Vào kỳ nghỉ hè của lớp 12, Nghê Huy tham gia cuộc thi thư pháp mang tính toàn quốc, đạt được giải nhất. Ông ngoại đặc biệt vui mừng cho hắn, kiên trì nỗ lực nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có thu hoạch, hơn nữa chính mình còn là lão sư nhập môn thư pháp của cháu ngoại.
Cuộc thi có thành tích, cũng xem như là một loại khẳng định, Nghê Huy tự nhiên sẽ không đem thư pháp cứ gác lại như vậy. Sau khi lên đại học, Nghê Huy vào ở ký túc xá một phòng bốn người, mỗi người đều có một bàn học độc lập, Nghê Huy liền đem nơi luyện chữ của mình dời đến ký túc xá, mỗi ngày đều bớt thời giờ để luyện chữ hai tiếng đồng hồ.
Đầu năm nay sưu tầm còn không náo nhiệt, khảo cổ là chuyên ngành ít được chú ý, hơn nữa đi làm vô cùng khó khăn. Người học chuyên ngành khảo cổ của trường bọn họ, giống như Nghê Huy bởi vì thích mà cam tâm tình nguyện đăng ký vào, đó là số rất ít, rất nhiều người đều là muốn nhờ vào chuyên ngành này mà làm ván cầu, chuyển khoa hoặc là thi nghiên cứu.
Trong ký túc xá của Nghê Huy có hai người bạn học chuẩn bị xin chuyển khoa, bởi vì không chuyển khoa, không biết tương lai sẽ ra làm cái gì. So ra, Nghê Huy thì quá dương dương tự đắc rồi, Nghê Huy là người bản địa, cha mẹ đã ra nước ngoài, nhìn cách hắn chi tiêu ăn mặc, thì biết gia cảnh vô cùng tốt, điểm này khiến cho các bạn cùng phòng của hắn rất ngưỡng mộ xen lẫn đố kị, được đầu thai tốt, có người cha tốt(editor: Cha của tiểu Huy có tốt đâu *bĩu môi*), tương lai cái gì cũng không lo, cả đời không đi làm cũng được, không cần lo lắng học chuyên ngành gì, thật sự là đồng nhân không đồng mệnh. (editor: cùng là người nhưng mệnh của mỗi người lại khác nhau)
Nghê Huy không biết bạn học của hắn trong lòng nghĩ mình như vậy, dù sao trong lớp của bọn họ, người kiên định học khảo cổ không nhiều. Nghê Huy là sinh viên có thành tích tốt nhất trong khoa của bọn họ, học tập lại kiên định, tự nhiên cũng thành môn sinh tâm đắc của các lão sư, lúc bắt đầu tiểu táo* cũng nhiều.
* 小灶: tiểu táo (tiêu chuẩn ăn tập thể cao nhất)
Nghê Huy là cao phú soái điển hình, tự nhiên sẽ nhận được sự đãi ngộ đặc biệt của các nữ sinh, mặc dù hắn từ trước đến giờ không chủ động đi trêu chọc nữ sinh, luôn là một dáng vẻ lạnh lùng, nhưng mà như vậy lại càng phát ra sự khốc soái của hắn, không biết dẫn đến bao nhiêu bạn học nữ thương tâm, tự nhiên sẽ dẫn đến càng nhiều nam sinh thèm muốn đố kị.
Buổi trưa hôm nay, Nghê Huy ăn cơm xong, vẫn như cũ trải giấy ra luyện chữ. Hắn luyện chữ Khải đã hơn 10 năm rồi, bản lĩnh thâm hậu, bây giờ đã bắt đầu luyện Hành Thư (editor: một kiểu viết chữ Hán gần giống chữ Thảo), thư pháp là một quá trình tiến hành theo chất lượng, trước Khải sau Hành, rồi đến Thảo rồi mới đến cái khác. Nghê Huy hai năm nay không có bái sư, toàn bộ đều dựa vào chính mình nghiền ngẫm và suy nghĩ mà luyện chữ, chuẩn bị qua khoảng thời gian này đi báo danh tham gia kỳ thi cấp bậc, không chừng có thể quen được vài lão sư, có thể học tập một chút.
Một người bạn cùng phòng trở về, vươn tay bịt mũi lại: “Thúi quá, thúi quá!”
Nghê Huy biết y là đang nói đến mực thúi, trên thực tế hắn dùng mực loại nhất, mang theo một cỗ mùi mực thơm, người ta cứ khăng khăng chê thúi, Nghê Huy liếc mắt một cái, không thèm để ý đến y, tiếp tục nhuận bút.
Người bạn đó nhìn bóng lưng của Nghê Huy: “Ta cảm thấy ngươi kỳ thực đặc biệt không thú vị a, mỗi ngày đều ở trong phòng đọc sách viết chữ, giống như một lão già vậy, thật sự không biết mấy nữ sinh kia vì sao mỗi người đều coi trọng ngươi, có phải là bởi vì không hiểu hay không, cho nên khoảng cách xin ra mỹ cảm?”
Nghê Huy đầu cũng không quay lại mà nói: “Ta như vậy lẽ nào không tốt sao? Ta không đi hẹn hò với nữ sinh, những mỹ nữ kia toàn bộ đều là vô chủ, ngươi muốn theo đuổi ai thì cứ theo đuổi. Ngươi còn có thể nói với bọn họ, ta giống như một lão già vậy, đặc biệt không thú vị.”
Người bạn cùng phòng đó bị Nghê Huy làm cho nghẹn, căm hận mà trừng mắt nhìn bóng lưng của Nghê Huy, xoay người đi. Nghê Huy vẫn luôn cảm thấy sự ghen tỵ của nam sinh tương đối nhẹ, nhưng trên thực tế, đây hoàn toàn không thích hợp với tất cả nam sinh, giống như người bạn cùng phòng của hắn lòng dạ hẹp hòi lại nhỏ mọn, chính mình không có bản lĩnh, lại chỉ biết oán trời trách đất, điều này khiến hắn nghĩ đến Nghê Vệ Dương và Nghê Hi, cho nên hắn rất ghét người bạn cùng phòng này.
Người bạn đó vươn vai: “Quá tốt rồi, ta học kỳ sau có thể xin chuyển khoa, không bao giờ học mấy cái đồ đá, đồ đồng cũ kỹ chó má này nữa, đều là những thứ cổ hủ, học rồi có được cái rắm gì, lại không thể sản sinh ra bất kỳ lực lượng sản xuất nào của xã hội!” Không thể trở thành tiền mặt là sự thật.
Nghê Huy không để ý đến y, để y tự biên tự diễn đi, bắt đầu chuyên tâm viết chữ, cái loại trường hợp này kỳ thực không quá thích hợp để luyện chữ, bàn thì không đủ rộng, hoàn cảnh không đủ thanh tịnh, tâm tình cũng không đủ tốt, nhưng mà Nghê Huy lấy điều này xem như là một loại rèn luyện.
Đương nhiên, hoàn toàn không phải tất cả mọi người đều ghen ghét Nghê Huy, hai người bạn cùng phòng khác của Nghê Huy thì tương đối hoà nhã, chí ít sẽ không thể hiện rõ trên mặt, trong đó có một bạn học tên là Đằng Ngộ từ nhỏ đã vô cùng yêu thích mạo hiểm khảo cổ, đem khảo cổ làm thành chí hướng của cuộc đời, cho nên mới lựa chọn khoa khảo cổ, y và Nghê Huy cũng coi là cùng chu chí hướng, hai người cũng có đề tài chung.
Đằng Ngộ rất ngưỡng mộ Nghê Huy viết chữ rất đẹp, y cảm thấy làm một nam nhân, ngoại trừ học rộng hiểu nhiều, còn phải có tu dưỡng văn nghệ.
Lúc Nghê Huy viết chữ, thì Đằng Ngộ trở về, thấy hắn lại đang viết chữ, liền đứng phía sau xem, hôm nay Nghê Huy viết bức thư pháp này vô cùng đẹp, không có nét bút hỏng nào. Hai người đều ngừng thở, đợi nét bút cuối cùng hoàn thành, thì lúc này, Nguyên Tiên bạn cùng phòng trở về đụng mạnh về phía Đằng Ngộ: “Xem cái gí mà nhập thần như vậy?”
Đằng Ngộ không có đề phòng, nhào về phía trước, đụng đến vai của Nghê Huy, kết quả nét bút cuối cùng của Nghê Huy thành nét hỏng, đem bức thư pháp này đều huỷ diệt. Đằng Ngộ chửi một câu: “Ta thao, 00, ngươi muốn chết hả, đem chữ của Nghê Huy làm hư rồi.”
00 này giả bộ làm vẻ mặt vô tội: “Phải không? Hư rồi thì viết lại.”
Nghê Huy liếc 00 một cái, không nói lời nào, đem bức chữ viết hỏng gấp lại, cũng không có tâm tình viết nữa.
Đằng Ngộ trừng 00 một cái, sau đó săn tay áo lên: “Ta đến viết.” Đằng Ngộ dưới sự soi sáng của Nghê Huy bắt đầu viết chữ, chiếu theo chính hắn nói, không phải là luyện chữ mà là luyện tâm. Sinh hoạt phí mà nhà Đằng Ngộ cho y có hạn, y không xài mực loại nhất được, chỉ có thể mua mực bình thường, cho nên mực nước vừa đổ ra, liền có một mùi thúi bay ra, theo tình hình thông thường, phải đợi lúc 00 không có ở ký túc xá y mới viết chữ, bởi vì tên gia hoả này vô cùng quy mao*, mỗi lần đều quát mực thúi.
*龟毛: từ cụm từ: 龟毛兔角: sừng thỏ lông rùa (nghĩa bóng: chỉ những việc không thể xảy ra, giống như thỏ không có sừng và rùa không có lông)
Mực nước của y vừa đổ ra, tên 00 đó liền một mặt khổ đại cừu thâm: “Đằng Ngộ, ngươi tuyệt đối là cố ý, muốn độc hại lỗ mũi của ta phải không, ta muốn ói, quá buồn nôn rồi.”
Đằng Ngộ tính cách vô cùng rộng rãi, thích đùa giỡn, y liếc 00 một cái: “Đây gọi là hương mực, hiểu không? Người không có văn hoá mới cảm thấy mực nước thúi. “
Nghê Huy nhịn không được bật cười.
00 vội vàng chạy ra bên ngoài, khứu giác của tên gia hoả này đặc biệt nhạy bén, mỗi lần Đằng Ngộ muốn đối phó với y, liền dùng mực nước của mình đến đối phó y.
00 vừa ra khỏi cửa, Thuỷ Hướng Đông lại tới, mang theo một ít đồ ăn vặt tới. Nghê Huy đang định lên giường nghỉ ngơi, quay đầu lại thấy Thuỷ Hướng Đông ngoài cửa: “Anh sao lại đến đây?”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Buổi trưa không gặp em ở căn teen, gửi tin nhắn cho em cũng không trả lời, em ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, em ăn mì thịt bò ở nhà ăn của người Hồi giáo.” Hắn nói rồi móc điện thoại di động từ trong túi ra, “Hết pin rồi.”
Thuỷ Hướng Đông đem đồ ăn đặt trên bàn, thấy giấy Tuyên Thành đã gấp lại, mở ra xem: “Bức này rất tốt, sao nét cuối lại bị hỏng rồi?”
Đằng Ngộ nói: “Cái tên vương bát đản vừa chạy ra đó, lúc đó ta đang nhìn Nghê Huy viết chữ, y cố ý đụng vào, liền viết hỏng luôn.”
Thuỷ Hướng Đông nhíu mày: “Nếu không vẫn là về nhà ở đi, không có người làm phiền đến việc luyện chữ của em. Dù sao phí của ký túc xá đã đóng rồi, một học kỳ cũng không kiểm tra mấy lần.”
Nghê Huy mở cái túi của Thuỷ Hướng Đông mang đến ra, đem đồ ăn bên trong lấy ra: “Đằng Ngộ, đến ăn nè.”
Đằng Ngộ ngửi thấy mùi đồ ăn, thò đầu ra xem: “Wow, gà xé, đồ ngon.” Vội vàng chạy đi rửa tay.
Nghê Huy nói: “Em còn chưa lấy bằng lái, không cách nào tự lái xe được, không thuận tiện.” Căn nhà kia của Thuỷ Hướng Đông cách trường học không gần, đi bộ thì không được, lái xe phải mất mười mấy phút, đi xe đạp cũng hơi xa.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh đưa em đi học, ban ngày thì ở ký túc xá nghỉ ngơi, buổi tối thì về nhà.”
Đằng Ngộ xé một cái đùi gà ra ăn: “Theo ta thấy, Nghê Huy, nhà của ta nếu như ở gần đây, ta chắc chắn sẽ về nhà ở, trong nhà thoải mái hơn nhiều a. Anh của ngươi nguyện ý đưa đón, chuyện tốt như vậy ở đâu có a, đi đi, lúc kiểm tra phòng ta giúp người che giấu một chút.” Thuỷ Hướng Đông đối với thân phận bên ngoài là anh họ của Nghê Huy.
Nghê Huy suy nghĩ một chút: “Em mua xe máy đi, lúc anh bận, em sẽ tự mình chạy xe đi.”
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Được.”
Thế là Nghê Huy còn chưa học hết năm nhất, đã dọn ra ngoài ở, hơn nữa còn là ở cùng với Thuỷ Hướng Đông. Làm cho Thuỷ Hướng Đông vui mừng khôn xiết, mỗi ngày lại trở về thời gian tốt đẹp lúc học cấp ba ở cùng nhau, không, bây giờ càng tốt đẹp hơn, bởi vì bọn họ đã xác định mối quan hệ yêu đương, đây chính là cuộc sống ở chung ngọt ngào hạnh phúc.
Căn nhà này có kết cấu là ba phòng ngủ một phòng khách, ở đây bình thường chỉ có Thuỷ Hướng Đông ở, y bình thường buổi tối ở công ty tăng ca, sẽ trở về đây để qua đêm.
Vào thứ sáu, hai người đem đồ đạc của Nghê Huy thu dọn một chút, sau đó chuyển đi. Đồ đạc ở ký túc xá cũng không có gì cần phải chuyển đi, chỉ là một số vật dùng hằng này và quần áo, như các loại chăn gối thì không đem đi, buổi trưa có thể ở đây ngủ trưa, máy vi tính, sách vở thì càng không cần phải nói, để ở trường học thì thuận tiện hơn, dù sao trong nhà cũng có máy vi tính.
Vì để cho Nghê Huy luyện chữ, Thuỷ Hướng Đông còn đặc biệt mua một bàn sách lớn, đặt trong thư phòng, để hắn dùng luyện chữ. Thuỷ Hướng Đông đã sớm sắp xếp cho Nghê Huy một căn phòng, quần áo cũng chuẩn bị rất nhiều, nhưng mà lại rất ít sử dụng đến. Bởi vì bình thường đều ở ký túc xá, cuối tuần mới về nhà, căn bản không cần phải đến đây, bây giờ vào đây ở cũng thuận tiện, thu dọn một chút là được.
Thuỷ Hướng Đông trải giường chiếu cho Nghê Huy, Nghê Huy chỗ này nhìn nhìn, chỗ kia nhìn: “Cây xương rồng và cây nha đam ở đây em thấy đều sắp chết hết rồi, bao lâu rồi anh chưa tưới nước?” Cây xương rồng đã bị chết khát, có thể thấy lâu rồi chưa tưới nước.
Thuỷ Hướng Đông ở trong phòng nên không nghe thấy, Nghê Huy cầm lấy bình xịt nước vào phòng bếp lấy nước, phát hiện trong phòng bếp đóng một tầng bụi, không biết đã bao lâu rồi chưa dùng qua.
Nghê Huy đã tưới nước cho cây xương rồng và cây nha đam héo.
Thuỷ Hướng Đông làm xong, thấy Nghê Huy đang cầm cây lau nhà mà lau, vội nói: “Để anh, để anh.”
Nghê Huy liếc y một cái: “Anh chính mình ở đây, có phải mỗi ngày chỉ vào để ngủ thôi phải không, từ trước đến giờ đều không làm vệ sinh?”
Thuỷ Hướng Đông hắc hắc cười: “Anh bận quá, có lúc tới nửa đêm mới về, tắm rửa xong là đi ngủ luôn, làm gì rảnh rỗi để làm về sinh.”
“Anh sao lại có thời gian nhắn tin với em?”
“Anh vừa có thời gian liền muốn nói chuyện với em.” Thuỷ Hướng Đông tiếp tục cười xoà, “Bình thường anh ở đây một mình, thỉnh thoảng sẽ bớt thời gian mới làm vệ sinh một chút, bây giờ em cũng vào đây ở, anh sẽ tìm một người làm bán thời gian đến đây.”
Nghê Huy nhớ đến bình thường y nhắn tin với mình, gửi tin rồi chẳng thấy hồi âm, phải đến sáng hôm sau mới có thể trả lời, đoán chừng là trong lúc đợi thì ngủ quên, y ngẩng đầu tỉ mỉ mà nhìn Thuỷ Hướng Đông, phát hiện vành mắt của y bị thâm quầng, không nhịn được thở dài: “Anh bình thường cũng phải chú ý sức khoẻ, đừng quá vất vả.” Lại phải đi học, còn phải quản lý công ty của hai nhà, còn phải bận rộn yêu đương, thật sự là người sắt cũng chịu không nổi.
Thuỷ Hướng Đông vươn tay ôm lấy hắn, đem đầu tựa lên vai của hắn: “Không sao đâu, nghe em nói như vậy, anh giống như là được tiếp máu, đầy máu phục sinh.”
Nghê Huy đẩy đẩy y: “Em nói là thật đó, đừng ỷ vào mình còn trẻ, liền lãng phí sức khoẻ a. Anh nếu như ngày nào đó già yếu bệnh tật, em sẽ là người đầu tiên đạp anh đi.”
Thuỷ Hướng Đông hôn lên lỗ tai của Nghê Huy: “Tuân mệnh, anh nhất định sẽ chú ý bảo trọng sức khoẻ. Đợi anh tốt nghiệp rồi, thì có thể nhẹ nhàng hơn một chút.”
Nghê Huy nói: “Nếu không thì hay là nói với mẹ của em, đem công ty của nhà bán đi là được, em xem công ty tình hình đó hoàn toàn không tốt lắm, lão gì Vương Chí Hoà kia luôn bằng mặt không bằng lòng. Em phải nói thử với mẹ, mỗi năm cũng kiếm không được bao nhiêu tiền, mẹ của em còn đem nó làm gà mái mà đẻ trứng vàng.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh mới làm ra chút thành tích, liền đem công ty bán đi, có phải là quá thua thiệt hay không?”
“Thua cái gì, có khởi sắc bán mới tốt, như vậy có thể rất được giá.” Nghê Huy không cho là đúng nói.
Thuỷ Hướng Đông nói: “Để anh suy nghĩ một chút. Ngày mai anh sẽ gọi người làm đến.”
Nghê Huy nói: “Không cần gọi đâu, chỉ có hai chúng ta ở đây, lại phải ăn bên ngoài, có thể có bao nhiêu việc phải làm. Vệ sinh bình thường em quét dọn một chút là được. Em không thích có người ngoài vào nhà của chúng ta.”
Thuỷ Hướng Đông nở nụ cười: “Được, không để người khác đến. Ông nội bà nội và Dương Dương cũng không nói, đây là tổ ấm nhỏ của hai chúng ta.” Y có chút thầm vui, không có đem chuyện căn nhà ở khu Dương Phổ nói với Thuỷ Hướng Dương, như vậy thì không cần lo lắng em trai sẽ đánh vỡ gian tình của hai người bọn họ.
Nghê Huy động một chút: “Được rồi, buông em ra đi, nhanh đi làm vệ sinh, anh đến phòng bếp dọn dẹp một chút, sau này có thể nấu chút gì đó.” Nếu thật sự dọn đến đây, vậy thì phải đem nơi này làm thành nhà.
“Tuân mệnh!” Thuỷ Hướng Đông đứng thẳng người, chào một cái, chạy đến phòng bếp dọn dẹp, miệng còn hát điệu hát dân gian.
Làm vệ sinh xong, hai người chạy ra ngoài ăn cơm, sau đó mua một đống đồ ăn về, đồ ăn vặt, thức ăn nhanh, đồ đóng hộp, trái cây, nước uống, bia rượu,… đem tủ lạnh nhét đầy.
Thuỷ Hướng Đông nhìn căn nhà sáng sủa sạch sẽ, nằm trên sofa mà than vãn: “Ai, cuối cùng cũng giống nhà rồi, một người ở một nơi, trước sau cũng chỉ là một căn phòng, hai người ở cùng nhau, mới gọi là nhà a.” Còn phải là hai người yêu nhau.
Nghê Huy cầm lấy một chai nước uống đi qua, ngồi bên cạnh Thuỷ Hướng Đông, sau đó dựa về sau một chút, ngã xuống người Thuỷ Hướng Đông, trên người “A” một tiếng: “Đây thật sự là gánh nặng ngọt ngào a, anh vừa ăn no đầy bụng.”
Nghê Huy biết đã đè lên bụng của y, sau đó xê dịch một chút, tránh bụng của y. Tiếng thở của Thuỷ Hướng Đông trở nên hỗn loạn, vươn tay ra, từ dưới áo của Nghê Huy mà mò vào trong, sờ lên da thịt nhẵn nhụi trơn bóng của hắn, Nghê Huy đem tay của y cầm ra: “Đừng sờ loạn.”
Thuỷ Hướng Đông trong lòng nói, em có thể cọ cọ bậy bạ, anh vì sao không thể sờ loạn a. Y tinh tế mà hôn lên vành tai Nghê Huy, Nghê Huy bị y hôn có chút ngứa ngáy, liền xoay cái cổ một cái, Thuỷ Hướng Đông liền vươn đầu lưỡi ra, liếm một chút lên viền tai của Nghê Huy, lỗ tai của Nghê Huy là điểm nhạy cảm, bị Thuỷ Hướng Đông vừa liếm, toàn thân như có dòng điện chạy qua, cả người đều xụi lơ. Thuỷ Hướng Đông phát hiện được phản ứng của hắn, há miệng ngậm lấy vành tai của hắn, tinh tế mà gặm nhắm, tiếng thở của Nghê Huy dần dần dồn dập, cũng có chút nhịn không được mà bật ra tiếng rên rỉ.
Thuỷ Hướng Đông đem chai nước trên tay hắn lấy qua, đặt trên bàn, sau đó chính mình một tay chống vào sofa, ôm lấy Nghê Huy nửa ngồi dậy, môi lưỡi một chút cũng không nhàn rỗi, không ngừng mà kích thích lỗ tai và cần cổ của Nghê Huy. Yết hầu của Nghê Huy phát ra tiếng càu nhàu, hít thở càng lúc càng dồn dập, trong lòng hắn cảm thấy như vậy không tốt, nhưng mà lại có chút tham luyến cảm giác này, dường như có một cái lông vũ đang vẩy lên quả tim của mình, ngứa một chút, tê tê dại dại một chút, muốn nhiều thêm một chút.
Thuỷ Hướng Đông là một cao thủ *, Nghê Huy chuyển đến đây một buổi tối, bọn họ liền ở cùng nhau, nhưng mà bởi vì kiên trì của Nghê Huy, không có làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn là có đột phá bản chất, Nghê Huy chủ động đáp lại y, hai người giúp đối phương dùng tay giải quyết. Thuỷ Hướng Đông trong lòng nghĩ, chính mình lúc trước có phải quá cẩn thận dè dặt rồi hay không, kỳ thực vô sỉ một chút, gan lớn một chút, không chừng Nghê Huy đã sớm theo chính mình. Nhưng mà bây giờ cũng không muộn, lấy tuổi tác của cơ thể mà nói, hai người còn đang trong gia đoạn đan xen giữa trưởng thành và nửa trưởng thành, muộn một chút cũng không có gì là không tốt, đối với thân thể cũng có chỗ tốt.
Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy tiến vào thời kỳ trăng mật, mỗi ngày vào buổi sáng không cần biết có học hay không, đều cũng nhau đi học, buổi trưa thông thường là cùng nhau ăn cơm, buổi tối lúc về nhà thông thường khó mà cùng đường, Thuỷ Hướng Đông buổi chiều lúc không có tiết thì trực tiếp đến công ty, Nghê Huy học xong ăn cơm rồi tự đón xe về nhà.
Xe máy đã từng nói đến cũng không mua, việc dừng và đỗ xe hoàn toàn không thuận tiện như trong tưởng tượng, thông thường buổi sáng Nghê Huy cùng đi học với Thuỷ Hướng Đông, thì không cần chạy xe, buổi tối phải chạy xe trở về, sáng sớm ngày hôm sau lại ngồi xe của Thuỷ Hướng Đông, xe máy làm sao mang đến trường đây, cho nên hoàn toàn không làm được. Vả lại xe máy cũng không an toàn, mùa đông sắp đến rồi, Thuỷ Hướng Đông cũng lo lắng Nghê Huy bị lạnh, thế là dứt khoát để y lái xe trở về, dù sau đến kỳ nghỉ đông, Nghê Huy liền có thể thi bằng lái rồi, đến lúc đó chính hắn có thể lái xe đi học.
Nghê Huy về đến nhà, trước tiên là đến siêu thị ở gần nhà mua một ít đồ ăn khuya, sau đó trở về đi luyện chữ, học bài, đọc sách, Thuỷ Hướng Đông còn mua một cái máy chạy bộ đặt ở trong phòng, mỗi ngày còn có thể luyện sức khoẻ nửa tiếng, không bước chân ra khỏi nhà, thì cái gì cũng có thể làm được.
Thuỷ Hướng Đông thông thường phải đến sau chín mười giờ mới về nhà, tăng ca ở công ty IT là chuyện bình thường, làm ông chủ may ra có thể không cần tăng ca, nhưng mà y cả ngày phải đi học, thời gian làm việc chỉ có thể đặt vào buổi tối.
Nghê Huy nói: “Em cảm thấy những đồng nghiệp kia của anh quá đáng thương rồi, lựa chọn cái ngành nghề này, liền trở thành không ngày không đêm.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Không có a, trình độ kỹ thuật cao, làm xong liền đi, trình độ kém, nhiệm vụ công việc không hoàn thành, chỉ có thể ở lại tăng ca. Anh kỳ thực hoàn toàn không hy vọng bọn họ tăng ca, mỗi người đều giỏi kỹ thuật thì tốt rồi.”
“Vậy anh cũng không cần ở lại tăng ca với họ, anh lại không cần phải lập trình.”
Thuỷ Hướng Đông nói: “Anh không có tăng ca cùng bọn họ, anh làm công việc của chính mình thôi, công ty của nhà em việc nhiều như vậy, mẹ em giao cho anh, anh ít nhiều cũng phải hao tâm một chút chứ.”
“Lại nói tiếp, lại là làm công cho em phải không?”
“Ừ, em mới biết hả?”
Nghê Huy đem đồ ăn khuya đã nấu xong bưng lên: “Ăn thôi.”
Thuỷ Hướng Đông nháy mắt với hắn một cái: “Em muốn nuôi anh thành một người mập mạp phải không? Sau này vóc dáng của anh biến dạng, sớm trở thành một đại thúc, em có phải là muốn quăng anh đi rồi đi tìm một tiểu ca trẻ tuổi hay không?”
Nghê Huy tức giận nói: “Ai nói với em buổi tối đói bụng?”
Thuỷ Hướng Đông cười hì hì, mút một muỗng cháo đến bên miệng Nghê Huy: “Em cũng ăn chút đi.”
Nghê Huy né tránh: “Em buổi tối không đói, không ăn đâu. Em hy vọng anh buổi tối đừng tăng ca nữa, như vậy thì sẽ không cần ăn khuya, thường xuyên ăn khuya đối với dạ dày không tốt.”
Thuỷ Hướng Đông gật đầu: “Được, anh sau này không ăn nữa.” Vì hạnh phúc cả đời, Thuỷ Hướng Đông quyết định đem việc ăn khuya bỏ đi.
“Em chuẩn bị cho anh chút trái cây ha, thật sự đói, thì ăn chút trái cây.” Nghê Huy nói.
Thuỷ Hướng Đông nhào qua hôn Nghê Huy một cái: “Thân ái à, em quá tri kỷ rồi.”
Ăn khuya xong, Thuỷ Hướng Đông và Nghê Huy chán ngán một lát, xem tivi hoặc là xem phim một chút. Trò chuyện với nha, nói những chuyện trong công việc, đối với việc quản lý công ty, Nghê Huy mặc dù không hứng thú, nhưng mà hắn suy cho cùng cũng làm vài năm, kinh nghiệm và tầm nhìn vẫn có, hai người thương lượng một chút, thì có thể tìm được không ít đối sách tốt. Có mưu sĩ như vậy, Thuỷ Hướng Đông cũng nhẹ nhàng không ít.
Dính nhau đủ rồi, thì đi tắm rửa rồi đi ngủ, căn phòng đó của Nghê Huy mặc dù dọn dẹp sạch sẽ rồi, kỳ thực cũng chưa từng dùng qua lần nào, thuần tuý là để trưng bày. Bởi vì thời tiết lạnh rồi, trong chăn lạnh giá, có người làm ấm giường cho, vì sao lại không dùng. Cuộc ống hạnh phúc của hai tiểu phu phu bọn họ trước mắt xem ra, còn vô cùng mỹ mãn. Nghê Huy rất hài lòng, Thuỷ Hướng Đông cũng hài lòng, nếu như có thể cái gì kia, y càng hài lòng hơn.