Tề Minh Diệu sửng sốt, tuy rằng không biết là chuyện gì, nhưng thấy thần sắc nghiêm nghị như thế của Đằng Huy Nguyệt, nghĩ không thể nào để xảy ra sơ suất, lập tức đứng lại, không đi tiếp về phía Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp nữa.
Vì quan hệ phu thê của Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt là hữu danh vô thực, cho nên khi hai người ở cùng nhau đều có thói quen cho hạ nhân lui xuống. Lúc này trong phòng chỉ có Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt đang bế A Kiếp, sắc mặt Đằng Huy Nguyệt trầm hẳn xuống, nhìn chằm chằm vào Tề Minh Diệu, đột nhiên nói: “Liễm Vũ, ra đây!”
Một bóng đen nhẹ nhàng xuất hiện bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, chính là Liễm Vũ đã bị cậu coi như người ẩn hình suốt một thời gian dài.
Đằng Huy Nguyệt đặt A Kiếp vào tay Liễm Vũ. Liễm Vũ không nhiều lời, tiếp nhận tiểu chủ tử, đứng sang một bên.
Bất chợt A Kiếp ở trong một lồng ngực xa lạ, kêu hai tiếng “A a”, nhưng có lẽ cũng nhận ra giờ không phải lúc khóc lóc ầm ĩ, cho nên ngoan ngoãn mút ngón tay, không động đậy.
Liễm Vũ cúi đầu nhìn nó, ánh mắt dần nhu hòa.
Đằng Huy Nguyệt đi về phía Tề Minh Diệu, đứng rất gần. Tề Minh Diệu bất giác cứng người lại, nín thở nhìn cậu. Đằng Huy Nguyệt vươn tay phủi nhẹ bả vai của Tề Minh Diệu, sau đó vân vê sợi bông rất nhỏ rơi trên áo hắn.
Tề Minh Diệu cũng nhìn thấy thứ trên tay cậu, nhíu mi: “Đây là gì?” Đồng thời trong lòng trào dâng một nỗi bất an.
Đằng Huy Nguyệt lạnh lùng nói: “Đây là lăng hoa nhứ, mỏng manh nhỏ nhẹ, rất khó phát hiện. Trẻ con hít vào, sẽ hít thở không thông, nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ chết vì ngạt thở!” Nói mấy chữ cuối cùng, ngữ khí kèm theo sự tàn nhẫn.
Tề Minh Diệu biến sắc. Cho tới giờ hoàng gia luôn là nơi đen tối u ám nhất, các loại chuyện nham hiểm xảo quyệt nhiều không kể xiết. Đằng Huy Nguyệt lớn lên trong cung, những thứ học được khác hắn rất nhiều, khiến hắn tin ngay vào phán đoán của Đằng Huy Nguyệt, trong lòng tức giận ngập trời!
Trẻ cong trong Đoan Thừa vương phủ chỉ có một mình A Kiếp, lăng hoa nhứ này nhằm vào ai, có thể nói nhìn qua đã biết.
Hơn nữa nó còn dính vào áo của Tề Minh Diệu để đến đây, nếu thật sự A Kiếp xảy ra chuyện gì, bảo hắn phải tiếp tục với Đằng Huy Nguyệt thế nào đây?
“Ta đi điều tra. A Việt, ta sẽ cho đệ một kết quả rõ ràng!” Tề Minh Diệu lùi ra sau, nói chắc như đinh đóng cột.
“A Diệu, đợi đã.” Đằng Huy Nguyệt ngẫm nghĩ, ngăn cản hắn. Lăng hoa nhứ vốn là thứ vô cùng hiếm gặp, dù có ai nhìn thấy, cũng sẽ coi nó như vật nhỏ bé tầm thường, rất ít người biết nó sẽ làm nguy hại đến trẻ con. Nếu không phải Đằng Huy Nguyệt đã sống đến hai kiếp, hiểu biết nhiều thứ, có kiến thức về những chuyện đen tối trong hoàng gia, chỉ e cũng lơ là nó. Nhưng thủ đoạn bí hiểm âm độc này đã thể hiện rõ, kẻ ra tay, rất có thể có quan hệ mật thiết với hoàng cung.
Điều đó khiến Đằng Huy Nguyệt bất an.
Cậu nói suy nghĩ đó của mình với Tề Minh Diệu. Tề Minh Diệu cũng đông cứng người lại.
Hiện giờ Tề Minh Diệu chỉ cách vị trí Thái tử một bước chân. Có thể đứng vững ở địa vị hiện tại, Đằng Huy Nguyệt đại diện cho thê tộc, và cả trưởng tử A Kiếp vừa ra đời đều là nhân tố rất quan trọng.
Nếu không còn A Kiếp, tình cảm phu thê của Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt sẽ bị tổn thương, không khác nào chặt đứt cánh tay của Tề Minh Diệu, kẻ được lợi trong cung sẽ không chỉ có vài người. Nhưng sự thật rõ ràng như vậy, thực sự chính là sự thật sao?
Đi tới bước đường ngày hôm nay, nếu nói Tề Minh Diệu hoàn toàn không có tâm đề phòng những huynh đệ khác, tuyệt đối là không thể. Hơn nữa, phía sau hắn còn có Minh đế trợ giúp, có thể nói những người tạo thành nguy hiểm nhất, đều nằm trong sự giám sát nghiêm mật của Minh đế và hắn.
Sau khi Minh đế phát hiện mình trúng cổ độc, đã điều tra những người đó rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm được manh mối.
Bây giờ xuất hiện chuyện lăng hoa nhứ, Tề Minh Diệu không khỏi liên hệ nó với việc Minh đế trúng độc.
Rốt cuộc là ai, mà trăm phương nghìn kế muốn hãm hại người của hoàng tộc?
Đằng Huy Nguyệt không biết Minh đế trúng cổ độc. Trong cảm nhận của cậu, Minh đế luôn là người cường đại không ai với tới được. Sức khống chế của Minh đế đối với triều đình và hậu cung tuyệt đối là ngang bằng nhau, giống như thứ huynh Giang Dương Quận Vương Tề Giản và Thành Sách Quận Vương Tề Hoa vẫn không chết tâm với hoàng vị, chỉ cần có hành động khác thường một chút, Minh đế nhấc tay một cái là có thể tiêu diệt bọn họ ngay.
Mà bất luận là Tề Minh Diệu, hay là Tề Minh Uyên vẫn luôn tranh giành với hắn, vây cánh của hai người không thể lay động đến Minh đế dù chỉ một chút. Đằng Huy Nguyệt không tin Minh đế sẽ tùy tiện để Tề Minh Uyên động tay với A Kiếp. Dù nói thế nào, A Kiếp vẫn là nhi tử thân sinh của Minh đế.
Tiếp đó, những người có năng lực động tay động chân như Trịnh Thái hậu, Trịnh phi, hoàn toàn không có lý do gì để làm hại Tề Minh Diệu và cha con cậu, dù sao lợi ích của mọi người đã dây dưa vướng mắc lẫn nhau.
Kẻ xuống tay bí ẩn như thế, lại có quan hệ mật thiết với trong cung, Đằng Huy Nguyệt không thể nghĩ ra người nào đáng nghi. Cậu sợ nếu Tề Minh Diệu điều tra rõ chuyện lăng hoa nhứ sẽ rút dây động rừng. Đến khi đó, kẻ xuống tay không thực hiện được kế này sẽ lại tiếp tục sử dụng kế khác, vậy thì đúng là khó lòng phòng bị.
Tề Minh Diệu biết nỗi lo của Đằng Huy Nguyệt không phải không có lý, trong lòng cân nhắc rất nhanh, nói: “A Việt, cứ giao cho ta.”
Đằng Huy Nguyệt đã nhắc nhở hắn, tất nhiên sẽ không ngăn cản. Cậu cũng cần điều tra lại những người bên cạnh mình một lần nữa.
Kết quả điều tra cuối cùng là, cũng không phải những người bên cạnh Tề Minh Diệu có vấn đề. Mà là có người đặt mấy túi đựng lăng hoa nhứ ở bên ngoài tường của Phượng Tường các, lăng hoa nhứ đươc gió thổi bay, nên đã bay vào trong Phượng Tường các. Đúng lúc rơi trên quần áo Tề Minh Diệu, bị đôi mắt sắc bén của Đằng Huy Nguyệt phát hiện ra.
Về phần người đặt lăng hoa nhứ ở ngoài là ai, tạm thời vẫn chưa điều tra được.
Đằng Huy Nguyệt ôm A Kiếp ngây thơ không hiểu thế sự trong lòng, thực sự sợ hãi.
Vừa rồi cậu vẫn tự cho rằng khuất phục được nội viện của vương phủ là có thể bảo vệ được A Kiếp, vậy mà suýt chút nữa đã để A Kiếp gặp chuyện không may, quả thực giống như bị người ta tát cho một cái đau đớn.
Lần đầu tiên Đằng Huy Nguyệt cảm nhận được một loại áp lực bức người. Hóa ra muốn bảo vệ một người, không phải là một chuyện dễ dàng gì.
Cậu hận kẻ muốn động tay với A Kiếp, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm gì được, chỉ có thể để A Kiếp bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi, không rời nửa bước.
Liễm Vũ vẫn kiên định ở bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, nhìn thấy rõ tất cả những phẫn nộ cũng như bất lực của Đằng Huy Nguyệt. Chờ đến khi có được kết quả điều tra của Tề Minh Diệu, hắn quỳ gối trước mặt Đằng Huy Nguyệt, cung kính dâng một tấm lệnh bài đỏ thẫm cho cậu.
“Điện hạ, xin nhận lấy tấm lệnh bài này.”
Đằng Huy Nguyệt nhìn tấm lệnh bài, cả người chấn động!
Cậu đã ở bên cạnh Minh đế rất lâu, đương nhiên cậu biết ý nghĩa của tấm lệnh bài này. Tấm lệnh bài này là bằng chứng duy nhất để sử dụng những ám vệ trực thuộc của Minh đế. Có tấm lệnh bài này, tương đương với việc tiếp nhận ám vệ của Minh đế làm thủ hạ, có thể tùy ý sai khiến họ làm việc.
Đó là một thế lực vô cùng khổng lồ!
Đằng Huy Nguyệt từng được mấy ám vệ bảo vệ, nên có thể hoành hành trong ngoài hoàng cung. Nhưng lúc này, lại có thể điều động toàn bộ…
“Ngươi có ý gì?” Đằng Huy Nguyệt cất cao giọng, hỏi. “Tại sao tấm lệnh bài này ở trong tay ngươi?”
“Xin điện hạ thứ tội. Hoàng thượng đã dặn, điện hạ nhận được lệnh bài, có thể điều động mười ba doanh ám vệ.” Liễm Vũ nói. Minh đế sủng ái Đằng Huy Nguyệt càng lúc càng sâu, đến giờ, còn khăng khăng muốn để toàn bộ ám vệ bên cạnh Đằng Huy Nguyệt. Liễm Vũ sẽ không bao giờ quên thời khắc Minh đế trịnh trọng giao tấm lệnh bài ám vệ cho hắn. Nhiệm vụ của Liễm Vũ là tìm cơ hội thích hợp để đưa lệnh bài cho Đằng Huy Nguyệt, chứ hắn không có quyền lực cầm tấm lệnh bài này để ra lệnh cho các ám vệ. Nếu không, một cao thủ khác phụ trách giám sát hắn sẽ lấy mạng hắn thay Minh đế.
Đằng Huy Nguyệt ném lệnh bài đi: “Ta không cần! Ngươi trả lại lệnh bài cho hắn!”
“Điện hạ, an nguy của tiểu chủ tử quan trọng hơn!” Liễm Vũ đi nhặt lệnh bài, lại dâng lên, sắc mặt không thay đổi. Hắn biết rõ mối uy hiếp duy nhất hiện giờ của Đằng Huy Nguyệt là gì.
Đằng Huy Nguyệt không bình tĩnh được. Cậu biết ám vệ của Minh đế lợi hại thế nào. Có bọn họ, dù cậu muốn làm gì cũng là làm ít công nhiều. Nhưng cậu cảm thấy Minh đế cho cậu những ám vệ này, ý tứ bồi thường nồng đậm…
Đây là bồi thường cho cậu vì đã trả giá hết thảy cho hắn, hay là bồi thường vì cậu nghe lời gả cho Tề Minh Diệu, sinh hạ A Kiếp?
____ Ai cần loại bồi thường này?
Nhưng mà A Kiếp…
Đằng Huy Nguyệt nhìn đôi môi nhỏ nhắn của A Kiếp đang bi ba bi bô nói chuyện cười đùa với cậu, sau cùng vẫn thỏa hiệp.
Lúc ám vệ nhận lệnh điều tra rõ chuyện lăng hoa nhứ, triều đình lại nhốn nháo ầm ĩ lần thứ hai vì một chuyện ____
Minh đế quá thương tâm vì cái chết của Trân phi, dưới lúc tâm tàn ý lạnh đã quyết định để tóc tu hành, nhường ngôi cho Đại Hoàng tử Đoan Thừa Thân Vương Tề Minh Diệu!