Trong viện của Vương Thừa Kiên, mọi người đang bận rộn đều hành lễ với Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng động tĩnh này lại không hề làm kinh động đến Vương Thừa Kiên. Bà tử đã nhắc nhở nhỏ giọng cũng không có tác dụng, bất đắc dĩ đẩy hắn một cái, mới gọi tinh thần Vương Thừa Kiên trở lại.
“Điện hạ, ngươi tới rồi.” Vương Thừa Kiên bỏ cuốn sách xuống, đứng dậy nói.
Hắn đang mặc áo trắng dài mộc mạc, dáng người thon thả, mặt mày an nhiên bình tĩnh, trong thanh tú mang theo phong vận không nói thành lời. Cho dù là Đằng Huy Nguyệt đã quen với các kiểu mỹ nhân, cũng thấy hắn khá thuận mắt, thảo nào Lục Triển Vân mê đắm hắn đến nỗi không phân biệt được đông tây nam bắc, bảo trái sẽ không nói phải.
Đằng Huy Nguyệt bật cười, chắp tay sau lưng đi quanh Vương Thừa Kiên một vòng, chậc chậc ra tiếng.
Vương Thừa Kiên vẫn rất bình tĩnh mặc cho cậu quan sát. Nhưng thấy dáng vẻ những người khác vừa cung kính vừa tò mò khó nén, nhíu mi bảo bọn họ ra ngoài, để tránh làm Đằng Huy Nguyệt không vui.
Nguyên Trưng Ung chủ không vui khi những người thân thiết tất cung tất kính với cậu, nhưng với những người khác thì rất coi trọng quy củ lễ nghi, không thích bọn họ vô lễ.
Quả nhiên, thấy mọi người đều đã ra ngoài, còn biết điều đóng cửa lại, Đằng Huy Nguyệt kéo Vương Thừa Kiên ngồi xuống, thích thú hỏi: “A Kiên, ngươi biết ngày mai ngươi phải xuất giá không?”
Vương Thừa Kiên nhìn cậu một cái: “Đương nhiên.”
“Vậy tại sao ngươi vẫn giống như bình thường?” Đằng Huy Nguyệt rất hiếu kỳ. “Không hồi hộp à? Không mong chờ à?”
Vương Thừa Kiên ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Tại sao phải không giống như bình thường?”
“Hả?”
“Không phải ta vẫn chưa gả đi sao? Gả đi rồi ta mới biết phải phản ứng thế nào chứ.” Vương Thừa Kiên nói với vẻ đương nhiên.
Nhất thời, Đằng Huy Nguyệt không biết phải nói gì. Hảo hữu của cậu đúng là khác người mà.
“Chả thú vị gì cả…” Đằng Huy Nguyệt oán giận. Cậu vẫn muốn nhìn thấy một vẻ mặt khác của Vương Thừa Kiên mà! Từ nhỏ cậu đã rất mong chờ Vương Thừa Kiên sẽ thay đổi sắc mặt.
Vương Thừa Kiên nói: “Gần một năm nữa ngươi sẽ cập quan. Nếu hiếu kỳ như vậy, không bằng nhanh chóng xuất giá đi.”
Đằng Huy Nguyệt không lên tiếng, bắt đầu nhìn khắp chung quanh: “Chi di và các ma ma của ngươi có dạy ngươi cái gì không?”
“Có. Các lễ nghi của hôn lễ ta đều đã nhớ.”
“Ầy, ta không nói cái đấy… Là cái kia đó, cái kia…” Đằng Huy Nguyệt liếc nhìn Vương Thừa Kiên, không hề có ý tốt, đôi mắt hoa đào lấp lánh.
“Cái kia?” Vương Thừa Kiên sửng sốt.
Đột nhiên, Đằng Huy Nguyệt sáng mắt lên, lao vút đến góc giường lấy một cái hộp.
Vương Thừa Kiên nhìn thấy cái hộp này, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, hai gò má đỏ ửng: “Không được xem!” Vươn tay muốn giành lại cái hộp.
Đằng Huy Nguyệt được mở rộng tầm mắt, cười khanh khách ôm chiếc hộp né sang một bên.
Vương Thừa Kiên vẫn muốn giành lại, đỏ mặt kêu lên: “A Việt đừng đùa, trả lại cho ta!” Bình thường hắn vẫn tuân thủ lễ nghi, luôn gọi Đằng Huy Nguyệt là điện hạ, chỉ có rất ít lúc mới gọi là A Việt, có thể thấy là nôn nóng thật sự.
Đằng Huy Nguyệt rất nhanh nhẹn, không để hắn giành lại được. Trong lúc hai người kéo đẩy, chiếc hộp bị mở ra, sách ở bên trong rơi xuống khắp nơi, trên trang sách được mở ra, lộ ra mấy hình vẽ xấu hổ – chính là tranh xuân cung như Đằng Huy Nguyệt đoán, hơn nữa còn là các loại tư thế hình thái khi nam tử và văn tử giao hợp, tranh vẽ rất giống, vô cùng sống động.
Kiếp này Đằng Huy Nguyệt chưa từng tiếp xúc với loại sách đó, mặt cậu cũng đỏ bừng, nhưng vẫn không kìm nén tò mò được, cầm một quyển lên muốn nhìn thật kỹ.
Ngay lập tức, Vương Thừa Kiên muốn giành sách lại, hiện giờ Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa thích hợp để xem loại sách này – Cậu vẫn còn nhỏ quá!
Nhưng động tác của Vương Thừa Kiên lại dừng ngay lại. Ánh mắt hắn dừng trên vạt áo của Đằng Huy Nguyệt, con ngươi trừng lớn vì kinh hãi!
Lúc nãy khi hai người kéo đẩy, dưới tình thế khẩn cấp, Vương Thừa Kiên đã làm quần áo Đằng Huy Nguyệt bị rối loạn, kéo lỏng vạt áo ở cổ cậu ra, để lộ một vùng da thịt trắng mịn nõn nà. Đằng Huy Nguyệt cúi xuống nhặt sách, vạt áo mở rộng hơn, đứng ở góc độ của Vương Thừa Kiên, đúng lúc nhìn thấy vị trí xương quai xanh của cậu, có mấy dấu vết xanh tím.
Vương Thừa Kiên yêu sách thành si, rất có tinh thần nghiên cứu, từ trên người của a nương và tỷ tỷ, hắn đều từng phát hiện những dấu vết giống vậy, hơn nữa cũng đã nhận được lời giải đáp.
Cho nên dấu vết trên người Đằng Huy Nguyệt, Vương Thừa Kiên chỉ cần nhìn qua là biết ngay chuyện gì!
Đằng Huy Nguyệt vẫn chưa thành hôn, thậm chí còn chưa cập quan! Dựa vào thân phận của cậu, ai dám làm loại chuyện này với cậu?
Trong lòng Vương Thừa Kiên trào dâng sóng to gió lớn!
Đằng Huy Nguyệt nhận ra Vương Thừa Kiên cứng người lại, nhạy cảm ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi phẫn nộ của Vương Thừa Kiên, cậu túm áo mình theo bản năng, trong đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ khó hiểu: “A Kiên?”
Đêm qua cậu vẫn còn nằm trên giường của Minh đế, dùng lời lẽ chính nghĩa yêu cầu Minh đế chỉ có thể làm một lần, bởi vì cậu muốn xuất cung tham dự hôn lễ của Vương Thừa Kiên. Nếu không ngày hôm sau mệt quá sẽ ngủ tới lúc mặt trời lên cao, cậu khỏi cần làm mọi thứ.
Minh đế cũng nghe theo cậu, nhưng một lần duy nhất này lại làm cực kỳ chậm chạp mạnh mẽ, khiến cậu phải khóc lóc cầu xin. Cậu vẫn còn chút ký ức, Minh đế hôn cậu rất mạnh, có để lại dấu vết tuyệt đối không hề kỳ quái. Cho nên Đằng Huy Nguyệt đã cố ý mặc áo hơi cao cổ hơn một chút để che giấu.
Không ngờ chỉ trong một chốc sơ ý, dường như đã bị Vương Thừa Kiên phát hiện ra điều gì.
“A Việt, ngoan, nói cho ta biết, ngươi… Có phải có ai làm chuyện, không quy củ với ngươi?” Vương Thừa Kiên đang lâm vào trong suy đoán đáng sợ rằng Đằng Huy Nguyệt còn nhỏ không hiểu chuyện bị người ta chiếm tiện nghi mà không biết.
Đây chính là quan hệ bất chính không có mai mối! Nếu thật lòng thích Đằng Huy Nguyệt, sao có thể làm ra chuyện không tôn trọng cậu như vậy? Nhất định là thấy Đằng Huy Nguyệt ngây thơ nên lừa dối cậu!
____ Tóm lại tuyệt đối không phải là lỗi của Đằng Huy Nguyệt!
Vương Thừa Kiên xem trọng lễ pháp luôn thiên vị Đằng Huy Nguyệt, hận không thể lôi nam nhân kia ra để thiên đao vạn quả!
Nhận thấy sát khí đến từ Vương Thừa Kiên, Đằng Huy Nguyệt có chút dở khóc dở cười.
“A Kiên, ngươi đừng quản chuyện này. Ta biết mình đang làm gì.” Đằng Huy Nguyệt vỗ tay hảo hữu, nói nghiêm túc.
“Nhưng mà…” Vương Thừa Kiên do dự.
“Đừng quản.” Đằng Huy Nguyệt nhìn hắn chăm chú, trong mắt có một sự chín chắn vượt quá tuổi tác, thản nhiên nói. “A Kiên, đây không phải chuyện ngươi có thể quản. Quên những gì đã thấy đi, đừng để bản thân gặp phiền phức.”
Trong lòng Vương Thừa Kiên động đậy. Dựa vào thân phận An Kính Thất chủ của hắn, ngay cả Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu có khả năng trở thành Thái tử nhất cũng không thể làm hắn dè chừng sợ hãi. Nhưng Đằng Huy Nguyệt lại nói trịnh trọng như vậy, như thể nếu hắn xen vào chuyện này, sẽ bị người ta bóp chết như con dế vậy. Dựa vào giao tình giữa hai người, Đằng Huy Nguyệt sẽ không uy hiếp hắn. Vậy thì là ai, mà có thân phận cao hơn Hoàng tử? Chẳng lẽ là…
Trong đầu Vương Thừa Kiên xuất hiện một suy đoán kinh hãi, nhìn Đằng Huy Nguyệt, không thể bình tĩnh được.
Đằng Huy Nguyệt vẫn nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần ngươi biết rằng, là ta cam tâm tình nguyện.”
Vương Thừa Kiên cố gắng áp chế nỗi lòng vô cùng phức tạp, quan sát Đằng Huy Nguyệt thật tỉ mỉ, quả thật không thể nhìn ra nỗi thương tâm khuất phục trên người cậu, ngược lại trong ánh mắt còn có thêm vẻ ấm áp động lòng người, khiến cho nét trẻ con của cậu mất dần đi, như hoa đào nở rộ, càng thêm xinh đẹp.
Vương Thừa Kiên thay đổi sắc mặt mấy lần, sau cùng cầm tay cậu, nói rất thành khẩn: “… Để ý một chút, phải yêu thương mình nhiều hơn.” Đằng Huy Nguyệt có nhiều người yêu thương như vậy, cho dù có cao cao tại thượng như người kia, cũng không thể muốn làm gì thì làm. Họ không thể chống lại rõ ràng, nhưng không có nghĩa là sẽ ngồi chờ chết.
Đằng Huy Nguyệt đã quen biết hắn nhiều năm, cũng hiểu ngụ ý của hắn, trong lòng ấm áp, gật đầu thật mạnh: “Ừm.”
Vương Thừa Kiên thở dài, vẫn có chút không yên lòng.
Đằng Huy Nguyệt nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa… Nói cho ta biết, chỗ sách này, ngươi xem bao nhiêu rồi? Hiểu hết rồi chứ?” Cậu cố ý mở rộng tranh xuân cung ngắm đi ngắm lại.
Vương Thừa Kiên buồn bực nói: “A Việt!”
“Ha ha ha…”
…
Trong lúc vô ý bị Vương Thừa Kiên phát hiện ra chuyện tình giữa cậu với Minh đế, Đằng Huy Nguyệt cũng không hoảng sợ nhiều lắm. Thứ nhất là Vương Thừa Kiên rất kín miệng, thứ hai là Đằng Huy Nguyệt đã nhận định Minh đế, thời gian trôi dần, cũng biết mọi chuyện càng lúc càng không thể che giấu. Chịu ảnh hưởng từ Minh đế, cậu bắt đầu tiếp nhận sự thật này. Sẽ không chủ động chiêu cáo thiên hạ, nhưng nếu có người phát hiện ra, thì cứ phát hiện đi.
Cho nên ngày hôm sau, Nam Dương Hầu Thế tử Lục Triển Vân đến Việt Hầu phủ đón tân nương tử vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị chỉnh vô cùng thê thảm.
Chẳng những vàng bạc châu báu trên người bị cướp sạch, bị Đằng Huy Nguyệt ép buộc viết giấy nợ bồi thường cho cậu một nửa tài sản, còn bị đám bằng hữu thân thích vứt bỏ phải làm trò vui, thành ra đến mũ cũng bị lệch, sau đó là đấu văn đấu võ. Lục Triển Vân dùng hết sở học từ trước đến nay của mình, còn phải đối đáp tài trí, mới miễn cưỡng được đồng ý, đón được tân nương tử. Lục Triển Vân nhìn thấy Vương Thừa Kiên được trang điểm lộng lẫy bước ra ngoài, chỉ kém không rưng rưng nước mắt bổ nhào đến khóc lóc kể lể tất cả những ủy khuất mà mình phải chịu đựng.
Đằng Huy Nguyệt là tương tân của Vương Thừa Kiên, vô cùng hăng hái đi cùng đội ngũ rước dâu đến Nam Dương hầu phủ.
Đích thân Nam Dương Hầu ra đón cậu vào trong, hơn nữa còn sắp xếp ở vị trí đặc biệt ngay phía trước.
Hàng năm, tiền tài của Nam Dương hầu phủ đều có hai phần ba cho vào nội khố của Minh đế. Chuyện này có rất ít người biết. Nhưng ở trước mặt Minh đế, suy cho cùng Nam Dương Hầu cũng có chút thể diện, điều đó ai ai cũng biết. Người thừa kế đời tiếp theo của Nam Dương hầu phủ thành hôn, Minh đế phái người đến tuyên thánh chỉ, ban thưởng không ít đồ vật may mắn, còn để Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu thay mặt đến Nam Dương hầu phủ uống rượu mừng.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ, dường như Nam Dường Hầu Lục Quỳ đứng thẳng lưng hơn không ít.
Đằng Huy Nguyệt thấy Lục Quỳ có ý định để Tề Minh Diệu ngồi cạnh cậu, trong lòng buồn phiền. Đúng lúc này Lục Triển Vân phái một tiểu tư đến tìm cậu, Đằng Huy Nguyệt chỉ suy xét trong một cái chớp mắt, rồi đứng dậy đi cùng.
Lục Triển Vân sai tiểu tư mà mình tin tưởng nhất đưa cho Đằng Huy Nguyệt một cái hộp. Bên trong có một chiếc trâm ngọc bích và một phong thư. Chiếc trâm ngọc bích rất đẹp, kiểu dáng đơn giản mà cũng mới lạ, nhưng người thợ làm ra nó chắc không khéo tay lắm.
Lập tức trong lòng Đằng Huy Nguyệt có suy tính. Cậu nhớ trấn Sa Hà ở biên quan có một hầm mỏ ngọc thạch. Hầm mỏ ngọc thạch không lớn, nhưng ngọc được làm ra thì rất đẹp, được quân đội cai quản.
Mà Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm, thì đang ở Sa Hà.
Quả nhiên, vừa mở phong thư ra, đã nhìn thấy nét chữ khá quen thuộc. Đây chính là chiếc trâm và phong thư mà Tề Minh Viêm gửi tới.
Tề Minh Viêm đến biên quan đã được ba năm. Suýt nữa thì Đằng Huy Nguyệt quên mất, Lục Triển Vân luôn theo đuổi Vương Thừa Kiên đã từng là thư đồng của Tề Minh Viêm. Lục Triển Vân thành hôn, về tình hay về lý, Tề Minh Viêm đều nên chuẩn bị quà mừng, đồng thời cũng nhân cơ hội này để tặng món quà mình tự làm cho Đằng Huy Nguyệt.
Tính toán thời gian, sau khi cậu cập quan không bao lâu, sẽ đến lượt Tề Minh Viêm cập quan. Kiếp trước, Tề Minh Viêm cập quan được một tháng thì cưới Từ Uyển làm Hoàng tử chính phi. Cũng nhờ đó mà Tề Minh Viêm được Từ gia dốc sức ủng hộ.
Đằng Huy Nguyệt hơi trầm ngâm, vẫn luôn cảm thấy nữ nhân Từ Uyển kia không hề xứng với Tề Minh Viêm, cho dù nàng chính là người mà Từ gia đặc biệt chuẩn bị để nhắc nhở Tề Minh Viêm đừng có quên sinh mẫu Uyển Mỹ nhân và cả Từ gia đứng sau lưng.