Tiểu oa oa có tên Đằng Huy Nguyệt lại tiến cung cùng mẫu thân Phúc Khang Trưởng Công chúa đã là chuyện của ba tháng sau. Lúc này bé đã được bốn tháng tuổi, trí thông minh và sức hành động đều tiến triển nhảy vọt, khả năng phân biệt cũng lợi hại hơn.
Ở phủ Công chúa, bé thân thiết nhất là phụ thân mẫu thân, có thể để mặc cho bế bồng mà không ồn ào, sau đó gượng ép hơn nữa thì cũng có tổ phụ An Quốc công và một nhũ mẫu. An Quốc công muốn bế phải tặng đồ chơi hoặc là kim ngân nguyên bảo, mà cũng chỉ có thể bế một khắc thôi, quá một khắc Đằng Huy Nguyệt sẽ bắt đầu giãy giụa kháng nghị. Về phần nhũ mẫu, lại càng khắt khe hơn, mỗi lần Đằng Huy Nguyệt phụng phịu uống sữa xong, phải lập tức tách ra khỏi nhũ mẫu ngay, nếu không bé có thể kêu khóc suốt nửa ngày.
Còn về phu nhân lão An Quốc công và kế phu nhân An Quốc công Tề Trân, còn chưa chạm được vào người Đằng Huy Nguyệt, bé đã bắt đầu khóc lóc không ngớt, khiến cho hai người đều ngượng ngùng.
Thấy tổ mẫu không vừa mắt và kế phu nhân kinh ngạc, An Quốc công Thế tử sung sướng trong lòng, cảm thấy nhi tử nhà mình quả nhiên là tri kỷ của cha nó, càng thêm sủng nịch bé hơn. Phúc Khang Trưởng Công chúa thấy phu quân tự phụ quá mức, rất muốn làm một nghiêm mẫu, nhưng bị đôi mắt to tròn đen láy của Đằng Huy Nguyệt nhìn với vẻ vô tội, loại hùng tâm tráng chí này rất nhanh đã không cánh mà bay. Vì thế, đôi cha mẹ trẻ tuổi Thế tử và Công chúa ngày nào cũng vây quanh nhi tử của mình.
Vào trong cung, đầu tiên Đằng Huy Nguyệt được Trịnh Thái hậu bế vào trong ngực. Bé nghiêng đầu nhìn Trịnh Thái hậu một lát, ngáp nhẹ một cái, ngoan ngoãn không động đậy. Lúc này ngũ quan của bé đã nảy nở hơn, hoàn toàn kế thừa được những ưu điểm về dung mạo của cha mẹ, hơn nữa còn hơi mập một chút, quả thực đáng yêu vô cùng. Trịnh Thái hậu yêu bé như bảo bối quý báu, liên tục hôn vào khuôn mặt mềm mại của bé.
Đằng Huy Nguyệt bày ra sự độ lượng hoàn toàn bất đồng với tình tình tiểu bá vương ngày thường, mở to đôi mắt như hạt trái hạnh, bình tĩnh mặc cho người khác hôn mình.
Ngay cả mẫu thân của bé, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng không thể không cảm thán một câu: “Tiểu A Việt biết rõ ai thực sự yêu nó!”
Tình huống thế này càng khác thường khi Minh đế giá lâm.
Thái giám của Vĩnh An cung vừa mới hô to: “Hoàng thượng giá lâm…”
Đằng Huy Nguyệt lập tức quay đầu ra, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm ngoài cửa, vươn hai tay bàn tay bé như củ sen, bi ba bi bô múa may vung vẩy về hướng cửa.
Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn thấy dáng vẻ này của bé, đều ngạc nhiên.
Minh đế từ từ đi tới, nghe thấy tiếng kêu của Đằng Huy Nguyệt, nhìn thấy bé hưng phấn hoa chân múa tay với mình, trong mắt có chút cười nhẹ, mọi người chỉ cần cẩn thận một chút là phát hiện bước chân của hắn nôn nóng hơn bình thường. Sau khi hắn chào hỏi Trịnh Thái hậu, trong ánh mắt muốn cười của bà, bế lấy Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt vui sướng sắp hỏng mất! Túm chặt long bào của Minh đế, cười khanh khách không ngừng.
Minh đế nhìn bé, ánh mắt dần ôn nhu.
“Phụ hoàng…” Đi theo Minh đế vào trong còn có Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu nhu thuận điềm đạm. Nó vẫn chưa đầy ba tuổi, sau khi bái kiến Trịnh Thái hậu và Phúc Khang Trưởng Công chúa xong, không tự chủ được mà nhìn về phía tiểu đông tây được Minh đế bế trong ngực, khó kìm nén tò mò. Bởi vì sinh mẫu mất sớm, Tề Minh Diệu trưởng thành hơn một chút so với những đứa trẻ bình thường, đã hiểu được vài chuyện. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy Minh đế lộ ra biểu tình ôn nhu đối với một đứa trẻ đến nói còn chưa nói được, vừa hồ đồ lại vừa hâm mộ theo bản năng.
Minh đế liếc nhìn Tề Minh Diệu một cái, bế Đằng Huy Nguyệt ngồi xuống tháp, đối diện với Trịnh Thái hậu. Độ cao như vậy vừa vặn có thể để Tề Minh Diệu nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt.
Thấy đứa trẻ bé xíu này quay lưng về phía mình, Tề Minh Diệu không nhịn được bèn đi đến gần.
Dường như nhận ra điều gì, Đằng Huy Nguyệt vốn đang vùi mặt vào lòng Minh đế trở mình một cái, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào Tề Minh Diệu đang đến gần.
“A Việt, đây là biểu huynh của con, Đại Hoàng tử Minh Diệu.” Tề Mẫn nói. “Vấn an biểu huynh.”
Không biết Đằng Huy Nguyệt có hiểu hay không, sau một lúc mới chậm rãi vươn tay ra, hòa nhã kêu mấy tiếng “A a” với Tề Minh Diệu.
Tề Minh Diệu đã bị mê hoặc bởi dáng vẻ đáng yêu phấn điêu ngọc trác của Đằng Huy Nguyệt từ lâu, chỉ cảm thấy mấy đệ đệ cũng nhỏ bé của mình không thể xinh đẹp bằng bé. Thấy Đằng Huy Nguyệt vươn tay với mình, nó tưởng bé muốn chơi với mình, vì thế vui sướng đi đến, cũng không phòng bị gì mà đưa mặt mình qua đó ____
Bốp! Bốp! Bốp!
Mọi người ngây ngốc ngay tức thì! Ai cũng không ngờ Đằng Huy Nguyệt lại vỗ mấy cái vào mặt Tề Minh Diệu, lại còn cùng lúc, ba cái liên tiếp, tiếng vang vô cùng trong trẻo.
Tề Minh Diệu trơ ra như phỗng, đôi mắt hơi đỏ lên. Thật ra thì Đằng Huy Nguyệt mới có bốn tháng tuổi, lực tay chẳng hề lớn đối với một đứa trẻ sắp đầy ba tuổi. Nhưng Tề Minh Diệu đã lớn thế này vẫn chưa từng bị ai đánh, còn là đánh vào mặt, lòng tự tôn của một tiểu nam hán tử đã bị tổn thương.
Chỉ có Đằng Huy Nguyệt là không bị ảnh hưởng, vui vẻ vỗ tay, kêu “A a a” không ngừng! Cuối cùng, dường như cảm thấy không khí không ổn lắm, dáng vẻ lã chã chực khóc của Tề Minh Diệu lại quá đáng thương, vì thế liền vươn tay sờ mặt hắn, bất quá lần này lực tay nhẹ hơn. Tề Minh Diệu vẫn đang ngớ người, không né tránh, đúng lúc được bé sờ soạng.
Được bàn tay mềm mại nhỏ bé kia sờ mấy cái, Tề Minh Diệu đã cảm thấy dễ chịu hơn.
“Aizzz, A Việt đúng là rất nghịch ngợm! A Diệu đừng tức giận, hoàng cô về sẽ dạy dỗ nó!” Tề Mẫn trừng mắt với Tiểu A Việt một cái, xoa đầu Tề Minh Diệu, cười nói.
“Hoàng cô đừng! A Việt chỉ đang đùa cùng con!” Tề Minh Diệu thấy vẻ mặt (giả vờ) của Tề Mẫn rất nghiêm túc, nôn nóng, vội vàng nói. Giọng nói trẻ con mềm mại, mạch lạc rõ ràng.
Đằng Huy Nguyệt cũng “A a” hai tiếng, giống như đang phụ họa theo lời của Tề Minh Diệu, còn quơ một cái móng vuốt túm lấy tay áo Tề Minh Diệu, dáng vẻ “Mẹ xem hai huynh đệ bọn con nhường nhịn yêu thương nhau lắm, vừa rồi chỉ là đùa thôi”. Động tác hoạt bát sinh động này, khiến cho người khác không nhịn được phải bật cười.
Tề Minh Diệu lại không khống chế được liếc sang nhìn bé.
Tề Mẫn khen: “A Diệu đúng là ca ca tốt! A Việt, phải tôn kính huynh trưởng, biết chưa?” Nhân cơ hội dạy dỗ nhi tử.
Tính tình Minh đế thanh lãnh, Trịnh Thái hậu không thích Lý Hoàng hậu đã qua đời, nên cũng chỉ đạm mạc đối với trưởng tử do Lý Hoàng hậu sinh. Tề Minh Diệu rất hiếm khi được nghe thấy lời khen trực tiếp như thế, khuôn mặt thanh tú trở nên đỏ bừng.
“Con, con cũng sẽ bảo vệ A Việt!” Tề Minh Diệu đỏ mặt nói. Bây giờ nó vẫn không biết tương lai mình sẽ khắc ghi lời hứa hẹn này vào tận xương cốt, trở thành một thói quen không thể bỏ được.
“Đứa trẻ ngoan.” Tề Mẫn cười tươi hơn.
“Đúng là A Diệu rất ngoan.” Trịnh Thái hậu cũng hiếm khi khen một câu. A Việt là văn tử không liên quan đến đại cục, bà vui mừng khi thấy ngoại tôn mình yêu thương có thể ở chung tốt đẹp với mấy Hoàng tử của Minh đế. Có thái độ này của bà, hoàng thất sẽ phải cân nhắc hơn về cái nhìn đối với A Việt.
“Ừm.” Minh đế cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn Đằng Huy Nguyệt, lên tiếng không mấy hứng thú. Không ai có thể nghe ra sâu trong hắn có một chút không vui khó hiểu.
“A!” Đột nhiên Đằng Huy Nguyệt không nhìn Tề Minh Diệu nữa, trong đôi mắt to tròn đen láy như có chút nghi hoặc, ngơ ngác nhìn Minh đế.
Minh đế nhíu mi lại.
Đằng Huy Nguyệt động đậy, cái móng vuốt nhỏ không ngừng kéo long bào của Minh đế xuống, dường như tỏ vẻ muốn Minh đế cúi đầu.
Sức lực nhỏ như thế quả thực không là gì đối với Minh đế, hắn không hề động đậy. Đằng Huy Nguyệt thở hổn hển vì dùng nhiều sức, cái tay nắm đến nỗi trở nên trắng bệch, nhưng vẫn kiên trì không ngừng.
Minh đế nhìn bé một lúc lâu, cuối cùng dựa theo sức tay của bé, hơi cúi lưng xuống.
Đằng Huy Nguyệt vui mừng bắt lấy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, thơm một cái kêu vang lên mặt hắn, cười khanh khách không thôi.
Thấy cảnh tượng như vậy, mọi người sững sờ thay cho Minh đế. Tính tình Minh đế có chút thanh lãnh, không thích gần gũi với người khác, đồng ý bế Đằng Huy Nguyệt đã khiến mọi người giật mình rồi, giờ còn bị Đằng Huy Nguyệt thơm vào má?
____ Hắn sẽ không tức giận với Đằng Huy Nguyệt chứ?
Đằng Huy Nguyệt không hề cảm giác được mấy người bên phía Trịnh Thái hậu đang lo lắng sốt ruột, ngược lại dường như còn chơi đùa đến nghiện, nhân lúc Minh đế không động đậy, tiếp tục thơm thêm mấy cái, quệt nước miếng của mình lên nửa bên mặt Minh đế.
Minh đế không tức giận, nhưng lại lộ ra vẻ kinh hoàng hiếm thấy, thần sắc lúng túng, còn có chút ngây ngô mà một thiếu niên nên có.
Thấy vậy, Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn cũng không nhịn cười được! Hai người, một người là sinh mẫu của Minh đế, một người là muội muội của Minh đế, đều đã tận mắt nhìn thấy Minh đế lớn lên. Minh đế khi còn nhỏ cũng từng có vẻ mặt đáng yêu của trẻ con, chỉ là theo sự tăng dần của tuổi tác, cũng vì rất nhiều nguyên nhân, Minh đế càng lúc càng trở nên khó nắm bắt, khoảng cách với hai người cũng càng lúc càng xa, dần dần giống với đế hoàng qua các triều đại, thành người cô độc.
Vẻ mặt ôn nhu lúc này mà Minh đế biểu lộ ra, vừa khiến cho hai người thấy buồn cười, nhưng đồng thời đều nhớ tới khoảng thời gian mà cả nhà ở cùng nhau trước đây. Nhất là Trịnh Thái hậu, lòng thương yêu Minh đế được chôn sâu dưới đáy lòng, thoáng cái đã trào dâng lên, ánh mắt nhìn Minh đế chứa vẻ ôn hòa hiền hậu.
____ Kỳ thật Minh đế cũng chỉ là một thiếu niên vừa tròn hai mươi thôi!
Dù sao Tề Minh Diệu cũng là trẻ con, thấy phụ hoàng và tiểu biểu đệ thân thiết như vậy, trong lòng cực kỳ hâm mộ, cũng rất thích dáng vẻ chu môi của Đằng Huy Nguyệt, không khỏi buột miệng: “Ta cũng muốn thơm…”
Minh đế đang dở khóc dở cười với Đằng Huy Nguyệt, nghe thấy đích trưởng tử của mình đột nhiên nói như vậy, nhìn mình và Đằng Huy Nguyệt với vẻ mặt mong ngóng, hắn dừng lại một chút, chậm rãi ngồi thẳng lưng, coi như không nhìn thấy ánh mắt muốn xem trò vui của Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn.
Tề Minh Diệu tưởng Minh đế đồng ý, cố lấy hết can đảm để má mình sát vào Đằng Huy Nguyệt.
“A____” Ngờ đâu Đằng Huy Nguyệt kêu lên một tiếng, không thèm liếc nhìn nó một cái, trở mình vùi mặt vào lòng Minh đế, quay mông về phía Tề Minh Diệu, tỏ vẻ dứt khoát từ chối.
Trịnh Thái hậu và Tề Mẫn lại cùng bật cười.
“A Việt…” Tề Minh Diệu thất vọng kéo dài giọng nói, nhìn Minh đế có chút không phục.
____ Tại sao phụ hoàng có thể, nó lại không thể?
Minh đế thấy thế, long tâm vui sướng, chậm rãi nói: “Nếu A Việt không muốn, con không cần ồn ào.”
Minh đế đã lên tiếng, Tề Minh Diệu chỉ còn cách tuân mệnh, lên tiếng đáp lại mà không cam không nguyện, đôi mắt nhỏ lại nhìn sang Đằng Huy Nguyệt. Tuy rằng tính tình nó ôn hòa, nhưng cũng có một mặt vô cùng bướng bỉnh. Trải qua chuyện hôm nay, nó cho ra một quyết định đối với tiểu biểu đệ A Việt phấn điêu ngọc trác này!
____ Nhất định phải trở thành huynh trưởng mà Tiểu A Việt thích nhất, để bé thơm mình!
*
Tác giả có lời muốn nói: Lịch trình tâm trạng của Ung chủ vừa sống lại (2)
Đằng Huy Nguyệt (sau khi đánh Tề Minh Diệu xong): Cho ngươi nạp thiếp! Cho ngươi không nghe lời hoàng cữu cữu đối đãi ta thật tốt! Cho ngươi dám muốn chết ném ta cho tên xấu xa đáng ghét Tề Minh Viêm kia! Nể tình kiếp trước ngươi đối xử với ta rất tốt, đánh ngươi mấy cái, chúng ta hết nợ! Kiếp này chúng ta cứ, chờ, xem!