Triệu Hòa Khánh nhìn Đường Kính hấp tấp vội vàng, chậc chậc lưỡi, nghĩ thầm nhà ai đi dạo kỹ viện mà mặt đen như đít nồi, mới uống mấy chén rượu đã đi rồi?
Hơn nữa còn vì trưởng tử kêu Úc Thụy kia. Mới hôm nào hai người này vẫn còn xa xa lạ lạ nha, người bên ngoài không đoán ra, chứ Triệu Hòa Khánh thì lòng sáng như gương, Đường Kính giả vờ giống như rất cưng chiều, kỳ thật chỉ để đối phó với Hoàng Thượng mà thôi. Nhưng hôm nay nếu hành động sốt ruột gấp gáp này của Đường Kính là giả vờ, chẳng lẽ đến đây chơi tiểu quan cũng là giả bộ.
Đường Kính ra khỏi Minh Dạ Lâu, Thời Việt theo ở phía sau, may mà cửa hàng cũng không xa lắm, đi nhanh hai ba bước liền tới, nhưng còn chưa vào cửa, đã loáng thoáng nghe thấy tiếng cười bên trong.
Thanh âm này tuy không quen thuộc lắm, nhưng bởi vì mang theo một ít khẩu âm đặc trưng, cho nên Đường Kính nhớ rõ, chính là Thành Tĩnh Vương Đại Thành.
Mà một thanh âm khác y lại vạn phần quen thuộc, không phải Úc Thụy thì còn có thể là ai.
Mộ Dung Chẩn lần này tới là để cáo từ, dù sao hắn lén lút chạy đến kinh thành Triệu quốc, Mộ Dung Thịnh cho dù có lơi là hắn vài ngày, cũng không thể không biết chuyện, lập tức gọi hắn trở về.
Mộ Dung Chẩn lưu luyến Úc Thụy, dây dưa kéo dài vài ngày, nhưng đây trước sau gì cũng không phải là biện pháp, mấy ngày nữa phải trở về rồi. Vài ngày trước bởi vì hôn sự của Đường Kính, Đường gia bận tối mày tối mặt, tới tận cửa nhà từ biệt thì lại không hay, Mộ Dung Chẩn nghĩ nếu không cáo từ thì sẽ không kịp mất, cho nên hôm nay chạy đến cửa Đường gia, nhưng hạ nhân Đường gia lại nói công tử ra cửa hàng rồi.
Lúc Mộ Dung Chẩn đến nơi, Úc Thụy còn đang nghiêm mặt, cũng không biết sao hắn lại tức giận, cho nên lời nói cũng thật cẩn thận e dè, sợ Úc Thụy bùng phát.
Úc Thụy nhìn bộ dáng của hắn, thấy thật buồn cười, không biết là hoàng thất kiểu gì, lại có thể nuôi một hoàng tử thành như vậy. Mộ Dung Chẩn đã cầm binh, đã đánh giặc, trong lòng cũng không phải vô dục vô cầu, nhưng một người như vậy, lại luôn coi trọng quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cho dù là Úc Thụy, cũng phải khâm phục hắn.
Hai người hàn huyên mấy câu, mặc dù Úc Thụy không thể vứt chuyện của Đường Kính ra sau đầu, nhưng tâm tình tốt xấu gì cũng thoải mái hơn, hai người vui vẻ cười nói, đột nhiên xuất hiện một góc áo trong tầm mắt.
Trong lòng Úc Thụy nhảy dựng, biết là Đường Kính đã trở về, nhưng người nọ lại không tiến vào, cứ đứng trù trừ ở ngoài cửa. Úc Thụy không biết vì sao y do dự, tâm tình thật vất vả mới tốt lên một chút ngay lập tức bị phá hủy.
Đường Kính bỗng nhiên dừng lại, Thời Việt cúi đầu theo sau thiếu chút nữa đụng vào, vội vàng ngừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, gọi: “Lão gia…”
Nhưng mà Thời Việt còn chưa nói xong, đã thấy Đường Kính làm một cái thủ thế chớ có lên tiếng, hắn cũng không dám nói thêm nữa, đành phải chờ động tĩnh của lão gia.
Đường Kính cũng không có động tĩnh gì, chỉ đứng sau cánh cửa, chợt nghe tiếng Mộ Dung Chẩn vang lên: “Quá mấy ngày nữa ta cũng phải rời khỏi, đến lúc đó không đến đây được, không thể chào từ biệt ngươi.”
Tiếng Úc Thụy đáp lời: “Đến lúc đó nhất định ta sẽ đi tiễn.”
Cũng chỉ là những lời bình thường, chẳng qua là lời khách sáo mà thôi, nhưng Mộ Dung Chẩn không để ý chuyện này, hắn đối với Úc Thụy là thật lòng, Mộ Dung Chẩn từ khi còn làm hoàng tử đã bị người ta cười nhạo, lần đầu tiên có người không ghét bỏ mình.
Úc Thụy nhân tiện hỏi han: “Nếu Thành Tĩnh Vương phải về, chuyện phi tử đã giải quyết xong xuôi chưa?”
Mộ Dung Chẩn bị hắn hỏi như vậy, khuôn mặt có điểm quẫn bách, gãi gãi cổ nói: “Lúc đầu ta đến cũng không phải vì chuyện này, hết thảy đều nghe đại ca ta làm chủ, dù sao ta…”
Mộ Dung Chẩn muốn nói ta cũng không thấy ai vừa mắt, nhưng lại sợ lời này rất đường đột, bị người ta hiểu lầm thành khinh thường người Triệu quốc thì rất không tốt.
Ánh mắt Úc Thụy phiêu phiêu ra ngoài cửa một cái, cười nói: “Vậy mà ta nghe nói, ngươi bảo nếu bắt buộc phải cưới, vậy thà lấy trưởng tử Đường gia?”
Mộ Dung Chẩn vừa nghe trợn to hai mắt, nhanh chóng xua tay chối: “Này… Này… Lúc ấy ta chỉ nhất thời nói đùa thôi, không tính không tính!”
Úc Thụy cố ý cau mày, đáp: “Xem ra ta rất giống ác quỷ, làm ngươi sợ hãi như thế.”
“Không phải không phải.”
Mộ Dung Chẩn càng gấp, giải thích: “Đường huynh đệ tâm địa thiện lương, ta chắc chắn không hề chán ghét ngươi, không phải ngươi cũng biết ta là người rất ngốc sao, nếu chán ghét thật thì không thể che dấu được người nào đâu, ngươi không chê ta, ta vui mừng còn không kịp.”
Hắn nói tới đây, Úc Thụy thấy góc áo bên cạnh cửa lấp ló lấp ló, Đường Kính đứng không yên, chẳng qua vừa động lại dừng ngay, y ngược lại muốn nghe hết lời xem Thành Tĩnh Vương định nói cái gì.
Mộ Dung Chẩn tiếp lời: “Đường huynh đệ ngẫm lại xem, ngươi là nam tử ta cũng là nam tử, giả sử ta cưới ngươi thật, chẳng phải là thất lễ với ngươi? Nhưng trăm triệu lần không phải ta chán ghét ngươi. Hơn nữa…”
Mộ Dung Chẩn nói nói tới đây liền dừng lại, thật ra hắn rất muốn kể hết tâm sự trong lòng cho Úc Thụy, thế nhưng ở đây nhiều người lắm, vóc người hắn trông cao lớn thế thôi, kỳ thật da mặt rất mỏng. Trước kia Mộ Dung Chẩn đã thành hôn một lần rồi, là do Thánh Thượng Đại Thành đích thân chủ hôn, chẳng qua tân nương tử vào cửa chưa được một năm đã tạ thế. Thật ra trong lòng Mộ Dung Chẩn đã sớm có người, đó cũng là lý do hắn không muốn hòa thân với Triệu quốc, nhưng người này trước không nói đến chuyện cũng là nam tử giống hắn, chỉ riêng việc y là người cao cao tại thượng, đã sớm thê thiếp thành đàn thôi, cũng đủ để Mộ Dung Chẩn chưa bao giờ dám mơ tưởng.
Trong bụng Mộ Dung Chẩn ngậm một đống nước đắng, hắn chạy tới kinh sư Triệu quốc cũng không chỉ đơn thuần muốn xem Đường Úc Thụy có bao nhiêu lợi hại, còn vì muốn tránh né người này, chẳng qua chưa được vài ngày đã phải trở về.
Úc Thụy nhìn hắn cau mày, Mộ Dung Chẩn có rất ít tâm sự, luôn oanh oanh liệt liệt, vẻ mặt dường như không biết buồn là gì, hiện giờ xem ra tất cả mọi người khi còn sống đều không thoát khỏi hồng trần, đều có buồn lo của mình, chẳng qua có vài người không thích biểu lộ ra, có vài người luôn dấu kín ở trong lòng.
Bên trong đột nhiên im lặng, Đường Kính đứng bên ngoài cũng không yên, xoay người qua cánh cửa tiến vào.
Quản sự đang đứng trong quầy, vừa thấy Đường Kính bước vào, nhanh chóng chạy qua nghênh đón.
Đường Kính đầu tiên là nhìn lướt qua Úc Thụy cùng Mộ Dung Chẩn ngồi bên cạnh, Úc Thụy vẫn êm đẹp, một sợi tóc cũng không thiếu, càng đừng nói đến cái gì ngất lên ngất xuống phải trở về ngay, hơn nữa trên mặt còn treo ý cười. Đường Kính vừa nhìn liền biết, nhất định là hắn nghe được mình đi Minh Dạ Lâu, cho nên mới sai Thời Việt gọi mình về.
Đường Kính thông minh cả đời, không ngờ lại bại trên tay con mình, cái gọi là quan tâm quá hóa loạn, càng không thể tự hỏi, Đường Kính đã không thể phủ nhận, cho dù mình không muốn thừa nhận, nhưng mọi chuyện liên quan đến Úc Thụy, đều sẽ loạn thành một đống.
Hơn nữa nhìn ý cười trên mặt Úc Thụy cũng hiểu được vài phần, mấy câu đối phương vừa nói kia, cũng là cố ý nói cho y nghe, hắn đã biết y đứng ngoài cửa rồi.
Trong lòng Đường Kính không bình tĩnh được, chẳng qua khuôn mặt đã luyện thành thói quen bất hiển sơn bất lộ thủy, cho dù y có nghĩ cái gì, trên mặt vẫn không có biểu cảm.
Đường Kính nói với chưởng quầy hai câu, sau đó quay người tiến vào nội đường, bước chân cũng không dừng lại, đi thẳng đến hậu viện.
Úc Thụy nhìn Đường Kính đi vào trong, khẽ hừ một tiếng, liền không nhìn y nữa, quay đầu tiếp tục nói chuyện với Mộ Dung Chẩn.
Úc Thụy ngồi uống với Mộ Dung Chẩn hai chén trà, Mộ Dung Chẩn không có ý không muốn quấy rầy việc buôn bán của Úc Thụy, dù sao đây cũng là cửa hàng, không ngồi nữa, Mộ Dung Chẩn đứng dậy cáo từ.
Úc Thụy đưa hắn ra tới cửa, Mộ Dung Chẩn quan tâm hắn đi đứng không thuận tiện, còn có bậc cửa, đi ra đi vào thực phiền phức, liền bảo hắn đừng tiễn nữa, tự mình đi được rồi.
Cất bước Mộ Dung Chẩn, Úc Thụy mới để Thời Việt đẩy mình ra nhà sau, chẳng qua còn không chưa vào hậu đường, đã có khách hàng lớn tới cửa, cũng bởi vì vải vóc của cửa hàng Đường gia rất tốt, nên thường xuyên tới mua. Úc Thụy là người làm ăn, đương nhiên không thể vì cảm xúc cá nhân mà vắng vẻ khách hàng, thế nên liền ở lại tiếp chuyện vài câu.
Chờ tới lúc được rảnh rỗi, sắc trời đã không còn sớm, chưởng quầy cười tủm tỉm đến lấy lòng Úc Thụy, nói hôm nay buôn bán không tồi, đều nhờ phúc của thiếu gia.
Thời điểm Úc Thụy vào hậu viện, Đường Kính cũng không ở trong phòng, mà ngồi bên ghế đá ngoài sân đọc sách, trên bàn bày một bộ trà cụ, trà đã pha, nắp chung hé mở, còn có hơi bốc lên.
Đường Kính tùy tiện tìm quyển sách xem, dù sao y ở nhà cũng rất ít khi thanh nhàn, lúc ở bên ngoài thì lại bàn bạc chuyện làm ăn cùng người khác, tiếp đón chính là mấy loại người có việc đến cầu y, thậm chí là người nhờ y mua quan, hoặc nhờ y tiến cử với quan viên trong triều đình.
Đường Kính ít khi rảnh rỗi, hôm nay ở lại cửa hàng, nếu y đã giao cửa hàng cho Úc Thụy, thì chính là hoàn toàn buông tay mặc kệ, một mặt nói để ngươi rèn luyện một chút mặt khác lại lèo nhèo dây dưa, đây không phải là tác phong của Đường Kính.
Cứ như vậy lại bớt việc, chuẩn bị qua đêm ở chỗ này, y không quay về, lão thái thái đương nhiên sẽ không vì con dâu đập phá phòng ở mà đi ra ngoài tìm y, dù sao lão thái thái coi trọng nhất là thể diện của Đường gia, nếu để cho ai ai cũng biết, bà làm sao có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông Đường gia.
Đường Kính luôn là người con hiếu thảo, thế nhưng đối với y người trong lòng quan trọng hơn bất cứ ai khác. Đường Kính muốn làm chuyện gì, sẽ không quan tâm đến người ngăn cản là ai, cho dù là hoàng đế cũng không được, y không muốn đáp ứng chuyện gì, cho dù là lão thái thái ra mặt, tuy Đường Kính không ngỗ nghịch bên ngoài, nhưng cũng sẽ không làm.
Hơn nữa Trần Xu không phải chỉ đắc tội mỗi mình y, mặc dù quan hệ của y cùng Úc Thụy, còn phải nhờ lần đó mới tiến triển, nhưng Đường Kính vẫn không vui khi bị người ta tính kế, còn gián tiếp liên lụy đến Úc Thụy. Tuy đêm đó y không mất hứng, nhưng Úc Thụy cũng bị thương, phần nợ nần này Đường Kính sẽ không tính trên đầu mình, đương nhiên phải đổ hết sang người Trần Xu.
Úc Thụy tiến vào sân, Đường Kính đã nghe thấy, chẳng qua Đường Kính không lên tiếng, ánh mắt vẫn đặt lên trang sách trên tay, nhưng mà trong sách viết cái gì, y hơn phân nửa không đọc vào, chỉ là làm dáng giả bộ ngụy trang mà thôi.
Úc Thụy thấy y không nói lời nào, hình như cùng không nhìn thấy mình, mở miệng trước gọi: “Phụ thân.”
Lúc này Đường Kính mới ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp: “Về rồi à.”
Úc Thụy than thở trong lòng, lời này đáng ra phải là mình nói mới phải, kết quả bị Đường Kính cướp mất. Trên mặt vẫn như cũ mà gật gật đầu.
Đường Kính lại hỏi: “Bây giờ không có việc sao?”
Úc Thụy đáp: “Giao cho chưởng quầy rồi.”
Đường Kính gật đầu, sau đó hỏi Thời Việt: “Hôm nay thiếu gia không chữa chân à?”
Thời Việt theo bản năng liếc Úc Thụy một cái, trong lòng chột dạ, dù sao vừa rồi chính hắn đùng đùng chạy đến cửa Minh Dạ Lâu, nói thiếu gia bởi vì châm cứu, ngất lên ngất xuống vài lần, thế nên lão gia mới hấp tấp trở lại, hiện giờ còn nói gì nữa, lão gia chắc là biết hết rồi.
Úc Thụy nhìn đến ánh mắt cầu cứu của Thời Việt, mở miệng nói: “Phụ thân đừng trách lầm Thời Việt, là nhi tử bảo hắn nói dối, dù sao ngày hôm qua phụ thân mới tân hôn, lại cưới Trần gia Đại tiểu thư, nếu bị người ta nhìn thấy, ngay sau ngày tân hôn tân lang lại đến kỹ viện, chẳng phải rất phiền toái?”
Đường Kính nghe thanh âm nhu nhu mềm mềm của hắn, ngữ khí vẫn ôn hòa trước sau như một, chẳng qua nội dung này một chút cũng không ôn nhuyễn. Đường Kính đương nhiên biết, đừng nhìn Úc Thụy là người ôn nhuận như ngọc, kỳ thực bên trong rất sắc bén, nếu chỉ chạm nhẹ thì rất tốt, nhưng nếu nghịch dờ, chắc chắn sẽ tự mình chuốc lấy vô số vết thương.
Đường Kính thấy hắn đột nhiên xé lớp vải bọc, tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng vẫn có thể ngửi được một cỗ mùi chua. Đường Kính đã hiểu được tâm tư của mình, cũng không biết nên cao hứng hay là mất hứng, y không biết Úc Thụy có hiểu hay không, cho dù Úc Thụy hiểu được, nhưng chuyện này cũng không giống như việc buôn bán, có thể cò kè mặc cả, cân đong đo đếm.
Úc Thụy thấy Đường Kính không nói gì, ngược lại khóe miệng hơi nâng lên, không rõ y đang cười cái gì.
Lại nghe Đường Kính nói: “Hôm nay cũng không có việc gì, nếu còn chưa châm cứu, một lát nữa bắt đầu đi.”
Úc Thụy nào biết y lại chuyển sang chuyện này, Đường Kính đã đứng dậy, Thời Việt biết lão gia muốn đích thân tới đẩy xe cho thiếu gia, tóm lại chỉ cần là lúc có lão gia ở bên cạnh, trước giờ đều là y đẩy xe, tuy rằng ngay từ đầu Đường Kính chỉ muốn giả bộ, diễn một vở kịch phụ từ tử hiếu, sau đó lại dần dần chầm chậm thay đổi bản chất, bọn hạ nhân cũng không có tâm tư quanh quanh quẩn quẩn như thế, vẫn luôn cho rằng lão gia coi thiếu gia như bảo bối, là bảo bối trân quý nhất.
Không ngờ Đường Kính tới gần, nhưng không có đẩy xe lăn, mà vươn tay trực tiếp bế bổng Úc Thụy lên, Úc Thụy không phòng bị, “A” một tiếng, hai tay bắt lấy cánh tay Đường Kính.
Đường Kính ôm hắn vào ngực, trực tiếp đi vào chính phòng. Úc Thụy bị y ôm cũng là chuyện thường tình, chẳng qua đây không phải ở trong nhà, mà là hậu viện của cửa hàng, dù sao vẫn là chỗ lạ, Úc Thụy nghĩ mình tốt xấu gì cũng là một nam tử, bị người ta không coi ra gì mà nhấc lên như thế, chẳng phải rất dọa người sao.
Nhưng cố tình Đường Kính lại thích ôm Úc Thụy như vậy, cũng không đợi Úc Thụy mở miệng, còn đi rất nhanh.
Đường Kính phát hiện người trong ngực vẫn luôn cứng ngắc, còn cố ý cách xa y ra, vì thế tay run lên, bàn tay nới lỏng nới lỏng làm như sắp để rớt. (_ __||| đã là lần thứ 2 rồi, thật vô sỉ, tiểu thụ đáng thương…)
Úc Thụy lại “A” một tiếng, giật mình bắt lấy vạt áo trước ngực Đường Kính, còn dán dán sát về phía trước.
Đường Kính muốn chính là kết quả này, vừa lòng bước đến chính phòng.
Thời Việt mắt xem mũi mũi xem tâm đi theo sau.
Vào phòng, Đường Kính đặt Úc Thụy ở trên giường, nói: “Tẹo nữa hạ châm khó tránh khỏi ra mồ hôi, châm xong hẵng tắm.”
Dứt lời lại quay đầu dặn Thời Việt: “Múc ít nước ấm đến, để thiếu gia lau qua rồi hạ châm.”
Thời Việt gật đầu đi ra ngoài, lúc này trong phòng chỉ còn Úc Thụy cùng Đường Kính, không ai nói chuyện, Đường Kính chỉ ngồi bên giường, làm bộ như tiện tay kéo ngăn tủ đầu giường ra, bên trong đương nhiên là thuốc mỡ y đã đưa cho Úc Thụy, chẳng qua nắp hộp thuốc đậy không kín, hơi hé mở, bây giờ bị y kéo ra, chợt nghe “cạch” một tiếng, cái nắp rơi xuống, lộ ra thuốc mỡ đã thiếu mất một khoảng bên trong.
Úc Thụy nhìn thấy, mặt đỏ bừng, lúc bôi thuốc hắn không chú ý, kỳ thật hộp thuốc này đã sớm bị dùng qua, chính là lần đầu tiên thân cận với Đường Kính, Đường Kính thừa dịp hắn hôn mê, bôi thuốc cho hắn. Nhưng thời điểm Úc Thụy bôi lại không phát hiện, dù sao cũng là bôi thuốc vào cái địa phương khó mở miệng như thế, ai còn đi chú ý cái này, cho nên hiện tại vừa thấy thiếu mất một khoảng to, thì nghĩ là do mình dùng, tự nhiên lại để cho Đường Kính thấy được, nhất định y đã biết mình bôi thuốc rồi, thật là xấu hổ muốn chết.
Đường Kính thấy mặt hắn đỏ lên, lại thuận tay đóng ngăn tủ vào, ngữ điệu vẫn giống y như ngày thường, mềm nhẹ hỏi: “Thân mình còn khó chịu không?”
Úc Thụy sao có thể nói khó chịu được, nhanh chóng lắc đầu, hắn thật sự không biết Đường Kính làm cách nào nói ra khỏi miệng được, nếu là hắn, nhất định tìm trăm phương nghìn kế để không đề cập tới. (>///< đó là sự khác nhau giữa công và thụ đó em, nhận mệnh đi)
Đúng lúc này, Thời Việt bưng một chậu nước ấm trở lại, thành chậu còn vắt một cái khăn sạch sẽ.
Nước được bưng tới, Đường Kính bảo Thời Việt vò ướt khăn, còn y xắn quần Úc Thụy lên, bởi vì có Thời Việt ở trong phòng, Đường Kính không cởi quần Úc Thụy ra, chỉ kéo ống quần lên trên đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn thẳng tắp.
Thời Việt vắt khăn, Đường Kính liền nhận lấy, chính tay lau chân cho Úc Thụy.
Úc Thụy nằm trên giường, không nhìn thấy động tác của Đường Kính, tuy rằng phần dưới đầu gối không thể động đậy, nhưng khi châm cứu thì châm cả trên đùi, đùi có tri giác, cho nên vô cùng đau đớn.
Lúc xắn quần đương nhiên phải xắn cao lên đùi, Úc Thụy cảm giác hơi thở lành lạnh phất qua, nhất thời run lên một cái, từ sau khi biết được tư vị vui thích ấy, chỉ cần Đường Kính đến gần, lòng hắn sẽ bồn chồn, chứ nói gì đến Đường Kính tự tay kéo quần hắn lên.
Chẳng qua Úc Thụy nghĩ, Thời Việt đang ở chỗ này, Đường Kính còn có thể làm cái gì? Thực tế là Úc Thụy nghĩ quá đơn giản rồi, phải là Đường Kính không thể quang minh chính đại làm cái gì mới đúng, lúc lau chân cho hắn chính xác y đã động tay động chân. Thời Việt tuổi còn nhỏ, lại chưa trải qua việc này, đương nhiên không thể nhìn ra.
Đường Kính cầm bố khăn, khăn ấm ẩm ướt, vừa mới chạm vào đầu gối Úc Thụy, chân hắn đã không nhịn được run rẩy.
Đường Kính chà lau rất nghiêm túc, bắt đầu từ mắt cá chân Úc Thụy, lau ngược lên trên, cẳng chân đến đầu gối, rồi đến đùi, còn cẩn thận lau cả đùi trong.
Úc Thụy có thể cảm giác được ngón tay Đường Kính ngẫu nhiên chạm vào da hắn, điều làm cho hắn khó nhịn chính là, đùi trong của hắn dường như rất mẫn cảm, không chịu được dù chỉ là động tác nhỏ ngẫu nhiên của Đường Kính.
Khi tay y chạm vào đùi trong Úc Thụy, thắt lưng Úc Thụy không thể ức chế được mà run lên một cái, hơi thở trong nháy mắt trở nên dồn dập.
Thời Việt còn tưởng rằng thiếu gia xảy ra chuyện gì, vội hỏi: “Thiếu gia? Ngài có chỗ nào không thoải mái sao?”
Úc Thụy cũng không biết nên trả lời hắn như thế nào, Đường Kính lại mở miệng nói: “Nước nguội rồi, rất lạnh, đi đổi một chậu nước nóng lại đây.”
Thời Việt thật sự cho rằng nước lạnh, nhanh chóng bưng chậu đi ra ngoài thay nước, chẳng qua lúc đổ nước đi mới phát hiện, bây giờ đang là mùa hè a, nước còn lâu mới nguội, nước trong chậu rõ ràng còn phỏng tay mà.
Thời Việt vừa ra khỏi cửa, Đường Kính vẫn cứ dùng bố khăn chà lau đùi trong Úc Thụy, chẳng qua một tay khác cũng mò đến, ngón trỏ chạm vào mắt cá chân Úc Thụy, vuốt ve vuốt ve dần lên phía trên.
Úc Thụy theo động tác của Đường Kính, thắt lưng căng thẳng, lập tức cứng ngắc, hắn nằm thẳng đơ, muốn trừng Đường Kính mà không được.
Đường Kính lại cười hỏi: “Lúc ở cửa hàng ngươi nhìn thấy ta đứng bên ngoài sao? Mộ Dung Chẩn lại muốn lấy người Đường gia ta?”
Úc Thụy bị y sờ đến hung hăng thở hổn hển hai cái, không thể phủ nhận là hắn đang phi thường thoải mái, chẳng qua không đúng lúc, Thời Việt tùy thời đều có thể trở về. (_ _||| em đã triệt để rơi vào tay giặc rồi, lúc này không đúng lúc, vậy lúc khác thì đúng sao?)
Vừa rồi đúng là Đường Kính không thoải mái, tuy rằng biết Úc Thụy đã nhìn thấy mình, cho nên mới nói mấy lời kia với Mộ Dung Chẩn, mà tám phần là nói cho mình nghe, nhưng trong lòng y vẫn rất khó chịu.
Y khó chịu, đương nhiên muốn cho Úc Thụy biết, dù sao có thể làm cho đương gia Đường gia không thoải mái, hắn chính là người duy nhất.
Úc Thụy vẫn luôn ức chế hô hấp của mình, hắn cũng không biết vì sao đối với động chạm của Đường Kính mình lại mẫn cảm như vậy, chỉ cần là Đường Kính, cổ họng của hắn liền khô khốc, thậm chí là khát vọng Đường Kính.
Lúc Thời Việt trở về, Đường Kính chỉ làm bộ nhúng khăn rồi lau qua loa mấy cái rồi thôi, sau đó bảo Thời Việt chuẩn bị hạ châm.
Bởi vì lần trước Úc Thụy phản ứng rất mạnh, cho nên lần này Đường Kính ngồi ngay mép giường, đem nửa người trên của Úc Thụy đặt lên chân mình, hai tay cầm lấy cánh tay Úc Thụy, bộ dáng này giống như sau lưng Úc Thụy tựa cả vào trong lòng ngực y.
Người bên ngoài nhìn thấy cảnh này thì chỉ nghĩ là quan hệ phụ tử thật thân thiết, nhưng mà trong lòng Úc Thụy cảm thấy không thích hợp, ngực Đường Kính rất rắn chắc, đúng là người luyện võ, hơn nữa thân nhiệt của y cao hơn Úc Thụy, tựa vào trong ngực y, Úc Thụy cũng thấy mình đang nóng lên.
Thời Việt lại không cho hắn thời gian để nghĩ nhiều, rất nhanh đã chuẩn bị xong kim châm. Dù đã châm qua một lần, Úc Thụy không phải không chuẩn bị gì như lần đầu tiên, nhưng vẫn đau đớn như cũ, hắn cũng đã sớm biết sẽ rất đau, cho nên vẫn luôn mím chặt môi.
Chẳng qua sau đó thật sự đau đến không chịu được, rốt cuộc mím môi cũng không thể giảm bớt đau đớn, lại nghĩ hét lên thì quá dọa người, đành phải cắn chặt môi dưới.
Đường Kính một tay giữ chặt cánh tay của hắn, một tay vươn lên vuốt ve vầng trán của hắn, đầy mồ hôi, không phải nóng, mà là mồ hôi lạnh.
Chợt nhìn thấy Úc Thụy cắn môi, Đường Kính nhớ rõ lần trước Úc Thụy đã cắn đến rách môi, sợ hắn lại làm đau chính mình, vươn tay nắm cằm Úc Thụy, miệng Úc Thụy bị bắt hơi mở ra, cổ họng áp lực hừ hai tiếng.
Cả người Đường Kính chấn động, thanh âm ẩn nhẫn này vô cùng quen thuộc, Đường Kính buông ra, đặt tay vào, Úc Thụy không chút do dự, một hơi cắn xuống lòng bàn tay y.
Đường Kính ngay cả một tiếng hít khí cũng không có, nhưng chỗ vết cắn có thể cảm giác được đau đớn nhè nhẹ, nghĩ Úc Thụy cắn mạnh như thế, cũng không biết có phải bởi vì rất đau hay không.
Kỳ thật chỉ có Úc Thụy mới biết, Đường Kính tự động đặt tay vào, sao có thể không thù mới hận cũ gộp lại mà cắn, bình thường Đường Kính bá đạo muốn gió được gió muốn mưa được mưa chưa tính, dù sao bá đạo như thế cũng là bản chất rồi, nhưng đi dạo kỹ viện thì không hề liên quan đến bá đạo.
Úc Thụy ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chính là nổi giận, hắn vẫn luôn phân vân không biết có phải Đường Kính chỉ vì thân thể nhu nhược của hắn, cho nên mới vui đùa không, vừa mới nghĩ như vậy, Đường Kính liền đi dạo kỹ viện, hắn sao có thể không tức giận.
Nhưng khi Úc Thụy cắn mạnh xuống, trong miệng nếm được vị tanh ngọt thản nhiên, không ngờ lại chảy máu mất rồi, chẳng qua Đường Kính vẫn không hề động đậy, cứ như không có cảm giác, Úc Thụy cũng không khách khí nữa, dù sao hắn cũng đau thật.
Chờ đến lúc Thời Việt rút châm, Úc Thụy lại ra một thân mồ hôi, Đường Kính cũng có thể cảm giác được ẩm ướt trước người mình.
Úc Thụy thở hơn nửa ngày, lúc này mới hé miệng, Đường Kính rút tay về, Úc Thụy chỉ phiêu mắt liếc một cái, lòng bàn tay có một vòng nhi dấu răng, tuy rằng vết cắn không sâu, nhưng đúng là đã chảy máu, hơn nữa trong tơ máu còn mang theo một tầng nước trong suốt.
Úc Thụy quay đầu đi chỗ khác không nhìn, Đường Kính đặt hắn nằm xuống, kéo chăn qua đắp lên cho hắn, sợ hắn ra nhiều mồ hôi lại trúng gió, sẽ bị cảm lạnh.
Thời Việt cất kỹ châm, rất hiểu ý đi ra ngoài múc nước, chuẩn bị để thiếu gia tắm rửa một chút, cho sạch mồ hôi.
Thời Việt đi ra ngoài, Đường Kính lại không đi, vẫn cứ đứng ở bên giường. Úc Thụy quay đầu vào trong, đợi hơn nửa ngày, cảm giác còn có người đứng cạnh mình, liền quay đầu nhìn một cái.
Nào biết Đường Kính cũng đang nhìn hắn, vừa quay đầu ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tay Đường Kính vừa lúc buông xuống bên sườn mặt Úc Thụy, y thấy Úc Thụy nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đổ máu của mình, không khỏi đưa tay tới, lòng bàn tay chậm rãi, nhẹ nhàng ma xát môi Úc Thụy, chỉ thốt ra một chữ.
“Liếm.” (>o< OMG, anh thật phóng đãng a)
Úc Thụy nhất thời trừng mắt nhìn y, nhưng Đường Kính vẫn không có biểu hiện tự mình hiểu lấy, ngón trỏ cùng ngón giữa cọ cọ trên môi Úc Thụy, giống như đang cảm thụ xúc cảm ấm áp trơn mềm ấy.
Đụng chạm nhẹ nhàng, cảm giác tê dại ngứa ngáy nhanh chóng tràn lan, Úc Thụy nghiêng đầu đi, né tránh tay Đường Kính, nhấp hé miệng.
Đường Kính lại không buông tha, quét tơ máu trong lòng bàn tay lên môi dưới Úc Thụy, thanh âm thật trầm thấp, tựa hồ còn mang theo ý cười: “Ngoan.”
Úc Thụy lại trợn tròn mắt trừng y, Đường Kính ngược lại không sợ đối diện với hắn, liền cứ như vậy nhìn Úc Thụy.
Úc Thụy nhất thời thấy vô lực, lòng bàn tay Đường Kính đã ngừng chảy máu rồi, nhưng một vòng dấu răng mang theo tơ máu kia lại vô cùng rõ ràng, nhìn vết cắn, kỳ thật Úc Thụy cũng thấy hơi chột dạ, không biết có phải hắn quá độc ác rồi không.
Úc Thụy bất động hơn nửa ngày, mới hơi hé miệng, động tác cực kỳ thong thả, chậm rãi vươn đầu lưỡi ra, nhẹ nhàng liếm lòng bàn tay Đường Kính một cái, giống như đang mò mẫm tay người ta, sau đó lại ngay tức khắc rụt về.
Đường Kính bật cười, tâm tình tựa hồ rất tốt, Úc Thụy lườm y một cái, đầu lưỡi lại chậm rãi vươn đến, lướt quanh dấu răng trên lòng bàn tay Đường Kính.
Ý cười trên môi Đường Kính lập tức cứng lại, cảm giác ấm áp ướt át lại mềm mại này, khiến bụng dưới y lập tức căng thẳng.
Úc Thụy rũ mắt xuống, chăm chú nhìn vào lòng bàn tay Đường Kính, chỉ có đầu lưỡi vươn ra, chạm vào, hơi rụt rè, cũng không biết hắn có cảm giác được biến hóa của Đường Kính hay không, đầu lưỡi chạy vòng quanh, dần dần tăng tốc, dường như càng làm càng thành thạo.
Đường Kính là con nhà võ, nghe được tiếng Thời Việt trở về truyền vào từ gian ngoài, liền thu tay về, lại nhanh chóng cúi đầu, cắn một cái lên chóp mũi Úc Thụy.
Y vừa đứng thẳng dậy, đúng lúc Thời Việt vén rèm lên bước vào nội gian, Úc Thụy trừng lớn đôi mắt tròn vo của mình, nhìn nhìn Đường Kính, lại nhìn nhìn Thời Việt, sợ Thời Việt phát hiện cái gì, nhanh chóng bịt mũi, cũng không biết có bị đỏ lên hay không, quay sang trừng Đường Kính, nhất định là đối phương cố ý.
Bởi vì Thời Việt còn đứng bên cạnh, hơn nữa Úc Thụy cũng mệt mỏi rồi, cho nên lúc Đường Kính lau người cho hắn, cũng không làm ra động tác gì quá đáng, thay xiêm y xong xuôi, mọi thứ thu thập ổn thỏa, liền tới giờ cơm chiều.
Chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị đều trở về nhà, lúc ăn cơm chiều cũng rất yên lặng, nhưng không hề giống bữa cơm bình thường ở Đường gia, khi lão thái thái dùng cơm, mọi người liền giống như cung phụng thần linh mà hầu hạ, sợ phát ra tí xíu thanh âm, làm lão thái thái không vui.
Mặc dù khi dùng cơm chiều Đường Kính cùng Úc Thụy cũng không nói chuyện gì, nhưng không có không khí khẩn trương như ở trong Đường gia, cơm ăn vào bụng cũng không trôi tới dạ dày.
Đến ngày hôm sau, Đường Kính cùng Úc Thụy mới trở về Đường gia, chuyện đầu tiên đương nhiên là phải thỉnh an lão thái thái, chẳng qua lão thái thái lại không chịu gặp, chỉ sai nha đầu bên người nói lại, hôm nay thân mình mệt mỏi, không muốn gặp ai, sợ tranh cãi ầm ĩ, con cháu cũng lớn cả rồi, bà không còn hơi sức đâu mà quản nữa.
Đường Kính biết lão thái thái là bởi vì tối qua y không trở về, lại không chịu cùng Trần Xu viên phòng, nên mới không gặp, nhưng Đường Kính sẽ không xuống nước, cũng sẽ không thuận theo. Thái phu nhân nói không gặp, liền bảo Úc Thụy về Úc Hề viên.
Lão thái thái nghĩ, bọn họ dù thế nào cũng phải thỉnh cầu gặp bà một lần nữa, kết quả là đợi hồi lâu cũng không thấy một tiếng động nào ngoài cửa, đã về hết cả rồi.
Úc Thụy trở về Úc Hề viên, Chỉ Hi bởi vì là nha đầu, không thể tùy tiện đi ra cửa, hơn nữa còn đến cửa hàng, cho nên cả ngày hôm qua đều ở lại trong viện, vừa thấy thiếu gia trở về, nói: “Thiếu gia, hôm qua lúc ngài đi ra ngoài, có người đưa thiệp mời tới, nói là muốn thỉnh ngài đi uống trà đó.”
Chỉ Hi nói xong đưa thiếp cho Úc Thụy, nàng cũng không biết chữ, chỉ nghe tiểu tư dâng bái thiếp nói lại vậy thôi.
Úc Thụy mở ra xem, đúng là thỉnh hắn đi uống trà, chẳng qua ai cũng biết, không chỉ là uống trà đơn thuần.
Trong kinh thành quan to quý nhân nhiều vô kể, Úc Thụy lần đầu tiên quản lý cửa hàng, đương nhiên sẽ có người nghe được, một tháng trước là bàng quan, muốn theo dõi xem cái gọi là trưởng tử Đường gia rốt cuộc làm nên được trò trống gì, dù sao là la hay là ngựa, đến lúc thồ hàng mới biết được (đoạn này ta chém, nguyên văn của nó là “Thị loa tử thị mã lạp xuất lai lưu lưu”, nguyên gốc đây 是骡子是马,拉出来遛遛 có nàng nào biết mong chỉ giáo).
Một tháng sau, nhóm quần chúng vây xem, trong lòng cũng có chút hiểu rõ, hai gian cửa hàng, mặc dù trong số gia sản của Đường gia chỉ xem là cửa hàng nhỏ, nhưng kỳ thật lợi nhuận lại không hề nhỏ, qua tay Úc Thụy được một tháng, không chỉ không thấy lụi bại, ngược lại buôn bán càng lúc càng phất lên, vừa thấy thì biết là một tay già đời.
Những người này xem xong, cũng nên có chút biểu hiện biểu hiện, dù sao Đường gia cùng Trần gia đã kết thông gia, việc buôn bán của cả nước thì có đến bảy phần nằm trong tay hai nhà này, nếu không tranh thủ mà giao hảo, để lỡ mất cơ hội thời gian thuận lợi, đến lúc đó thì người chịu thiệt là mình.
Đến lúc này rồi còn do dự gì nữa, đương nhiên là nhanh chóng chuẩn bị liên lạc với trưởng tử Đường gia này một chút.
Úc Thụy nhìn thiệp mời, tên người viết bên trên hắn cũng có chút nhận thức, đời trước nhà hắn buôn bán vải vóc, tiếng tăm của nhóm quý nhân này nọ trong kinh thành rất vang dội, cho dù nhà Úc Thụy chỉ là danh môn vọng tộc nhỏ bé, cũng đã nghe nói qua.
Hiện giờ mấy người này vội vàng lấy lòng mình, Úc Thụy không thể có đạo lý không nhận, việc uống trà này kỳ thật cũng kèm theo chút thăm dò, nhưng nếu không uống, ngược lại có vẻ Đường Úc Thụy hắn tự làm mất mặt, làm mất phong phạm của Đường gia.
Úc Thụy nhìn thiệp mời, đưa tới ngày hôm qua, thời gian định vào giờ ngọ hôm nay.
Sau nửa tháng mới mời người ta, lúc đưa thiếp mời lại vội vàng trong một ngày, so sánh thời gian, sẽ khiến người ta cảm thấy bản thân không hề được coi trọng. Mà nói trắng ra, kỳ thật đối phương làm sao có thể coi trọng, Úc Thụy tự biết được, dù sao mình cũng là một người què, nhóm quý nhân này căn bản là khinh thường hắn, bọn họ đều nghĩ địa vị hắn có được chỉ dựa vào may mắn, bọn họ đều cảm thấy tất cả cũng nhờ hắn đầu thai đúng chỗ mà thôi.
Úc Thụy bảo Chỉ Hi tìm xiêm y cho mình, cũng phải có vẻ trang trọng một chút, bởi vì bình thường thiếu gia không thích ăn mặc rườm rà, Chỉ Hi thủy chung đều chọn quần áo mộc mạc đơn giản mặc cho thiếu gia.
Nói đến Đường gia thì cái không thiếu nhất chính là tiền bạc, tìm quần áo mộc mạc thì khó chứ tìm vài bộ quần áo xa hoa còn không dễ dàng sao, mấy bộ quần áo áp hòm đều được lôi ra hết, bày la liệt để Úc Thụy chọn.
Úc Thụy chọn một bộ, Chỉ Hi mặc vào cho hắn, lại sai Thời Việt đi chuẩn bị cỗ kiệu, lần này thì không cần làm đơn giản gì hết.
Chờ chuẩn bị xong, thời gian cũng sắp tới, Thời Việt đẩy Úc Thụy ra cửa, Úc Thụy lại lôi kéo theo vài tiểu tư, miễn cho quá ít người không thể tiền hô hậu ủng, có vẻ mộc mạc.
Úc Thụy ra khỏi cửa. Giữa trưa Đường Kính truyền cơm, Kiều Tương mới nói: “Lão gia, thiếu gia xuất môn rồi, lúc này không ở nhà.”
Đường Kính hỏi: “Đi đâu?”
Kiều Tương đáp: “Nô tỳ cũng không biết.”
Thành Thứ nói: “Hôm qua lúc lão gia cùng thiếu gia xuất môn, hình như có người đưa thiệp mời đến thỉnh thiếu gia đi dùng trà.”
“Ai đưa thiệp mời.”
Thành Thứ trả lời: “Là Thường nhị thiếu ở Thành Bắc.”
Hắn dừng một chút, nói tiếp: “Có lẽ là vì chuyện cửa hàng của Thường gia, trước đây Thường nhị thiếu đã van cầu lão gia một lần, chẳng qua lão gia không đáp ứng, hiện tại nghe nói thiếu gia đã quản lý hai gian cửa hàng, cho nên lại quay sang nhờ vả thiếu gia.”
Đường Kính nghe xong chỉ nhấp một ngụm trà, nói thật ra, lúc y nghe được Úc Thụy bị người ta mời đi thì phản ứng đầu tiên là muốn đi cùng, miễn cho Úc Thụy ngượng tay, lại là lần đầu xử lý chuyện cửa hàng, cái gì cũng không biết, không rõ ràng quy củ, ngược lại bị người khác lợi dụng hoặc là khi dễ mất.
Nhưng y lại ngồi yên không động đậy, dù sao hai gian cửa hàng đã giao cho Úc Thụy rồi, lúc trước y cũng nói sẽ không nhúng tay, hơn nữa mấy ngày nay Úc Thụy xử lý không tồi, bản thân y cũng biết Úc Thụy có năng lực, thế nhưng kết quả còn tốt hơn dự liệu của y.
Hiện giờ có người đến thỉnh hắn uống trà, Đường Kính sẽ buông tay không quản nữa, nếu Úc Thụy thật sự tiếp nhận gia sản Đường gia, về sau mấy việc xã giao này sẽ ngày càng nhiều, Úc Thụy sớm muộn gì cũng phải tiếp xúc.
Đường Kính nói: “Chờ thiếu gia trở về thì gọi hắn lại đây.”
Úc Thụy ngồi kiệu, bày yến hội đương nhiên phải đặt tại Phong Thăng Lâu, như vậy mới có vẻ có thành ý.
Thường gia ở kinh thành cũng không phải gia đình quá phú quý gì, tuy vẫn luôn giữ vững mấy mối làm ăn, nhưng cũng không quá xuất đầu lộ diện. Thường gia trước giờ đều do lão gia chưởng quản, nhưng các con đều lớn tuổi rồi, từng người lần lượt thành gia lập thất, gia sản chính là một vấn đề, Thường gia lão nhị không phải trưởng tử, nhưng cũng muốn rình một khối sản nghiệp đến tay.
Trước kia đã cầu xin Đường Kính, nhờ Đường Kính giúp hắn một phen, nếu chiếm được cửa hàng của Thường gia, sẽ hiếu kính chút tiền. Thường gia nhị thiếu gia những tưởng sẽ thu được tiền bạc của phụ thân hắn, chẳng qua Đường Kính lại không cần số tiền này.
Thường nhị thiếu tại gặp phải Đường Kính thì ăn đủ mệt, hắn coi như là tiểu bối, không dám tìm Đường Kính nữa, hiện giờ nghe nói Úc Thụy bắt đầu quản lý cửa hàng, đã nghĩ đổi biện pháp quay sang đàm đạo với Úc Thụy, nếu chuyện thành thì không gì có thể tốt hơn.
Lúc Úc Thụy đến nơi, Thường nhị thiếu chờ ở cửa Phong Thăng Lâu đã lâu rồi, Thường gia nhị thiếu kia tuổi cũng không lớn lắm, có vẻ vừa qua hai mươi, thấy Úc Thụy liền tươi cười ân cần, tự mình dẫn hắn vào nhã gian.
Tiểu tư Thường gia đẩy cửa nhã gian ra, không ngờ bên trong còn có người, còn là một cô nương.
Cô nương kia một thân la quần hồng nhạt, ăn diện minh diễm động nhân, thấy có người tiến vào, vội vàng đứng dậy, cúi đầu trộm liếc Úc Thụy một cái.
Thường nhị thiếu cười nói với Úc Thụy: “Đường huynh, đây là xá muội, nhũ danh Dao Thu.”
Cô nương kia nhanh chóng vén áo thi lễ với Úc Thụy, miệng cười chúm chím, có vài phần ngượng ngùng e thẹn.
Úc Thụy không nghĩ tới đi uống trà mà còn quen được một cô nương, cô nương tiểu thư khuê các không phải đều không ra khỏi cửa sao, nhất là cô nương còn chưa lấy chồng, hôm nay Thường nhị thiếu lại để muội muội của mình cùng tới đây, có chủ ý gì Úc Thụy làm sao có thể không biết.
Hơn nữa ánh mắt của cô nương kia quá mức rõ ràng rồi, đầu tiên là nhìn chân Úc Thụy, lại trộm đánh giá tướng mạo Úc Thụy, tựa hồ đang cân nhắc.
Úc Thụy bất động thanh sắc, xem ra Thường nhị thiếu này đã quyết tâm lôi cả vốn ra rồi, thế mà lại muốn dùng muội muội của mình để mượn sức hắn, cảm thấy có nếu một tầng quan hệ này nọ, chuyện gì cũng lo liệu được hết.
Bọn họ vào nhã gian, tiểu nhị liền bưng đồ ăn lên, lại chuẩn bị một bầu rượu ngon, Thường nhị thiếu bảo Dao Thu đứng lên rót rượu cho Úc Thụy.
Úc Thụy khách sáo đáp: “Sao có thể không biết xấu hổ làm phiền Thường tiểu thư.”
Dao Thu hé miệng cười duyên, đứng dậy, còn nhẹ nhàng sửa sang lại váy áo của mình, lúc này mới chậm rãi lại gần, lan hoa chỉ cầm bầu rượu, rót cho Úc Thụy một chén đầy.
Dao Thu rót rượu xong, dâng cho Úc Thụy, cười nói: “Đường thiếu gia, thỉnh dùng rượu.”, bàn tay nhỏ bé trộm chạm vào mu bàn tay của Úc Thụy một chút, Úc Thụy chỉ cảm thấy Thường tiểu thư kia cách mình rất gần, lập tức bị bao vây trong hương hoa, có lẽ hắn đã quen thuộc khí tức sạch sẽ trên người Đường Kính, cùng lắm chỉ là huân hương trên quần áo, đột nhiên ngửi thấy hương khí dày đặc như vậy, có chút không thể tiếp thụ được.
May mà Úc Thụy có bản lĩnh, không hề bịt mũi, khắc chế động tác của mình, khóe miệng kéo lên cười nói: “Làm phiền tiểu thư.”
Dao Thu thấy Úc Thụy mỉm cười, ngay lập tức thấy hoa mắt, che miệng cười đáp: “Trước giờ chỉ nghe nói qua, trưởng tử Đường gia là người phong thần tuấn lãng, hiện giờ gặp mặt, thật giống như là thần tiên vậy.”
Những lời này Úc Thụy đã nghe không dưới mười lần, mỗi lần dự tiệc hoặc là có người đến Đường gia bái phỏng, nếu thấy trưởng tử Đường gia, đều sẽ nói như vậy, lời nào cũng na ná như nhau, không phải “xuất trần thoát tục” thì chính là “giống như thần tiên”.
Úc Thụy nghe quen rồi, Dao Thu này công phu vỗ mông ngựa chẳng ra gì.
Thường nhị thiếu vội vàng làm dáng nói: “Đường huynh đừng trách, ngày thường xá muội ở trong nhà được nuông chiều thành quen, vẫn hay nhanh mồm nhanh miệng, Đường huynh thứ lỗi.”
Nói xong, quay đầu sang phía Dao Thu nghiêm mặt sẵng giọng quát: “Xem ngươi đi, cũng không biết xấu hổ, nếu không phải ngươi vẫn luôn miệng cầu ta nói muốn thấy Đường công tử, ta nhất định sẽ không mang ngươi tới, hiện giờ ngươi đã đến rồi, còn không yên yên ổn ổn ngồi một chỗ?”
Dao Thu nghe xong, ngoài miệng tuy rằng đáp ứng, chẳng qua mắt hạnh vẫn cứ liếc nhìn Úc Thụy, trên mặt có chút ửng đỏ, vẻ mặt ngượng ngùng e lệ.
— Hết chương 46 —