Đằng Huy Nguyệt ra lệnh thay đổi đường đi, sau đó bảo Liễm Vũ để lại ký hiệu mà chỉ có ám vệ mới có thể phân biệt được. Liễm Vũ là đầu lĩnh của các ám vệ bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, nhưng đối với những ám vệ được phân chia ở khắp các nơi trong nước, hắn cũng không có quyền lực để dùng.
Chỉ cần sự an nguy của Đằng Huy Nguyệt không bị đe dọa, Liễm Vũ sẽ chấp hành mệnh lệnh của Đằng Huy Nguyệt một cách vô điều kiện.
Đằng Huy Nguyệt vứt xe ngựa sang một bên, buộc A Kiếp vào trước người mình, cưỡi tuấn mã, dẫn mọi người ra khỏi đường cũ rồi đi vào trong khu rừng rậm. Lúc mặc trời lặn, đoàn người hạ trại ở một vị trí bí ẩn. Trải qua ba ngày như thế, một nam tử trẻ tuổi mặc áo xám tìm được chỗ của đoàn người Đằng Huy Nguyệt.
Mấy người Liễm Vũ phản ứng rất nhanh, vây thành vòng tròn để bảo vệ Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp ở giữa.
Nam tử không cảm thấy gì khi đối mặt với vẻ giương cung bạt kiếm trước mắt, nhanh nhẹn quỳ một gối, dâng tín vật lên: “Ám vệ sở tại, Bạch Thuật của Tịnh Châu tham kiến điện hạ.” Ám vệ thuộc hạ của Minh đế, họ chỉ biết trung thành với một vị bệ hạ và một vị điện hạ. Vị bệ hạ kia là Minh đế, còn điện hạ thì chính là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt. Dù rằng hiện giờ Đằng Huy Nguyệt là Hoàng hậu, nhưng họ vẫn xưng hô là điện hạ.
Nghe người tới tự xưng là Bạch Thuật, trong lòng Liễm Vũ hơi động. Bạch Thuật, người thứ hai thân cận với Quảng Liệt Quận Vương Tề Minh Viêm ngoại trừ Từ Chỉ, là hảo hữu tri kỷ của Tề Minh Viêm khi hắn giấu kín thân phận để tòng quân, từng có giao tình sinh mệnh, rất được Tề Minh Viêm tín nhiệm. Hắn biết Minh đế có sắp xếp người ở bên cạnh mỗi một Hoàng tử, đối với Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm này cũng không ngoại lệ. Nhưng hắn nhớ những người được xếp cạnh Tề Minh Viêm không có Bạch Thuật.
Đằng Huy Nguyệt nhìn thấy tín vật, nói: “Các ngươi lùi ra. Bạch Thuật, lại đây nói chuyện.”
Bạch Thuật có khuôn mặt trung hậu thật thà, bề ngoài trông bình thường không có gì lạ, nhưng nhất cử nhất động đều mang theo tác phong khó nói rõ, ánh mắt thanh chính. Hắn nhìn các ám vệ bảo vệ Đằng Huy Nguyệt nhường đường theo mệnh lệnh của Đằng Huy Nguyệt, lộ ra ở giữa là một người tôn quý dung mạo tuyệt sắc, khí chất bất phàm, trong mắt xuất hiện ánh sáng.
Bạch Thuật nói: “Khởi bẩm điện hạ, ở đây không thích hợp để nói chuyện, xin cùng thuộc hạ…”
‘Chát’ một tiếng, tiếng nói của hắn im bặt.
Đằng Huy Nguyệt thu hồi roi vàng. Chiếc roi này là do Minh đế tặng cậu, từ sau khi Minh đế tứ hôn cho cậu và Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt đã cất chiếc roi này, không thèm liếc đến nó một cái. Lần này rời khỏi Kiến Khang, trong số hành lý mang theo lại có chiếc roi này. Trên đường đi may rủi khó đoán, Đằng Huy Nguyệt lại cầm loại vũ khí vừa tay này một lần nữa. Đây chính là vũ khí của cậu. Đằng Huy Nguyệt vừa vuốt ve chiếc roi vàng vừa nghĩ ngợi, không hề phát hiện trên mặt mình lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Hiện tại, chỉ cần có cơ hội cậu sẽ dùng roi, muốn mau chóng tìm lại độ thành thạo đã từng có.
Roi không đánh lên người Bạch Thuật, nhưng ý vị cảnh cáo thì vô cùng nặng. Đằng Huy Nguyệt vừa nghĩ mình đang phải chạy trốn đã cảm thấy ấm ức, hơn nữa bất luận cậu có muốn đến chỗ Tề Minh Viêm không, lại dám có kẻ phái người ám sát cậu cản trở cậu đi, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy mình bị xúc phạm, càng thêm không vui.
Tâm tình cậu không tốt, giờ Bạch Thuật còn kêu chi chi chít chít, cậu không kiên nhẫn được: “Không thích hợp để nói chuyện thì ngươi nói ngắn gọn lại, ngươi dám nghi ngờ mệnh lệnh của bản cung?”
Bạch Thuật quỳ xuống ngay lập tức: “Thuộc hạ không dám, xin điện hạ thứ tội. Quảng Liệt Quận Vương đang dẫn quân ở cách đây hai mươi dặm, Từ thị nữ phái thích khách muốn hành thích điện hạ. Thuộc hạ đã chuẩn bị nơi ẩn núp, xin điện hạ đi cùng thuộc hạ một chuyến.”
Trong mắt Đằng Huy Nguyệt không hề có chút bất ngờ, quả nhiên cậu đoán đúng, bên phía Tề Minh Viêm có người không muốn cậu đến. Việc cậu rời khỏi Kiến Khang được làm vô cùng bí mật, bên mình không có ai tiết lộ, thì chính là bên Tề Minh Viêm có người tiết lộ. Tề Minh Viêm thật ngu ngốc, hắn sử dụng người thế nào vậy?
Đằng Huy Nguyệt oán giận trong lòng, thấy Bạch Thuật hiền lành, sắc mặt cậu dịu đi, khoát tay: “Rất tốt, ngươi dẫn đường.”
Có Liễm Vũ dẫn đầu, các ám vệ đã được huấn luyện kỹ càng vô cùng ăn ý chia làm hai nhóm. Một nhóm mười người đi theo Bạch Thuật để dò đường phía trước, những người còn lại bảo vệ Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp ở phía sau.
Bạch Thuật hơi ngạc nhiên đối với phản ứng của Đằng Huy Nguyệt. Ám bộ là vũ khí sắc bén mà bộ tộc Tề thị nắm giữ trong tay, có cống hiến rất lớn cho sự thịnh vượng của Tề thị, còn lâu đời hơn nhiều so với lịch sử Nguyên Trưng lập quốc. Ám bộ đã truyền thừa nhiều năm, từ ngày Nguyên Trưng lập quốc sẽ chỉ nằm trong tay người nào bước lên hoàng vị, trải qua ba đời thay đổi, trở thành ám binh chỉ trung thành với một mình Hoàng đế, ẩn nấp trong chỗ tối. Nhất là đến đời Minh đế, ám bộ thật lòng khâm phục, trung thành tận tâm với Minh đế, thịt nát xương tan cũng không hối tiếc, dù Minh đế bảo bọn họ chết, bọn họ cũng sẽ cắt cổ mình ngay tức khắc.
Minh đế sắp xếp ám vệ bên cạnh Hoàng tử, bố trí thành hai loại sáng tối. Người ở ngoài sáng sẽ “sơ suất” bị người khác phát hiện thân phận, thế nhưng biết rõ người đứng đằng sau là Minh đế nên không thể làm bừa, thậm chí còn có rất nhiều chuyện không thể trốn tránh người kia, để biểu đạt sự thần phục đối với Minh đế, nhưng đồng thời người ở ngoài sáng kia cũng bị giám thị chặt chẽ, không thể manh động. Còn người ở trong tối thì cực kỳ ít người có thể phát hiện thân phận họ, cả đời này họ phải tận tâm phụ trợ cho người mà họ giám thị, chỉ khi nào đối phương và chủ tử nảy sinh xung đột rất lớn, họ mới ra tay cho một kích mất mạng.
Bạch Thuật chính là người trong tối như thế, ngoại trừ phụ trách giám thị Tề Minh Viêm, hắn còn tương đối có tài, là một trong số mười người có danh tiếng nhất trong ám bộ. Xưa nay Bạch Thuật sùng bái nhất bội phục nhất chỉ có Minh đế. Trước đây Minh đế tự mình hạ thủ dụ, giao ám bộ cho Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt, Bạch Thuật không thể không nghe theo mệnh lệnh, nhưng trong lòng vẫn luôn kìm nén bứt rứt.
Làm tâm phúc của Tề Minh Viêm, Bạch Thuật cũng nhận ra đôi chút về chuyện Tề Minh Viêm thích Đằng Huy Nguyệt. Tề Minh Viêm tích cực xuất binh cần vương như thế, trong đó nguyên nhân vì Đằng Huy Nguyệt chiếm không ít phần. Tin tức Đằng Huy Nguyệt sắp tới phải thông qua con đường đặc biệt để báo cho Bạch Thuật, Bạch Thuật đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng hắn không nghĩ ra một tiểu nữ tử nho nhỏ như Từ Uyển có được tin tức này từ đâu, còn tự tiện phái người chặn giết Đằng Huy Nguyệt. Nhưng dù Bạch Thuật nghĩ thế nào, hắn vẫn luôn trung thành với Minh đế, nếu Minh đế nói Đằng Huy Nguyệt là chủ tử của họ, vậy thì Đằng Huy Nguyệt chính là chủ tử của họ. Chuyện liên quan đến tính mạng của Đằng Huy Nguyệt, lại không thể nhanh chóng tra ra là ai tiết lộ, Bạch Thuật lập tức tự đi xem một chuyến.
Về phần Hoàng hậu của Văn đế đang chạy thoát thân như Đằng Huy Nguyệt, ở chỗ Tề Minh Viêm đã sắp xếp nơi an thân xong xuôi. Nhưng nghe thấy bên phía Tề Minh Viêm có kẻ phái người âm thầm giết cậu, phản ứng của Đằng Huy Nguyệt lại bình tĩnh như vậy, giống như có một loại ý vị “không ngoài dự đoán của ta”. Nhưng lại tin tưởng hắn như vậy, bảo hắn dẫn cậu đến chỗ an thân đã sắp xếp xong? Thật sự Bạch Thuật cảm thấy khó hiểu.
Nhìn Liễm Vũ dẫn đầu các ám vệ, Bạch Thuật có thể cảm nhận được Đằng Huy Nguyệt có uy tín rất lớn trong lòng họ. Từ hành động của thuộc hạ có thể đoán được một phần tính cách của chủ tử. Người được Minh đế xem trọng, tất có điểm vượt trội. Giờ khắc này, Bạch Thuật hoàn toàn thu hồi một chút không phục trong lòng, đánh giá vị tân chủ tử này một lần nữa.
Chỗ an thân mà Bạch Thuật tìm chính là phía sau một ngọn núi ở sâu trong rừng rậm. Ở đó có một sơn cốc nhỏ rất khó thấy, bảy, tám ngôi nhà đan xen rải rác. những ngôi nhà này đều dựng thành từ đá tảng, xem ra đã bị bỏ hoang một thời gian ngắn.
“Người ở đây đã rời đi để tránh chiến hỏa, vô cùng an toàn, chỉ là hơi đơn sơ, mong điện hạ nhẫn nại một thời gian.” Bạch Thuật dè dặt nói. Đối với vị tiểu chủ tử kim tôn ngọc quý trước mắt đây, chỉ e từ khi ra đời đến giờ chưa từng chịu uất ức đến mức này. Nhưng quân đội của Tề Minh Viêm chỉ cách họ khoảng hai mươi dặm, chờ quân đội đi qua con đường kia, chẳng khác nào gặp họ thoáng qua. Xem ý tứ của Đằng Huy Nguyệt, dường như cũng không định đến nhờ cậy Tề Minh Viêm. Đây đã là nơi tốt nhất mà hắn có thể tìm được trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy.
Quả thật Đằng Huy Nguyệt rất ghét chỗ này, nhưng trong ghét lại có chút hiếu kỳ. Cậu lớn từng này, hơn nửa thời gian đều ở trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy, cho dù có đến hành cung để săn bắn, tất cả mọi thứ ăn mặc đều cực kỳ tinh xảo. Thật sự là chưa từng thấy nông trại đơn sơ thế này. Nhưng cậu hiểu rõ tình cảnh trước mắt của mình, đây cũng không phải lúc để cậu tùy hứng.
“Liễm Vũ, phân phó mọi người đi thu dọn.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Liễm Vũ lĩnh mệnh rời đi, cũng trở về đây rất nhanh, hắn sẽ không để Đằng Huy Nguyệt ở một mình cùng Bạch Thuật.
Có chỗ ở tạm thời, thần kinh căng thẳng của Đằng Huy Nguyệt cũng buông lỏng hơn, hỏi tình hình bên ngoài thế nào. Cậu rời Kiến Khang đã gần mười ngày, tin tức không được linh thông, không biết hiện giờ Kiến Khang ra sao nữa.
Bạch Thuật nói: “Quân chủ lực của Đột Quyết bị mưa to ngăn trở ở An Châu, quân yểm trợ và hoàng quân Kiến Khang đang giằng co.”
“Binh mã cần vương thì sao?” Nghe thấy Kiến Khang tạm thời vẫn an toàn, Đằng Huy Nguyệt cảm thấy dễ chịu đôi chút.
“Quân của các lộ cần vương được Quảng Liệt Quận Vương hành quân nhanh nhất, nhưng cũng đang bị mưa to cản trở, hiện đã đi tới Ngang Châu.” Bạch Thuật nói.
“Nếu hành quân cấp tốc, còn lộ trình khoảng năm, sáu ngày nữa.” Đằng Huy Nguyệt thì thào, chỉ hy vọng Tề Minh Viêm có thể mau chóng tới nơi. Tề Minh Viêm không tham dự vào chuyện mưu phản hay phản quốc, đối với Văn đế hay Đằng Huy Nguyệt đều là tin đáng để vui mừng.
Bạch Thuật có chút vướng mắc, ngẫm nghĩ xong vẫn không nói cho cậu biết về tâm tư không bình thường của Tề Minh Viêm đối với cậu, lần này cứu viện cho Kiến Khang chỉ e không đơn giản như vậy.
“Bạch Thuật, Từ thị nữ mà ngươi vừa nói là Từ Uyển của Từ gia?” Đằng Huy Nguyệt hỏi.
Bạch Thuật nói: “Đúng vậy, điện hạ.”
“Từ gia thật to gan!” Đằng Huy Nguyệt tức giận nói. “Tề Minh Viêm dám buông thả bọn chúng đến mức đó!”
“Điện hạ, Quận Vương cũng không biết chuyện này. Hơn nữa, đây là chủ ý của một mình Từ Uyển, những người khác của Từ gia cũng không tán thành!” Bạch Thuật nói lời hay cho Tề Minh Viêm.
“Nếu không có người của Từ gia ngầm đồng ý, một tiểu nữ tử như Từ Uyển có thể điều động thích khách thế nào?” Đằng Huy Nguyệt nói. “Hơn nữa hướng đi của bản cung, là ai nói cho nàng?”
Đây là đang nghi ngờ ám vệ bên cạnh Tề Minh Viêm sao?
Trên vùng thái dương của Bạch Thuật chảy mồ hôi lạnh: “Việc này, thuộc hạ trở về nhất định sẽ điều tra rõ.”
“Các ngươi là người của Thái thượng hoàng, bản cung tin các ngươi.” Đằng Huy Nguyệt nói như đinh đóng cột. “Từ gia có chỗ kỳ quặc, nhất là nữ nhân Từ Uyển này. Nhất định các ngươi phải điều tra rõ ràng, tuyệt đối không thể để bọn chúng phá hủy đại sự của Quảng Liệt Quận Vương!” Có loại thuộc hạ bằng mặt không bằng lòng như thế, Đằng Huy Nguyệt cũng phải lo lắng thay cho Tề Minh Viêm.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Ngươi là tâm phúc của Quảng Liệt Quận Vương, không thể rời đi lâu, ngươi về trước đi. Nếu chỗ bản cung có biến cố, sẽ để lại ký hiệu cho ngươi, tự ngươi tùy cơ ứng biến!” Đằng Huy Nguyệt đuổi người.
Bạch Thuật nghe theo. Chờ đến lúc ra khỏi sơn cốc, Bạch Thuật mới phát hiện ra mình hoàn toàn bị Đằng Huy Nguyệt nắm mũi dắt đi, Đằng Huy Nguyệt nói dăm ba câu rồi đuổi hắn đi, còn vô cùng có lý.
Xem ra phải đổi chủ tử thật rồi. Bạch Thuật lặng lẽ thở dài.
“Đằng Hoàng hậu” đang ở Kiến Khang vẫn không bị vạch trần thân phận, ngoại trừ thích khách do Từ Uyển phái đi vẫn không ngừng đi tìm Đằng Huy Nguyệt, bất luận là Văn đế hay Tề Minh Viêm đều không thể ngờ Đằng Huy Nguyệt đã không còn rõ tung tích, Văn đế tưởng Tề Minh Viêm đang bảo vệ cậu, còn Tề Minh Viêm thì đang cực kỳ tức giận vì Đằng Huy Nguyệt vẫn ở Kiến Khang.
Cho nên, Đằng Huy Nguyệt cũng không thể ngờ mình bị tìm được nhanh như thế.
Lại còn là người mà cậu vừa thấy chỉ muốn quất roi ngay lập tức…