Trọng Sinh Chi Đích Trưởng Ung Chủ

Quyển 1 - Chương 32: Sinh nhật (2)




Nói đến quà sinh nhật, năm nay tuyệt đối là năm Đằng Huy Nguyệt gặt hái được mùa. Bởi vì không thể ở bên cạnh cậu trong ngày sinh nhật, Trịnh Thái hậu và Minh đế cảm thấy áy náy, tặng quà sinh nhật nhiều hơn gấp bội so với trước đây. Các phi tần thị quân trong cung cũng không dám sơ suất, đều tặng hậu lễ.

Món quà của Đại Hoàng tử Tề Minh Diệu là hợp ý Đằng Huy Nguyệt nhất. Hắn tặng một con hổ trắng còn nhỏ.

Sở thích của Đằng Huy Nguyệt không giống người bình thường, có khuynh hướng thiên về nam tử hơn, thích võ công và các loài vật hung mãnh. Khi còn nhỏ, Minh đế đã từng dẫn cậu đi cưỡi sư tử tuyết ở sân nuôi thú vật quý giá. Từ đó, cậu có một niềm hứng thú không thể kìm nén đối với thú dữ.

Tề Minh Diệu đã từng nhìn thấy Đằng Huy Nguyệt da trắng tóc đen cưỡi sư tử tuyết, vẫn luôn muốn tặng cho cậu một con thú dữ, cố gắng mấy năm, cuối cùng năm nay cũng thực hiện được. Nhìn thấy ánh mắt kinh hỉ của Đằng Huy Nguyệt, còn được cậu ôm một cái đầy sung sướng, Tề Minh Diệu cảm thấy rất đáng giá.

Tề Minh Viêm không lắm tiền nhiều của bằng Tề Minh Diệu, bọc một cây trâm rồi tặng cho Đằng Huy Nguyệt, sau đó bất an chờ phản ứng của cậu. Đằng Huy Nguyệt nhận ra đây cũng là một di vật của Uyển Mỹ nhân, khóe môi run rẩy. Cậu rất muốn trả cây trâm lại, nhưng nhớ đến tính khí cố chấp của Tề Minh Viêm, trong lòng càng luống cuống hơn, sau cùng vẫn nhận lấy.

Bên phía Nhữ Nam vương phủ, vì chuyện trước đây của Tề Du, đã có một vài điều không thoải mái với Đằng Kỳ Sơn, hai nhà đang khôi phục mối quan hệ. Nhữ Nam vương phủ biết bảo bối của Đằng Kỳ Sơn và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn chính là Đằng Huy Nguyệt, sinh nhật Đằng Huy Nguyệt là một cơ hội tốt để tặng quà. Bọn họ cũng không keo kiệt, danh mục quà tặng rất dài.

Tề Minh Tranh tặng Đằng Huy Nguyệt một tượng đất hình người gồ ghề và một viên dạ minh châu cỡ một nắm tay. Cái trước là do tự tay Tề Minh Tranh làm, Đằng Huy Nguyệt nhìn mãi một lúc lâu mà vẫn không nhận ra cái đống được nặn thành hình tròn tròn này là cậu. Cái sau là do mẫu thân Chu thị của Tề Minh Tranh cảm thấy món quà trước khó coi quá nên bổ sung thêm.

Quà của An Kính Lệnh chủ Vương Thừa Kiên cũng quy củ giống chính hắn, là một bộ văn phòng tứ bảo thượng hạng.

Nhận được nhiều quà như vậy, Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn cũng thấy khá đầy đủ, nói đùa với Đằng Kỳ Sơn: “Cứ thế này, chúng ta không cần chuẩn bị của hồi môn cho A Việt.”

Đằng Kỳ Sơn không thích nghe nhất là chuyện Đằng Huy Nguyệt xuất giá, bất quá đối với thê tử đang mang thai, vẫn kìm nén xuống, ôn nhu nói: “A Việt xuất giá, của hồi môn sao có thể ít thế này được?”

Tề Mẫn nghĩ đến việc sắp phải xây thêm khố phòng chuyên dụng cho Nguyên Trưng Ung chủ, không còn gì để nói.

Tuy rằng nói vậy, nhưng thật ra Tề Mẫn cũng không ngừng cho thêm nhiều thứ vào khố phòng của nhi tử. Trong phủ Công chúa có những người chuyên phụ trách việc buôn bán, tranh giành được không ít thứ tốt từ khắp nơi trong nước, phần lớn đều bị Tề Mẫn gom lại vào khố phòng của Đằng Huy Nguyệt.

A cha Đằng Kỳ Sơn đã dùng noãn ngọc thượng hạng, tự tay khắc một con dấu tinh xảo cho Đằng Huy Nguyệt, tưởng tượng sau này nhi tử vẽ tranh viết chữ xong đều dùng con dấu đó để đóng dấu lên thành phẩm.

Đằng Phong Ninh dẫn theo bốn đứa trẻ đi rải tiền đồng về đều mang vẻ mặt vui sướng, hiển nhiên đã chơi rất thỏa thích. Bình thường bọn chúng luôn bị gia đình quản thúc nghiêm ngặt, không có nhiều cơ hội ra đường, tới Kiến Khang xong cũng không ra khỏi cửa, hiếm khi có thể đi dạo một vòng như thế này. Hộ vệ của phủ Công chúa rất đắc lực, cũng có uy tín trong ngõ lớn ngõ nhỏ ở cái nơi tụ tập đầy nhà quyền quý này, nên không có ai dám làm khó dễ cho bọn chúng. Cũng vì vậy mà chuyến đi này vô cùng thuận lợi.

Sau khi trở về, bọn chúng đều gia nhập vào nhóm người chỗ Đằng Huy Nguyệt, cùng nhau chơi đùa trong sân. Đều là trẻ con xấp xỉ nhau, cũng không có phân biệt nam nữ trưởng thứ, chỉ chốc lát sau đã nói nói cười cười, không khí cực kỳ náo nhiệt.

Nhưng trên thực tế, thân phận của Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm khác hẳn, cũng không thân thiện lắm với người của Đằng gia ngoài Đằng Huy Nguyệt, chỉ là nể mặt Đằng Huy Nguyệt nên mới duy trì lễ phép. Tề Minh Tranh cứ đi sát bên cạnh Đằng Huy Nguyệt, không rời một bước. Nó nhỏ tuổi nhất, hơi sợ người lạ. Tính cách An Kính Lệnh chủ Vương Thừa Kiên vốn không thích náo nhiệt, chỉ hiền lành đứng ở một bên.

Chỉ có Lục Triển Vân là một tên hâm, thấy dáng vẻ của mấy người Đằng Văn Trì không tồi, hớn hở đến gần chúng, cảnh tượng sôi nổi hẳn lên.

Mấy người Đằng Văn Trì đã được gia đình dạy dỗ từ nhỏ, tương đối có nhãn lực. Hiểu được thân phận của mấy người chỗ Tề Minh Diệu rất cao quý, bọn chúng không dám ầm ĩ quá mức, nhưng đều muốn biểu hiện mặt tốt nhất của mình ra.

Lục Triển Vân thích ồn ào, đề nghị chia làm hai đội để thi đấu đầu hồ. Mấy người Tề Minh Diệu thì thế nào cũng được, thấy Đằng Huy Nguyệt gật đầu, rất tự nhiên tụ tập quanh cậu.

Cho nên cuối cùng thành ra Tề Minh Diệu, Vương Thừa Kiên, Đằng Huy Nguyệt, Tề Minh Viêm, Tề Minh Tranh là một đội; Lục Triển Vân, Đằng Văn Trì, Đằng Văn San, Đằng Văn Kỳ, Đằng Văn Di là một đội. Đằng Phong Ninh làm trọng tài.

Lục Triển Vân xoa tay: “Nếu là trận đấu thì phải có phần thưởng! Đội thua phải đáp ứng đội thắng một yêu cầu, được không?” Hắn hưng phấn quá mức, hoàn toàn ném thân phận của mấy người Tề Minh Diệu ra sau đầu, hai mắt chuyển động xoay tròn, hiển nhiên không có ý tốt gì.

Tất cả mọi người còn chưa kịp có ý kiến, Đằng Huy Nguyệt đã lên tiếng đầu tiên: “Được!”

Tề Minh Diệu và Tề Minh Viêm đồng loạt nhìn sang Lục Triển Vân, trong ánh mắt là vẻ thương hại.

Đáng tiếc, Lục đại thiếu gia tự nhận mình là cao thủ chơi đùa hoàn toàn không chú ý đến, mà dù có chú ý hắn cũng không thay đổi ý định. Hắn vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng tốt đẹp được đụng chạm tay chân với một mỹ nhân nào đó đến nỗi không kìm nén được.

Phàm là trẻ con của những nhà quyền quý thượng lưu, không ai là không biết chơi trò đầu hồ này. Lục Triển Vân dự định sẽ chơi thật hoành tráng. Trong đội của Tề Minh Diệu, Vương Thừa Kiên là người không am hiểu võ công nhất, chắc chơi đầu hồ cũng không giỏi. Tề Minh Tranh thì béo tròn, chỉ e ngay cả ném tên cũng không biết, căn bản là vô dụng. Chỉ còn lại ba người có khả năng thi đấu là Tề Minh Diệu, Đằng Huy Nguyệt và Tề Minh Viêm. Trái lại, bên đội của Lục Triển Vân, các thành viên trong đội đều nhiều tuổi hơn một chút, lúc trước hắn đã từng hỏi qua, ai cũng biết chơi đầu hồ. Ba người với năm người, Lục Triển Vân cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.

Vì để thêm phần thú vị, Lục Triển Vân đích thân điều khiển việc sắp xếp những chiếc bình. Vẽ một đường thẳng trên mặt đất, đặt hai chiếc bình cách đường thẳng đó ba thước làm hàng thứ nhất, hàng thứ hai cũng có hai chiếc bình cách hàng thứ nhất một thước, hàng thứ ba gồm hai chiếc bình cũng cách hàng thứ hai một thước. Cứ suy ra từ đó, tổng cộng sắp xếp được năm hàng. Mỗi người được ném ba mũi tên, trúng vào bình ở hàng thứ nhất được tính một điểm, trúng vào bình ở hàng thứ hai được tính hai điểm… Trúng vào bình ở hàng thứ năm được tính năm điểm, đội nào giành được nhiều điểm hơn là đội thắng. Người ném chỉ được đứng sau đường thẳng đã được kẻ sẵn, không thể đứng quá vạch kẻ, nếu không sẽ không được tính điểm, phải ném lại một lần.

Hai đội đều bàn bạc riêng một chút, trình tự người chơi lần lượt là Lục Triển Vân, Đằng Văn Trì, Đằng Văn Kỳ, Đằng Văn Di, Đằng Văn San, đội bên kia là Tề Minh Diệu, Vương Thừa Kiên, Tề Minh Tranh, Tề Minh Viêm, Đằng Huy Nguyệt.

Lượt ném thứ nhất, Lục Triển Vân ném trúng hai cái bình ở hàng thứ ba, một cái bình ở hàng thứ năm, tích lũy được mười một điểm. Tề Minh Diệu ném trúng ba mũi tên đều vào bình ở hàng thứ ba, tích lũy được chín điểm. Lục Triển Vân không kìm nén được vẻ đắc ý, còn Tề Minh Diệu thì rất bình tĩnh.

Lượt ném thứ hai, Đằng Văn Trì ném trúng hai cái bình ở hàng thứ hai, một cái bình ở hàng thứ ba, điểm tích lũy lên đến mười tám điểm. Quả thật Vương Thừa Kiên chơi đầu hồ không giỏi lắm, hắn lựa chọn cách chơi chắc chắc, trúng ba cái bình ở hàng thứ nhất, điểm tích lũy thành mười hai điểm. Lục Triển Vân cười, bị Vương Thừa Kiên trừng mắt một cái, không dám cười nữa.

Lượt ném thứ ba, Đằng Văn Kỳ là người có kỹ thuật ném kém nhất đội Lục Triển Vân, chỉ may mắn ném trúng được một cái bình ở hàng thứ hai, còn hai mũi tên khác thì không ném trúng, điểm tích lũy được lên thành hai mươi điểm. Tề Minh Tranh ở đội còn lại thì thảm hơn nhiều, ném ba mũi tên đều không trúng, quay sang khóc lóc với Đằng Huy Nguyệt muốn được dỗ dành. Đằng Huy Nguyệt tiện tay xoa đầu nó. Lục Triển Vân bịt miệng lại không để Vương Thừa Kiến thấy mình cười, nhưng ánh sáng trong mắt thì tỏa ra bốn phía.

Lượt ném thứ tư, Đằng Văn Di ném trúng một cái bình ở hàng thứ nhất, hai cái bình ở hàng thứ hai, điểm số tăng lên thành hai mươi lăm điểm. Tề Minh Viêm tập trung tinh thần, ném trúng hai cái bình ở hàng thứ ba, một cái bình ở hàng thứ năm, bù đắp được một ít cho điểm số, trở thành hai mươi ba điểm.

Đằng Văn San và Đằng Huy Nguyệt đang đứng sau vạch kẻ. Tất cả mọi người đều nín thở nhìn cả hai.

Đằng Văn San trông thì nhã nhặn, nhưng trong trò chơi đầu hồ được các văn tử nữ tử yêu thích nhất, kỳ thật nàng chơi giỏi hơn nhiều so với các ca ca đệ đê.

“Ung chủ điện hạ, đây không chỉ là thắng lợi của một mình ta, không thể nhường cho ngươi đâu!” Đằng Văn San cười nhẹ với Đằng Huy Nguyệt.

“Không thể nhường! Tuyệt đối không thể nhường!” Lục Triển Vân kêu lên ngay lập tức.

Đằng Văn San gật đầu với hắn, khuôn mặt nghiêm túc lại, chọn tư thế đứng ném xong, bắt đầu cẩn thận ném mũi tên. Nàng ném trúng hai cái bình ở hàng thứ tư, một cái bình ở hàng thứ năm, kéo điểm số lên thành ba mươi tám điểm, nhiều hơn đội của Tề Minh Diệu mười lăm điểm. Nói cách khác, cho dù Đằng Huy Nguyệt có thể ném trúng cả ba mũi tên vào bình ở hàng thứ năm, cũng chỉ là hòa với đội Lục Triển Vân, phải chọn một cặp đấu để quyết định thắng bại.

Đằng Huy Nguyệt có thể ném trúng ba mũi tên vào bình ở hàng thứ năm không?

“… Không thể nào! Chúng ta thắng chắc rồi… A!”

Lục Triển Vân vừa mới hưng phấn kêu lên, đã thấy Đằng Huy Nguyệt cầm ba mũi tên cùng một lúc, nhẹ nhàng ném ra, loảng xoảng một tiếng, cả ba mũi tên đều cùng bay vào trong một chiếc bình ở hàng thứ năm.

Cái đó cũng chưa tính, Đằng Huy Nguyệt lại cầm ba mũi tên khác, không ném trúng cả ba mũi tên vào bình cùng một lúc, mà là ba mũi tên lần lượt bay vào trong bình, so với vẻ nghiêm túc của Đằng Văn San, động tác của cậu trông cực kỳ tùy tiện, thế nhưng ba lần liên tiếp, mũi tên đều trúng vào bình!

Mấy người bên phía Đằng gia sợ hãi kêu lên! Trên mặt Vương Thừa Kiên cũng là vẻ vui mừng khó kiềm chế, dù sao cũng là đội thắng. Tề Minh Tranh thì vỗ tay hoan hô giòn giã.

“A Việt lợi hại nhất!”

Tề Minh Diệu cười nhẹ, Tề Minh Viêm hơi cong môi. Hai người đều đã từng xem Đằng Huy Nguyệt chơi đầu hồ, biết rất rõ về sự lợi hại của cậu. Bất quá, thấy Đằng Huy Nguyệt chiến thắng một cách ngoạn mục như thế, trong lòng vẫn cảm thấy vô cùng tự hào!

____ Đây mới là Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt!

Ném xong, Đằng Huy Nguyệt khoanh tay trước ngực, cười trông cực kỳ vô tội: “Hòa rồi kìa, có cần chọn ai đấu với ta không?”

Lục Triển Vân: = 口 =

Thấy Lục Triển Vân bị đả kích đến nỗi trợn tròn mắt, há hốc miệng ra, tạm thời linh hồn chưa quay về, Đằng Huy Nguyệt nhìn sang Đằng Văn San: “Muốn đấu tiếp không?” Nếu đội Lục Triển Vân muốn chọn một người để phân thắng bại với cậu, người này chỉ có thể là Đằng Văn San.

Đằng Văn San nhớ lại mấy lời ngạo mạn vừa rồi, cảm thấy lúng túng, cắn môi nói: “… Ta nhận thua.”

Đằng Huy Nguyệt hỏi mấy người Tề Minh Diệu: “Chúng ta nên bắt bọn họ làm gì đây?”

Tề Minh Diệu nói: “Chạy một vòng quanh tuyết?” Đây là nhẹ nhất.

Vương Thừa Kiên nói: “Đọc thuộc lòng Tam Tự Kinh.” Vừa chính trực nhất lại vừa mất thời gian nhất.

Tề Minh Viêm nói: “Bảo Lục Triển Vân tự đánh mình mười cái.” Bạo lực nhất.

Tề Minh Tranh nghiêng đầu suy nghĩ suốt một hồi: “… Không biết.”

“Tất cả mọi người là bằng hữu, chúng ta phải khoan hồng độ lượng. Chi bằng chỉ phạt một người là được rồi.” Đằng Huy Nguyệt nói.

Ngay lập tức, Lục Triển Vân có dự cảm xấu: “A A, A Việt, Ung chủ điện hạ… Ngài nghĩ lại, nghĩ lại đi… Chúng ta có phúc cùng hưởng…” Hắn quay sang tìm kiếm trợ giúp từ đồng đội.

Mấy đồng đội của hắn không ai bảo ai mà cùng quay mặt đi. Nguyên Trưng Ung chủ đã lên tiếng, bọn họ đâu dám phản bác.

“Ta quyết định, từ hôm nay trở đi, Lục Triển Vân phải cách xa chúng ta ba thước!” Đằng Huy Nguyệt nói.

Lục Triển Vân rên lên một tiếng!

__Hết chương 32__

Mình muốn giải thích một chút ở phần chơi đầu hồ. Trong bản gốc, bên đội Lục Triển Vân, đầu tiên là Lục Triển Vân tích lũy được 11 điểm, Đằng Văn Trì chơi xong đã tăng điểm lên cho đội là 18 điểm, nhưng khi Đằng Văn Kỳ chơi xong, rõ ràng đã ném trúng 1 mũi tên vào bình ở hàng thứ hai, lẽ ra điểm số phải trở thành 20 điểm, nhưng chắc tác giả viết nhầm, vẫn để điểm số sau khi Đằng Văn Kỳ chơi xong là 18 điểm, bị thiếu mất 2 điểm, thế nên tác giả đã viết đến lượt Đằng Văn Di chơi, Đằng Văn Di ném trúng vào 1 bình ở hàng thứ nhất và 2 bình ở hàng thứ ba, điểm số chỉ có 25 điểm, đúng ra phải là 27 điểm. Để phù hợp với điểm số và tình huống sau khi Đằng Văn San chơi, mình đã mạn phép thay đổi thành Đằng Văn Di ném trúng 1 bình ở hàng thứ nhất và 2 bình ở hàng thứ hai, vậy thì tính điểm số sau cả 4 lượt chơi của 4 người vẫn là 25 điểm như trong bản gốc. Chỉ có thế thì sau khi Đằng Văn San chơi điểm số mới là 38 điểm, hơn đội của Huy Nguyệt 15 điểm, vẫn tạo thành tình huống Huy Nguyệt cần phải ném trúng 3 mũi tên vào bình ở hàng thứ năm mới bằng điểm đội Lục Triển Vân. Mong các bạn hiểu cho!