Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 85




Cố Sanh trong đầu vừa rồi vẫn xoay chuyển chậm chạp, suy nghĩ biện pháp thoát thân, lúc này vừa nghe Cửu Điện Hạ hồi cung, liền trông mong nhìn thái giám dẫn đường, một chút cơ hội cũng không muốn buông tha, đã nghĩ lập tức bỏ chạy đến bên cạnh Cửu Điện Hạ!

Thái giám dẫn đường còn muốn hỏi nhiều, đã bị người kia vội vã gạt tay ra, mắt nhìn một đám người bỏ chạy không thấy thân ảnh.

Cố Sanh cản bước khuyến khích: “Công công, chúng ta cũng mau theo bọn họ đi điện Thái Hòa đi!”

Thái giám vặn mi tâm nhìn người chạy xa, khẽ nghiến răng, lắc đầu nói: “Như vậy không được, không chừng nương nương còn đang ở Trường Xuân Cung chờ đợi, ta phải đến đó xem trước.”

Cố Sanh vội vàng phản bác: “Vừa rồi vị công công kia đều nói, tất cả chủ tử đều đi, lát nữa nếu như người đến đông đủ rồi, chúng ta mới chậm chạp chạy đến, vậy sẽ là đại tội! Dù cho Trang phi nương nương không đi, ngài quay về nói một câu là bị thánh thượng tuyên triệu, đến điện Thái Hòa nghênh đón Cửu Điện Hạ, còn có ai dám hỏi tội ngài? Đây mới là chuyện ngài phải làm!”

Thái giám kia cảm thấy có lý, nhấc góc áo chạy đến điện Thái Hòa, vội nói: “Vậy ngài ở chỗ này chờ ta một chút! Ta đi một chút sẽ trở lại!”

Cố Sanh vội vã đuổi theo, trả lời: “Ta phải đi theo ngài, nếu không ta một mình ở trong cung gặp phải thị vệ bị đặt nghi vấn thì làm sao bây giờ?”

Thái giám kia chỉ đành dẫn theo nàng.

Hai người vội vã chạy đến điện Thái Hòa, trong điện đã chật ních người.

Thái giám dẫn đường đầu cũng không dám nâng, cúi đầu khom lưng tiến vào trong khu vực nội thị mà đứng, quay đầu phất tay với Cố Sanh, ý bảo nàng đi theo sau cùng của nhóm người, đừng ngẩng đầu.

Cố Sanh chiếu theo ý tứ của hắn mà ẩn nấp, chờ hắn quay đầu, Cố Sanh lập tức ngẩng đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm thân ảnh của Cửu Điện Hạ.

Chính điện rộng lớn, mái ngói lưu ly, cửa đại điện mở rộng, ở giữa đặt một đôi ghế làm từ gỗ lê, hoàng đế và hoàng hậu còn chưa đến, nhưng chúng cung phi đều đã quy củ đứng sẵn.

Đại hoàng tử, ngũ hoàng tử ngồi ở một bên, bất quá hai khắc, thất hoàng tử cùng Giang Hàm cũng đã vội vã từ ngoài cung vào đến, ngồi trêи ghế ở phía Tây.

Cố Sanh không nhìn thấy Cửu Điện Hạ, bát hoàng nữ cũng không có mặt, cũng không biết có cứu được hay không.

Lại đợi chốc lát, cửa nội điện vang lên một tiếng hô thanh lãnh: “Hoàng Thượng giá lâm —”

Cố Sanh theo đoàn người quỳ xuống nghênh đón thánh giá, hô to vạn tuế ba lần mới bình thân.

Sau đó, văn võ bá quan từ cửa đông đến thượng tấu, các đại thần của nội các lần lượt bước ra bẩm tấu công sự.

Cố Sanh một câu cũng nghe không rõ, xa xa nhìn đại điện người đến người đi, cũng không biết đang bận rộn việc gì.

Không bao lâu, thái giám truyền chỉ ra bước ra, truyền bát hoàng nữ, cửu hoàng nữ yết kiến.

Thanh âm chưa dứt, Cố Sanh lập tức cấp thiết quay đầu nhìn cửa sau, lại không thấy có người bước vào cửa, nàng buồn bực quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Điện Hạ đã từ cửa hông của đại điện bước vào, từng bước tiền lên bậc thang phía sau còn có một cô nương cao gầy.

Cố Sanh nhìn chăm chú, là bát hoàng nữ! Trong lòng nhất thời cảm tạ trời đất, tạ ơn tiểu nhân tra có bản lĩnh…. Bát Công Chúa được cứu về rồi!

Hai người đã thay chế phục của hoàng tước và thạc quân, có lẽ là mới vừa hồi cung, trang diện vội vội vàng vàng, trêи búi tóc của Bát Công Chúa không có phụ sức trêи mặt cũng không có trang dung, có vẻ dị thường tái nhợt tiều tụy.

Trong lòng Cố Sanh cũng bình tĩnh, Bát Công Chúa xa xa nhìn, còn nhu nhược hơn so với trước đây, cũng may bình yên vô sự, chỉ cần không nguy hiểm tính mệnh, thân thể sau này điều dưỡng cũng không khó khăn.

Hoàng đế hiển nhiên tâm tình kϊƈɦ động, tự mình tiến lên nâng hai người dậy, một tay vỗ vai cửu hoàng nữ, khen ngợi hồi lâu mới dời tay.

Kế tiếp là tuyên chỉ sắc phong, Cửu Điện Hạ là hoàng tước đầu tiên chưa thành niên đã được thụ phong thân vương, tước vị còn cao hơn đại hoàng tử một bậc.

Sau khi tuyên thưởng xong, mọi người tiễn thánh gia,s Cố Sanh theo đến lối ra chui vào đội ngũ cung nga, theo đoàn người tiễn chân các chủ tử, lúc đến gần cửa đại điện, tiếp cận mấy hoàng tước, cho dù Cửu Điện Hạ không thấy nàng, Giang Hàm cũng có thể nhìn thấy nàng.

Trước điện đã khóc thành một mảnh, Bát Công Chúa cùng Hi phi đoàn tụ, mấy phi tử khác ở bên cạnh vây quanh gạt lệ, Giang Hàm bên kia, mấy hoàng tước đều đang vây quanh Cửu Điện Hạ trò chuyện.

Trang phục của Cố Sanh không giống với cung nga, vô cùng nổi bật, nàng mới vừa ở khu vực đối diện mấy hoàng tước qua lại , đôi mắt Giang Trầm Nguyệt liền cảnh giác chuyển hướng Cố Sanh.

Cố Sanh đón nhận ánh mắt, cho rằng bản thân đã bị phát hiện rồi.

Ánh mắt của Cửu Điện Hạ lại không dừng lâu trêи người nàng , rất nhanh đã quay lại trêи người mấy hoàng tước dường như không có việc ấy mà tiếp tục trò chuyện.

Trong lòng Cố Sanh nhất thời nguội lạnh, Cửu Điện Hạ thế nào không phản ứng nàng?

Nàng nhất thời ngây ngẩn, chẳng biết tiến thối thế nào.

Bỗng nhiên cảm giác cánh tay bị người kéo mạnh, Cố Sanh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy hai thị vệ đứng sau lưng mình, trầm mặc không lên tiếng mà bắt lấy cánh tay nàng, bước nhanh về phía của Tây!

Trong lòng Cố Sanh âm thầm nói hỏng rồi, quả nhiên vẫn bị thị vệ theo dõi, lát nữa nếu như bị tra hỏi, nói là Trang phi triệu kiến cũng không được, phải giải thích bản thân vì sao lại đến trong điện.

Một chút không lưu ý sẽ bị thẩm vấn, thực sự là muốn chết, Cố Sanh giãy dụa quay đầu lại nhìn một cái.

Giang Hàm như cũ xoay lưng về phía nàng, Cửu Điện Hạ trêи mặt vẫn mang theo tiếu ý bình tĩnh tự nhiên, đôi mắt hoa đào cười như không cười nhìn các huynh tỷ.

Thỉnh thoảng cũng sẽ liếc nhìn phương hướng Cố Sanh rời đi, ít nhiều hiện ra một chút nôn nóng, nhưng cũng không quát bảo hai thị vệ dừng lại.

Cố Sanh nhất thời cảm thấy một cổ tuyệt vọng nồng đậm, Cửu Điện Hạ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn như vậy? Lẽ nào muốn xem náo nhiệt?

Nàng muốn kêu cứu nhưng hai thị vệ này nhìn nàng chằm chằm, sợ là nàng vừa lên tiếng, sẽ bị đánh ngất, đến lúc đó thì thật sự chỉ có thể chờ chết, Cố Sanh chỉ có thể thuận theo đi ra cửa hông.

Cửu Điện Hạ thấy người đã ra cửa, lập tức nâng tay đặt dưới môi, cao giọng ý bảo hoàng huynh hoàng tỷ đi an ủi Bát Công Chúa, sau đó liền rời đi, bước nhanh cùng ra cửa hông.

Cố Sanh mới vừa bị kéo đến chân tường ngoài điện, thị vệ liền lớn tiếng hỏi thân phận của nàng.

Nếu như nàng nói là Trang phi triệu kiến, không tránh khỏi sẽ bị trực tiếp đưa đến Trường Xuân Cung, như vậy tất cả trước đó đều là phí công.

Cố Sanh muốn nói là Nhị Điện Hạ triệu kiến, nhưng Giang Hàm hôm nay đã xuất cung lập phủ, triệu kiến nàng tự nhiên là không cần triệu vào cung.

Nếu nói là Cửu Điện Hạ, vừa rồi Cửu Điện Hạ khoanh tay đứng nhìn, chỉ là ngẫm lại đã bảo khiến trong lòng Cố Sanh nguội lạnh, Cố Sanh nhất thời cũng không dám xác định tiểu nhân tra có giúp nàng thoát tội hay không.

Này ngây ngẩn hồi lâu, thị vệ nóng nảy nâng tay muốn bẻ cánh tay nàng, Cố Sanh sợ đến co đầu rụt cổ.

Cảm giác đau đớn trong dự đoán lại không xuất hiện, bên tai vang lên một giọng nói từ tính đạm nhiên quen thuộc.

“Là ta dẫn nàng tiến cung.”

Cố Sanh vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, trước mắt là sườn mặt trơn bóng độ cong tinh xảo của Giang Trầm Nguyệt, đôi mắt đạm kim sắc khẽ buông xuống, nhìn hai gã thị vệ đang quỳ dưới đất, nhẹ giọng nói: “Ta dẫn quân quý vào cung, vốn là không muốn quấy nhiễu người khác, lại để các ngươi nhìn thấy rồi.”

Hai gã thị vệ nhất thời cả kinh sắc mặt trắng bệch, dập đầu xuống đất nói: “Ty chức cái gì cũng chưa từng nhìn thấy! Cầu Cửu Điện Hạ thứ tội!”

“Lui ra đi.”

Chờ người rời khỏi Cố Sanh kinh ngạc giương mắt nhìn Cửu Điện Hạ, trong lòng còn đang kinh hoảng.

Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu dời ánh mắt, đón lấy ánh mắt của nàng, khóe miệng khẽ cong, thoạt nhìn tâm tình tựa hồ không tệ…

Cố Sanh vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cửu Điện Hạ, nàng sớm đã thành thói quen tiếu ý mang theo chút ý vị nhân tra của Cửu Điện Hạ, người này trời sinh chính là bộ dáng này, thật ra không có ác ý gì.

Theo kinh nghiệm nhiều năm của Cố Sanh, thần thái hiện nay của Cửu Điện Hạ, tựa hồ đang đắc ý vì chuyện gì đó.

“Ngươi thế nào sẽ trà trộn vào trong cung, có phải vội vã đến gặp ta không?” Giang Trầm Nguyệt nghiêng đầu, nheo đôi thiển đồng nghịch ngợm nhìn chằm chằm Cố Sanh.

Quả nhiên….. Là đang đắc ý!

Cố Sanh rốt cục biết vừa rồi vì sao Cửu Điện Hạ giả vờ như không nhìn thấy nàng rồi.

Đại khái là bởi vì nghĩ rằng Cố Sanh một mình trà trộn vào cung để nhìn thấy Cửu Điện Hạ, Cửu Điện Hạ lo lắng kinh động phi tử cùng hoàng tước ở đây, cho nên không để lộ ra.

Âm thầm dàn xếp hai thị vệ ngược lại đơn giản, nếu như làm lớn chuyện trước mặt một đống chủ tử muốn xử lý hiển nhiên sẽ phức tạp rất nhiều.

Cố Sanh không khỏi cảm thấy hoảng sợ đối với bản lĩnh tùy cơ ứng biến của tiểu nhân tra.

Mới vừa rồi trong nháy mắt Cửu Điện Hạ nhìn thấy nàng, nét mặt có thể nói là không chút gợn sóng, Cố Sanh cũng sắp cho rằng là bản thân đang nằm mơ!

Nhìn đôi mắt đạm kim sắc kia, Cố Sanh không khỏi oán thầm: “Ta mới không vội vã đến gặp ngươi đâu!”

Ngoài miệng vẫn trái lương tâm nói: “Vi thần dĩ nhiên ngày ngày đều ngóng trông nhìn thấy điện hạ trở về, nhưng rốt cuộc không có bản lĩnh trà trộn vào cung, hôm nay là Trang phi nương nương triệu kiến vi thần, đang muốn đi Trường Xuân Cung nói chuyện riêng đây!”

Tiếu ý trêи khóe môi Cửu Điện Hạ cứng đờ, cổ đắc ý kia dĩ nhiên bị hắt nước lạnh , chỉ phẫn nộ gật đầu, ánh mắt vừa chuyển lập tức vặn mi tâm, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Sanh, thấp giọng chất vấn: “Trang phi?”

Cố Sanh không biết lời này có chỗ nào đắc tội tiểu nhân tra, vội vàng bối rối gật đầu.

“Nàng gặp ngươi làm gì? Không phải ngươi đã từ chối hôn sự rồi sao?” Cửu Điện Hạ từng bước đến gần.

Cố Sanh vội vàng lui ra phía sau, cẩn thận đáp: “Có thể…có thể Trang phi….”

“Còn muốn thay nhị tỷ chu toàn?” Cửu Điện Hạ lý giải, tựa hồ hoàn toàn hướng phía đối lập mà suy nghĩ, ngẩng đầu ánh mắt hiện ra một cổ sắc bén âm hiểm, trầm giọng nói: “Xem ra nhị tỷ còn chưa chết tâm.”

Cố Sanh dở khóc dở cười, Trang phi kiếp trước hận không thể nghiền chết nàng, làm sao có thể đặc biệt triệu nàng tới khuyên nàng chấp nhận Giang Hàm? Hiển nhiên là chuẩn bị uy hϊế͙p͙ nàng rời xa Nhị Điện Hạ.

Cửu Điện Hạ thật đúng là xem thư đồng của mình như cái bánh thơm, người người đều muốn cướp…

Cố Sanh cúi đầu đáp: “Trang phi nương nương không có ý này, nàng vẫn luôn không đồng ý hôn sự giữa vi thần cùng Giang Hàm.”

Vừa dứt lời, cằm của Cố Sanh đã bị một bàn tay nắm lấy, chậm rãi nâng lên, Cửu Điện Hạ cúi đầu dán sát vào khuôn mặt nàng, khẽ động đuôi lông mày bên trái, nhẹ giọng nói: “Giang Hàm? Ngươi cùng nhị tỷ khi nào thì không giữ lễ tiết như vậy?”

Trong lòng Cố Sanh mãnh liệt chấn động, muốn giãy ra,nhưng cằm lại bị đầu ngón tay của Cửu Điện Hạ vững vàng nắm lấy, chỉ đành run giọng đáp: “Vi thần lỡ lời! Xin điện hạ thứ tội!”

Cửu Điện Hạ hơi liễm thiển đồng, ánh mắt hàm xúc bất minh, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng nói: “Ngươi cũng gọi tên ta một lần đi.”

“……” Cố Sanh: “Vi thần không dám gọi thẳng tục danh của chủ tử!”

“Ta thứ ngươi vô tội.”

Cố Sanh thật sự sắp bị tiểu nhân tra dày vò đến chết, cho nàng mười người lá gan nàng cũng không dám gọi thẳng tên của đế vương thù dai a!

Nhưng Cửu Điện Hạ lúc này hiển nhiên không phải đang nói đùa, hoặc là đang nâng mũ cho nàng chui vào, hoặc đại khái thực sự chính là hiếu kỳ cảm giác bị người khác gọi thẳng tên.

Cố Sanh không dám ngỗ nghịch mệnh lệnh của Cửu Điện Hạ, chỉ đành gian nan mở miệng, hơi thở mong manh run giọng nói: “Giang….” Hai chữ sau lại không ra miệng, không tự chủ được hít một ngụm lãnh khí.

Cửu Điện Hạ phát giác nàng cả người run rẩy, buông tay ra, ổn định vai nàng, nhíu mày nói: “Ngươi thế nào lại nhát gan như vậy?”

Cố Sanh đã khẩn trương đến nói không nên lời, trong lòng không ngừng kêu khổ, kiếp trước Giang Trầm Nguyệt ngay cả nhị tỷ bản thân kính yêu cũng tự tay giết chết, một Tu La lãnh huyết như vậy bảo nàng làm sao dám thả lỏng cảnh giác? Dĩ nhiên phải chú ý chừng mực mọi lúc mọi nơi.

“Quên đi, đi thôi.”

Nhìn thấy Cửu Điện Hạ xoay người Cố Sanh lúc này mới đuổi kịp, hỏi: “Điện hạ muốn đi đâu?”

“Không phải ngươi muốn đi Trường Xuân Cung sao? Ta cũng tiện đường đi thăm Trang phi nương nương.”

Cố Sanh: “…..”

Khí thế này là đến thăm hỏi hay là đến giành địa bàn công khai quyền sở hữu?

Trang phi người ta thật sự không có ý đó a, Cố Sanh cũng cảm thấy oan ức thay cho “mẹ chồng tương lai”…