Cố Sanh quay đầu lại nhìn phương hướng xe ngựa rời đi hồi lâu, trong lòng giống như bị một tảng đá đè ép, cũng không có cảm giác khoan kɧօáϊ trút được gánh nặng như trong tưởng tượng.
Mặt trời chiều trầm xuống, ấm áp của ánh tà dương từng tấc rút khỏi khuôn mặt nàng, dáng vẻ lưu luyến không rời.
Nàng mới ý thức được, rất nhiều chuyện trọng yếu vẫn chưa mở miệng, chẳng biết Cửu Điện Hạ lần này nghĩ cách cứu viện có gặp phiền phức gì hay không, hoặc từng chịu qua thương tích, Bát Công Chúa khoẻ mạnh hay không…
Những chuyện này hơn một tháng nay nàng vẫn tâm tâm niệm niệm, vừa thấy người kia không hiểu sao toàn bộ đã ném đến sau đầu.
Có thể Cửu Điện Hạ cho nàng quá nhiều cảm giác an toàn, dường như chỉ cần cùng một chỗ tất cả đều không cần nàng lo lắng nữa.
Chẳng biết ngây người bao lâu, cuối phố bỗng nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa, một xa phu hai con ngựa, thùng xe nhiễm màu hạnh hoàng của ánh nắng chiều.
Trở về?
Cố Sanh vô thức xoay người nghênh đón, lúc cách năm ba trượng, mành xe được xốc lên, người bên trong lộ ra cái đầu, gọi Cố Sanh: “A Sanh? Ngươi thế nào đứng bên ngoài? Có lạnh không? Mau vào nhà đi.”
Là Giang Hàm.
Cố Sanh bối rối gật đầu xoay người lại đi vào trạch viện.
Giang Hàm cảm thấy vô cùng kinh ngạc bởi vì đoạt vị tranh chấp, Cố Sanh gần hai tháng chưa từng cho nàng sắc mặt hoà nhã, hôm nay phá lệ phá lệ thuận theo, ít nhiều khiến người ta cảm thấy khác thường.
Hai người đi vào tiền viện, Nhan Thị nhìn thấy Nhị Điện Hạ, còn mừng rỡ hơn cả Cố Sanh, cùng Giang Hàm nói chút chuyện liền tự mình phân phó đầu bếp chuẩn bị bữa tối.
Giang Hàm ngồi một bên bàn trà, thản nhiên chỉnh lại vạt áo, cười nói: “Bản vương mấy ngày không đến xem ngươi, sợ là đã kinh sợ đến Nhan phu nhân.”
Cố Sanh không vui hé miệng, đáp: “Điện hạ lo lắng nhiều, nương của ta đối với ai đều rất nhiệt tình.”
Mở miệng liền mũi dính đầy tro, Giang Hàm thở dài, liếc nhìn Cố Sanh: “Ngươi tính tình này càng lúc càng lớn rồi, chỉ chút chuyện nhỏ qua mấy tháng còn không chịu bỏ qua?”
Cố Sanh đừng một chút: “Đây không phải chỉ là một chuyện nhỏ, điện hạ, chuyện này liên quan đến an nguy sau này của chúng ta, chỉ cần ngài cho một lời hứa hẹn, việc này đã sớm giải quyết rồi, ngài xem năm sau ta cũng đã mười chín tuổi, ai cam tâm tình nguyện cùng ngài kéo dài như vậy?”
Không nghĩ tới lạnh nhạt nhiều ngày như vậy, thái độ của nàng vẫn kiên quyết như trước.
Giang Hàm không khỏi chau mày suy nghĩ một chút, vẫn là ngăn đề tài này: “Gần đây việc phiền lòng thật là không ít, Phù Tang bên kia phụ hoàng để ta lĩnh binh, lần đầu hải chiến, tướng lĩnh tham chiến đều không có kinh nghiệm, ngươi bên này cũng không để ta an tâm, ai, quốc bất an gia bất an, thật sự khiến ta hai bên lao khổ.”
Cố Sanh nhớ kỹ Giang Hàm kiếp trước dẫn binh vài lần, đều là toàn thắng trở về, cho nên trong lòng cũng không quá hoảng hốt, chỉ là ngữ khí thoáng hòa hoãn xuống: “Ngài nhớ kỹ trêи thuyền chuẩn bị nhiều dược liệu một chút, thích ăn thứ gì có thể phơi khô mang theo, còn có mang nhiều hí bản một chút, dọc đường có thể đọc giải buồn.”
Giang Hàm cười một tiếng, lắc đầu than thở: “Ngươi rốt cục là tin tưởng thực lực của ta, hay là tâm quá vững? Có ai phu quân đi đánh giặc, thê tử chỉ lo lắng hắn trêи đường buồn chán?”
Cố Sanh vừa nghe cũng rất xấu hổ, kiếp trước lúc này nàng xác thực rất lo sợ, hận không thể kề cận Giang Hàm cùng chinh chiến, muốn chết cùng chết.
Nhưng lần này nàng thật sự rất bình tĩnh, dù sao Giang Trầm Nguyệt đơn thân độc mã mà đi, cũng toàn vẹn trở về, Giang Hàm dẫn mấy vạn binh sĩ, có thể kém đến chỗ nào?
Cho nên Cố Sanh rất bình tĩnh, ý chí sắt đá đáp một câu: “Ta không phải vẫn chưa gả cho người ta sao? Trời biết nên lo lắng cho ai mới tốt đây.”
“…..” Trong lòng Giang Hàm dâng lên cảm giác không thoải mái, nhưng có thể tưởng tượng đến Cố Sanh sở dĩ sợ hãi tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, rốt cuộc cũng là lo lắng cho an nguy của nàng, cũng là nhân chi thường tình.
Đến lúc nàng thượng vị, dĩ nhiên có thể khiến Cố Sanh tâm phục khẩu phục.
Cố Sanh lại hỏi tình huống của Bát Công Chúa, Giang Hàm trả lời ngược lại khiến nàng có chút hoảng hốt.
Bát Công Chúa còn đang chờ Đại Hạ phái binh, nhưng sau khi được cứu thoát nàng lại không biết sau khi nàng bị bắt Tân La vương đã tử chiến.
Giang Ngữ San lúc này còn nhất tâm chờ Giang Hàm cứu Tân La vương trở về, sau đó đón nàng trở lại Tân La.
Nghe Giang Hàm miêu tả, Bát Công Chúa đối với Tân La vương dùng tình sâu đậm, nên không ai dám nói sự thật với nàng, thầm nghĩ kéo dài đến khi nào giấu không được nữa mới thẳng thắn nói ra.
Sau khi Cố Sanh biết được trong lòng vô cùng bất an, trực giác Bát Công Chúa sắp tới sẽ gặp nguy hiểm.
Vạn nhất trong cung để lộ tin tức gì, bị Bát Công Chúa hỏi thăm ra sự thật, sợ rằng nàng theo theo chân vong phu cùng xuống cửu tuyền.
“Điện hạ!” Cố Sanh vội vàng nói: “Việc này không thể lừa gạt, lập tức tìm một cơ hội khai thông Bát Công Chúa, giấy không thể gói được lửa, vạn nhất nàng tự mình hỏi thăm ra cái gì, ai có thể đảm bảo nàng không luẩn quẩn trong lòng?”
Giang Hàm suy nghĩ, trả lời: “Cũng là ngươi nghĩ chu đáo, ta sẽ an bài người trông chừng Bát muội.”
Cố Sanh nói: “Ngài cũng không thể hạn chế tự do của nàng, không bằng mấy ngày này để ta vào cùng bồi San Nhi tỷ tỷ nói chuyện đi, khuyên giải một chút mới an tâm.”
Giang Hàm gật đầu: “Cũng tốt, để Bát muội trước điều dưỡng mấy ngày, ta sẽ sắp xếp cho người đến đón ngươi tiến cung.”
“Còn có.” Cố Sanh liếc xéo Giang Hàm, bất mãn nói: “Thư đồng mới ngài tìm cho Cửu Điện Hạ, cũng thật sự là qua loa có lệ! Loại cô nương tính cách tiểu thư này , ngài còn phái đến trước mặt Cửu Điện Hạ, Cửu Điện Hạ còn là thân hoàng muội của ngài sao?”
Giang Hàm nghe vậy liền vui vẻ , cười nói: “Trước kia ta vẫn không nghĩ tới đổi thư đồng, nhưng lúc trước A Cửu vỡ lòng truyền ra, trước phủ của ta có thể nói đông như trẩy hội. Quan viên không thể vào cung chỉ có thể thông qua ta cùng đại ca để dâng tấu chương, đều muốn đem quân quý trong nhà đưa đến hầu hạ bên cạnh A Cửu, trong đó có Lại bộ Lâm đại nhân, trong tấu chương có nhắc đến nữ nhi của hắn có thể làm thư đồng, đây thực sự là hiểu rõ khẩn cấp của ta, ta đem người triệu kiến, cảm thấy thật sự có vài phần tư sắc cho nên trực tiếp tuyển chọn, thế nào? Ngươi cảm thấy nàng phẩm tính không tốt?”
“Chưa nói tới không tốt, chính là quan gia tiểu thư thông thường, không biết xem sắc mặt.”
Cố Sanh nhấp một ngụm trà, nói: “Cửu hoàng muội của ngài tính tình như vậy cũng không dễ hầu hạ, từ nhỏ được các ma ma trong cung một tấc cũng không rời mà hầu hạ, cho đến bây giờ chưa từng có ai làm trái ý nàng, lắc lắc tiểu chân béo đều muốn người ta nhìn ra rốt cục là khát hay là đói bụng. Lâm cô nương kia, ta xem bản thân nàng còn phải có người theo sau hầu hạ, sợ là không thể trông cậy vào.”
Giang Hàm gật đầu, đạm nhiên đáp: “Trước để nàng thử xem, phụ thân nàng rốt cuộc là có thành ý, có thể lưu lại hay không thì phải xem bản lĩnh của nữ nhi hắn.”
Cố Sanh vừa nghe “thành ý” liền không thoải mái, xem ra Lâm đại nhân này cũng đã âm thầm dùng không ít bạc.
Giang Hàm kiếp trước đã có mao bệnh thích vơ vét của cải, nhưng Cố Sanh lúc đó cũng không khuyên can, cảm thấy chuyện này cũng là bất đắc dĩ, dù sao tranh giành đế vị chỉ dựa vào năng lực một người là hoàn toàn không đủ, muốn thượng vị nhất định phải chuẩn bị đủ mọi mặt.
Bổng lộc của Tuyên Vương tuy nói sung túc thế nhưng Giang Hàm lại có một mẫu như vậy, phụng dưỡng Trang phi cũng không đủ.
Cố Sanh kiếp trước mặc dù vận mệnh nhấp nhô nhưng từ nhỏ chưa từng chụi khổ cực, đối với tiền tài không phải rất mẫn cảm.
Cố Huyền Thanh lại cai quản diêm vận không ít năm, đó là công việc béo bở có tiếng, có thể là nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với việc tham ô tập mãi thành thói quen, cùng không rõ việc nhận hối lộ đối với dân chúng có bao nhiêu ảnh hưởng.
Cho đến sau khi Giang Hàm gặp nạn, nàng được thân tín dẫn theo trốn khỏi kinh thành.
Thời gian sống trong nhà bách tính, mới khiến nàng cảm nhận được một chữ “tham” đối với bách tính là gánh nặng đáng sợ cỡ nào.
Đời này, nàng muốn khuyên can Giang Hàm buông tha ngôi vị hoàng đế, cũng là muốn hai tay nàng ấy đừng dấy bẩn.
Chỉ là hiện nay còn không tiện hỏi đến, không bao lâu Nhan Thị gọi hai người dùng bữa tối, cho đến giờ Tuất mới tiễn chân Giang Hàm.
Hôm sau, Quốc Tử Giám.
Lâm Nhiễm vội vã hỏi Cố Sanh: “Hôm qua Cửu Điện Hạ triệu kiến ngươi, có việc gì không?”
Triệu kiến Cố Sanh thật ra là Trang phi, nói ra cô nương này tám phần còn tưởng rằng nàng cố ý nói dối, cho nên Cố Sanh cũng không phản bác, chỉ nhàn nhạt nói : “Không có gì, điện hạ triệu ta vào cung xem chuồn chuồn trúc.”
“Chuồn chuồn trúc?” Lâm Nhiễm vẻ mặt khát vọng, bắt đầu lải nhải dây dưa Cố Sanh.
Thẳng đến bên kia truyền đến một câu to rõ Cửu Điện Hạ giá lâm, Cố Sanh mới thấy Lâm Nhiễm giống như bị người ta bóp cổ, tự dưng im bặt, máy móc chuyển hướng nhìn ngoài cửa sổ, khuôn mặt đào mật đỏ bừng.
Người vẫn chưa nhìn thấy đâu, ngươi đỏ mặt cái gì…
Cố Sanh không chút hoang mang đứng lên nghênh đón, Lâm Nhiễm tám phần là chờ mong rất lâu rồi , lúc này kϊƈɦ động đến chân không có sức, hai tay chống bàn mới đứng lên được, thần sắc kia thật sự có thể nói là trông mòn con mắt ….
Cố Sanh bỗng nhiên rất bi ai cho cô nương, trong lòng không khỏi lo lắng một hồi Cửu Điện Hạ quá thô lỗ đối với nàng, liền cố ý nghiêng người che chắn phía trước nàng, muốn tự mình tiến lên giải thích trước.
Chỉ tiếc Lâm Nhiễm không rõ tâm ý của nàng, xoay người lách qua Cố Sanh, hiên ngang che ở phía trước nàng.
Không bao lâu, hai hàng cung nữ ngoài cửa thối lui, một thân ảnh mặc bạch sắc trường sam cúi đầu đi qua đoàn người, không nhanh không chậm nhấc chân bước vào cửa.
Cố Sanh chờ người đó đến gần lập tức cúi người vấn an, Lâm Nhiễm che ở trước mặt nàng lại giống như thạch điêu vẫn không nhúc nhích.
Cố Sanh dùng khửu tay huých nàng một cái, vẫn bất động, thăm dò nhìn lên mới phát hiện cô nương này đã nhìn đến choáng váng.
Lâm Nhiễm trước kia đã theo phụ thân gặp qua Nhị Điện Hạ, đã khϊế͙p͙ sợ vì dung mạo của hoàng thất Giang thị, vốn dĩ cũng đoán được Cửu Điện Hạ sẽ không kém đi nơi nào, nhưng nàng chưa từng nghĩ liền đầu nhìn thấy đã khiến nàng phủ định tất cả tưởng tượng, tâm tình khó có thể hình dung.
Cửu Điện Hạ đi tới bên cạnh bàn học, phát hiện hai bên chỗ ngồi của mình bài hai cái bàn, nghiêng đầu, nhìn về phía Cố Sanh cùng Lâm Nhiễm.
Đại khái là bởi vì lần đầu gặp mặt, ánh mắt của Giang Trầm Nguyệt dừng lại trêи mặt Lâm Nhiễm.
Đôi thiển đồng lưu chuyển, hình như có nghi hoặc, nhưng làm cho cô nương người ta nhìn đến thở không nổi.
Cố Sanh trước một bước tiến lên giới thiệu: “Điện hạ, vị này chính là Lâm Nhiễm Lâm cô nương, đến tiếp nhận chức thư đồng, sẽ cùng vi thần cùng nhau hầu hạ ngài đọc sách một thời gian.”
Giang Trầm Nguyệt nghe vậy thản nhiên lui về phía sau vài bước, tựa người lên tường, ngũ quan thâm thúy ẩn dưới bóng mờ, ʍôиɠ lung giống như mộng cảnh, khóe môi khẽ cong châm chọc nói: “Học tập ngươi? Học thế nào tức chết chủ tử? Ta không chịu nổi thêm lần nữa, vẫn xin Cố tiên sinh truyền thụ ít một chút.”
Cố Sanh: “…..”
Đôi mắt Lâm Nhiễm chăm chú nhìn khuôn mặt tinh xảo dưới bóng mờ kia, vô thức nuốt một ngụm nước bọt, run rẩy bước về phía trước một bước, cúi người nói: “Ta nhất định tận tâm tận lực hầu hạ điện hạ….”
Cửu Điện Hạ buông xuống ánh mắt khẽ cười một tiếng, khẽ động đuôi lông mày nhìn về phía nàng: “Lâm Nhiễm?”
Lâm Nhiễm lập tức đỏ mặt gật đầu nói phải.