Chẳng qua là cả nhà Minh đế, trên có già, dưới có trẻ, đối tốt với Đằng Huy Nguyệt là rõ như ban ngày. Tề Minh Diệu đường đường là một đích Trưởng Hoàng tử, có tài có đức, mà cũng thắm thiết với Đằng Huy Nguyệt. Nếu không phải e ngại thân phận hắn quá cao, thật sự là một nhi tế rất hiếm có.
Lùi lại một bước để nói, dựa vào sự sủng ái Đằng Huy Nguyệt của Minh đế, của phủ Công chúa phía nàng, của phủ An Quốc công phía Đằng Kỳ Sơn, dù sau này Tề Minh Diệu thay lòng đổi dạ, muốn cô phụ Đằng Huy Nguyệt, cũng phải nghĩ trước rồi hẵng làm. Minh đế vẫn chưa lớn tuổi, nàng và Phò mã cũng như nhi tử Đằng Huy Nhiên, tuyệt đối sẽ không ngồi im để chuyện này xảy ra.
Hơn nữa trong lòng Tề Mẫn, Đằng Huy Nguyệt luôn là tốt nhất, tất nhiên nên có thân phận tốt nhất và địa vị xứng đáng nhất.
Đi lên hậu vị, làm mẫu nghi thiên hạ, trở thành người mà bất cứ ai trong thiên hạ cũng phải ngước lên nhìn, là giấc mơ của mỗi một nữ tử và văn tử quyền quý.
Nguyên Trưng, vẫn chưa hề có một vị văn tử Hoàng hậu…
Hiểu con chỉ có mẹ. Trịnh Thái hậu thấy Tề Mẫn trầm tư, cũng hiểu không phải nàng hoàn toàn không có suy nghĩ đó.
“… Mẫn Mẫn, con đã hỏi ý A Việt chưa?” Bất chợt, Trịnh Thái hậu hỏi. Tiểu tổ tông Đằng Huy Nguyệt này, nếu cậu chưa gật đầu mà mọi người đã tự tiện quyết định, tuyệt đối sẽ ầm ĩ cả ngày trời.
“A Việt thông minh thì thông minh, nhưng dù sao vẫn ít tuổi, còn hồ đồ lắm.” Tề Mẫn hiểu rất rõ tính cách của đại nhi tử nhà mình. “Con có hỏi, nó chỉ nói không vội.”
Trịnh Thái hậu hơi rũ mắt xuống: “Đúng là nó vẫn ít tuổi, chưa hiểu tình yêu.”
Tề Mẫn có chút ưu tư: “Nhi thần chỉ sợ quyết định sớm quá, vạn nhất A Việt mở lòng với người khác, không tiện giải quyết.” Dựa vào tình ý của Tề Minh Diệu đối với Đằng Huy Nguyệt, nếu đã hứa hôn rồi lại hủy hôn, vậy thì không phải kết thân, mà là kết thù. Hơn nữa, dưới tiền đề Tề Minh Diệu có khả năng rất lớn sẽ tiến thêm một bước, Tề Mẫn không muốn làm quan hệ trở nên bế tắc. Dù sao vẫn chưa có dấu hiệu gì chứng tỏ Đằng Huy Nguyệt có tình cảm đặc biệt với Tề Minh Diệu ngoại trừ tình cảm giữa biểu huynh đệ.
“Đúng là rất có thể.” Trịnh Thái hậu có chút ám chỉ. “Tính tình A Việt vẫn chưa ổn định, chờ nó cập quan rồi nói cũng không muộn.”
“Chờ A Việt cập quan, A Diệu đã mười chín rồi…” Cam Tuyền cung có thể bằng lòng để cho Tề Minh Diệu chờ lâu như vậy?
“Nếu A Diệu có ý phượng cầu hoàng, tất nhiên sẽ chờ được. Chuyện này, ai gia sẽ làm theo ý hắn.” Trịnh Thái hậu nói.
Tề Mẫn gật đầu. Trịnh phi có thể đứng vững trong hậu cung nhiều năm như vậy, cái dựa vào cũng không phải là bản lĩnh của riêng nàng, mà là có Trịnh Thái hậu che chở. Nếu Trịnh Thái hậu đã lên tiếng, Trịnh phi và Trịnh gia cũng chỉ còn cách nghe theo.
“Mẫu hậu, còn hoàng huynh…” Cũng biết chuyện này?
Tề Mẫn có cảm giác, nếu Minh đế không gật đầu, tuyệt đối tất cả mọi chuyện không thể thuận lợi. Cho dù Đằng Huy Nguyệt gả cho Tề Minh Diệu có thể xem như nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng chưa chắc Minh đế sẽ vui.
“… Hắn biết.” Trịnh Thái hậu hạ giọng nói.
“Hoàng huynh phản đối?” Thấy vẻ mặt này của Trịnh Thái hậu, Tề Mẫn không hề thấy bất ngờ.
Trịnh Thái hậu hơi dừng một chút, khuôn mặt được chăm sóc tỉ mỉ vẫn không thể ngăn cản được dấu vết của năm tháng. Vì biểu tình trên mặt không rõ ràng, khiến cho nếp ngăn càng sâu hơn, trông bà có vẻ già nua nhưng cũng sắc sảo.
“Hắn… không phản đối.” Bà chậm rãi nói.
“Cũng không tán thành chứ gì…” Tề Mẫn tiếp lời, lắc đầu. “Hoàng huynh luôn yêu cầu rất cao đối với mấy đứa A Diệu.” Mỗi lần nhắc đến chuyện về Đằng Huy Nguyệt, Minh đế bắt đầu xoi mói bắt bẻ đủ chuyện với mấy nhi tử của mình. Có Minh đế làm hậu thuẫn, quả thật Tề Mẫn cảm thấy như mình được uống thuốc an thần vậy.
“Đúng thế…” Trịnh Thái hậu nhíu mi, rồi trầm mặc.
“Tinh thành sở chí, kim thạch vi khai. Nếu A Diệu có thể kiên trì, A Việt lại động tâm, bất luận là ai, cũng sẽ thành toàn cho chúng.” Tề Mẫn an ủi Trịnh Thái hậu, nhưng cũng không nói thêm nhiều. Dù nàng có mong muốn gì, đều luôn coi trọng ý tứ của Đằng Huy Nguyệt. Hơn nữa nàng có một nỗi lo khác, dựa vào tính tình của Đằng Huy Nguyệt, tất nhiên sẽ không muốn chung chồng với người khác, mà nếu gả vào hoàng thất, chuyện này không thể cam đoan. Chỉ cần Đằng Huy Nguyệt không muốn, Tề Mẫn sẽ không ép buộc cậu. Cho nên Tề Mẫn nói chuyện vẫn rất cẩn thận.
Trịnh Thái hậu nói: “Chỉ mong là vậy. Chúng ta nên cho nó cơ hội để lựa chọn.”
Tề Mẫn cười nói: “Mẫu hậu yêu thương A Việt như vậy, là phúc khí của nó.”
Trịnh Thái hậu chỉ hơi cong khóe môi, rồi trầm mặc không nói nữa.
“Mẫu hậu?” Tề Mẫn khó hiểu hỏi.
Trịnh Thái hậu nói: “… A Việt cũng là phúc khí của hoàng thất…” Ngữ khí có một chút kỳ lạ.
Tề Mẫn nhìn ra có vẻ Trịnh Thái hậu không muốn tiếp tục đề tài này, nên chuyển sang chuyện khác, nói đến một vài việc râu ria. Quả nhiên Trịnh Thái hậu cũng theo ý nàng, không nói về hôn sự của Đằng Huy Nguyệt nữa.
Hai mẹ con hàn huyên thêm một khắc, Tề Mẫn thấy không còn sớm, bèn đứng lên cáo lui.
Trịnh Thái hậu không giữ nàng lại, chỉ dặn dò nàng chăm sóc cho hai nhi tử nhiều hơn. Tề Mẫn đáp ứng từng lời.
Nhìn theo bóng dáng Tề Mẫn ung dung hoa quý rời khỏi Vĩnh An cung, Trịnh Thái hậu hạ giọng: “Ra đây đi!”
Bà vừa nói xong, một thiếu niên đi ra khỏi phía sau tấm bình phong, trên mặt là một chút thất vọng không thể nói rõ.
Chính là Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu.
“Những lời của hoàng cô cô của ngươi, nghe rõ chứ?” Trịnh Thái hậu hỏi.
“Thưa hoàng tổ mẫu, A Diệu nghe rõ.” Tề Minh Diệu chắp tay hành lễ.
Trịnh Thái hậu nhìn Tề Minh Diệu – Người xuất sắc nhất trong tất cả các Hoàng tử hiện nay, nói: “Phải đến khi A Việt cập quan mới quyết định hôn sự, có thuộc về ngươi hay không vẫn chưa thể xác định. Nếu ngươi không đợi được…”
“Hoàng tổ mẫu!” Tề Minh Diệu quỳ xuống ngay lập tức, kiên định nói: “Con nguyện ý chờ!”
Trịnh Thái hậu nhìn vào vẻ mặt tha thiết của hắn. Đại tôn tử xưa nay luôn chững chạc tao nhã, cũng chỉ khi nhắc đến Đằng Huy Nguyệt, tình tự mới dao động rõ ràng như thế.
Bà im lặng rất lâu, rồi mới nặng nề nói: “Ngươi nên biết, rất nhiều người đặt nhiều kỳ vọng vào ngươi…” Chứ không phải là một người chết mê chết mệt vì tình yêu.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi vẫn luôn coi A Việt là người duy nhất có thể đi cùng cả đời!” Tề Minh Diệu nói vô cùng khí phách! Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ để Đằng Huy Nguyệt trở thành thê tử của người khác. Hắn sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu thương sủng ái Đằng Huy Nguyệt.
Trịnh Thái hậu nói: “A Việt là văn tử!”
“Con không quan tâm.” Tề Minh Diệu khẩn cầu nói. “Hoàng tổ mẫu cũng rất thương A Việt. “Con thề sẽ đợi cậu ấy, xin hoàng tổ mẫu thành toàn!”
Trịnh Thái hậu nhìn thấy ánh mắt tràn đầy kiên trì của hắn, ý vị thâm trường nói: “Nếu ngươi có thể làm A Việt gật đầu đồng ý, ai gia thành toàn cho ngươi.”
Tề Minh Diệu vui mừng, cúi người nói: “ Tạ ơn hoàng tổ mẫu.”
Trịnh Thái hậu cười, chậm rãi gật đầu, nhưng trong mắt có một chút tình tự phức tạp. Chỉ là Tề Minh Diệu đang cúi đầu, nên không phát hiện.
…
Tề Minh Diệu mỹ mãn đi ra khỏi Vĩnh An cung, Trịnh Thái hậu lặng lẽ thở dài.
Không biết từ bao giờ, Minh đế đã ngồi trên giường nhỏ bên cạnh bà, sắc mặt thâm sâu khó dò.
“A Diệu và A Việt xấp xỉ tuổi nhau, môn đăng hộ đối, vô cùng xứng đôi.” Trịnh Thái hậu quan sát vẻ mặt Minh đế, từ từ nói. Bà ở trên thượng vị đã lâu, lúc tức giận khí thế rất sắc bén, gằn từng tiếng một nặng như ngàn quân.
Đáng tiếc, nhi tử của bà là thiên hạ chí tôn, khí thế chỉ có mạnh hơn bà, không hề chịu ảnh hưởng.
“Mẫu hậu, A Việt chỉ có thể là của trẫm.” Minh đế không còn để lại đường lùi.
Trịnh Thái hậu thay đổi sắc mặt, tức đến nỗi thở hổn hển, hít sâu mấy hơi mới gắng gượng bình tĩnh lại.
Bà không khỏi nhớ tới lúc biết được chân tướng, quả thực tức giận đến mức đầu óc lờ mờ.
Minh đế vô cùng lạnh nhạt với hậu cung, nhất là từ lúc bà không quản chuyện này của hắn nữa. Nhưng ít ra mỗi tháng cũng sẽ đến hậu cung mấy lần. Những người được sủng ái trong hậu cung, trước có Từ Mỹ nhân, sau có Trương phi, tiếp đó là quay sang Đặng phi, còn chất nữ Trịnh phi của bà thì vẫn đứng vững. Thế nhưng mấy tháng nay, Minh đế hoàn toàn không đặt chân vào hậu cung, sau khi Trương phi chết, như thể triệt để không còn hứng thú với hậu cung.
Trương phi Trương Tố Tố là nữ nhi duy nhất của Ninh Mẫn Công chúa, cũng là biểu muội của Minh đế, xét về thân phận huyết thống thì còn cao hơn Trịnh phi một bậc, đến cả Trịnh Thái hậu cũng có chút yêu thích nàng. Mỗi lần Trịnh phi nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu mảnh mai của nàng cũng không nhịn được mà thấy ê răng, nhưng nàng lại rất được sủng ái, có phân vị ngang hàng với mình, cùng quản lý hậu cung. Sau này Trương phi thất sủng, Trịnh phi âm thầm hả hê. Thế nhưng đợi cho Trương phi chết rồi, Trịnh phi suýt thì vui mừng vỗ tay hoan hô, rồi cũng nhanh chóng phát hiện ra Minh đế bất thường. Cuối cùng, nàng không nhịn được bèn kể lại chuyện cho Trịnh Thái hậu.
Trịnh phi lo lắng Minh đế quá thương tâm vì cái chết của Trương phi, nên mới không còn hứng thú để sủng hạnh hậu cung. Dù sao cũng có vết xe đổ ở đó, chính vì Hoàng hậu Lý thị của Minh đế mất sớm mới được Minh đế thương nhớ lâu như vậy, đến nỗi dù nàng cố gắng thế nào, Minh đế vẫn không thèm nhìn nàng.
Thế nhưng, Trịnh Thái hậu luôn hiểu rõ tính tình lạnh nhạt của Minh đế thì lại không nghĩ vậy. Cho đến nay, Minh đế sủng ái phi tần thị quân trong hậu cung đều là có mục đích hoặc là để cho có. Dù Trịnh Thái hậu là sinh mẫu của Minh đế, cũng thường xuyên không hiểu nhi tử này. Bà không hề nghĩ Minh đế sẽ sủng ái hậu cung của hắn thật lòng. Dáng vẻ làm bộ làm tịch kia của Trương phi không thể khiến Minh đế để tâm đến được. Cho nên Trịnh Thái hậu phái người đi tìm hiểu.
Sau khi cầm được bản ghi chép của Kính Sự phòng trên tay, Trịnh Thái hậu sợ tới mức đờ người ra!
Hóa ra không chỉ mấy tháng nay, mà là gần năm năm nay, phần ghi chép việc thị tẩm của các phi tần thị quân trong hậu cung, hoàn toàn trống rỗng!
Cái gì mà Trương phi Đặng phi được sủng ái, căn bản không hề thị tẩm lấy một đêm! Đặc biệt là Trương phi, cho đến chết vẫn còn là xử nữ!
Đây là loại chuyện hoang đường đến mức nào!
Tam phi trong hậu cung có thế lực tương đương nhau, nhưng không một ai nói chuyện này với bà!
Trịnh phi kêu oan: “Từ trước đến giờ, bản ghi chép của Kính Sự phòng không nằm trong tay thần thiếp.” Hơn nữa, sao nàng có thể không biết xấu hổ mà nói cho Trịnh Thái hậu, Minh đế căn bản đã không chạm vào nàng rất nhiều năm? Đây chính là nguyên nhân quan trọng nhất khiến nàng mất hết hy vọng với chuyện con cái.
Sự sủng ái dành cho Trương phi chỉ là hào nhoáng bên ngoài, dựa vào tâm tính kiêu ngạo của nàng, làm sao có thể thẳng thắn nói ra chuyện này với người khác? Bị người ta biết được còn không xấu hổ muốn chết sao?
Còn Đặng phi thì luôn hiền lành kín tiếng, trầm mặc kiệm lời. Minh đế có làm gì, tuyệt đối nàng sẽ không nhiều lời nửa câu. Vì vậy mới được ân sủng như hiện giờ.
Những phi tần thị quân khác đã quá quen với chuyện bị Minh đế lơ là, bình thường hiếm khi gặp mặt Minh đế, hoàn toàn không dám kháng nghị Minh đế không có vũ lộ quân triêm.
Cho nên, Minh đế vẫn công khai qua mắt Trịnh Thái hậu như vậy.
Tính toán đủ mọi cách đến thế, Trịnh Thái hậu cũng phải thấy kinh hãi. Trực giác cho bà biết Minh đế đang có mưu tính không hề bình thường. Lúc này mọi người có thể thuận lợi nhận thấy Minh đế bất thường, bắt đầu tìm hiểu rõ, chỉ e cũng nằm trong tính toán của Minh đế.
Điều này cho thấy, ý đồ mà Minh đế vẫn luôn giấu giếm, đã sắp được biểu lộ ra ngoài. Hắn không muốn tiếp tục che giấu mọi người nữa.
Chờ đến khi triệu Minh đế đến hỏi rõ, suýt nữa Trịnh Thái hậu đã không thở nổi.
Bởi vì Minh đế vô cùng dứt khoát: “Mẫu hậu, đến khi A Việt cập quan, trẫm sẽ lập A Việt làm hậu.”