Không khí trong phòng ấm áp như mùa xuân, Tề Minh Diệu vừa mới thấy khuôn mặt lạnh băng nhạc mẫu đại nhân xong, sau đó còn phải tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng của Đằng Kỳ Sơn, chỉ biết cười khổ không thôi. Từ sắc mặt thay đổi của Đằng Kỳ Sơn, Tề Minh Diệu đoán có lẽ hắn rất muốn đánh mình một trận, nhưng vì kiêng dè điều gì mới không tiện ra tay.
Tề Minh Diệu không tự cao tự đại đến mức cho rằng An Quốc công nhạc phụ dám trừng mắt với cả Minh đế đây đang kiêng dè chính hắn. Chỉ e chính vì nghĩ cho ngoại tôn nhi vừa mới ra đời, không tiện thấy màu đỏ.
“Nhạc phụ đại nhân.” Tề Minh Diệu dễ tính, chỉ đành thở dài. “A Việt sinh hạ thuận lợi, phụ tử bình an.”
“A Việt của ta phúc lớn mạng lớn, tất nhiên rất khỏe mạnh.” Đằng Kỳ Sơn nhấn giọng thật mạnh, rốt cuộc cũng không đi đi lại lại nữa, ngồi xuống.
Tề Minh Diệu đưa chén trà vừa được pha xong cho hắn: “Hoàng cô cô đã đi thăm A Việt, nhạc phụ đại nhân không phiền cũng đi một chuyến? A Việt rất nhớ ngài.”
Sắc mặt Đằng Kỳ Sơn dịu lại, trà cũng không uống, dứt khoát đứng dậy. Từ ngày Đằng Huy Nguyệt gả vào Đoan Thừa vương phủ, vì có thai, mới chỉ về phủ Công chúa một lần. Đằng Kỳ Sơn cũng chỉ đến vương phủ thăm cậu một lần, dù sao thân phận cũng bị giới hạn, không thể tới nhiều, lần nào cũng chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn theo thê tử gióng trống khua chiêng đi thăm, cực kỳ thống hận sao mình lại gả Đằng Huy Nguyệt ra ngoài sớm như vậy. Hắn không trách đại nhi tử bảo bối của mình, cho nên trút giận toàn bộ lên người Tề Minh Diệu.
Lần này Đằng Huy Nguyệt xảy ra chuyện lớn như thế, vậy mà Tề Minh Diệu không thông báo trước cho họ, thật sự Đằng Kỳ Sơn rất muốn ăn thịt hắn.
Nhưng cũng coi như Tề Minh Diệu thông minh, hiểu rõ nếu nói Đằng Huy Nguyệt nhớ hắn sẽ làm Đằng Kỳ Sơn nguôi giận, hơn nữa còn rất tự giác đưa Đằng Kỳ Sơn vào nội viện thăm Đằng Huy Nguyệt.
Có lời mời của chủ nhân, tất nhiên Đằng Kỳ Sơn vào nội viện sẽ không thất lễ.
Tới Phượng Tường các, vẻ mặt lãnh đạm của Đằng Kỳ Sơn ngay lập tức biến thành hòa ái yêu thương, nghe thấy Đằng Huy Nguyệt gọi hắn một tiếng “a cha” đầy vẻ không nỡ, suýt nữa đã lao đến giường, ôm cậu an ủi giống như lúc nhỏ.
Khó khăn lắm mới nhịn được, Đằng Kỳ Sơn khụ khụ mấy cái, nói: “A Việt, thiếu cái gì con cứ nói. Nếu muốn về nhà, ai cũng không ngăn con được.” Nói xong, liếc mắt nhìn Tề Minh Diệu.
“A cha, con đang ở cữ, không thể đi được. Ở cữ xong, con sẽ về nhà thăm cha.” Đằng Huy Nguyệt nói.
Đằng Kỳ Sơn hớn hở sung sướng ngay tức thì. Đối với đại nhi tử nhà mình, có thể nói thuộc tính cha ngốc của hắn hơn mười năm cũng không thay đổi.
Tề Mẫn đã đón tiểu ngoại tôn nhi từ trên tay Đằng Huy Nhiên vừa rồi bế A Kiếp mà như gặp quân địch về, đến cạnh Đằng Kỳ Sơn: “A Sơn, chàng xem, đây là A Kiếp, ngoại tôn nhi của chúng ta.”
Đằng Kỳ Sơn như được an ủi, cẩn thận vuốt ve mặt nhỏ tay nhỏ của A Kiếp, khen ngợi: “Giống A Việt hồi nhỏ như đúc, vừa ngoan vừa mềm.” Quả nhiên, đúng là phu thê với Tề Mẫn, lời nói chỉ khác có chút xíu.
Tề Mẫn nói: “Nhìn ánh mắt nó xem, vừa to vừa đẹp, cái miệng…” Bình luận từ đầu xuống chân, bao nhiêu từ ngữ hay ho đẹp đẽ đều được nàng nói ra.
Tề Minh Diệu và Đằng Huy Nguyệt nghe thấy đều dở khóc dở cười. Đằng Kỳ Sơn lại rất tán thành, không ngừng gật đầu: “Nhũ danh A Kiếp rất hay, có mạnh mẽ, đủ uy vũ! Tên chính là gì?”
Thật sự Đằng Huy Nguyệt không hề liên hệ hai chữ “A Kiếp” và mạnh mẽ uy vũ với nhau, nhưng nhắc tới tên chính của A Kiếp, Đằng Huy Nguyệt không thể không cố gắng bình tĩnh: “… Quân Tuyệt.” Thấy Đằng Kỳ Sơn cau mày, bổ sung thêm một câu: “Là con đặt.”
Đằng Kỳ Sơn nói ngay: “Tên rất hay! Quân đương lăng tuyệt đính!”
“Đúng là không tồi!” Tề Mẫn cũng nói.
Cha mẹ nể mặt như vậy, Đằng Huy Nguyệt vừa buồn cười vừa cảm động, quay sang nhìn thấy Tề Minh Diệu đang đứng một bên mỉm cười, để mặc cho mấy người hết hỏi lại trả lời, không cắt ngang. Đằng Huy Nguyệt có thể cảm nhận được sự bao dung và gánh vác của hắn, trong lòng hơi tắc lại.
…
Thân thể văn tử khỏe mạnh hơn nữ tử, nhưng sinh sản thì khó hơn nữ tử một chút, nên thời gian ở cữ cũng tương đương giống vậy. Nhưng đây là lần đầu Đằng Huy Nguyệt sinh con, thân thể cần tĩnh dưỡng nhiều hơn nữa.
Trong Đoan Thừa vương phủ không có trưởng bối nào, chuyện nội viện, lúc này Tề Minh Diệu cũng không tiện ra mặt. Hôm đó Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn thuận tiện ở lại, tiếp nhận những sự vụ này.
Có nàng trấn thủ, toàn bộ đoàn người đến vương phủ chúc mừng đều đâu ra đấy, thời gian Đằng Huy Nguyệt ở cữ thật sự rất yên ổn.
Có thể qua được cửa ải của Tề Mẫn, vào trong Phượng Tường các thăm Đằng Huy Nguyệt, đều là những người có quan hệ rất tốt với phủ Phúc Khang Trưởng Công chúa, số lượng không nhiều nhưng mức độ thâm giao thì rất lớn. Đằng Huy Nguyệt gặp tất cả mọi người.
Điều bất ngờ duy nhất, chính là Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm vốn luôn chu toàn lễ nghi giờ đang bệnh nhẹ, không thể đến, nên bảo nhi tức phụ Chu thị của hắn thay mặt đến. Tề Mẫn tự mình gặp Chu thị, còn viêc gặp Đằng Huy Nguyệt thì khéo léo từ chối.
Đằng Huy Nguyệt hơi ngạc nhiên, nhưng Tề Mẫn không nói nhiều, cậu cũng không hỏi nhiều.
Hai người đứng đầu trong cung – Trịnh Thái hậu và Minh đế, ban thưởng rất hậu hĩnh, chiêu cáo với toàn thiên hạ rằng Nguyên Trưng Ung chủ gả vào hoàng gia vẫn rất được sủng ái, trưởng tử của cậu là đích trưởng tôn của hoàng thất Tề thị, rất được xem trọng. Lễ vật của các phi tần thị quân khác đến chậm một chút, nhưng rất đáng xem.
Trong số đó, lễ vật do dưỡng mẫu Trịnh phi của Tề Minh Diệu tặng khá đặc biệt, ngoại trừ mấy thứ may mắn như khóa trường mệnh, còn có một đôi tỷ muội song sinh xinh đẹp, nói là tới hầu hạ Đằng Huy Nguyệt.
Đúng lúc bị Tề Mẫn nhìn thấy, sắc mặt trầm xuống ngay tại chỗ.
Tề Minh Diệu cũng có mặt, trực tiếp sai quản gia Đoạn Phi đuổi đến biệt trang, phối duyên cho quản sự ở bên đó.
____ Nếu đã là “thị nữ” của Đằng Huy Nguyệt, vậy thì phối duyên cho quản sự của vương phủ, thân phận cũng tương xứng.
Cho nên, sau khi Trịnh phi biết được, tức giận đến nỗi ném vỡ bộ trà cụ yêu thích của mình đi.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa xong. Đích trưởng huynh của Trịnh phi có hai nhi tử đều làm quan. Trịnh phi tặng thị nữ không bao lâu, hai chất nhi này của nàng, một người bị quan trên bắt lỗi, giáo huấn một trận, người còn lại thì hoàn toàn dở tệ.
Tẩu tẩu của Trịnh phi vào cung cầu kiến Trịnh Thái hậu, Trịnh Thái hậu đang ốm không gặp. Trong lòng nàng hoảng sợ, đi cầu kiến Trịnh phi. Trịnh phi có gặp, còn thề thốt sẽ bảo Đoan Thừa Vương giúp đỡ. Tẩu tẩu của Trịnh phi cũng không tin tưởng Trịnh phi lắm, nhân cơ hội hỏi thăm một chút, từ miệng một cung nữ hầu hạ trong Cam Tuyền cung của Trịnh phi, biết được Đoan Thừa Vương Tề Minh Diệu vô cùng bất mãn khi Trịnh phi ép hắn nạp thiếp, nhưng Trịnh phi vẫn rất kiên trì, còn tặng một đôi tỷ muội song sinh ngay vào lúc Nguyên Trưng Ung chủ sinh con chưa được bao lâu, Phúc Khang Trưởng Công chúa vừa mới đến Đoan Thừa vương phủ. Bất chợt, trước mắt tẩu tẩu của Trịnh phi tối sầm lại!
Đúng là Trịnh gia có ý đưa Trịnh Linh Yến đến bên cạnh Đoan Thừa Vương, nhưng không hề muốn nóng vội như Trịnh phi!
Nguyên Trưng Ung chủ được sủng ái bao nhiêu năm như vậy đâu phải để không! Cậu vừa thành hôn, lại còn sinh được con, có ai mà không cung phụng cậu trên đầu? Hành vi của Trịnh phi mất mặt như thế, không phải là đụng chạm chính diện vào họng súng sao?
Đường làm quan của hai chất nhi của nàng bị cản trở, là đang có người trút giận cho Đằng Huy Nguyệt!
Trịnh phi muốn dùng thân phận dưỡng mẫu để áp chế Đoan Thừa Vương, cũng phải chờ đến lúc thành Thái hậu đã rồi hẵng nói. Sao có thể coi Trịnh Thái hậu và Minh đế như người chết được?
Lần tiếp, mẫu thân và tẩu tẩu của Trịnh phi đều tiến cung, khuyên nhủ Trịnh phi hết lời, Trịnh phi mới tạm thời dừng lại, nhưng nỗi căm tức với Đằng Huy Nguyệt lại càng sâu hơn.
Những chuyện này đều xảy ra trong thời gian Đằng Huy Nguyệt ở cữ, Tề Mẫn và Tề Minh Diệu rất ăn ý giấu diếm toàn bộ, Đằng Huy Nguyệt trải qua lễ tẩy tam và đầy tháng của A Kiếp trong an ổn và thanh tịnh.
Không lâu sau khi A Kiếp đầy tháng, một tin tức khiến cả triều kinh hoàng được truyền ra ____
Trân phi chết bệnh!