Mỗi lần Tề Minh Diệu cầm cái gì đến, Đằng Huy Nguyệt đều vỗ tay nói “Cơm cơm”, vì thế Minh đế không hề do dự tặng tất cả “Cơm cơm” cho bé.
Sau cùng thấy dường như thể lực của Tề Minh Diệu không chịu nổi nữa, tất cả những thứ mà thái giám nội thị Tô Thuận cầm đã chất thàng một ngọn núi nhỏ, Minh đế vung tay lên, dứt khoát tặng toàn bộ mọi thứ trong lễ chọn đồ vật đoán tương lai cho bé.
Những người đứng ngoài xem ban đầu là kinh ngạc đến nỗi mắt miệng rung rẩy, cuối cùng là chết lặng, không thể không thừa nhận bọn họ đã được mở mang tầm mắt khi chứng kiến một lễ chọn đồ vật đoán tương lai không giống người thường, vị trí của Nguyên Trưng Ung chủ Đằng Huy Nguyệt mới ra lò trong lòng Minh đế có vẻ tăng thêm mấy phần.
Lễ chọn đồ vật đoán tương lai kết thúc, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong phủ An Quốc công, phủ Công chúa, Nhữ Nam vương phủ, Minh đế bế Đằng Huy Nguyệt nói: “Trẫm còn có chính vụ phải xử lý, các vị tự giải tán đi.” Sau đó, không hề có áp lực đi ra ngoài Tường Hòa điện.
____ Xử lý chính vụ mà cần phải mang theo Đằng Huy Nguyệt mới tròn một tuổi đi cùng sao? Bọn họ vẫn đang chờ được bế tiểu đông tây này mà!
Trong đó An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn là người muốn giậm chân nhất! Hắn đã chuẩn bị rất tốt để dạy bảo nhi tử nhà mình, để bé gọi một tiếng “Cha” mà! Minh đế thối tha không biết xấu hổ, dám cướp người giữa đường luôn!
Nhữ Nam Vương Tề Lương cũng có vẻ mặt thối như vậy, chỉ vào An Quốc công Đằng Hải nói: “Ngày mai ngươi đến vương phủ, giải thích rõ ràng cho bản vương đây rốt cuộc là thế nào?” Hắn đã nghe nói Minh đế rất thích tằng ngoại tôn bảo bối Đằng Huy Nguyệt, nhưng thích đến mức độ này thì đúng là không bình thường.
An Quốc công cung kính đối với cha vợ Tề Lương, vội vàng cúi người nói: “Vâng, Vương gia.”
Tề Lương hừ một tiếng: “Vô dụng! Ngay cả tôn tử cũng để người ngoài cướp mất!” Phất tay áo bỏ đi, hoàn toàn không thèm nhìn phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị đang ngồi một bên. Hắn và lão An Quốc công đã qua đời có giao tình không tồi, nhưng lại gai mắt với tác phong của phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị. Trước đây có Tề Trừng chết vì khó sinh, sau này có Tề Trân gả vào phủ An Quốc công luôn hà khắc với huyết mạch duy nhất của Tề Trừng là Đằng Kỳ Sơn, khiến cho gia đình không yên, Tề Lương nhận định trong đó có Nghiêm thị đứng giữa gây khó dễ. Nếu không phải hắn khinh thường việc tính toán với nữ nhân, đã ra tay giáo huấn nàng từ lâu.
Phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
An Quốc công cười khổ: “Cung tiễn Vương gia.” Ông có thể nói gì đây? “Người ngoài” cướp mất tôn tử của ông chính là Minh đế! Ngay cả chính Nhữ Nam Vương cũng không tiện tranh giành với Minh đế, chỉ có thể giận chó đánh mèo lên nữ tế mà mình không vừa mắt.
Nhữ Nam Vương phi Tiết thị lãnh đạm nhìn Nghiêm thị và An Quốc công một cái, chỉ khi quay sang Đằng Kỳ Sơn và Tề Mẫn mới mỉm cười. Tính tình nàng luôn là vậy, trước kia có thể mềm mại hơn một chút là vì có Tề Trừng tri kỷ ôn nhu, hiện giờ phu nhân của An Quốc công lại là nữ nhi của Triệu trắc phi – đối thủ một mất một còn với nàng, ngoại trừ nhi tử Đằng Kỳ Sơn của Tề Trừng và Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn thân phận tôn quý, thêm cả tiểu tằng ngoại tôn Đằng Huy Nguyệt của nàng, những người còn là trong phủ An Quốc công nàng đều thấy gai mắt.
Mặt mũi phu nhân lão An Quốc công Nghiêm thị lạnh băng, cực kỳ tức giận.
Ngược lại, Nhữ Nam Vương Thế tử Tề Triệt và Quý thị Lâm Phàm của hắn ở phía sau lại rất lễ phép. An Quốc công và Tề Triệt chào hỏi đạm mạc một hồi. Sau đó Tề Triệt quay sang An Quốc công Thế tử Đằng Kỳ Sơn.
“Cữu cữu, Lâm Quý thị.” Đằng Kỳ Sơn thi lễ, nói.
Tề Triệt nâng hắn dậy, thái độ thân thiết hơn không ít so với An Quốc công, nói: “Ngày mai cháu cũng đến cùng Quốc công đi! Ta cũng đã lâu không kiểm tra kỵ xạ với cháu!”
Đằng Kỳ Sơn nói: “Kỵ xạ của cháu do đích thân cữu cữu dạy, cháu không dám lơ là, làm cữu cữu mất mặt!”
Tề Triệt cười to, vỗ vai hắn: “Được! Được!” Vừa cười vừa nhìn sang Phúc Khang Trưởng Công chúa Tề Mẫn, cảm thán nói: “Hiện giờ nhìn hai đứa sống tốt như thế, cuối cùng ta cũng không cô phụ giao phó của ca ca.” Tình cảm huynh đệ của Tề Trừng và Tề Triệt luôn rất tốt, Tề Trừng mất sớm là nỗi đau không thể nào buông được của Tề Triệt. Cho nên hắn vô cùng quan tâm đến ngoại sanh Đằng Kỳ Sơn.
Nhắc tới văn cha Tề Trừng mất sớm, trong mắt Đằng Kỳ Sơn hiện lên nỗi hoài niệm và kính yêu, im lặng không nói gì. Tề Mẫn an ủi xoa lòng bàn tay hắn, cười nhẹ nói: “Đường thúc phụ cữu cữu yên tâm, cháu sẽ chăm sóc phu quân thật tốt.” Dựa theo bối phận, Tề Triệt là đường thúc phụ của Minh đế và Tề Mẫn.
Nghe cách xưng hô nửa nọ nửa kia, Tề Triệt bật cười, ôn hòa nói: “Hai đứa đều rất tốt.”
Nói thêm mấy câu, Tề Triệt mang theo Quý thị Lâm Phàm của hắn cáo biệt mấy người An Quốc công.
…
Nhữ Nam Vương Tề Lương là người nóng tính, đã cưỡi ngựa đi trước.
Nhữ Nam Vương phi Tiết thị ngồi chờ trong một chiếc xe ngựa, đợi Tề Triệt và Lâm Phàm cũng lên một xe ngựa khác, liền quay về Nhữ Nam vương phủ.
Bên trong xe ngựa, Tề Triệt xúc động nói với Lâm Phàm: “Chỉ trong nháy mắt, con của ca ca đã thành hôn sinh con.” Tề Trừng lớn hơn Tề Triệt năm tuổi, chững chạc chín chắn, thân là văn tử, lại luôn có phong phạm của huynh trưởng, dạy bảo Tề Triệt rất nhiều. Hai huynh đệ vẫn luôn thân thiết.
Lâm Phàm thấy Tề Triệt buồn bã, nhẹ nhàng nói: “Còn không phải sao? Ta và chàng đều đã làm tổ phụ của người khác. Ngày mai A Sơn đến vương phủ, chàng nên quản chặt A Vanh không cho nó làm ẩu cùng A Sơn.”
Tề Vanh là nhi tử thân sinh của Tề Triệt và Lâm Phàm, cũng là nhi tử duy nhất của Tề Triệt, năm nay mười tám tuổi, đã cưới vợ được nửa năm, thê tử là đích nữ của vọng tộc Chu gia ở Giang Nam, vừa được chẩn đoán mang thai một tháng. Tề Vanh thông minh nhanh nhẹn, luôn thân thiết với biểu huynh Đằng Kỳ Sơn, thành hôn xong vẫn không chững chạc hơn chút nào, khiến người ta vô cùng đau đầu.
Nghĩ tới nhi tử giống y như hỗn thế ma vương trong nhà, trên mặt Tề Triệt không khỏi xuất hiện nụ cười. Nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Lâm Phàm, Tề Triệt cầm tay hắn, thì thào: “Là ta ủy khuất ngươi…”
Tuy rằng Tề Triệt là Nhữ Nam Vương Thế tử, được Nhữ Nam Vương Tề Lương đánh giá rất cao, nhưng ngày tháng cũng không được hài lòng lắm. Bản tính của phụ thân là phong lưu, trong vương phủ có vô số cơ thiếp, tử nữ thứ xuất phải có đến mười sáu người, nhất là thứ trưởng tử Tề Viễn do Triệu trắc phi sinh ra, gần như đã lấy đi một phần ba sự sủng ái của Tề Lương. Tuy sinh mẫu Tiết thị là đích phi nguyên phối, nhưng tình cảm với phụ thân rất bình thường, tính tình cao ngạo, chẳng những không thể che chở cho hai nhi tử, còn thường xuyên làm ra những chuyện hồ đồ vì bị các sủng thiếp khác gây hấn, phải để các nhi tử giải quyết hậu quả. Văn tử ca ca Tề Trừng khi còn sống quá hoàn hảo, được Tề Lương yêu thương nhất, Tề Triệt cũng được thơm lây. Thế nhưng Tề Trừng mất sớm, ngay lập tức Tề Triệt rơi vào tình cảnh một thân một mình, ngay cả việc ngăn cản thứ muội Tề Trân gả cho phu quân An Quốc công của ca ca cũng không làm được.
Cha Lâm Phàm là người tế rượu của Thái học viện, môn hộ thanh quý. Tề Triệt và Lâm Phàm kết duyên ở Thái học viện, thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, vốn dĩ Tề Triệt tính toán sẽ để mẫu thân đến cầu hôn sau khi hắn cập quan. Thế nhưng vì bị Triệu trắc phi châm chọc khiêu khích, Nhữ Nam Vương phi cho rằng xuất thân của Lâm Phàm quá thấp, lại là văn tử khó sinh con, không phải lương phối, vì thế đã thay mặt Tề Triệt cưới đích nữ Tiền thị của Sở Quận Hầu gia làm vợ, kiên quyết chia rẽ Tề Triệt và Lâm Phàm. Hai người hữu duyên vô phận, từng người đều thành hôn. Thế nhưng Thế tử phi Tiền thị lại thể nhược, suốt ngày không rời khỏi thuốc thang, thành hôn đã ba năm chỉ sinh được một nữ nhi cũng bệnh tật giống vậy, sau đó bị Thái y kết luận không thể mang thai nữa. Vợ chồng Nhữ Nam Vương đều ép buộc Tề Triệt nạp thiếp, đến lượt Tề Triệt hung hãn, đi cướp Lâm Phàm có vị hôn phu qua đời ngoài ý muốn về nhà.
Trải qua nhiều thăng trầm, Tề Triệt và Lâm Phàm mới hòa hảo như ban đầu. Lâm Phàm bị phụ thân trục xuất khỏi gia môn, trở thành Quý thị của Tề Triệt, nhanh chóng mang thai, sinh được Tề Vanh thông manh lanh lợi ngay khi còn nhỏ. Thế tử phi Tiền thị muốn nuôi dưỡng Tề Vanh, để hắn nhớ kỹ đến mình, nhưng Tề Triệt không đồng ý, sự việc cứ để nguyên như vậy, cho nên quan hệ giữa Thế tử phi và Lâm Phàm không hòa thuận lắm. Bất quá, so với những huynh đệ khác có hậu viện đầy thê thiếp, hậu viện của Tề Triệt thật sự rất yên bình, Thế tử phi yếu ớt, không làm được chuyện gì, quyền hành cai quản đều nằm trong tay Lâm Phàm. Lâm Phàm là người rộng lượng lại tài giỏi, bình thường không so đo với Thế tử phi, cứ như vậy cũng là sống yên ổn cùng nhau.
Thế nhưng Lâm Phàm càng quan tâm hiểu chuyện, Tề Triệt càng cảm thấy có lỗi với hắn, cho dù là vấn đề danh phận, hay là vấn đề con cái. Lâm Phàm và chồng trước có một người con, tên là Tiêu Yến, bởi vì Lâm Phàm vào Nhữ Nam vương phủ, nhi tử này được gia đình của người chồng trước đưa đi, được đại bá của nó nuôi nấng, bình thường khó gặp nhau.
Tề Triệt luôn cảm thấy dù hắn có đối đãi thật tốt với Lâm Phàm đến đâu, cũng không thể bù đắp lại những tổn thương đã tạo thành. Hắn cũng vĩnh viễn không thể đáp lại trọn vẹn tình yêu toàn tâm toàn ý của Lâm Phàm.
Lâm Phàm mỉm cười nhè nhẹ, nghiêng đầu nhìn Tề Triệt: “Nói vậy, Thế tử gia muốn để ta rời đi?”
Tề Triệt tỉnh táo lại, không hề nghĩ ngợi nóng giận nói: “Nằm mơ!” Trông bề ngoài thì hắn tao nhã, nhưng trong cơ thể hắn cũng có dòng máu cường hào của Nhữ Nam Vương Tề Lương, lúc ngang ngược sẽ bất chấp hậu quả.
Năm xưa hắn cướp Lâm Phàm về vương phủ, mẫu thân Tiết thị của hắn gần như ngất xỉu, phụ thân Tề Lương lại vỗ tay cười lớn, nói hắn quả nhiên là con mình! Sau đó dứt khoát xin phong hắn làm Thế tử.
Tề Triệt không hề hối hận khi đã không từ thủ đoạn để có được Lâm Phàm, chỉ hối hận khi xưa không sớm gạt bỏ hôn sự mà Tiết thị quyết định cho hắn, nếu không, hắn và Lâm Phàm cũng không phải đi đường vòng nhiều như vậy.
Sự thật chứng minh, lựa chọn của hắn mới là chính xác. Lâm Phàm không chỉ sinh hạ nhi tử cho hắn, còn giúp hắn trông coi hậu viện rất chặt chẽ. Thê tử của các huynh đệ của hắn không thể so sánh được.
Nhữ Nam Vương Tề Lương khó chịu nhất chính là mấy chuyện vụn vặt ở hậu viện, ấy vậy mà chính phi hay trắc phi của hắn không một ai có thể đảm đương được, khiến hắn nhiều khi chẳng muốn về nhà. Sự xuất hiện của Lâm Phàm khiến hắn ngạc nhiên thích thú. Thậm chí Tề Lương còn từng ám chỉ Tề Triệt có thể bỏ Thế tử phi Tiền thị, giúp đỡ Lâm Phàm lên thượng vị, đã đến lúc Nhữ Nam vương phủ nên có một chủ nhân thực sự ở bên trong. Sau khi Tề Triệt và Lâm Phàm bàn bạc với nhau, đều nhất trí khéo léo từ chối “ý tốt” của Tề Lương, nhưng Tề Lương vẫn ngầm đồng ý cho Lâm Phàm dùng thân phận Quý thị để cùng Tề Triệt thay mặt Nhữ Nam vương phủ tham gia những sự kiện quan trọng.
Cả đời này, Lâm Phàm sống là người của Tề gia, chết là ma của Tề gia! Tề Triệt tuyệt đối sẽ không cho hắn đi khỏi nửa bước!
Lâm Phàm lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta đã cam chịu số phận, chàng cần gì phải canh cánh trong lòng?” Nếu không có lựa chọn, hắn vẫn sẽ đi tiếp thôi. Huống chi bây giờ ngay cả tôn tử hai người cũng sắp có, còn gì phải so bì nữa?
Tề Triệt nín lặng, ôm lấy hắn ăn nói khúm núm: “Là ta sai rồi, A Phàm. Đừng nói những lời muốn rời đi nữa, ngươi cũng biết ta không chịu nổi.”
“Đã sắp làm tổ phụ, còn trẻ con như thế!” Lâm Phàm nói.
Tề Triệt vội vàng chuyển đề tài: “A Phàm, ngươi nói xem, vợ A Vanh mang thai có phải nam hài nhi không?”
Lâm Phàm nói: “Bất luận là nam hay nữ hay văn tử, đều là tôn nhi của chúng ta!”
“Nhưng nếu là nam hài nhi, có thể để nó cưới A Việt về…” Tề Triệt nhớ lại dáng vẻ phấn điêu ngọc mài của Đằng Huy Nguyệt, trông mà thèm.
Lâm Phàm đau đầu vì suy nghĩ viển vông của hắn: “Vợ A Vanh vẫn chưa sinh mà…”
“Có thể tính toán sớm chứ!”
“… Nhưng mà sớm quá! Thế tử gia, chàng vẫn nên nghĩ trước xem ngày mai phải trông coi A Vanh thế nào, đừng để nó lại làm ẩu cùng A Sơn…”