Ngày mười chín tháng sáu năm Thái An thứ mười chín, bộ tộc Đột Quyết dẫn mười lăm vạn đại quân xuống nam, Nguyên Trưng triều phái Đại Tướng quân An Dục dẫn mười lăm vạn đại quân nghênh chiến, để năm vạn đại quân ở lại Kiến Khang bảo vệ đế đô.
Ngày hai mươi chín tháng sáu năm Thái An thứ mười chín, đại quân của Nguyên Trưng triều và đại quân của bộ tộc Đột Quyết đánh giáp lá cà, phát sinh giao chiến kịch liệt, Nguyên Trưng triều để lại hai vạn thi thể ngoài sa trường, rốt cuộc cũng ngăn chặn được thế công như chẻ tre của bộ tộc Đột Quyết. Hai quân đang giằng co nhau ở Hào Châu, chiến sự rơi vào trạng thái cầm cự.
Ngày mười lăm tháng bảy năm Thái An thứ mười chín, sáu vạn quân yểm trợ của bộ tộc Đột Quyết di chuyển tới Vu Quận. Vu Quận cách Kiến Khang chỉ có lộ trình tám trăm dặm, ba ngày sau là có thể tới Kiến Khang.
Cả Nguyên Trưng triều đều xôn xao!
Văn đế tuyên bố đóng chặt cửa thành, toàn quân chờ đợi, đều điều động binh mã cần vương.
Trong Thái Cực cung, Văn đế và Đằng Huy Nguyệt vừa cãi nhau một trận, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Đằng Huy Nguyệt lạnh mặt, ngồi đó không nói một câu.
Văn đế nói lại một lần nữa: “A Việt, ta nhất quyết không đồng ý!” Bình thường hắn luôn thiên y bách thuận với Đằng Huy Nguyệt, nhưng lúc này tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Quân yểm trợ của bộ tộc Đột Quyết sắp tới Kiến Khang. Sự dũng mãnh của quân Đột Quyết nổi tiếng khắp thiên hạ, quân đội Nguyên Trưng muốn giành được thắng lợi, thường thường phải trả một cái giá còn đắt hơn cả đối phương. Quân bảo vệ cho thành Kiến Khang chỉ có năm vạn, chỉ có một nửa kinh nghiệm thực chiến, trận chiến này thắng bại khó đoán. Văn đế là Hoàng đế, không thể bỏ thành chạy trốn vào ngay thời khắc then chốt này, nếu không chắc chắn quân tâm tán loạn. Nhưng Đằng Huy Nguyệt và A Kiếp, nhất định phải rời đi!
“Để A Kiếp đi, ta ở lại!” Đằng Huy Nguyệt khăng khăng nói. Sự tồn tại của Hoàng đế có ảnh hưởng rất lớn tới quân tâm, sự tồn tại của Hoàng hậu cũng không kém bao nhiêu. Thời gian Văn đế đăng cơ ngắn ngủi, còn chưa hoàn toàn thu phục được nhân tâm, còn cậu thì lập được uy tín khá vững chắc qua việc cứu được rất nhiều đại thần. Có cậu ở đây, những áp lực mà hắn phải thừa nhận nhất định sẽ giảm bớt không ít.
Cậu muốn ở lại để kề vai chiến đấu với Văn đế! Không liên quan đến tình cảm, mà đây là trách nhiệm và tôn nghiêm của hoàng tộc!
Đằng Huy Nguyệt cố chấp, nói thế nào cũng không nghe, Văn đế trầm ngâm một lúc lâu, giọng nói mềm mỏng dần: “A Việt, đệ thương A Kiếp như vậy, có thể giao nó cho ai?”
Đằng Huy Nguyệt muốn giao A Kiếp cho cha mẹ cậu. Không thể không nói, Đằng Kỳ Sơn dẫn cả nhà hồi hương, đúng lúc tránh được kiếp nạn này, để lại một đường lùi.
Hai người đã dự đoán Lăng thị sẽ có sự chuẩn bị ở phía sau, nhưng không thể ngờ được sự chuẩn bị này lại tới rất nhanh mà cũng rất độc ác như vậy! Các tướng lĩnh trông coi Bình Thành quan hơn hai mươi năm, bề ngoài trung thành tận tụy cẩn thận dè chừng, vậy mà lại là người của Lăng thị! Để tiêu diệt hoàng tộc Tề thị trút mối hận trong lòng, Lăng thị không tiếc tính mạng, chết xong còn muốn kéo cả thiên hạ rơi vào cảnh trăm họ lầm than!
Không cần Đằng Huy Nguyệt nói, Văn đế cũng biết cậu muốn giao A Kiếp cho An Quốc công Đằng Kỳ Sơn và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn. Văn đế tiếp tục: “Từ Kiến Khang đến Đan Dương đường xá xa xôi, hiện giờ bên ngoài đang rối loạn, A Kiếp không chịu tách khỏi đệ, trên đường không ai chăm sóc, đệ có thể yên tâm sao?”
Đằng Huy Nguyệt mím môi không nói được gì. A Kiếp là cốt nhục của cậu, đương nhiên cậu không nỡ rời xa nó. Nhưng nghiêng tổ liệu còn giữ được trứng không? Nếu thành Kiến Khang bị phá, hoàng thất Tề thị bị diệt tuyệt, A Kiếp của cậu sẽ ra sao đây?
“A Diệu, nhất định ta phải ở lại!” Đằng Huy Nguyệt nói chắc như đinh đóng cột.
“A Việt, sao đệ phải hồ đồ như vậy?” Văn đế to tiếng hơn.
“Vì ta là Nguyên Trưng Ung chủ, là Hoàng hậu của Nguyên Trưng!” Đằng Huy Nguyệt ngồi thẳng người lên, nói liễm liệt.
Văn đế và cậu tách rời trong không vui.
Văn đế nghĩ tới việc phải dùng thủ đoạn để đưa Đằng Huy Nguyệt đi, nề hà Đằng Huy Nguyệt rất đề phòng hắn, ám vệ chỉ nghe lệnh cậu cũng không rời khỏi người, khiến Văn đế không thể xuống tay được.
Không chỉ như vậy, Đằng Huy Nguyệt còn tổ chức yến hội trong cung, mời nội quyến của các vương công đại thần đến tham dự. Những nội quyến này biết nhiều tin tức quân yểm trợ của Đột Quyết muốn tập kích Kiến Khang bất ngờ hơn, đang sợ hãi không biết làm sao trước cảnh tử vong, dùng hết khả năng để thúc giục nam nhân nhà mình làm quan triều đình khuyên Văn đế bỏ thành thoát thân. Một vài đại thần có chút dao động, nếu không phải Văn đế hạ lệnh đóng chặt cửa thành, lại có không ít quan viên đứng ra nghiêm khắc bác bỏ loại ngôn luận nhu nhược này, chỉ e quân Đột Quyết còn chưa đến, Kiến Khang đã hỗn loạn trước một bước.
Những nội quyến này đang kìm nén bứt rứt, giận mà không dám nói gì, rất cần phát tiết. Lời mời tham dự yến hội của Đằng Huy Nguyệt vừa khéo rất hợp tâm ý họ. Họ nghĩ Đằng Hoàng hậu rất được Văn đế sủng ái, nếu Đằng Hoàng hậu có thể khuyên bảo Văn đế, mọi người có thể tìm được một con đường sống.
Đằng Huy Nguyệt lại không làm theo như ý họ. Yến hội mà cậu tổ chức là yến hội thực sự, người đến tham dự chỉ cần tận tình hưởng lạc, không được nhắc tới chính sự. Đằng Huy Nguyệt lấy thân phận Hoàng hậu cao quý dẫn đầu, xem ca múa tạp kỹ, chơi các loại trò chơi của giới quý tộc, trong suốt yến hội luôn cười nói vui vẻ. Dáng vẻ cậu biếng nhác lại quý phái, dung mạo thiên tiên như hoa quỳnh nở rộ trong đêm, đẹp đến nỗi khiến người ta phải nín thở, cho dù ở đây chỉ có văn tử và nữ tử cũng phải ngây người ra nhìn.
Một báu vật thoát tục như thế, là văn tử tôn quý nhất trên đời này, nhận được mọi sủng ái cao quý nhất, trong lúc kỵ binh của quân địch sắp đến đây mà vẫn điềm tĩnh tự nhiên, nói nói cười cười. Bất tri bất giác, các nội quyến cũng được trấn an, đều đoán có lẽ Văn đế có tính toán tuyệt diệu nào khác, chứ không làm sao có thể vẫn để bảo bối của mình ở Kiến Khang, đã đưa đi từ lâu rồi! Hiện giờ bên ngoài rối loạn, dù chạy trốn khỏi Kiến Khang cũng là sống chết khó đoán, không bằng ở lại Kiến Khang cùng đế hậu. Nếu ngay cả Văn đế và Đằng Hoàng hậu cũng mất mạng, có lẽ họ cũng chẳng sống được. Sự hung ác tàn bạo của quân Đột Quyết đã được nghe danh từ lâu.
Nghĩ như vậy, các nội quyến cũng bình tĩnh hơn. Hậu viện không dậy sóng, các nam nhân xông pha bên ngoài không bị cản trở, đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều, có thể giảm bớt không ít áp lực cho Văn đế. Đằng Hoàng hậu phản đối chuyện rời đế đô, quốc nạn ở ngay trước mắt mà vẫn hưởng lạc chẳng những không bị Ngự Sử buộc tội, ngược lại còn nhận được những lời ca ngợi.
Văn đế nhận ân tình này, trong lòng lại buồn phiền không thôi. Bởi vì kể từ đó, Đằng Huy Nguyệt xuất hiện trước mặt nội quyến của các vương công đại thần, đã bị chú ý, nếu đột nhiên cậu biến mất, sẽ dẫn đến sức phản kháng rất lớn, Văn đế muốn đưa Đằng Huy Nguyệt đi càng khó khăn hơn.
Đằng Huy Nguyệt nhìn rõ vào điều này nên mới cố ý làm vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh, như thể chỉ trong nháy mắt, quân Đột Quyết đã vây hãm ngoài thành!
…
Ngày mười chín tháng bảy năm Thái An thứ mười chín, sáu vạn quân yểm trợ của bộ tộc Đột Quyết đến Kiến Khang, tập kết cách mấy dặm bên ngoài thành, vó ngựa giẫm lên mặt đất tạo ra những tiếng ầm ầm, cùng với tiếng kèn kéo dài, hăng hái sục sôi. Binh lính thủ thành nhìn thấy những hàng dài phía xa xa như mây đen kéo đến, trong lòng trào dâng điềm xấu!
Mấy nghìn kỵ binh của bộ tộc Đột Quyết xông ra, mang theo sự dũng mãnh khôn cùng, tiến thẳng đến ngay bên ngoài cửa thành Kiến Khang, tên tướng cầm đầu có chiều cao tám thước, vạm vỡ cường tráng, giơ thanh đao màu tím đen chỉ vào cửa thành, cười to nói: “Tên nhãi Hoàng đế Nguyên Trưng, mau mau ra đây chịu chết!”
Trả lời hắn, là một loạt đầu người đột nhiên được đặt ngay trên thành lâu! Những người này, tất cả đều là gian tế và phản thần của Đột Quyết ẩn núp ở Kiến Khang, định trong ứng ngoài hợp với quân yểm trợ.
Tướng sĩ Đột Quyết kinh hãi một chút. Bọn họ nghe theo quân sư mới dám ra lệnh cho quân yểm trợ tấn công Kiến Khang, căn cứ lớn nhất chính là dựa vào quân cờ đã giấu mình trong Nguyên Trưng triều mấy chục năm. Quân Nguyên Trưng bày ra nhiều đầu người như vậy, có thể đã nhìn rõ âm mưu của chúng. Hiện giờ cũng không biết được gian tế phản thần còn có bao nhiêu người chưa bị Hoàng đế Nguyên Trưng quét sạch, còn có bao nhiêu tác dụng.
Một giọng nói trong trẻo êm tai cất lên với ngữ khí khinh miệt: “Hoàng thượng của Nguyên Trưng triều ta mang thân phận cao quý, há lại để đám man di các ngươi tùy tiện gặp được! Nếu muốn yết kiến thiên tử, phải cởi áo cởi mũ, hành lễ ba quỳ chín lạy, tự xưng nô tỳ, đi bằng đầu gối vào đây!”
Tướng sĩ Đột Quyết dốt đặc cán mai, nhưng hai câu nói này rất đơn giản dễ hiểu, dám so sánh bọn chúng với đám hoạn quan trong hoàng cung Nguyên Trưng triều! Đối với những tướng sĩ tự nhận là dũng mãnh hơn người mà nói, đây chính là sỉ nhục lớn nhất!
“Khốn nạn! Chúng ta lên!”
Trên thành lâu Kiến Khang, binh lính bắn cung đã chuẩn bị xong xuôi, một vị tướng lĩnh nhìn thấy quân Đột Quyết đến gần, chờ bọn chúng đi vào phạm vi có tầm bắn hữu hiệu, uy nghiêm hạ lệnh: “Công kích!”
Hai quân bắt đầu giao đấu!
Quân Đột Quyết bên ngoài thành Kiến Khang và quân Nguyên Trưng bên trong thành Kiến Khang có số lượng tương đương, bên công thành phải chịu tổn thất lớn hơn bên thủ thành, hơn nữa sĩ khí của quân Nguyên Trưng dâng cao đến tận cùng dưới sự chỉ huy của đế hậu, toàn thành đồng tâm hiệp lực, khí thế không hề kém hơn quân Đột Quyết.
Kế hoạch lợi dụng mật thám để trong ứng ngoài hợp công thành của quân Đột Quyết thất bại, cũng không trông chờ gì nhiều, lập tức đánh chiếm Kiến Khang. Hai bên liên tục phái mấy nghìn người ra thăm dò nhau, Nguyên Trưng thắng nhiều thua ít, thương vong ít hơn một nửa so với quân Đột Quyết. Không khí vốn áp lực nặng nề trong thành Kiến Khang dần dần thả lỏng, thấy được hy vọng của chiến thắng, càng gắng sức chiến đấu hơn.
Ngày hai mươi bảy tháng bảy năm Thái An thứ mười chín, trận chiến giữa quân Nguyên Trưng và quân Đột Quyết ở Hào Châu có chiến báo mới nhất. Đại Tướng quân An Dục mất mạng, quân tâm của quân Nguyên Trưng rối loạn, thảm bại trước kỵ binh của quân Đột Quyết. Hơn năm vạn quân Đột Quyết tiếp tục xuống nam, tiến thẳng đến Kiến Khang chi viện cho quân yểm trợ!
Tin tức truyền đến, toàn bộ triều đình Nguyên Trưng rơi vào trầm lặng tuyệt vọng…
…
Sâu vào nghìn dặm trong rừng hoa đào, vách núi xanh biếc cao chót vót, giữa chỗ hoa nhiều lá rậm, một dòng thác cao tầm một trượng trút nước xuống, những bọt nước huyền ảo như sương mù bắn tung tóe, tiếng nước róc rách. Dòng nước chảy thẳng vào hồ nước dưới chân núi, sóng biếc dập dờn. Một ngôi nhà bằng trúc tinh xảo hoa mỹ đứng giữa hồ nước, bốn phía ngôi nhà là rất nhiều hoa sen xanh non đan xen vào nhau, nụ hoa đã nở rộ, sạch sẽ tinh khiết.
Trong ngôi nhà trúc là một vẻ an tĩnh, trong phòng ngủ của chủ nhân, những tiếng hít thở khe khẽ như có như không.
Một nam nhân đầu tóc bạc trắng, nhưng lại có khuôn mặt trẻ tuổi, tuấn mỹ vô song, bình thản nhắm đôi mắt phượng, nằm thoải mái trên chiếc giường xa hoa. Dáng người hắn thon dài, dù đang ngủ say trong vô tri vô giác, vẫn có thể thấy được sự tôn quý ung dung trong hắn.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, như thể cuối cùng cũng thức tỉnh từ trong bóng đêm vô tận, đôi mắt phượng kia từ từ mở ra…