Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 3 - Chương 103




Thê tử Lâu thị của Tề Minh Uyên bị kinh hãi quá độ, bất ngờ chuyển dạ. Nhưng trong tình hình lúc đó, các nội quyến trong Văn Anh điện đều không thể động đậy, càng không nói đến chuyện mời Thái y. Cuối cùng có mấy nội quyến hiểu sơ lược về y thuật run rẩy hai tay, dưới sự chỉ đạo của Diên Ninh Quận Vương phi Đằng Văn Kỳ, giúp Lâu thị sinh hạ đứa trẻ.

Là một nữ hài. Tuy rằng tiếng khóc hơi nhỏ, nhưng vẫn sống được. Lâu thị cũng được vị Thái y vừa được phái tới cứu sống.

Vì Tề Minh Uyên đã chết, Văn đế cũng không làm khó hai mẫu nữ. Sau khi biếm làm thứ dân, đã để người của Lâu gia đón hai người về.

Hậu cung được thanh trừng nhanh chóng rõ ràng, nhưng đến lượt triều đình, tình hình phức tạp hơn nhiều.

Văn đế bị bức cung vào ngày đăng cơ thứ hai, Cấm vệ quân thất trách, Thống lĩnh Trác Tĩnh của Cấm vệ quân hộ giá bất lực, theo lý nên phạt nặng, cũng may cuối cùng hộ giá đúng lúc, không để xảy ra sai lầm lớn. Văn đế khiển trách hắn một hồi, phạt hắn bổng lộc một năm, tạm thời tha cho hắn. Đồng thời, An Quốc công Đằng Kỳ Sơn và Nhữ Nam Vương Tề Triệt chịu trách nhiệm âm thầm giám sát bách quan cũng thất trách giống vậy.

Ai cũng không ngờ kế phu nhân Tề Trân của lão An Quốc công Đằng Hải lại cùng cả nhà tam tử Đằng Kỳ Xuyên và tứ tử Đằng Kỳ Dật cấu kết với người ngoài, đầu tiên là hạ thuốc vào canh để lão An Quốc công Đằng Hải đổ bệnh, sau đó là lấy danh nghĩa hầu hạ, gọi Đằng Kỳ Sơn về phủ thăm lão phụ, muốn nhân cơ hội để một mẻ bắt gọn Đằng Kỳ Sơn và đích tử Đằng Huy Nhiên của hắn! May nhờ có Đằng Kỳ Nhạc mật báo trước, Đằng Kỳ Sơn cũng tỉnh táo thoát được, thêm cả Đằng Huy Nhiên phát hiện điều bất thường, dũng mãnh dẫn thị vệ của phủ Công chúa xông vào phủ An Quốc công cứu người, đập tan âm mưu của đám người Tề Trân. Cũng do đó, cả nhà An Quốc công phải trì hoãn chuyện vào cung cứu viện Văn đế. Nếu không phải có chút may mắn, Đằng Hoàng hậu tương trợ kịp thời, Văn đế thuận lợi thoát hiểm, nghênh đón phủ An Quốc công sẽ là trừng phạt rất nặng.

Bởi vì tham gia mưu phản, cũng là người trực tiếp hành động, nên Tề Trân, cả nhà Đằng Kỳ Xuyên, nương gia Nghiêm thị của thê tử Đằng Kỳ Xuyên, tứ tử Đằng Kỳ Dật, toàn bộ đều bị nhốt vào đại lao, tuyên án xử trảm sau mùa thu.

Cả nhà Đằng Kỳ Nhạc giữ được mạng, bị lưu đày ba nghìn dặm. Lão An Quốc công Đằng Hải bạc trắng râu tóc chỉ sau một đêm, vẻ mặt u ám, Văn đế không trừng phạt ông, thậm chí còn an ủi, ban tặng dược liệu thuốc thang đến phủ.

An Quốc công Đằng Kỳ Sơn bị giáng xuống một bậc, trở thành Tả Tướng quân của An Dục Đại Tướng quân. An Quốc công Thế tử Đằng Huy Nhiên được Văn đế khen thưởng.

Hậu cung hỗn loạn, Đằng Hoàng hậu phát huy bản lĩnh cương quyết, bảo vệ bản thân và hoàng trưởng tử, còn không quản sống chết cứu được Trịnh Thái hoàng thái hậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn và các phi tần quan trọng trong hậu cung, điều động Cấm vệ quân đến hộ giá, lập được rất nhiều công lao lớn. Văn võ bá quan của Nguyên Trưng đều im lặng trước cách thức trừng trị rõ ràng là không công bằng của Văn đế. Dù sao trong trường hợp rối loạn đó, dựa vào sự tàn nhẫn của Diên Thuận Quận Vương Tề Minh Uyên, nếu không phải Đằng Hoàng hậu tới kịp, chỉ e tính mạng của họ khó bảo toàn. Là vì phần lớn mọi người đều mang ơn Đằng Hoàng hậu, tất nhiên sẽ không chống lại khi Văn đế ra sức bảo vệ cho Đằng Hoàng hậu.

So sánh với phủ An Quốc công mang tội nặng nhưng bị phạt nhẹ, cảnh ngộ của Nhữ Nam vương phủ thê thảm hơn rất nhiều.

Đích thân Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm tham dự mưu phản, còn áp chế hai nhân vật vô cùng quan trọng là Trịnh Thái hoàng thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, cho dù hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ dưới lời khuyên bảo của Đằng Huy Nguyệt, cải tà quy chính, cũng không xóa bỏ được sự thật hắn phạm phải tội lớn. Hơn nữa hắn còn khống chế tất cả những người trong Nhữ Nam vương phủ, bao gồm cả Nhữ Nam Vương Tề Triệt. Thêm vào đó, hai kẻ mưu phản khác, một người là đích trưởng nữ Tề Du của Nhữ Nam vương phủ muốn hành thích Đằng Hoàng hậu, một người là kế phu nhân Tề Trân của phủ An Quốc công đã giam cầm trượng phu muốn thừa cơ sát hại kế tử, đều xuất thân từ Nhữ Nam vương phủ. Văn đế hạ lệnh điều tra rõ, Nhữ Nam vương phủ bị tịch biên, cả nhà bị nhốt trong đại lao.

Nhữ Nam Vương Tề Triệt có nằm mơ cũng không ngờ sẽ có một ngày Lâm Phàm phản bội hắn. Gặp được Lâm Phàm vô cùng bình thản điềm tĩnh trong đại lao, hắn ngơ ngẩn hỏi: “Tại sao?”

“Tề Du dùng cả nhà Yến Nhi để uy hiếp ta…” Lâm Phàm nói khẽ, nhắm mắt rơi lệ. Sai một ly, đi một dặm. Trước đây hai người đã để vuột mất nhau, vốn dĩ không nên cố ép tái tục tiền duyên. Oan oan tương báo, cuối cùng đều rơi xuống địa ngục.

Tề Triệt chậm rãi ôm hắn: “Là lỗi của ta… Đều là lỗi của ta…” Nếu khi xưa hắn có đủ kiên định, nếu hắn không cướp Lâm Phàm về, hoặc nếu cướp Lâm Phàm xong hắn làm triệt để hơn, loại trừ mẫu nữ Tiền thị, hoặc là trói buộc Tề Du chặt hơn, không vì áy náy mà dung túng nàng…

Đáng tiếc, không có nếu.

Tề Trân và Tề Du bị phán tử hình. Đối với những người khác của Nhữ Nam vương phủ, phán quyết cuối cùng là lưu đày ba nghìn dặm. Về chuyện An Quốc công Đằng Kỳ Sơn âm thầm đút lót hộ cả nhà cữu cữu, để họ không bị làm nhục, có thể trải qua những ngày yên ổn, Trịnh Thái hoàng thái hậu cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, coi như không biết.

Thứ tử Tiền Vũ của Sở Quận Hầu mưu phản, cứu được bách quan nhưng lại giết Nhị Hoàng tử đã bị Thái thượng hoàng hạ chỉ biếm làm thứ dân, sau đó cắt cổ tự vẫn trên Kim Loan điện. Cái chết của hắn, cũng cứu được toàn bộ già trẻ lớn bé của Sở Quận Hầu. Sở Quận Hầu bị tước đoạt địa vị, nhưng chung quy tính mạng đã được bảo vệ.

Nhi tử An Nhạc của An Dục Đại Tướng quân để lại di thư rồi tự sát. An Dục trung nghĩa, được Văn đế an ủi khen thưởng, nhưng tinh thần đã không còn như xưa vì cái chết của nhi tử, muốn từ quan quy ẩn. Mặc dù được Văn đế cực lực giữ lại đã bất đắc dĩ đồng ý, nhưng không còn khí phách hăm hở của dĩ vãng.

Những người tham dự mưu phản còn lại, đều bị thanh trừng toàn bộ.

Cuộc nhiễu nhương này liên lụy rất rộng, suýt nữa đã tạo thành đại họa. Dù được dập tắt rất đúng lúc, nhưng quốc lực của Nguyên Trưng đã bị tổn thất ít nhiều. Trên dưới Nguyên Trưng triều cũng cần thời gian để chấp nhận những thay đổi do cuộc nhiễu nhương này mang lại.

Mà thế lực vẫn luôn ẩn núp trong bóng tối, làm mưa làm gió ở Nguyên Trưng triều, thậm chí còn thành công hạ cổ độc cho Minh đế, sau khi điều tra được manh mối, cuối cùng tìm hiểu nguồn gốc, đã bắt được kẻ đứng phía sau ____

Thành Sách Thái phi Lăng thị!

Nàng là Vương phi của đích tam tử của Hoàng đế khai quốc Cao đế – đã được truy phong làm Thành Sách Thân Vương, là sinh mẫu của Thành Sách Quận Vương Tề Hoa hiện nay. Sau khi Thành Sách Thân Vương qua đời, nàng bị ép buộc trở thành cấm luyến của công đa Cao đế. Vì nàng, thậm chí Cao đế còn từng định qua mặt Hưng đế để lập Tề Hoa thành Hoàng thái tôn, truyền đế vị cho hắn, chỉ là e ngại vây cánh của Hưng đế nên không thực hiện được. Cao đế băng hà, Lăng thị trốn trong Phật đường, không còn giao thiệp với bên ngoài. Mấy người Hưng đế không coi nữ nhân này ra gì, mà chỉ đề phòng Thành Sách Quận Vương Tề Hoa, không ngờ đến cuối cùng vẫn tạo thành mầm mống tai họa.

Lăng thị thống hận hoàng thất Tề thị. Nàng vốn là khuê tú của một đại tộc, có vị hôn phu là thanh mai trúc mã. Nhưng Tề thị nam chinh bắc chiến, giết vị hôn phu của nàng, cưỡng ép nàng phải gả. Vì tính mạng của gia tộc, nàng thỏa hiệp. Nhưng mối thù giết phu quân, một ngày nàng cũng không quên. Sau này trượng phu mất mạng, nàng vốn định sống những ngày tháng ở góa an ổn yên bình, Cao đế lại ép nàng trở thành cấm luyến, hoàn toàn nghiền nát tôn nghiêm trong trắng của nàng, không còn hy vọng. Nàng đã phải trả giá hết thảy, vậy mà cuối cùng nhi tử của nàng không bước được lên hoàng vị, phải uất ức với cuộc sống bị giám sát bị đề phòng, u ám mà hoang đường. Cuộc đời của nàng, toàn bộ đều bị hủy hoại trong tay người của Tề gia. Một khi đã như vậy, nàng cũng muốn người của Tề gia phải trả một cái giá đau thương!

Thậm chí nàng không còn muốn để nhi tử bước lên đế vị nữa, mà là muốn hoàng thất Tề thị đoạn tử tuyệt tôn!

Thành Sách Thân Vương là đích tam tử của Cao đế, khi ấy kế hậu của Cao đế vẫn còn tại thế, trượng phu của Lăng thị là người có hy vọng đăng cơ làm đế nhất, thế lực nắm giữ trong tay không hề ít. Sau này những thế lực đó được bí mật giao cho nàng, dùng để tự bảo vệ mình. Cho đến khi Tề Hoa trưởng thành, Lăng thị mới giao một phần thế lực cho hắn, chính nàng thì giấu một phần rất lớn đi. Tiếp đó Cao đế mê muội sủng ái nàng, mấy năm trước khi chết, thậm chí còn giao hậu cung vào tay nàng, xưng nàng là “Ám Hoàng hậu của trẫm”. Bởi vậy, hậu cung luôn có người của nàng. Tuy rằng đến thời Minh đế, vì rất nhiều nguyên nhân mà hậu cung đã được thanh tẩy nhiều lần, nhưng người của nàng vẫn còn sót lại một chút. Đúng lúc thấy Trương Tố Tố không từ thủ đoạn để có được Minh đế, rốt cuộc mới hạ cổ thành công, trừ khử được vị đế vương anh minh nhất qua các triều đại của hoàng thất Tề thị cho tới nay.

Thế lực mà Lăng thị nắm giữ trong tay đã tồn tại rất nhiều năm, bố cục sâu rộng, rắc rối phức tạp, ngay cả mấy người Tề Trân, Tề Du mưu phản cũng là do nàng phái người xúi giục. Khi chân tướng bị đưa ra, tất cả đều sợ hãi không thôi!

Lần này Tề Minh Uyên bức cung mưu phản diễn ra thuận lợi như thế, chính là vì Lăng thị đã sử dụng gần hết nhân lực của nàng, đúng lúc để Văn đế bắt gọn một mẻ!

Nghe tin Lăng thị uống thuốc độc tự sát trong Phật đường của Thành Sách quận vương phủ, Văn đế không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.