*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Ôn Như Ngọc tiến vào Lạc Thành, lọt vào trong tầm mắt y so với những gì mình tưởng tượng không ổn một chút nào, bá tánh mỗi người hai mắt vô thần, trên đường phố cơ hồ không người đi lại, ngẫu nhiên y có thể nhìn thấy một lão phụ ôm hài tử vào trong lòng ngực lớn tiếng khóc thút thít, mà hài đồng được ôm kia, trên mặt đã tái xanh, không còn sinh mệnh……
Y nhìn, nhìn đến nỗi, cảm khái không thôi.
Y sinh hoạt ở thế giới hòa bình, cho dù y biết, Vũ Văn Bùi muốn vấn đỉnh thiên hạ, nhất định dưới chân phải dẫm lên vô số thi thể…… Nhưng trước đó, cũng chỉ là y ảo tưởng, chưa bao giờ chân thật gặp được.
Hiện giờ, khi y nhìn đến, xác thật sinh mệnh đang sống sờ sờ liền tan biến, hơn nữa, sẽ còn có nhiều sinh mệnh dần dần biến mất, mày y nhăn thật chặt, tay siết chặt ống tay áo, cả người bởi vì đủ loại cảm xúc đan xen mà run lên nhè nhẹ.
Bỗng nhiên đi ngang qua bên người y là một nữ thai phụ thân thể loạng choạng đôi mắt đã trở nên trắng bệch thân thể như sắp ngã xuống y liền ra tay đỡ thai phụ kia, thân mình tự nhiên lui về phía sau một bước, ổn định thân thể mình.
“Tỷ không sao chứ?” Có chút lo lắng mở miệng, trên mặt Ôn Như Ngọc lộ ra biểu tình lo lắng.
La Tuyết được Ôn Như Ngọc đỡ một chút, rất nhanh liền khôi phục lại, cô đẩy ra Ôn Như Ngọc, “Cám ơn công tử, ta không có việc gì.” Nói xong, còn lui về phía sau bảo trì khoảng cách cùng Ôn Như Ngọc, “Công tử không phải là người Lạc Thành đi, ngươi vẫn nên mau một chút rời đi thôi, ôn dịch đã sớm lan tràn hết cả Lạc Thành, rất nhanh thôi sẽ trở thành một tòa thành chết.”
Ôn Như Ngọc nhìn động tác theo bản năng của La Tuyết, cười một chút, lắc lắc đầu, “Ta chính là tiến vào muốn cứu các ngươi, ta tin tưởng, chứng bệnh này chỉ cần trị liệu ngọn nguồn, tất cả mọi người đều sẽ bình phục.”
Thai phụ kia tựa hồ không dám tin còn có người nguyện ý tiến vào chữa khỏi cho bọn họ, cô nhìn Ôn Như Ngọc nét mặt rạng rỡ, đầu gối liền quỳ xuống, hướng về phía Ôn Như Ngọc dập đầu nói: “Cám ơn công tử, cảm tạ trời xanh, còn có người nguyện ý chữa trị cho chúng ta.”
Ôn Như Ngọc vội vàng nâng dậy La Tuyết, ngượng ngùng nói, “Không cần đối ta hành lễ lớn như vậy, ta chịu không nổi. Ta ôm hi vọng này mà tiến vào, chỉ là y thuật của ta cũng không thực tinh thông……”
Lắc đầu, La Tuyết nở nụ cười, tuy rằng trên mặt tái nhợt khuôn mặt ốm yếu, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhìn ra được, bộ dáng cô thanh tú, “Không, công tử, phần chân tâm của người như thế là đủ rồi, chỉ là công tử người vẫn nên rời đi đi, nếu không, sẽ nguy hiểm đến tính mệnh người a ——“
Ôn Như Ngọc nhàn nhạt cười, bạch y phiêu phiêu tu thân đứng, ánh mặt trời chiếu vào trên người y, như có như không tản ra quang mang, y nói: “Đại tỷ, nếu tỷ không chịu nói, ta không có cách nào trị liệu bệnh trên người tỷ được.”
Trên mặt La Tuyết hiện lên vui sướng, “Ngươi là nói, ta còn có thể cứu chữa phải không? Đáng thương hài tử con ta, chỉ còn một tháng là phải sinh ra, ta thật sự hi vọng, có thể chờ đứa nhỏ này được sinh ra……”
Vuốt bụng mình, biểu tình trên mặt nữ nhân là dáng vẻ người mẹ từ ái.
……
La Tuyết dẫn Ôn Như Ngọc về nhà, nhà cô ở tại con ngõ cuối phố căn nhà chỉ có một phòng ở, là một tòa tiểu tứ hợp viện, vì Ôn Như Ngọc dọn dẹp một gian phòng ở, trên mặt cô hiện lên một tia hi vọng, “Công tử, thân thể ta còn có hi vọng có thể chữa khỏi sao?”
“Ta có thể bảo đảm chính là, cố làm hết sức.”
“Cám ơn, như vậy là đủ rồi.” La Tuyết cười, nước mắt lại chảy xuống, “Nếu tướng công ta cũng có thể gắng gượng chờ công tử đến, thế thì tốt biết bao nhiêu……”
Ôn Như Ngọc nhìn La Tuyết rời đi, buột miệng thốt ra nói: “Đại tỷ, tỷ và hài tử, nhất định sẽ bình an”
……
Buông xuống tay nải mình, Ôn Như Ngọc đi tới tiểu viện, La Tuyết đang ngồi ở trong tiểu viện, ánh mắt bi thiết nhìn địa phương cách đó không xa.
“Đại tỷ, tỷ có thể cho ta bắt mạch được không?”
La Tuyết gật gật đầu, vươn tay chính mình, Ôn Như Ngọc duỗi ba ngón tay đặt ở trên cổ tay, cảm thụ được mạch đập kia nhảy lên, y nhíu mày……
Thu hồi tay, Ôn Như Ngọc hỏi: “Đại tỷ, Lạc Thành này người đầu tiên nhiễm ôn dịch là ai? Hiện tại có còn sống không?”
Lắc đầu, La Tuyết nói: “Đã chết, ôn dịch này đã bắt đầu hơn hai tháng, người đầu tiên nhiễm ôn dịch này, là một đại phu người ở Thành Tây, hắn nhiễm dịch đến ngày thứ mười liền chết, thời điểm ban đầu, mọi người cũng không có ý thức được đây là ôn dịch, chỉ cho rằng hắn đột nhiên nhiễm bệnh tật rồi qua đời. Chính là từ sau khi hắn qua đời, người trong thành, liên tục bắt đầu ngã bệnh, bọn họ cũng rất nhanh chóng liền lần lượt qua đời, mọi người bắt đầu sợ hãi, muốn rời đi Lạc Thành, lại không nghĩ đến tri phủ hạ lệnh phong thành, không lâu sau đó, tất cả mọi người đều tuyệt vọng, tất cả mọi người đều bắt đầu phát hiện chính mình cũng nhiễm bệnh, người tử vong càng ngày càng nhiều, cứ cách mỗi ngày đều có thi thể phải mang đi thiêu đốt……”
Nghe xong La Tuyết nói, Ôn Như Ngọc lại hỏi: “Trong nhà vị đại phu kia, có người còn sống không? Trong thành còn ai chưa bị nhiễm bệnh?”
La Tuyết nghiêm túc suy nghĩ, trên mặt nổi lên một tia nghi hoặc, “Trong thành xác thật vẫn còn người chưa nhiễm bệnh, bọn tiểu khất cái trú trong miếu phá ở tại phía Thành Tây, mà trong nhà vị đại phu kia, hình như cũng còn một tiểu nhi tử, thường xuyên cùng tụi nhỏ vui đùa chơi cùng nhau, cũng vẫn chưa nhiễm bệnh.”
Ôn dịch thế tới rào rạt, trong khoảng thời gian ngắn cả tòa thành trì không một ai may mắn thoát khỏi, nhưng xác thật còn có năm sáu tiểu hài tử là ngoại lệ, nhưng mà, mọi người lúc này đều đã lâm vào tuyệt vọng, còn có ai đi tự hỏi nguyên nhân trong đó là vì sao đâu?
Chỉ là nghe Ôn Như Ngọc nhắc tới, bỗng nhiên cô liền nghĩ tới, từ lúc bắt đầu ôn dịch bọn họ đều sợ hãi, vẫn chưa đi tìm hiểu vì sao tiểu khất cái ở Thành Tây còn có tiểu nhi tử kia vẫn chưa nhiễm bệnh, có lẽ, trên người chúng nó có thể tìm được phương pháp trị liệu cho mọi người.
“Đại tỷ, có lẽ ôn dịch này, có thể chữa được.” Nghe xong La Tuyết nói, trên mặt Ôn Như Ngọc hiện lên ý cười, y đứng lên, nói: “Ta đi một chuyến đến ngôi miếu Thành Tây.”
Vội vàng hướng tới ngoài cửa chạy đi, Ôn Như Ngọc dựa theo lời La Tuyết một đường chạy tới phá miếu, trên mặt là biểu tình gấp không thể chờ nổi.
Tình huống Lạc Thành quá nghiêm trọng, y cần phải nghĩ cách ngăn lại.
……
Thở hổn hển đi vào trong phá miếu, Ôn Như Ngọc thấy được bốn năm nhóc tì chụm lại ở bên nhau, ánh mắt đề phòng nhìn y.
Ôn Như Ngọc mỉm cười ôn hòa, đứng yên cách tụi nhỏ một mét.
“Ta tới nơi này chỉ là muốn hỏi một chút, mấy ngay nay các đệ đã tiếp xúc qua thứ gì? Hoặc là, các đệ đã ăn cái gì đó, các đệ có thể nói cho ta biết được không?”
Cầm đầu là tiểu nam hài lớn nhất đánh giá Ôn Như Ngọc một chút, phát hiện vị đại ca ca này khí chất trên người rất là ấm áp, vì thế dần dần buông xuống tâm phòng bị.
Mấy ngày nay chúng nó luôn bị người lớn hãm hại, chúng nó còn có một tiểu đồng bọn thiếu chút nữa liền bị thương, bởi vì những người lớn đó đều mắc phải ôn dịch, mà chúng nó lại không có…… Nhân tính ích kỷ, mấy ngày nay chúng nó đã thực thông thấu minh bạch, chúng nó sợ hãi có người tới đây khi dễ chúng nó, lại phát hiện người này tới đây, không có giống như những người lớn ác ý khác, vì thế, một hơi thở dài nhẹ nhõm.
“Ngươi là ai?” Nói chuyện chính là hài tử nhỏ nhất trong nhóm, ánh mắt bé rất lớn, cũng rất sáng, tròn xoe nhìn y, điều này làm cho Ôn Như Ngọc nhớ tới thời điểm ban đầu nhìn thấy Vũ Văn Bùi.
Vì thế, nụ cười càng thêm ôn nhu, y ngữ khí thực nhẹ, “Ta là đại phu, không cần sợ, ta sẽ không thương tổn đến các đệ.”
“Đại phu? Ngươi cùng cha ta giống nhau sao?” Một tiểu hài tử sắc mặt có chút tái nhợt đôi mắt đỏ hồng nhìn Ôn Như Ngọc, thanh âm khóc nức nở hỏi.
Đã biết tiểu hài tử này chính là tiểu nhi tử của đại phu kia trong lời La Tuyết nói, vì thế, y gật gật đầu, “Đúng vậy, ta cùng cha đệ là giống nhau. Ta muốn biết, trước kia các đệ đã dùng gì giải trừ được ôn dịch, bởi vì toàn bộ Lạc Thành chỉ có các đệ chưa nhiễm ôn dịch, có lẽ lúc trước các đệ ngẫu nhiên đã từng tiếp xúc qua, chính nó có thể chữa trị ôn dịch này.”
Mấy tiểu hài tử cau mày suy tư, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, đứa lớn nhất kia nói, “Chúng ta không nhớ rõ.”
Bỗng nhiên, hài tử của đại phu kia nói: “Chúng ta mỗi ngày đều ăn một loại rau dại, bởi vì, chúng ta không có đồ ăn.”
Ôn Như Ngọc vừa nghe, mắt sáng rực lên, “Có thể mang ta đi nhìn xem rau dại kia trông như thế nào không?”
Mấy tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu.
……
Mấy tiểu hài tử dẫn theo Ôn Như Ngọc tới phía sau phá miếu, chỉ vào cách đó không xa mọc lên sum xuê đám cỏ màu xanh lục nói, “Chính là cái này, chúng ta mỗi ngày đều dùng loại rau dại này để ăn, bởi vì không có đồ ăn, tuy rau dại này có chút đắng, nhưng cũng có thể đủ no.”
Ôn Như Ngọc nhìn theo hướng tay chỉ xem qua, đôi mắt trừng lớn, ai bảo cái này là rau dại, rõ ràng đầy đất chính là thảo dược nha ——
Khom lưng hái một cây dược liệu đặt lên mũi, y biết đây là vật gì ——
Y quay đầu nói với bọn nhỏ: “Các đệ xác định mỗi ngày đều dùng loại thảo dược này?”
Cùng nhau gật đầu, năm hài tử đều xác thực trả lời: “Đúng vậy.”
Phức tạp nhìn thảo dược sum xuê này, rõ ràng chỉ là thảo dược thường thấy nhất, công hiệu chỉ dùng để thanh nhiệt giải độc, tên khoa học gọi là: Thăng ma*
…….
“Các đệ có bằng lòng giúp ta một việc không.”
“Việc gì ạ?”
Bọn nhỏ lúc này vẫn chưa phân biệt được thiện ác, chúng nó biết Ôn Như Ngọc là người tốt, sẽ không bủn xỉn để mình đi trợ giúp.
“Giúp ta hái một ít thảo dược này, có lẽ, thảo dược này, có thể chữa trị ôn dịch.” Ôn Như Ngọc cười cười, ôn hòa nói, y nhìn bọn nhỏ kinh ngạc há to miệng, hảo tâm nói, “Các đệ, có bằng lòng theo ta không? Giúp ta nhé.”
Mấy tiểu hài tử ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng đều vây quanh đi lên bắt đầu trích thảo dược.
Kết quả cuối cùng là, một người lớn dẫn theo năm tiểu hài tử, trên người tất cả đều là bùn sau đó trong tay ôm một đống cỏ màu xanh lá —— tất cả đều là thảo dược, ở trên đường phố không người qua lại.
Ôn Như Ngọc dẫn theo năm tiểu hài tử đi tới trong nhà La Tuyết, nhìn La Tuyết có chút ngượng ngùng nói: “Có thể cho chúng nó ở cùng với ta không? Ta nghĩ, ta đã tìm được dược vật có thể chữa trị ôn dịch, đều do chúng nó chỉ cách.”
“Tất cả đều ở lại đây đi, ngôi nhà này, náo nhiệt một ít cũng tốt chứ sao.” La Tuyết nở nụ cười, “Công tử ngươi nói chính là sự thật, ôn dịch này, có thể trị sao?”
Ôn Như Ngọc cúi đầu cùng năm tiểu hài tử liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, ôn thanh giảng đạo: “Ừm, có thể trị.”
Hết chương 25
*Cây thảo dược, sống lâu năm, cao độ 1-1,3m, lá kép hình lông chim, lá chét thuôn, có chỗ khía và có răng cưa, đầu nhọn. Hoa hình chùm. Trục hoa mang nhiều hoa màu trắng, có cuống. Mọc ở miền núi thuộc các tỉnh Thiểm Tây, Tứ Xuyên và các vùng đông bắc Trung Quốc. (Nguồn: Thầy thuốc của bạn.)