Trọng Sinh Chi Dung Thiếu

Chương 76: Dung thiếu trở về




“Tiểu Phi!” Dung Cẩn Nghiêm giữ cổ tay Dung Phi lại: “Tô Trăn vẫn luôn ở đây kể từ khi con gặp tai nạn!”

Dung Phi nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Dung Cẩn Nghiêm, khóe môi đột nhiên nở một nụ cười mỉa mai: “Sao thế? Chỉ cần đặt tôi và Tô Trăn ở cùng một chỗ, ông liền nhất định là sẽ thiên về phía anh ta, đúng không?”

Nhìn thấy Dung Phi như vậy, An Khải Văn nhíu mày, “Cậu làm sao vậy? Dung Phi?”

“Cái gì gọi là tôi làm sao?” Dung Phi kéo khóe môi lên, trong sự ngông cuồng nhiều hơn là phóng túng, “Không phải anh “yêu” tôi như thế này sao?”

Từ “yêu” đó được nhấn mạnh một cách cường điệu, cố ý.

An Khải Văn sững sờ hai giây, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận dữ, nhưng Dung Phi vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, anh ta chỉ có thể cố gắng kiềm chế lại.

Tô Trăn lặng lẽ đứng cách đó không xa, tựa hồ đang quan sát từng động tĩnh của người trước mặt, trong mắt hiện lên một loại cảm giác áp bức khó nhận thấy.

Lúc này, Dung Phi đầy vẻ khinh bỉ nhìn Tô Trằn, “Thằng biến thái này sao còn ở đây? Hay là mày muốn tao nói ra những chuyện mày đã làm để cho Dung tiên sinh nghe một chút? Ông ta vẫn luôn dành cho mày sự kỳ vọng mà?”

“Dung Phi, rốt cuộc con bị làm sao vậy!” Dung Cẩn Nghiêm cực kỳ chán ghét lời nói của con trai mình, “Kể từ khi con bị thương, Tô Trăn cùng An Khải Văn đều ở chỗ này chờ con tỉnh lại! Đây hẳn chính là thái độ con nên có đối với người quan tâm con như vậy sao!

Dung Phi khẽ cười, “Bọn họ quan tâm, có lẽ không phải là tôi đâu? Dung tiên sinh, ngài thử hỏi hai người họ xem, có ai đối xử tốt với tôi không?”

Chỉ nghe thấy một tiếng “bốp” vang lên, Dung Cẩn Nghiêm tát vào mặt hắn.

“Dung tiên sinh!” An Khải Văn tiến lên muốn ngăn cản, nhưng gương mặt Dung Phi đã sưng lên.

Dung Cẩn Nghiêm cứng đờ tại chỗ, ông cũng biết Dung Phi vừa tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, cơ thể còn rất yếu ớt, lại là chấn thương não, suy nghĩ có lẽ vẫn còn hỗn loạn, bản thân không nên đánh hắn.

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ấy, thái độ và giọng điệu của Dung Phi, giống như Dung Phi trước đây, người không biết tiến lùi, vô trách nhiệm, người đã khiến ông thất vọng tột cùng.

Dung Phi không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Dung Cẩn Nghiêm, nhún vai nói: “Tại sao ông không đánh chết ta luôn đi?”

Dung Cẩn Nghiêm giữ im lặng trong vài giây, sau đó lạnh lùng nói: “Con vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, hãy nghỉ ngơi thật tốt.”

Nói xong, ông rời khỏi phòng bệnh. Đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, Dung Cẩn Nghiêm che trán, bả vai run rẩy.

Thư ký của ông bước lên đỡ ông, “Dung tiên sinh, vừa rồi không phải Dung thiếu đã tỉnh lại rồi sao? Sao ngài lại…”

Nét mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của Dung Cẩn Nghiêm chợt hiện lên một nụ cười đau đớn và bất lực, ông lẩm bẩm: “Tôi đã biết từ lâu… Dung Phi như vậy mới là con trai tôi… Còn cái tên Dung Phi kia… chỉ là một chút ân huệ của Chúa dành cho người cha bất trách như tôi mà thôi…

Trong phòng bệnh, An Khải Văn không thể nhúc nhích, người trước mặt này thực sự là Dung Phi từng cùng anh ta trình diễn trên sàn catwalk hay sao?

“Dũng Phi… cậu làm sao thế?”

“Tôi làm sao cơ?” Dung Phi ngẩng đầu lên đầy đắc ý, “Sao anh không nói với vị Tô thiên vương đại danh đỉnh đỉnh đằng kia là anh đã làm gì với tôi trong quán bar Golden Rose?”

An Khải Văn cau mày, còn Tô Trăn bên cạnh vẫn im lặng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào biểu cảm của Dung Phi.

“Ngươi hôn ta, cái lưỡi chết tiệt kia còn muốn chui vào trong nữa! À há! Thực ra ngươi muốn thượng ta trong cái phòng kia phải không? Đồ khốn nạn! ” Sắc mặt Dung Phi cố chấp mà điên rồ, lời lẽ mỉa mai và chửi rủa không chút che giấu, chắc chắn đã đâm thẳng vào trái tim An Khải Văn.

“Ở trong lòng ngươi, ta thật đáng ghê tởm đến cực điểm sao?” An Khải Văn nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi nói đi? Hay là sau khi được những kẻ đội lốt ‘đại sư thời trang’ kia hưởng thụ, ngươi cũng muốn tìm kiếm sự an ủi từ ta?” Dung Phi nhướn mày, hắn trong giờ phút này, đang đi tìm niềm vui trong việc làm tổn thương người khác.

An Khải Văn giơ nắm đấm lên, chỉ trong khoảnh khắc định giáng xuống mặt Dung Phi, anh ta dừng lại, đưa tay bóp chặt cằm Dung Phi, nhìn vào đôi mắt tràn đầy giận dữ và ghê tởm của hắn.

Tất cả là lỗi của ta, sao ta lại có thể yêu một người như người. Hãy nói cho ta biết, người đàn ông cùng ta sải bước trên sàn diễn thời trang, chẳng qua chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch giả tạo!

“Kia không phải ta.” Dung Phi vung tay đẩy người kia ra, dựa lưng vào gối.

An Khải Văn gật đầu, nếp nhăn trên trán vẫn chưa giãn ra, trong ánh mắt vẫn lộ rõ một loại cảm xúc mang tên là sự tuyệt vọng.

Anh ta há miệng định nói điều gì đó, nhưng rồi lại quay người bỏ đi.

Cửa phòng bệnh đóng sầm lại với tiếng “sập” vang dội, An Khải Văn nhìn theo hành lang bệnh viện dài hun hút, tầm nhìn bắt đầu mờ đi.

Anh ta bước vội về phía trước một cách mất kiểm soát, lao vào nhà vệ sinh, hai tay chống lên bồn rửa mặt, khi cúi đầu xuống, có chất lỏng nhỏ giọt xuống.

“……Rốt cuộc tại sao ta lại yêu phải một người như thế nào……”

Trong phòng bệnh, Dung Phi thoải mái dựa vào gối, đưa hai tay lên trước mặt, từng ngón tay đều cử động, trên môi nở nụ cười rạng rỡ, vui sướng vô cùng.

Ngươi cảm thấy vui mừng khi cuối cùng cũng lấy lại được cơ thể của mình đúng không?

Tô Trăn, người luôn im lặng, chậm rãi mở miệng lên tiếng. Không sai, Tô Trăn là người đầu tiên và duy nhất tại đây biết trong khối thân thể lúc này, không phải là Dung Phi mà là Dung Thiếu.

Trong chớp mắt, nụ cười trên môi Dung Thiếu biến mất, hắn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Tô Trăn.

Trên khuôn mặt của đối phương không hề biểu lộ cảm xúc, hai tay vẫn ôm chặt lấy cánh tay. Anh im lặng đến mức Dung Thiếu thậm chí còn quên mất sự hiện diện của anh.

“Quả nhiên, ngươi đã biết… Thằng khốn kia trộm thân thể của ta!” Dung Thiếu nghiến răng nghiến lợi, “Tên trộm đó, hắn không những thích thú mọi thứ của ta, còn hèn hạ cùng ngươi thân mật bên nhau! Hắn như một con đàn bà yêu thầm ngươi! Hắn cam tâm để người chịch. Mẹ kiếp, thật đáng ghê tởm.

“Ồ, vậy là người đã thấy hết mọi chuyện của chúng ta rồi à?” Tô Trăn ngẩng đầu lên, nhếch mép.

“Ha, không sai! Tô Trăn, bất kể truyền thông nói về ngươi đẹp đẽ đến đâu, nhưng ta biết ngươi bẩn thỉu đến mức nào! Ngươi nói dối hắn rằng chúng ta có tình cảm tốt đẹp từ nhỏ? Chúng ta có tình cảm tốt, tốt đến nỗi ta muốn ngươi chết ngay lập tức! Ngươi còn hôn hắn khi hắn say xỉn, ngươi có thấy ghê tởm không? Đây là cơ thể của ta! Và những chuyện bẩn thỉu đó, ngươi muốn làm mỗi ngày phải không? Ha?”

Tô Trăn chậm rãi đi tới, ngón tay chạm vào môi của Dung Thiếu, dùng sức lau đi môi của hắn, gần như muốn lau đến chảy máu, “Nếu không phải em ấy đã dùng thân thể này, hơi thở của ngươi khiến ta buồn nôn.”

Dung Thiếu hung tợn ngoảnh mặt đi chỗ khác, “Ha! Vậy thì sao! Đây là cơ thể của ta! Cái tên đó chỉ có thể đứng sang một bên!”

“Ngươi làm gì em ấy vậy?” Giọng nói của Tô Trăn lạnh lẽo như lưỡi dao, xé toạc không khí, cứa vào mắt đối phương.

“……Ngươi đoán xem? Hắn đã biến mất rồi!” Dung Thiếu sờ đầu mình đầy băng gạc, nghiêng người về phía Tô Trăn, “Hoặc có lẽ nên nói, hắn đã chết rồi!”

Trong một cái chớp mắt, ngón tay của Tô Trăn siết chặt lấy cổ của Dung thiếu, ấn chặt hắn vào gối, biểu cảm của anh vô cùng lạnh lùng, dường như cho dù thật sự bóp chết Dung thiếu cũng chẳng có gì đáng ngại với anh, “Rốt cuộc ngươi đã làm gì em ấy!”

Dung Thiếu khó khăn lắm mới nhả ra được một câu, ánh mắt vẫn đầy vẻ đắc ý và kiêu ngạo, “Thử xem ngươi dám bóp cổ ta không……”

Tô Trăn đột ngột buông tay, Dung Thiếu đấm thẳng vào mặt anh, rồi thở hổn hển ngã về phía sau, như thể vừa dùng hết sức lực mà mình đang có.

“Hãy nhớ kỹ điều này, Tô Trăn. Cái thân xác này là của ta, là ta sống trên đời chứ không phải là hắn!”

Tô Trăn liếc nhìn hắn một cái, thong dong bước ra khỏi phòng bệnh. Anh đứng ở cửa bệnh viện, mãi không chịu bước đi.

Khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt dù không giao nhau nhưng lại như muốn hủy diệt cả thế giới này.

Một vài y tá trẻ định tiến lại gần để trò chuyện với anh, nhưng khí chất tỏa ra từ anh khiến mọi người khiếp sợ.

Thẩm Ngạn đến đón Tô Trăn, khi anh ta nhìn thấy Tô Trăn lần đầu tiên, anh ta đã bị sốc.

Tình trạng của Dung thiếu chuyển biến xấu đi không? Sao tôi mới nghe nói cậu ấy tỉnh lại?

Tô Trăn không trả lời anh ta, mà bước xuống bậc thang.

Thẩm Ngạn biết rằng lúc này tốt nhất là không nên hỏi gì cả, Tô Trăn mở cửa xe và bước vào, gã chỉ cần lái xe là được.

Trở về căn hộ, rèm cửa dày đặc không cho một tia sáng lọt vào, bước chân mệt mỏi của Tô Trăn bước vào phòng nhưng không bật đèn. Anh ngồi trên ghế sofa, ngửa đầu lên, mỗi hơi thở đều run rẩy, dường như có điều gì đó khiến anh đau đớn vô cùng.

Sau khi Thẩm Ngạn đỗ xe, đi đến căn hộ của Tô Trăn, giật mình vì bóng tối.

Mò mẫm bật đèn lên, liền thấy Tô Trăn ngồi trên ghế sofa. Cảm giác ấy, u ám và tuyệt vọng.

Thẩm Ngạn trở nên lo lắng không thể giải thích được, chậm rãi đi đến bên cạnh Tô Trăn, nuốt nước bọt hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết… chuyện gì đã xảy ra không?”

“Hãy hủy bỏ tất cả các thông cáo cho tôi.” Giọng nói của Tô Trăn lạnh nhạt và yếu ớt.

Vầng trán của Thẩm Ngạn nhíu lại càng sâu, hai tay anh ta đặt lên vai của Tô Trăn, “Chuyện gì vậy! Anh luôn phân biệt công việc và chuyện riêng tư mà! Tôi biết anh rất thích Dung thiếu, nhưng cậu ta đã thoát khỏi nguy hiểm rồi mà! Tôi vừa nghe nói Dung thiếu muốn rời khỏi bệnh viện để đi bar vui chơi!

Đôi mắt rũ xuống của Tô Trăn đột nhiên mở to, hung hăng nhìn chằm chằm vào Thẩm Ngạn, như muốn xuyên thủng mọi thứ, “Cậu nhớ kỹ, Dung thiếu là Dung thiếu, Dung Phi là Dung Phi.”

Thẩm Ngạn mở miệng, lại không biết nên nói cái gì. Anh cần xem lại, sự khác biệt giữa Dung Phi và Dung Thiệu là gì?

“Ra ngoài đi. Tôi cần yên tĩnh.”Tô Trăn trông có vẻ rất mệt mỏi.

Thẩm Ngạn biết nói thêm cũng vô ích, chỉ có thể rời đi.

Cánh cửa đóng sầm lại, Tô Trăn đứng dậy, bước nhanh đến quầy bar, hai tay mạnh mẽ quật đổ tất cả ly cốc và chai rượu xuống đất. Tiếng thủy tinh va chạm với nền nhà phát ra âm thanh chói tai.

Thẩm Ngạn dừng lại ở ngoài cửa, lấy chìa khóa dự phòng ra, nhưng lại dừng lại.

Tô Trăn lùi lại phía sau hai bước, vai run lên.

“Em đã từng ăn những món anh nấu ở đây… Em đã từng say rượu và gục ngã vào vai anh ở đây… Làm sao những điều đó có thể không còn tồn tại nữa…”

Tô Trăn yếu ớt ngã xuống đất, hai tay đặt lên mảnh thủy tinh vỡ, nắm chặt đầu nhọn, như thể cơn đau nơi ngón tay có thể xoa dịu sự trống trải trong lòng.

Một tháng sau, Dung Thiếu trở về nhà họ Dung. Dung phu nhân vốn muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn, nhưng lại bị Dung Thiếu đuổi đi một cách không kiên nhẫn.

Hắn nằm trên giường, bấm số gọi cho Long Triển Vân.

“Này, tao nói nè Long Tam, ra ngoài High chút đi.”

“A? Thật sự không dễ dàng nha, taa nghe được từ hight từ miệng mày!” thanh âm Long Triển Vân rất lớn, ” Mặt mũi lão già nhà mày thật lớn nha, tin tức mày bị đánh vào đầu liền không lên bất cứ bài báo nào cả, nếu như mày ngày hôm nay không gọi điện, tao còn không biết đâu!

Thôi đi, mày ở đâu đấy? Đem theo vài em chân dài, lớn lên mà xấu thì không cần đâu! Mấy ngày nay tao sắp chết ngạt rồi!

“Hả? Mày không sao chứ, Dung Phi? Không phải mày nói là không làm những chuyện này nữa sao?”

Mày nói nhiều như thế làm gì, đến hay không thì nhanh nói đi!

“Tao đang ở Singapore, bay về cũng không nhanh như vậy đâu! Hai chúng ta uống rượu bia gì đó thì ổn, nhưng nếu nói đến người mẫu trẻ thì tao không cùng mày chơi đâu!”

Ý của mày là gì! Đi Singapore làm gì?

“Ở Singapore có công việc kinh doanh mà. Làm sao tao có thể không lo liệu được? Hơn nữa, hai tháng trước khi tao hẹn hò với Ivy, mày không phải nói nếu đã hẹn hò thì phải nghiêm túc và tôn trọng đối phương sao?…… Vì vậy, chúng ta chẳng còn đi bar “quẩy” hay tìm những người mẫu, ngôi sao nhỏ nào nữa…… Chúng ta chẳng phải đã “cải tà quy chính” rồi sao?”

“Cút mẹ mày đi!” Dung thiếu ném điện thoại đi.

Hắn đứng dậy, khoác lên mình chiếc áo khoác da, và khi xuống cầu thang đã gặp Dung Cẩn Nghiêm.

Hai người đi ngang qua nhau, cha con như người dưng qua đường.

Dung thái thái đứng trên cầu thang, nhìn theo bóng lưng con trai, nước mắt lưng tròng, “Ông xã… Tiểu Phi rốt cuộc sao vậy… Thằng bé không phải như vậy đâu…”

Dung Cẩn Nghiêm thở dài một hơi, “Vậy rốt cuộc hắn là người như thế nào?”

“Tiểu Phi của ta rất kiên nhẫn… Nó cùng tôi đi dạo phố, uống trà với tôi, luôn xách túi xách giùm ta… Nói chuyện với ta rất nhiều… Mỗi lần đi đóng phim không về nhà, nó đều gọi điện cho ta… Còn mang quà nữa… Không phải giống như bây giờ đâu…”

Dung Cẩn Nghiêm đưa tay ôm chặt vợ, lông mày nhíu lại, “Không sao, ít nhất nó đã từng mang lại hạnh phúc cho em. Dù nó trở thành người như thế nào, nó vẫn là con trai của chúng ta.”

Dung Thiếu lái chiếc xe thể thao, một mạch lao đến Golden Rose. Hôm nay không phải cuối tuần, nên khách đến đây thư giãn không nhiều.

Sự xuất hiện của hắn thu hút không ít sự chú ý, bồi bàn đi theo sau hắn, luôn dõi theo từng bước chân của hắn, sợ hắn sẽ lại ngã thêm lần nữa.

Nhà sản xuất phim nổi tiếng Triệu Cảnh Minh vẫy tay chào Dung Phi, cười nói: “Nhìn xem ai đây! Dung thiếu nha! Lâu quá rồi không gặp cậu ở Golden Rose và những nơi khác! Nào nào! Mọi người cùng vui vẻ nào!”

Triệu Cảnh Minh mặc một bộ vest màu xám với cổ áo sơ mi hở cổ. Bên trái và bên phải của anh ta có hai người phụ nữ đầy đặn ở độ tuổi ngoài hai mươi, hai nữ minh tinh nổi tiếng. Ngoài ra còn có một số nữ ca sĩ, người mẫu nổi tiếng nhìn thấy phong độ của anh, những người phụ nữ này đã trở thành mỹ nhân hậu cung giai lệ.

Dung thiếu khẽ hừ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Triệu Cảnh Minh, rất nhanh hai người phụ nữ đã dựa vào người hắn. Bàn tay của Dung thiếu tự do di chuyển trên người họ.

“Dung Thiếu, bộ phim “Thương Thần” mà cậu đi quay kia chưa công chiếu đã nổi tiếng rồi đấy! Còn loạt MV “Nhàn hạ” của Cadinor rò rỉ trên mạng internet bị leak ra ngoài, giờ nghe nói số lượng fan của cậu chỉ thua mỗi Tô Trăn mà thôi!” Triệu Cảnh Minh nháy mắt, tất cả các bồi bàn đều rời khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.

`“Đừng nhắc đến tên đó với tôi!” Ánh mắt Dung Phi lạnh lùng, hạ xuống dưới.

“Này, tên khốn nào?” Triệu Cảnh Minh sửng sốt, “Cậu đang nói đến Tô Trăn? Hai người không phải là anh em  thân thiết sao?”

“Anh em thân thiết?” Dung thiếu nhếch khóe môi, giơ ngón tay về phía Triệu Cảnh Minh, đem lỗ tai của ngươi lại đây ta hỏi thăm: “Tô Thiên Vương đại danh nổi tiếng thích đàn ông, ngươi không biết sao?”