Mùa xuân năm Thái An thứ mười lăm, trên thành lâu hoàng gia của thành Kiến Khang, một tiểu thiếu niên khoác áo choàng lông cừu đứng dựa vào lan can nhìn về phía xa, trông theo đại quân tòng doanh đông nghìn nghịt đang chậm rãi đi tới biên quan.
Ở chính giữa đại quân đó, có một tiểu thiếu niên chỉ còn mấy tháng nữa là tròn mười hai tuổi. Tuy rằng hắn là hậu duệ của hoàng thất, nhưng lại là người có xuất thân thấp kém nhất so với các huynh đệ, không được sủng ái không được xem trọng, tồn tại như một người trong suốt. Vì để tranh giành một bầu trời thuộc về riêng mình, hắn lựa chọn tòng quân vào năm mười hai tuổi. Mà phụ hoàng của hắn – Minh đế bệ hạ anh minh thần võ, đã đáp ứng lời thỉnh cầu của nhi tử nhỏ nhất này.
“… Trời cao chứng giám, Tề Minh Viêm ta thề, cả đời này luôn trung thành với Nguyên Trưng, coi việc bảo vệ lê dân bách tính, giang sơn xã tắc là nhiệm vụ của mình. Nếu làm trái, sẽ bị thiên lôi giáng xuống, muôn đời thóa mạ!… A Việt, như vậy có thể chứ?”
Tiểu thiếu niên tựa vào lan can nhìn ra xa – Đằng Huy Nguyệt vừa mới tròn mười hai tuổi, theo độ tuổi tăng dần, dung mạo càng xinh đẹp tinh xảo hơn. Đôi mắt trái hạnh to tròn biến thành mắt hoa đào gian xảo linh động, nốt chu sa chí đỏ tươi chính giữa hai hàng mi, chiếc mũi cao thẳng xinh xắn, đôi môi cánh hoa mang màu sắc mọng tươi, phác thảo nên một khuôn mặt khiến người ta đã gặp là quên mất những người bình thường, dù tuổi hơi nhỏ, lại mang phong thái trác tuyệt. Toàn thân cậu biểu lộ ra một luồng tôn quý tự nhiên, tất cả cử chỉ đều có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
Cậu nhìn đại quân đang đi xa dần, muốn tìm thấy bóng người nhỏ bé trong đó, tiếc là không tìm được, sau đó cậu bất giác nhớ lại mấy năm trước, cậu dùng một nụ hôn môi để đổi lấy lời thề trên của Tề Minh Viêm.
Đó cũng chính là bí mật nhỏ không để ai biết giữa cậu và Tề Minh Viêm.
Cậu vẫn mãi không hiểu, rõ ràng kiếp trước cậu không thân thiết với Tề Minh Viêm, sự chấp nhận của Tề Minh Viêm đối với cậu là đến từ đâu? Hay là, thứ không có được mới là thứ tốt nhất?
Kiếp này, cậu vẫn không thể tàn nhẫn giết Tề Minh Viêm, nên đã dùng cách thức trái ngược hoàn toàn… Ừm, ít ra quan hệ với Tề Minh Viêm cũng tốt hơn kiếp trước nhiều. Tề Minh Viêm cũng có vẻ không còn âm trầm cố chấp như trước. Hơn nữa cậu còn ép buộc được một người không dễ dàng thề thốt như hắn phải thề độc sẽ không phản bội Nguyên Trưng.
Nếu sau cùng Tề Minh Viêm vẫn làm cậu thất vọng, vậy thì, dù phải liều mạng, cậu cũng phải hủy hắn…
Nghĩ đến đây, một ý lạnh lướt qua trong mắt Đằng Huy Nguyệt.
Đột nhiên, một đôi cánh tay mạnh mẽ ôm eo cậu từ phía sau!
Một vòm ngực rộng lớn quen thuộc xuất hiện sau lưng Đằng Huy Nguyệt, cậu ngửa đầu, ngửi thấy khí tức khiến người ta yên tâm, có chút thắc mắc: “Cữu cữu, sao vậy?”
Kiếp này sống lại, Đằng Huy Nguyệt phát hiện dù không có cậu làm lửa cháy thêm dầu, quan hệ cha con giữa Minh đế và Tề Minh Viêm vẫn không thể thân thiết hơn. Lần này Tề Minh Viêm tòng quân xuất chinh, dường như Minh đế không hề lo lắng, vốn không định đích thân đi tiễn, là vì Đằng Huy Nguyệt nói muốn đi tiễn Tề Minh Viêm, Minh đế mới ra đây cùng cậu.
Minh đế đang mặc một bộ quần áo thường ngày, nói: “Ở đây gió to, chúng ta về trước đi.”
Đằng Huy Nguyệt dở khóc dở cười: “Cữu cữu, chúng ta mới ở đây chưa được một khắc… Ta không thấy lạnh.” Nói đến câu cuối cùng, theo bản năng, cậu nhìn xuống cánh tay Minh đế đang ôm cậu không chịu buông ra.
Gần đây cậu cảm thấy mình đã trưởng thành rất nhiều, nhưng hiển nhiên Minh đế vẫn coi cậu là một đứa trẻ năm tuổi, động một tý là ôm ôm ấp ấp. Dù không có người ngoài ở đây, Đằng Huy Nguyệt vẫn thấy xấu hổ.
Minh đế làm như không thấy cậu ngại ngùng, cười nói: “Tình cảm của A Việt và A Viêm thật tốt.”
Đằng Huy Nguyệt thấy trong lòng lạnh run một cách khó hiểu, không xác định nói: “Cũng tạm…” Ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “A Viêm tòng quân, cữu cữu không lo lắng sao?” Nhìn dáng vẻ của Tề Minh Viêm, hắn đã xác định mình đến biên quan không phải để làm một Hoàng tử cao quý. Đao thương kiếm kích đều không có mắt.
“Nam nhi chí ở bốn phương.” Minh đế nói. “Thân là Hoàng tử, tất nhiên phải vậy.”
Lo lắng cho Tề Minh Viêm? Tứ nhi tử có trực giác như dã thú, vì thích Đằng Huy Nguyệt mà theo bản năng không muốn đối phó với phụ hoàng như hắn kia?
Mặc dù Tề Minh Viêm giống hệt cái hồ lô, kỳ thật thông minh nhạy bén, rất có thể là người duy nhất nhận ra Minh đế có tình cảm khác thường với Đằng Huy Nguyệt. Chỉ là bất luận về thân phận hay địa vị, đến Tề Minh Diệu hắn còn kém hơn, càng không cần phải so sánh với phụ hoàng Minh đế. Dù có dùng hết mọi thứ cũng chẳng thể chiếm được một chút ưu thế, không bằng cứ câm như hến, lặng lẽ xây dựng thực lực cho riêng mình.
Minh đế vui mừng đá Tề Minh Viêm đi thật xa. Tạm thời hắn vẫn chưa muốn để lộ một chút tin đồn.
Ngữ khí của Minh đế khi nhắc đến chuyện Tề Minh Viêm tòng quân làm người ta có một loại ảo giác ____ Tề Minh Viêm rất giống như được kế mẫu nuôi dạy. Bất quá, nghiêm túc mà nói, Minh đế cũng không thân thiết với bốn nhi tử, có cảm giác như muốn bỏ mặc bọn họ. Đến cả Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu là người đứng đầu trong việc chọn lựa lập trữ, thái độ của Minh đế cũng xem như đối xử ngang nhau, không biểu hiện rõ ràng ai sẽ là Thái tử.
Nam tử Nguyên Trưng triều cập quan khi tròn mười sáu tuổi, có thể thành gia lập nghiệp. Năm nay Tề Minh Diệu đã mười lăm tuổi, có thể bắt đầu tuyển đích phi, lại có kinh nghiêm tham chính nhiều năm, được khá nhiều người xem trọng.
Thời gian trước đây, trên triều đình có người dâng tấu chương đề cập đến việc lập trữ. Minh đế không tỏ vẻ gì, nhưng tâm tình đã có chút không tốt.
Sau khi Đằng Huy Nguyệt biết, tâm tình cũng không tốt chút nào. Minh đế kế vị khi còn trẻ tuổi, hiện giờ mới ba mươi hai tuổi, còn có cả đống thời gian ngồi trên long ỷ. Chờ khi các Hoàng tử có thể tiếp nhận, e rằng đó là chuyện của mấy chục năm sau. Những người đó vội vàng nhảy lên nhảy xuống muốn lập trữ, không phải đang nguyền rủa Minh đế chết sớm sao?
Đằng Huy Nguyệt cứ nghĩ tới là tức đầy một bụng!
May mà thái độ của Tề Minh Diệu trông rất bình thản, dường như không bị ảnh hưởng bởi đám người không an phận kia…
Đằng Huy Nguyệt nói: “Cữu cữu, nếu ta đi tòng quân, người cũng không lo lắng cho ta sao?”
“Sao A Việt lại giống người khác được?” Minh đế xoay người cậu lại, để tiểu đông tây cao đến ngực hắn nhìn thẳng vào hắn, hôn vào môi cậu như chuồn chuồn lướt nước: “Cữu cữu không nỡ…”
Sự chú ý của Đằng Huy Nguyệt bị chuyển dời hoàn toàn: “Cữu cữu, không thể hôn ở đây!” Từ lúc cậu bảy tuổi, Minh đế đã rất thích hôn môi cậu. Đằng Huy Nguyệt phải dùng một khoảng thời gian dài mới có thể suy đoán đây là một hình thức thân thiết khác của cậu và Minh đế từ thái độ điềm nhiên như không của Minh đế, không có ẩn chức tình dục. Dù là vậy, nhưng Đằng Huy Nguyệt ở trong lớp quần áo đã là người lớn phải mất rất lâu mới có thể quen được. Ban đầu là lúng túng xấu hổ, sau này là bình tĩnh vui sướng, vốn là thành thói quen, thế nhưng dạo này Công chúa a nương bắt đầu hữu ý vô ý nhắc đến hôn sự của cậu, làm Đằng Huy Nguyêt bắt đầu suy xét có nên “tránh né” Minh đế không.
____ Chí ít lúc ở bên ngoài, cũng không thể lộ liễu trắng trợn như thế chứ?
“Tại sao không thể?” Minh đế nhướng mi, hỏi.
Đằng Huy Nguyệt quan sát vẻ mặt Minh đế thật tỉ mỉ. Cữu cữu thật sự không biết hay giả vờ không biết?
“Cữu cữu, ta là ngoại sanh của người, không phải là… phi tử thị quân của người…” Đằng Huy Nguyệt nói khẽ. “Đâu có người thân nào lại như vậy?”
“Đương nhiên A Việt không phải phi tử thị quân của ta.” Minh đế chậm rãi nói. “Cữu cữu chưa bao giờ hôn họ như vậy.”
“Hả?” Đằng Huy Nguyệt sửng sốt. “Tại sao?”
“Không thích.” Minh đế nói, ánh mắt dừng trên đôi môi mềm mại đỏ mọng của cậu. “Chỉ có A Việt là sạch sẽ.” Hắn không có hứng thú với việc hôn môi người khác.
“À…” Đằng Huy Nguyệt không biết nên nói gì. Đã nói đến mức này rồi, dáng vẻ nghiêm túc của Minh đế làm người ta cảm thấy từ chối hắn là một chuyện không có thiên lý.
“Lúc ở trong cung ngươi đều ngủ trên giường cữu cữu, ngươi biết rõ.” Minh đế vẫn nói nghiêm túc.
“Vậy lúc ta xuất cung về phủ Công chúa…” Đằng Huy Nguyệt không nhịn được nói tiếp theo lời hắn.
“Cữu cữu cam đoan, không hề hôn ai khác giống vậy ngoài A Việt.” Minh đế khẳng định.
“…” Cứ luôn cảm thấy đề tài nói chuyện của bọn họ càng lúc càng đi theo chiều hướng kỳ lạ.
“Làm sao A Việt biết chỉ có phi tử thị quân mới có thể hôn như vậy?” Bất chợt Minh đế hỏi, lại tiếp tục đến gần, chạm vào môi Đằng Huy Nguyệt, tỏ ý “hôn như vậy” là như thế nào.
Đằng Huy Nguyệt cứng người một chút, hai má xuất hiện hai vệt đỏ ửng, mơ hồ nói: “… Ta chỉ nghe nói.”
“Nghe ai nói?” Minh đế truy hỏi đến cùng, nheo mắt lại đầy nguy hiểm. Hắn không cho phép bảo bối của hắn bị dạy hư!
Đằng Huy Nguyệt âm thầm chảy mồ hôi lạnh. Ngày thường hầu như Minh đế đều bận rộn, nhưng việc quản thúc cậu vừa rộng rãi vừa nghiêm khắc, không có một chút buông lỏng. Khi Minh đế không ở cạnh cậu, đã có Liễm Vũ làm tai mắt, báo cáo mọi chuyện của cậu với Minh đế.
Quả thật Đằng Huy Nguyệt không có thời gian để bị dạy hư.
Dưới cái nhìn chăm chú của Minh đế, Đằng Huy Nguyệt không thể tự bịa ra lời nói dối nào, trong lòng cũng không muốn lừa gạt Minh đế, vì thế đã sử dụng một chiêu mà lúc nào cũng thuận lợi, vươn hai tay ôm cổ Minh đế, vùi mặt vào ngực Minh đế, làm con rùa rụt đầu.
“Cữu cữu à…” Tiếng kêu vừa ngọt ngào vừa mềm mại.
Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt lên như thể cậu biến về lúc năm tuổi, đội mũ ở áo choàng cho cậu, sau khi đã xác định che chắn rất kín đáo, chậm rãi đi xuống thành lâu hoàng gia.
Thái giám nội thị Tô Thuận và Minh đế đi phía sau hai người, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, làm như không nhìn thấy, không nghe thấy đối với những hành động vô cùng thân mật của Minh đế và Đằng Huy Nguyệt.
“Chúng ta hồi cung đi.”
…
Minh đế đưa Đằng Huy Nguyệt hồi cung. Vì vẫn còn tấu chương phải phê, Minh đế trở về Ngự Thư Phòng.
Bên phía Trịnh Thái hậu ở Vĩnh An cung, khi biết Nguyên Trưng Ung chủ hồi cung, ngay lập tức đã có người đến mời Đằng Huy Nguyệt đến đó. Bởi vì a nương của cậu, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng đang ở Vĩnh An cung.
Đằng Huy Nguyệt vừa mới bước vào Vĩnh An cung, còn chưa kịp thỉnh an Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn, một đứa trẻ kháu khỉnh bụ bẫm đã chạy bịch bịch tới, ôm chân cậu kêu to: “Ca ca!”
Chính là tiểu đệ đệ Đằng Huy Nhiên cùng cha cùng mẹ của Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt xoa đầu nó: “Thập Lục cũng đến.”
“Thập Lục, đến đây! Gặp ca ca!” Đằng Huy Nhiên cười toe toét. Nó thật sự không muốn cách xa Đằng Huy Nguyệt, thế nhưng bình thường Đằng Huy Nguyệt không ở phủ Công chúa, làm nó rất ít khi được gặp ca ca, mỗi lần gặp đều dính rất chặt.
Đằng Huy Nguyệt dắt bàn tay nhỏ bé của nó, đi đến hành lễ với Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn. Đang ngồi ở một bên là Nhữ Nam Vương phi Lâm Phàm, cùng với tiểu tôn tử của hắn, Tề Minh Tranh mười tuổi. Vì Lâm Phàm là trưởng bối, nên tuy rằng hai người cùng cấp bậc, Đằng Huy Nguyệt cũng thi lễ với hắn. Lâm Phàm cúi người, chỉ nhận nửa lễ.
“A Việt!” Tề Minh Tranh mười tuổi đã không còn dáng vẻ mập mạp như hồi bé, nhưng cứ nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt là lại cười ngốc nghếch.
Lần này Lâm Phàm tiến cung, là vì bệnh tình của lão Nhữ Nam Vương Tề Lương.