Gió mát phất qua, phong linh dưới mái hên phát ra tiếng đinh đang, tương tư không tan thuận gió luồn qua khe cửa.
Tiểu cung nữ trực đêm ôm chân lui trong góc hành lang, trong tẩm điện u tĩnh bình thản.
Trêи giường, Giang Ngữ San trở mình, ôm lấy góc chăn, mi tâm khẽ nhíu, dung nhan rất không an bình.
Trong mộng, trước mắt là sơn hồ mênh ʍôиɠ, đó là cảnh trí đẹp nhất Tân La.
Bên tai truyền đến tiếng nói ôn nhu: “Ngữ San.”
Giang Ngữ San quay đầu lại, chỉ thấy nam nhân quen thuộc đứng ở bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt dài nhỏ cười rộ lên chỉ còn lại một đường dài, giọng nói trong trẻo nhưng ôn nhu.
Rõ ràng có vẻ ngoài lãnh đạm lại là Tân La vương cao cao tại thượng, nhưng ở trước mặt nàng nụ cười lại luôn mang một tia ngại ngùng, rất nhu thuận, dáng vẻ không tiền đồ.
Hắn đưa tay hái một đóa bồ công anh đưa đến bên miệng nàng, Giang Ngữ San kéo khóe miệng cười rộ lên, thổi một cái, bông hoa bồ công anh tản ra phiêu đãng trêи mặt đối diện đối diện.
Hắn giống như bị bồ công anh làm nhột, nâng tay cố sức cọ mũi, chọc Giang Ngữ San thổi càng vui vẻ.
“Ngữ San.” Nam nhân khom thắt lưng, lại hái một đóa bồ công anh, đứng dậy nhìn sơn hồ vô biên, thổi nhẹ, nhẹ giọng nói: “Ngươi…khai tây… Nhất định.”
Hắn là đang nói “Ngươi nhất định phải sống thật vui vẻ”, Giang Ngữ San sớm quen hắn dùng ngôn ngữ của Đại Hạ nói chuyện cùng nàng.
Cho dù trước khi nàng hòa thân đã học được ngôn ngữ của Tân La, nhưng hắn muốn khiến nàng cảm thấy thân thiết nên luôn kiên trì nói quốc ngữ của Đại Hạ.
Trong mộng ý thức luôn ảm đạm, nàng dựa vào vai hắn, mơ hồ nỉ non: “Đợi không được ngươi phái người đến đón ta về, không vui.”
Nam nhân trầm mặc hồi lâu, khàn khàn mở miệng: “Không đợi nữa, Ngữ San, ngươi uống thuốc, đem tiêu ký….giải trừ.”
Trong lòng giống như là bị người đâm một dao, Giang Ngữ San run rẩy, bị hù dọa tỉnh lại, bật dậy, thái dương toát ra lớp lớp mồ hôi.
Thực sự là một giấc mộng đáng sợ, thế nào… Ngay cả hắn cũng khuyên nàng tẩy đi tiêu ký trêи người?
Nhất định là mấy ngày liền bị phụ vương và hoàng huynh bức bách mới khiến nàng mơ một giấc mơ quái đản như vậy.
Nàng nâng tay vén tóc lên, nhẹ nhàng vuốt ve tiêu ký hơi nhô lên trêи cổ, một cổ tin tức tố nhiệt liệt cầu ái, phiêu tán trong không khí, nhưng lại không người cho nàng đáp lại.
Tiêu ký này là cầu nối duy nhất giữa nàng và hắn, nếu thuận theo khuyên bảo của phụ hoàng mẫu phi, một chén thuốc xóa đi tiêu ký, vậy ngay cả một kia khí tức cuối cùng bầu bạn bên nàng cũng không có nữa, nàng làm sao đành lòng?
Tuyến thể đã hồi lâu chưa từng chủ động mở ra, Giang Ngữ San không khỏi cười khổ, ngay cả trong mộng nhìn thấy hắn cũng sẽ khiến nàng kìm lòng không được mà khát cầu, truyền ra ngoài không phải khiến người ta chê cười sao.
Nàng nhẹ nhàng nằm xuống, dùng áo ngủ bằng gấm đem bản thân vây đến kín kẽ.
Nhanh đi vào giấc ngủ một chút, nói không chừng còn có thể mơ thấy hắn.
Cố Sanh ở ngõ bên cạnh mua một tiểu trạch bằng gỗ, thu nhận một ít hài tử nhà bình dân, truyền thụ tài nghệ tỳ bà nhạc khí.
Cũng không phải vì nghề nghiệp, chỉ là muốn tìm một chút chuyện để làm.
Nàng vốn có tư cách ở Quốc Tử Giám nhậm chức Cổ Nhạc Ti, lại lo lắng ngẫu nhiên gặp phải Cửu Điện Hạ, khiến cả hai không được tự nhiên, nên nàng liền từ bỏ
Cố Sanh uyển chuyển cự tuyệt Giang Hàm mỗi tháng đưa tiền chi tiêu đến trạch viện, là vì tỏ rõ lập trường của bản thân, nhưng đó cũng không có nghĩa là nàng cùng Nhan Thị sẽ túng quẫn qua ngày.
Trêи thực tế, nàng không thiếu bạc.
Chỉ là những vật phẩm nhiều năm được ban tặng, tùy tiện xuất ra một món cũng có thể đổi lấy chi phí một đời cho hai mẹ con nàng.
Nếu không phải kiêng kỵ người của Cố gia đến náo loạn, Cố Sanh có thể mua một tiểu trạch tam gian, nhưng nếu là cố ý gây hấn như vậy, thì sẽ bất tiện chấp nhận thị vệ của Giang Hàm đến bảo vệ.
Giang Hàm như cũ lúc rảnh rỗi sẽ đến ngoại trạch thăm Cố Sanh, trong lòng mặc dù cũng cấp thiết nhưng cũng không muốn cưỡng cầu Cố Sanh.
Biết Cố Sanh đánh mất thân phận thư đồng là vì nàng, nàng cũng biết Cố Sanh cố chấp kiên trì là vì an nguy của nàng, đơn giản như vậy, Giang Hàm còn có cái gì cảm thấy chưa đủ đây?
Giang Hàm không muốn nàng phải dùng thân phận trắc phi để vào phủ, nếu muốn lúc nàng ra mặt, muốn mẫu phi thuận theo để Cố Sanh an tâm, biện pháp giải quyết chỉ có một — leo lên ngôi vị cao nhất, từ nay về sau sẽ không ai có thể cản chân nàng.
Kết bè kết cánh chỉ vì lấy đại cục làm trọng, để thoát khỏi gánh nặng cùng áp chế từ lúc sinh ra đến nay.
Cúi đầu dấn thân vào bùn lầy chỉ vì tương lai không nhiễm một hạt bụi, trở thành minh quân được hậu thế tán dương.
Trong nháy mắt đã đến cuối mùa thu, người mộ danh đến học cầm nghệ càng lúc càng nhiều, phân nửa là nhằm vào danh tiếng quán quân cổ nhạc đại hội của Cố Sanh mà đến, một nửa khác là bởi vì nghe nói nàng từng làm thư đồng cho siêu phẩm hoàng tước mà tới, đến tìm hiểu sở thích của Cửu Điện Hạ.
Cố Sanh tính tình hiền hoà, chỉ duy nghe chịu không được người khác nhắc đến tiểu nhân tra, cố ý định ra quy củ, môn sinh hỏi thăm việc riêng của hoàng thất, đều sẽ trục xuất học đường, lúc này bên tai mới thanh tĩnh.
Hôm nay nàng mới có thể cảm nhận được ngoại nhân muốn nghe được tin tức của Cửu Điện Hạ có bao nhiêu trắc trở, chỉ có thể dựa vào đồn đãi để biết tình trạng của Cửu Điện Hạ, nhưng có tám chính phần là lời đồn nhảm.
Cũng may hoặc nhiều hoặc ít từ chỗ Giang Hàm hỏi ra một chút tình hình thực tế — từ sau khi nàng đi rồi, không có người khác đến nhận chức thư đồng, Giang Trầm Nguyệt từ đó đơn độc ra vào học đường.
Giang Hàm còn vui đùa với nàng, ít nhất hoàng tước cũng đã lớn, nói nàng có thể là một vị thư đồng hoàng thất cuối cùng trong những năm Kỳ Hữu.
Nàng không trả lời, cái gì trưởng thành, trong mắt nàng Cửu Điện Hạ còn rất nhỏ.
Thời tiết chuyển lạnh, một ngày đầu tháng, đổ một trận mưa.
Ngày thứ hai, Giang Hàm sai người đến bí mật truyền lời cho nàng — Bát Công Chúa trốn đi rồi.
Cố Sanh quá sợ hãi, cũng may người đó nói cho nàng biết bên cạnh Bát Công Chúa chỉ dẫn theo một ma ma lớn tuổi, các nàng thuê xe đi về phía hải vực phía Bắc.
Xa phu bị thị vệ bắt giữ, đã khai ra địa điểm Bát Công Chúa xuống xe.
Chỗ đó núi non trùng điệp, xe không thể đi vào, phải đi bộ vượt qua đỉnh núi mới có thể đến hải ngạn. Cho dù Bát Công Chúa có thể thành công đên đó, nhưng muốn lẫn vào thuyền hàng mậu dịch đến Tân La cũng rất trắc trở.
Bờ biển lúc này đã bị phong tỏa, Bát Công Chúa vẫn còn ở trong núi, theo dấu chân, vị trí đã được tập trung xác định.
Giang Hàm lo lắng nàng nghe được tin đồn bên ngoài sẽ lo lắng cho nên mới đem tình huống thực tế nói cho nàng biết, còn đồng ý sau khi tìm được người sẽ đón nàng đến cùng nhau trấn an Bát Công Chúa.
Cố Sanh không khỏi tự trách, lần trước thấy Bát Công Chúa nàng đã phát giác nàng ấy gấp khó dằn nổi, sớm nên nghĩ ra lý do mới lừa gạt nàng ấy an tâm.
Tinh tế hồi ức, kiếp trước vào thời gian này Giang Hàm cũng không giấu diếm tin tức Tân La vương tử trận, Bát Công Chúa sợ là đã đi theo phu quân, tạ thế mấy tháng rồi.
Kiếp này dưới sự khuyên bảo của Cố Sanh, toàn bộ hoàng thất phong tỏa tin tức về Tân La.
Để bảo trụ tính mệnh của nàng, miễn đi tương tư thấu xương mọi người tìm cánh làm dịu khuyên nhủ Bát Công Chúa uống thuốc tẩy tiêu ký, nhưng đều không có tác dụng.
Bỗng nhiên bắt đầu hoài nghi, cứng rắn lưu lại nàng rốt cục là đúng hay sai?
Cố Sanh cứng rắn đè nén bàng hoàng trong lòng, xin Phương Vũ phái người theo nàng, lập tức đuổi theo Giang Hàm, cùng nhau lên núi tìm kiếm Bát Công Chúa.
Nàng muốn nhìn thấy Giang Ngữ San trước tiên, tự mình khuyên bảo.
Nếu như không thể bảo trụ tính mệnh của Giang Ngữ San, cũng không thể để nàng ấy mang theo lời nói dối của nàng mà rời đi, như vậy sẽ làm Cố Sanh tiếc nuối suốt đời.
Cho nên chuyện này giao cho ai nàng cũng không thể an tâm.
Phương Vũ lập tức chuẩn bị xe ngựa, nghe nói Cố Sanh muốn đi đỉnh núi phía bắc, cúi đầu xem đôi giày vải hồng nhạt thiêu hoa sen của nàng, lập tức phái thủ hạ mang đến một đôi giày vải thô.
“Hôm qua mới vừa đổ mưa, sơn đạo lầy lội, tam cô nương mang đôi giày này ở bên ngoài, để tránh bẩn chân.”
Cố Sanh không từ chối, nói: “Phương đại nhân có lòng rồi.” Nàng cầm giày lên xe.
Đó là một đôi giày ống cao, nàng không cần cởi giày cũng có thể mang vào, chỉ là thoạt nhìn có một chút ngốc nghếch.
Đến chân núi, sơn đạo đã bị phong tỏa, Cố Sanh báo danh hào muốn tìm Tuyên Vương, Giang Hàm cũng đã đoán trước nàng sẽ đến sớm, nên đã sớm một bước mà sắp xếp thỏa đáng.
Binh sĩ xác định thân phận của thủ vệ đến từ Bắc Trấn Ti, sau đó đem Cố Sanh đơn độc dẫn vào chiếc kiệu hai người khiêng, chậm rãi vào núi.
Giày chưa từng phát huy công dụng.
Chuyển qua đường đá phiến dưới chân núi, rẽ vào sâu trong sơn lâm, xung quanh đã không có quân sĩ nữa.
Trong rừng sâu thẳm yên lặng, lá cây khô vàng rơi đầy đất, hai kiệu phu thâm nhất cước thiển nhất cước mà nâng kiệu.
Dưới chân tất tất tốt tốt vang lên âm hưởng, thỉnh thoảng có tiếng giòn gãy khi giẫm lên cành khô.
Cố Sanh thỉnh thoảng vén rèm xe lên, hỏi: “Còn xa lắm không?”
Kiệu phu nói sắp đến, nhưng trong lòng nàng gấp đến độ dày vò, hận không thể tự mình xuống mà chạy.
Đường không phải rất xa, cỗ kiệu thình lình dừng lại, phía sau kiệu phu không phòng bị, suýt nữa bị sái chân, bật thốt lên mà hướng phía trước mắng một câu thô tục.
Cố Sanh nghe được chau mày, không vén mành mà dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Vừa mới dứt lời, bản thân nàng cũng phát hiện dị thường, phụ cận tựa hồ có từng đợt tiếng thở dốc ồ ồ, như là dã thú khò khè trong cổ họng.
Chốc lát lông tơ cả người dựng đứng lên, Cố Sanh vén mành nhỏ giọng nói: “Là âm thanh gì? Sẽ không phải là gặp hổ đi?”
Kiệu phu phía trước xuỵt một tiếng chậm rãi đặt cỗ kiệu xuống, quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Đằng trước sợ là có lợn rừng cản đường, ta phải quay đầu lại gọi giúp đỡ, nếu không phải lách đường đi qua, dường sẽ dài thêm hai dặm.”
Cố Sanh vừa muốn đáp lại chợt nghe kiệu phu phía sau kêu sợ hãi: “Xuất hiện rồi!”
“Đi mau! Đi mau?” Một trận kinh hoảng.
Cố Sanh cả kinh vén mành kiệu, chỉ thấy kiệu phu ở phía trước nỗ lực nâng cỗ kiệu, lắc lư đến nàng choáng váng, ngã lăn trở vào trong kiệu.
Cố Sanh kinh hô một tiếng, ổn định hai chân, lại vén mành kiệu, chỉ thấy kiệu phu ở phía trước thẳng tắp bất động, còn thấp giọng dặn nàng đừng lộn xộn.
Cố Sanh theo tiếng động nhìn đến phía trước, một con lợn rừng cao hơn nửa người, bộ lông đen nhánh, không giống như những con heo bình thường.
Nó lại đột nhiên xông về phía nàng!
Hai kiệu phu vốn dĩ chắn ở phía trước, trong nháy mắt đã chạy trốn không thấy thân ảnh nữa!
“Điện hạ! Điện hạ!”
Trong lúc hoảng loạn Cố Sanh bật thốt sợ hãi hét lên, đại khái nàng thật sự không nghĩ xuống kiệu chạy lấy mạng, trong đầu chỉ cầu xin Nhị Điện Hạ xuất hiện…..