, vớt nấm hương ra, chờ giò chín, thái giò thành lát. Một miếng thịt hun khói, một miếng chân giò, một cái măng đông dùng nấm hương đè lên, sau đó thả lại vào canh hầm, cẩu kỷ cùng cà rốt luộc qua một chút, chờ chín tới thì vớt lên.

Thành Ôn làm chân giò hầm thịt hun khói, rất mềm, lại thành hình mỹ quan, múc chân giò và nấm hương ra, rót canh nước nóng hầm hập. Màu chân giò hun khói vàng ươm, giò trong suốt, măng đông tỏa ra một cỗ mùi thơm ngát, nấm hương bao một tầng sắc thuốc nồng đậm, lại có cẩu kỷ đỏ cùng cà rốt làm làm đẹp, lại rắc thêm ít hành lá. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Mục Thăng đứng ở cửa phòng bếp cũng ngửi được mùi thơm, hương thơm rất nồng, thịt thuần hậu, chân giò hun khói tẩm ướp, mùi nấm hương độc đáo, hỗn hợp cùng một chỗ có một phen phong vị khác.

Tưởng Mục Thăng đi qua đại giang Nam Bắc, chân giò hầm thịt hun khói cũng ăn rồi. Món ăn này lúc còn có Hoàng đế là món ăn nổi tiếng, nhưng Tưởng Mục Thăng là lần đầu nhìn thấy chân giò hun khói hầm đẹp như vậy.

Nguyên Bắc ở bên ngoài, ngửi thấy mùi, thò đầu vào nhìn.

Nguyên Bắc đầu tiên là nhìn thoáng qua món ngon, hít hai hơi thật sâu, vô ý thoáng nhìn Tưởng Mục Thăng, cảm thấy ánh mắt Tưởng Mục Thăng nhìn Thành Nhị gia có chút quái quái, rốt cuộc lạ như thế nào, Nguyên Bắc cũng không nói lên được. Hơn nữa ánh mắt kia là giây lát lướt qua, Nguyên Bắc cũng không biết có phải mình hoa mắt hay không.

Dù sao Nguyên Bắc đi theo Tưởng Mục Thăng vẫn luôn tiếp xúc đến làm ăn, Nguyên Bắc chưa lớn lắm, chưa từng suy xét đến chuyện cưới vợ, chưa từng có tình cảm với ai, tất nhiên cũng không thể hiểu được loại ánh mắt "phức tạp" này.

Thành Ôn đặt chiếc đũa lên chén, nói với Tưởng Mục Thăng và Nguyên Bắc: "Đến nếm thử cái này thế nào."

Tưởng Mục Thăng cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng, nấm hương kẹp chân giò và thịt hun khói, hầm lâu vậy cũng không bị nát, mới vừa gắp lên hương khí nhào vào trong mũi, còn chưa nếm đã có thể cảm giác được mỹ vị.

Tưởng Mục Thăng cắn một hơi, nấm hương ngâm trong sắc thuốc nồng đậm, cái loại thơm, ngọt này Tưởng Mục Thăng là lần đầu tiên ăn được. Nấm hương mềm, ăn vào miệng là tan, giò thì béo, tuy rằng béo, lại không ngấy, da giò cực kỳ giòn, chân giò hun khói thơm ngọt nồng đậm, cuối cùng là mùi thơm ngát ngon miệng, trung hoà chân giò hun khói đầy mỡ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tưởng Mục Thăng gật gật đầu, cười nói: "Có thể sánh bằng đầu bếp ở kinh thành."

Nguyên Bắc cũng cầm đôi đũa, gắp một miếng nếm, bị nóng đến độ hít mấy hơi, liên tục gật đầu, ý bảo rất mỹ vị.

Tưởng Mục Thăng tức cười, nói: "Tiểu Bắc đi theo tôi không thích nói cười, đụng phải Nhị gia, sao lại biến thành tham ăn rồi."

Thành Ôn nói: "Chân giò hun khói khai vị, bổ máu, cẩu kỷ là dược liệu bổ dưỡng thông thường. Món ăn này đơn giản, mở dược thiện phường cần có đồ ăn đứng đầu bảng, không bằng dùng cái này."

Tưởng Mục Thăng nói: "Đối với tôi mà nói, cái gì cũng không đơn giản, đơn giản mà làm ra thế này, Tưởng mỗ cũng không làm được, cho nên vẫn là Nhị gia định đoạt."

Thành Ôn cũng không chối từ, nói: "Hiện tại cần phải có nước dùng, dù sao cũng phải ăn được, quan trọng nhất vẫn là hương vị tốt, hương vị ngon hơn tiệm khác, mới có thể có danh tiếng cùng khách hàng quen ổn định, không thì hương vị chung quy có vẻ nhạt."

Tưởng Mục Thăng cả đời cái gì cũng trải qua, chỉ là chưa từng xuống bếp, nói chuyện làm ăn thì hắn hiểu, chuyện này đúng là dốt đặc cán mai.

Thành Ôn ở đến tối mới về, vào cửa thấy Thành Hạo. Thành Hạo lần này không lướt qua người nữa mà là dừng lại, cười nói: "Nhị ca đúng là có máu mặt, ông chủ Tưởng mỗi ngày tìm đến, ông chủ Miêu cũng tới mời mày."

Nói xong hắn lấy thiệp mời ra, "Trưa có người đưa thiệp mời, bảo ngày mai mời mày đi ăn cơm."

Thành Ôn nghe thấy ba chữ "ông chủ Miêu", theo bản năng nhíu mi, mở thiệp mời ra nhìn, quả nhiên là Miêu Chính mời cậu trưa ngày mai đến tửu lâu dùng cơm.

Lần trước đã xảy ra chuyện không vui vẻ, tâm tư của Miêu Chính thì Thành Ôn có thể không biết, nhưng cậu cũng không nói gì với Thành Hạo: "Làm phiền Tam đệ."

Cậu nói xong bước vào trong.

Thành Hạo trừng bóng dáng cậu một hồi, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: "Để xem mày còn có thể kiêu ngạo tới khi nào!"

Thành Ôn tất nhiên là không đi, giữa trưa hôm sau cậu đến dược thiện phường, lại còn mấy ngày nữa dược thiện phường phải khai trương, tất nhiên bận.

Thành Ôn bảo người tới tửu lâu tiện thể nhắn, nói mình mấy ngày này thật sự bận quá, không đi được, lần sau mời ông chủ Miêu ăn cơm, coi như là bồi tội.

Miêu Chính lòng tràn đầy vui mừng chờ Thành Ôn đến chui đầu vào lưới, nào biết đợi nửa ngày, lại chờ được hạ nhân Thành gia, ngay cả bóng dáng Thành Ôn cũng không có!

Miêu Chính lập tức cảm thấy Thành Ôn không nể mặt mình, đen mặt.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa tiếng dữ đồn xa, những chuyện xấu đó của Miêu Chính đã sớm từ kinh thành truyền khắp đại giang Nam Bắc. Hạ nhân Thành gia sợ Miêu Chính khóc lóc om sòm, một khắc cũng không dừng, đi về. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Miêu Chính đập nát chén rượu, cô nương hầu rượu bên cạnh cũng run run vài cái.

Miêu Chính nhìn cô ta sợ hãi rụt rè là không kiên nhẫn, không có loại lạnh nhạt như Thành Ôn. Miêu Chính thích cái loại hình này, càng không để mình vào mắt, lại càng làm hắn ta thích.

Tâm tình hắn không tốt, nhấc một cái đĩa ném lên người cô gái hầu hạ, hùng hùng hổ hổ nói: "Không cần mày nữa, nhìn đã phiền chán, mau cút!"

Cô gái kia ước gì nhanh chóng chạy, nghe Miêu Chính mở miệng, lập tức run run rẩy rẩy chạy ra phòng, bên trong chỉ dư lại Miêu Chính uống rượu giải sầu, bỗng nhiên có tiếng đập cửa, người vào lại là Thành Hạo.

Miêu Chính từng gặp Thành Hạo, lần trước buổi tối hắn đi bái phỏng Thành gia, vốn định gặp Thành Ôn. Dáng người gầy gầy của Thành Ôn kia ghim ở trong lòng hắn, làm hắn ngứa ngày, nào biết lại không gặp bóng người, chỉ thấy Thành lão gia Thành Thư Chí, còn có lão tam Thành Hạo.

Thành Hạo cũng không khách sáo, vào kéo ghế dựa tự ngồi xuống, châm chén rượu, cười nói: "Ông chủ Miêu, tức giận cái gì vậy?"

Miêu Chính trừng hắn, nói: "Hình như tôi không mời Thành tam gia."

"Đúng vậy."

Thành Hạo gật đầu nói: "Ngài không mời tôi, nhưng mặt mũi ngài mời lớn, ngài không mời nổi."

Miêu Chính nghe, Thành Hạo rõ ràng là đang nói mỉa mình, vỗ bàn: "Làm sao! Thành gia bé tí ở trấn Tuyền Giang còn muốn cười tao?"

Thành Hạo vội vàng tươi cười, nói: "Ôi trời, ông chủ Miêu ngài tức giận cái gì, tất cả đều là Thành Ôn kia không biết cất nhắc, chẳng có liên quan gì đến Thành gia chúng tôi."

Thành Hạo nói xong, đè thấp giọng, cười nói: "Ông chủ Miêu, ngài nói ngài xem, đây là muốn thân phận có thân phận, muốn tiền có tiền, đi đâu chỉ cần vẫy tay một cái, hạng người gì không nịnh bợ ngài? Nhưng chỉ có Thành Ôn kia không thích, Thành Ôn ỷ vào hiện tại lui tới làm ăn với ông chủ Tưởng, lại càng cảm thấy mình cao quý, lại càng cảm thấy mình không ai bì nổi, khinh thường người khác, không để ngài vào mắt!"

Miêu Chính nghe hắn châm ngòi, trong đầu cũng hiểu được đúng là như vậy, lại vỗ bàn, cầm bầu rượu ùng ục ùng ục uống mấy ngụm rượu.

Thành Hạo thấy phản ứng của hắn, hết sức hài lòng, không ngừng cố gắng nói: "Nhưng ngài nghĩ xem, Thành Ôn ở trong mắt Tưởng Mục Thăng, là gì? Không phải chỉ là người làm ăn sao? Trừ tầng danh hiệu người làm ăn này, còn có quan hệ rắm gì? Cũng chỉ có ông chủ Miêu ngài, không chê nó thô bỉ, nguyện ý cho nó lọt mắt xanh." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Miêu Chính không hiểu được hắn nói có ý tứ gì, nói: "Nói chuyện mày đừng quanh co lòng vòng, không nói thì cút."

Thành Hạo liên tục nói: "Đương nhiên nói, đương nhiên nói, tôi đây không phải đang góp ý cho ngài sao? Ý của tôi là, đừng nhìn Tưởng Mục Thăng quan tâm Thành Ôn, nhưng nếu Thành Ôn thật sự có chuyện, Tưởng Mục Thăng là cha hay mẹ nó? Căn bản không quản nó, cho nên..."

Thành Hạo nói xong, giọng ép tới thấp hơn, đứng dậy, đến trước mặt Miêu Chính, thấp giọng nói vài câu.

Trên mặt Miêu Chính nhất thời lộ ra tươi cười, vỗ bả vai Thành Hạo, nói: "Ý hay! Thật sự là ý hay!"

Thành Hạo cười nói: "Đúng chứ, không tồi đâu. Chỉ cần sau khi chuyện thành công, đừng quên người góp ý như tôi, tôi đã mang ơn rồi."

Chân giò hầm thịt hun khói