Mạc Khanh Vân bởi vì động tác của Phong Hàn mà nụ cười nơi khóe miệng càng sâu thêm, hơi hơi tựa vào vai hắn, ngẩng đầu cười hỏi: "Vương gia, chúng ta có cần phải đáp ứng lời mời của Ôn phủ không?"
"Đương nhiên là đồng ý, lúc trước không ở Nhược thành thì thôi, bây giờ ở đây đi cũng không sao, chắc là phụ hoàng cũng sẽ không cảm thấy ta là đang đi kết bè kết cánh đâu, dù sao thì người đến cũng quá nhiều".
Mạc Khanh Vân nghe Phong Hàn nhắc tới chuyện này, trong lòng cũng không vui vẻ gì, tuy rằng khi được tứ hôn với Phong Hàn y rất vui, nhưng ht vì chuyện này mà dằn mặt Phong Hàn lại làm y cảm thấy không thoải mái.
"Vương gia, chuyện chúng ta thành thân làm ngài không vui sao".
Phong Hàn ôm sát Mạc Khanh Vân vào người, "Sao lại hỏi như vậy, em suy nghĩ quá nhiều, ta không có không vui".
Dù cho không vui cũng đã là chuyện của kiếp trước, khi đó có thể hắn đem toàn bộ hận ý của mình đối với ht đều dời lên người Mạc Khanh Vân này, hắn đã quá sai lầm, sao lại sai lầm như vậy chứ.
"Vương gia, ngài không cần giấu ta, ta biết Vương gia văn thao võ lược, bị chỉ hôn với một nam thê sao có thể vui vẻ, điều này cũng xem như là chặt đứt hy vọng của Vương gia, nhưng mà...".
Mạc Khanh Vân vừa nói vừa ngồi dậy, "Vương gia chỉ cần làm chuyện ngài muốn, Phong Hàn chắc chắn luôn ở bên cạnh làm bạn với Vương gia, nếu ngày sau Vương gia cảm thấy Phong Hàn chướng mắt, có thể bỏ qua ta".
Phong Hàn ôm chặt người đang ngập ngừng nói trước mắt, "Em không được nói bậy".
Trong lòng Phong Hàn đau như dao cắt: "Không được nói như vậy, ta muốn em, có em ở đây rất tốt, rất tốt".
"Khanh Vân, vì sao em lại ngốc như vậy".
Phong Hàn ôm người vào trong ngực, lẩm bẩm nói: "Em...!haizz".
Mạc Khanh Vân ôm lấy Phong Hàn, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vương gia, ta làm ngài khó xử sao?"
Phong Hàn nhìn thấy ánh mắt ái mộ vô cùng nóng bỏng của người trước mắt, cuối cùng không nhịn được hôn lên đôi môi phấn hồng, dù chỉ là khẽ chạm lại làm cho Mạc Khanh Vân rung động không thôi.
Phong Hàn buông đôi môi mềm mại ra, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc: "Phong Hàn, về sau không được nói bậy, em chỉ cần ở bên cạnh ta là tốt rồi".
"Vâng".
Mạc Khanh Vân nhào lên ôm lấy Phong Hàn, khóe miệng đang mím chặt cũng cong lên.
tuy rằng Phong Hàn bây giờ còn chưa chạm vào y, nhưng trong lòng y rất chờ mong một ngày đó, Phong Hàn nhất định sẽ yêu y.
"Vương gia, trong phủ có nha hoàn nào đắc dụng không?".
Mạc Khanh Vân nhớ tới sự kiện vẫn luôn đè nặng trong lòng kia, vẫn phải sớm giải quyết cho ổn thỏa, còn không bằng trực tiếp hỏi Phong Hàn.
Phong Hàn ôm người cũng không cảm thấy mệt mỏi, vuốt ve cánh tay của Mạc Khanh Vân: "Nha hoàn? Em muốn làm chuyện gì sao? Ta nghĩ nữ nhân đi theo bên cạnh em có chút không tiện nên không sắp xếp nha hoàn cho em".
Mạc Khanh Vân ôm Phong Hàn "Nhưng Vương gia có xem trọng nha hoàn nào không, có chút việc cần làm".
"Có một người gọi là Tố Như, tuổi khá lớn nhưng ổn trọng, năm ngoái vừa mới thành thân với một quản gia của thôn trang ngoài thành, người đó tên Thiệu Dật Xuân, trước kia từng cùng ta chiến đấu nhưng bị thương ở vai, không thể lại cầm đao giết địch, chỉ có thể sắp xếp hắn làm quản gia trong thôn trang của ta, quản lý một chút việc vặt".
"Vậy hắn không phải là rất khổ sở sao, uổng phí một thân khát vọng lại chỉ có thể trông giữ thôn trang".
Mạc Khanh Vân tuy rằng không thể xác định, nhưng y biết người nọ nhất định rất nghẹn khuất.
Phong Hàn thật vui vẻ vì Mạc Khanh Vân rất thông hiểu, "Đúng vậy, hắn cũng một trận thương tâm, nhưng có thể như thế nào chứ, chỉ có thể gắng gượng làm chút chuyện khác, dù sao thì có một số việc cần hắn đi làm".
Mạc Khanh Vân đại khái đã hiểu, thôn trang này sợ là có tác dụng khác đi.
"Vậy Vương gia, có thể sắp xếp an bài Tố Như đến cho ta không?"
Phong Hàn đương nhiên đồng ý: "Được, bảo lão quản gia An Hoài đi sắp xếp là được".
"Đa tạ Vương gia".
Phong Hàn sờ sờ Mạc Khanh Vân: "Không cần khách khí với ta".
# Hết chương 23.