Thời gian từ từ trôi đi, trong chớp mắt đã tới năm Thái An thứ bảy.
Hoàng đô tháng tám, nắng gắt như lửa.
Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt điện hạ đã được năm tuổi cảm thấy cơn tức của mình không khác gì trận nóng đổ lửa này.
Cậu mặc áo dài bó lưng màu vàng hơi đỏ, trên đầu là kim quan tinh xảo, bên hông là chiếc roi mềm màu vàng chất liệu hiếm có, mới trở về từ thao trường của hoàng gia.
Mọi người đều biết tuy Nguyên Trưng Ung chủ là văn tử, nhưng tính tình lại giống hệt nam tử, thích ồn ào không thích tĩnh lặng, hoạt bát bá đạo, còn nhỏ tuổi nhưng đã chăm chú học tập cách dùng roi mềm cho thật nhuần nhuyễn từ một danh sư.
Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu của Đằng Huy Nguyệt đỏ bừng vì tức giận, nhanh chóng quất roi vào thân thể một cung nữ!
Cung nữ bị đánh kêu lên vì đau, vẻ mặt hoảng sợ quỳ rạp trên mặt đất cùng một tiểu thái giám, miệng hét: “Nguyệt điện hạ tha mạng! Nguyệt điện hạ tha mạng!”
Bên cạnh bọn chúng, là Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm với khuôn mặt đầy bụi đất, cố gắng đứng dậy. Vừa rồi hắn ngã một cái, đầu gối nứt ra, chỉ cử động một chút thôi mà đau đến nỗi nhíu chặt mi lại. Hắn ngước mắt nhìn Đằng Huy Nguyệt đang lên mặt dọa người, lại lặng lẽ cúi đầu.
Đằng Huy Nguyệt thấy thế càng tức giận hơn, quát nạt cung nữ thái giám đang xin tha: “Ai cho các ngươi lá gan, dám ức hiếp Hoàng tử điện hạ của Nguyên Trưng triều ta?” Giọng nói của cậu có chút non nớt của trẻ con, thế nhưng cực kỳ uy nghiêm.
Các cung nữ thái giám hầu hạ quý nhân trong cung đều biết, Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ là một chủ nhân tuyệt đối không thể trêu chọc vào, nếu gặp mặt tốt nhất là đi đường vòng, nếu không lỡ có sai sót nào bị bắt được, ít nhất cũng phải bị lột một tầng da!
“Nguyệt điện hạ minh giám, chúng ta chỉ đùa giỡn cùng Tứ điện hạ!” Cung nữ ủy khuất nói. “Không tin người hỏi Tứ điện hạ xem! Tứ điện hạ, người nói đúng không?” Còn có ý ngầm cảnh cáo trừng mắt với Tề Minh Viêm.
Tề Minh Viêm mở miệng định nói, Đằng Huy Nguyệt đã quả quyết quát lên: “Câm mồm! Ngươi tưởng bản điện hạ là kẻ mù, không phân biệt được cái gì là ức hiếp cái gì là đùa giỡn sao?” Vừa rồi hai cẩu nô tài to gan lớn mật này rõ ràng đã đè Tề Minh Viêm xuống để ức hiếp, bắt hắn quỳ gối học cách đi của chó!
Đằng Huy Nguyệt có nghe nói đến tranh chấp giữa hai Mỹ nhân của Tê Hà cung. Sinh mẫu của Tứ Hoàng tử Tề Minh Viêm, chủ vị Uyển Mỹ nhân của Tê Hà cung và trắc vị Từ Mỹ nhân là đường tỷ muội, nhiều năm qua vẫn luôn đấu đá nhau. Trước đây Từ Mỹ nhân được Minh đế sủng ái, Uyển Mỹ nhân thì có hoàng tự Tề Minh Viêm bên cạnh, thật sự là đấu đá cân sức ngang tài. Chỉ là sau khi Uyển Mỹ nhân sinh con xong, thân thể bệnh tật không dứt, chung quy cũng không chống đỡ được, năm ngoái đã rời khỏi nhân gian. Từ đó Tề Minh Viêm rơi vào tay đường di mẫu Từ Mỹ nhân. Tuy rằng Từ Mỹ nhân là người thắng cuộc cuối cùng trong cuộc chiến, nhưng Từ gia sau lưng nàng phạm sai lầm rồi bị giáng chức, thế lực đã củng cố nhiều năm bị Minh đế đánh cho thất linh bát lạc, bị đuổi về nguyên quán Trạch Châu, không được triệu kiến sẽ không được vào đế đô. Từ Mỹ nhân cũng bị liên lụy, tuy rằng vì phải nuôi dưỡng Tứ Hoàng tử nên không bị biếm vào lãnh cung, nhưng đã hoàn toàn thất sủng, chỉ có thể ngày qua ngày than vãn trong Tê Hà cung. Kể từ đó, Tề Minh Viêm bị đối đãi thế nào ở Tê Hà cung có thể tưởng tượng được.
Dưới tình huống Tề Minh Viêm không biết chuyện, bởi vì một vài chuyện đã trải qua, Đằng Huy Nguyệt có khúc mắc với hắn, sau khi lớn lên đều cố gắng xa lánh Hoàng tử biểu đệ duy nhất này. Cho dù nghe nói tình cảnh của hắn ở hậu cung không tốt đẹp, nhưng cũng không châm chọc chế nhạo hắn. Thế nhưng Nguyên Trưng Ung chủ Nguyệt điện hạ đã quên mất hiện giờ đối phương không phải là hoàng giả âm trầm cường kiện trong trí nhớ, mà mới chỉ là một đứa trẻ tóc để chỏm vừa mới năm tuổi. Đồng thời, cậu cũng đánh giá quá cao sức nhẫn nại của mình.
Nhìn thấy Tề Minh Viêm bị hai kẻ thấp kém cáo mượn oai hùm để ức hiếp, Đằng Huy Nguyệt cực kỳ tức tối! Cho dù cậu không thích gặp Tề Minh Viêm, nhưng cũng chưa từng quên hắn là cốt nhục thân sinh của Minh đế hoàng cữu cữu anh minh thần võ! Thân là nhi tử của hoàng cữu cữu, sao Tề Minh Viêm có thể vô năng như vậy?
Nghĩ đến đây, Đằng Huy Nguyệt lại quất một roi vào người cung nữ thái giám đang quỳ, mạnh đến nỗi bọn chúng đau không ngớt. Cậu không thể ra tay khiến huyết mạch của hoàng cữu cữu bị thương, chẳng lẽ lại không dạy dỗ được hai nô tài sao?
“Nói! Là ai cho các ngươi lá gan đó!”
“Oan uổng quá, Nguyệt điện hạ! Chúng ta thật sự chỉ đùa giỡn…” Cung nữ vẫn không chịu sửa miệng.
“… A Việt biểu huynh, đúng là chúng ta đang đùa giỡn…” Đột nhiên Tề Minh Viêm nhẹ giọng lên tiếng.
Đằng Huy Nguyệt cảm thấy tức ngực, dùng ánh mắt hung dữ trừng hắn!
Lúc này hai tùy tùng ăn mặc như thái giám vẫn đứng sau Đằng Huy Nguyệt liếc nhìn nhau, người có vẻ mặt ngây ra tiếp tục cúi đầu, còn người có vẻ mặt linh động thì đi đến cạnh Đằng Huy Nguyệt nói nhỏ vào tai: “Chủ tử đừng giận. Tuy Tứ điện hạ tức giận nhất thời, nhưng sau đó vẫn phải trở về Tê Hà cung. Từ Mỹ nhân so đo, chỉ e sẽ quở trách Tứ điện hạ gấp bội.”
Hai thái giám hầu hạ này, người nói chuyện tên là Cẩn Ngôn, người không nói gì là Liễm Vũ, là người mà Minh đế cho phép Đằng Huy Nguyệt tùy ý sai bảo, nhắc nhở các loại chuyện trong cung và bảo vệ an toàn cho cậu. Đằng Huy Nguyệt hoành hành ngang ngược trong cung, nhưng không hề có tính tình giết người bừa bãi, tùy tiện làm bậy khi được Minh đế dung túng yêu thương, cũng nhờ có một phần công lao của hai người này.
Đằng Huy Nguyệt nghe xong, hừ mạnh một tiếng, nói với Tề Minh Viêm: “Ngươi có thân phận gì, bọn chúng có thân phận gì? Chủ tử và người hầu sao có thể đùa giỡn? Nếu ngươi muốn chơi, cũng phải chơi cùng người có thân phận tương xứng với ngươi! Đừng quên ngươi là Tứ Hoàng tử của Nguyên Trưng triều!”
Tề Minh Viêm hơi chấn động.
“Liễm Vũ, hai kẻ này bất kính với ta, kéo xuống dưới đánh hai mươi gậy!” Đằng Huy Nguyệt dùng roi chỉ vào hai cung nữ thái giám quỳ trên đất, nói: “Còn có lần sau, bản điện hạ nhất định sẽ cho các ngươi nếm thử mùi vị ở Giám Hình ti!” Giám Hình ti chính là nơi chuyên xử phạt cung nhân phạm tội trong hậu cung, cực kỳ đáng sợ.
Hai cung nữ thái giám hiểu rõ Đằng Huy Nguyệt đã quyết tâm trừng trị mình, mặt mũi tím tái: “Nguyệt điện hạ, chúng ta oan…”
“Ba mươi gậy!” Đằng Huy Nguyệt nói.
Hai người cúi rạp trên mặt đất, không dám nói nữa.
Đằng Huy Nguyệt nhìn Tề Minh Viêm đang trắng bệch mặt mày, tức giận nói: “Ngươi tự giải quyết cho tốt!”
Tề Minh Viêm cúi đầu thấp hơn.
Đằng Huy Nguyệt lại hừ một tiếng, thu hồi roi lại, xoay người rời đi. Cẩn Ngôn vội vàng đuổi theo, Liễm Vũ xụ mặt đi thực hiện mệnh lệnh của Ung chủ điện hạ.
Lúc này Tề Minh Viêm mới ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Đằng Huy Nguyệt. Bóng dáng kia bé nhỏ, nhưng đường hoàng nhiệt liệt, kiêu ngạo tự phụ, đi đến đâu, mọi người đều hành lễ đến đó.
Trong mắt Tề Minh Viêm xuất hiện một cảm xúc phức tạp, vừa hâm mộ, vừa đố kỵ.
…
Cơn tức của Đằng Huy Nguyệt luôn là nhanh đến nhanh đi.
Trong một tháng phải đến nửa tháng cậu sống trong hoàng cung. Minh đế đổi tên cho Thanh Huy điện ở gần Thái Cực cung của hắn nhất thành Huy Nguyệt điện, làm tẩm điện cho Đằng Huy Nguyệt.
Đằng Huy Nguyệt trở về tẩm điện rửa mặt chải đầu một lúc, uống một chén trà nhỏ rồi đến Thái Cực cung. Lúc tới nơi, trong lòng cậu chỉ còn lại niềm vui sướng vì sắp được gặp Minh đế.
Cậu vào Thái Cực cung không cần thông báo, vừa mới đi đến cửa cung đã thấy một nữ tử áo tím đi từ bên trong ra.
Nàng là Trương Chiêu nghi Trương Tố Tố tiến cung trong đợt tuyển tú. Sinh mẫu của nàng là muội muội cùng mẹ duy nhất của Hưng đế, tiểu cô cô của Minh đế, Ninh Mẫn Công chúa Tề Thấm. Từ ngày đầu Nguyên Trưng lập quốc, nam nhi Tề gia chiến đấu anh dũng bên ngoài, dùng thủ đoạn liên hôn để liên kết các thế lực, đạt được quyền hành lớn nhất. Là nữ nhi nhỏ tuổi nhất của Tề gia, đến khi Tề Thấm tới tuổi thành hôn, đã không cần dùng hôn nhân của nàng để trao đổi lợi ích, bởi vậy được phụ huynh nuông chiều, nàng có thể gả cho người trong lòng – đích trưởng tử của Tri phủ Dự Châu – Trương Thư Hàn làm vợ. Tiếc rằng hồng nhan bạc mệnh, sau khi sinh được một nam một nữ cho Trương gia, Tề Thấm bị bệnh nặng, qua đời. Sau khi Cao đế khai quốc đã truy phong cho tiểu nữ nhi làm Ninh Mẫn Công chúa. Đến thời Hưng đế, thì phong cho nhi tử Trương Sùng Gia của Ninh Mẫn Công chúa Tề Thấm làm Nghiệp Hầu, nữ nhi Trương Tố Tố làm Gia Dĩnh Huyền chủ.
Năm Thái An thứ ba, Gia Dĩnh Huyền chủ Trương Tố Tố vừa tròn mười ba tuổi. Nàng đã ái mộ Minh đế biểu ca từ lâu, cố chấp quyết định vào cung. Cuối cùng phụ huynh của nàng không còn cách nào khác, chỉ có thể đến cầu xin với Minh đế.
Dường như Minh đế cũng cảm động vì mối thâm tình của Trương Tố Tố, trong cuộc tuyển tú đã lên tiếng giữ nàng lại, cũng sắc phong cho nàng thành Chiêu nghi tam phẩm, địa vị ở ngay dưới Trịnh phi và Đặng phi.
Trương Tố Tố có dung mạo nghiên mỹ, tính tình dịu dàng, lại có huyết thống của hoàng thất Tề thị, tương đối được Trịnh Thái hậu và Minh đế yêu thích. Mấy năm nay, nói nàng sủng quan hậu cung cũng không quá.
Lại nói tiếp, dựa theo bối phận, nàng còn là biểu di của Đằng Huy Nguyệt. Thế nhưng Đằng Huy Nguyệt vẫn lãnh đạm với nàng. Bởi vì nàng luôn làm cậu nghĩ đến kế tổ mẫu Tề Trân âm dương quái khí ở phủ Quốc công.
Hơn nữa, Đằng Huy Nguyệt còn biết một bí mật lớn của nàng.
“A… Nguyệt điện hạ.” Trương Chiêu nghi vô cùng lễ độ hành lễ với Đằng Huy Nguyệt.
Thật giả dối! Đằng Huy Nguyệt nghĩ thầm. Đã vào cung được bốn năm, sao nàng lại thật sự không nhớ rõ địa vị của cậu cao hơn nàng? Lần nào cũng muốn gọi cậu là “A Việt” tỏ vẻ thân thiết lắm, lại còn nói một nửa giấu một nửa, muốn cậu thức thời để “tôn lão”.
Đằng Huy Nguyệt ưỡn cao ngực lên, dáng vẻ lạnh nhạt như tiểu đại nhân gật đầu: “Chiêu nghi miễn lễ.” Chiêu nghi cứ đi không tiễn!
Trương Chiêu nghi vẫn cười ôn nhu như cũ, lại cúi người nói: “… Thứ cho thiếp thân xin được cáo lui trước.”
Đằng Huy Nguyệt lại gật đầu, đi thẳng vào Thái Cực cung, đến Hàm Lương điện, nơi ở của Minh đế.
Thái giám nội thị Tô Thuận đứng bên ngoài Hàm Lương điện cúi người nghênh tiếp cậu. Đằng Huy Nguyệt tương đối nể tình thái giám tâm phúc này của Minh đế, gật đầu với hắn, bước qua cửa Hàm Lương điện đi vào.
Nhìn thấy bóng lưng cao lớn kiên cường đứng khoanh tay trong điện, Đằng Huy Nguyệt bất giác lộ ra một nụ cười sáng lạn, chạy mấy bước bổ nhào đến: “Cữu cữu…”
*
Tác giả có lời muốn nói: Cấp bậc trong hậu cung Nguyên Trưng triều
Văn tử và nữ tử đều có thể làm Hoàng hậu siêu phẩm.
Nữ tử:
– Quý phi nhất phẩm
– Phi nhị phẩm
– Chiêu nghi tam phẩm
– Tiệp dư tứ phẩm
– Mỹ nhân ngũ phẩm
– Tài nhân lục phẩm
– Bảo lâm thất phẩm
– Tú nữ bát phẩm
Văn tử:
– Thị phi nhị phẩm
– Thị quân tứ phẩm
– Thị tử lục phẩm
– Thị giả bát phầm
Ba cấp bậc của phong hào cho văn tử hoàng thất:
– Ung chủ, tương đương với Công chúa
– Thất chủ, tương đương với Quận chúa
– Lệnh chủ, tương đương với Huyền chủ