Trong đại điện một mảnh yên tĩnh, quốc vương Phù Tang chung quy nổi lên lòng nghi ngờ, hoài nghi mỹ nhân này cố ý ly gián quan hệ giữ hắn và quân thần.
Hắn nheo lại đôi mắt hẹp dài, xem kỹ mỹ nhân trầm giọng hỏi: “Ngươi muốn quả nhân chứng minh thế nào?”
Đôi mắt hoa đào đạm kim sắc cũng nổi lên tiếu ý, giương mày trong mắt đều là hăng hái thản nhiên đáp: “Thần thϊế͙p͙ nghe nói võ sĩ Phù Tang thiện trường đao, nhưng dù sao đao kiếm không có mắt, bệ hạ không ngại tự mình chọn một hạng mục tỷ thí chứ.”
Quốc vương Phù Tang lúc này mới thoáng thả lỏng cảnh giác, cười một trận, quay đầu lại hào sảng để ái tướng quyết định hạng mục tỷ thí.
Quân thần hai người đùng đẩy một phen, cuối cùng quyết định dùng tài bắn cung phân cao thấp.
Giang Trầm Nguyệt dĩ nhiên có thể suy đoán ra, một võ tướng trí dũng song toàn tất nhiên sẽ không vì một vị mỹ nhân mới gặp gỡ mà đánh cược tiền đồ đi chiến thắng quốc quân của mình, cho nên lần tỷ thí này kết quả không cần đoán cũng biết, người thắng đã định trước là quốc vương Phù Tang.
Sở dĩ làm chuyện này bất quá là muốn đảo khách thành chủ, khiến bản thân từ thế bị động là “phần thưởng của Hạ Triều” Biến thành “vật còn sống” có thể tự chủ chọn phu quân.
Bởi vậy quốc vương Phù Tang sẽ càng yêu thích trân bảo mới giành được, sẽ trân ái gấp đôi, mượn đó khiến hắn trong ngắn hạn nghe theo nàng, như vậy mọi chuyện sẽ không khó thực hiện nữa.
Hai người thay đổi thường phục, đi đến giáo trường của vương cung.
Vài lần tỷ thí, tướng quân là một người hiểu được cục diện, vẫn chưa để kết quả tỷ thí có vẻ quá mức nghiêng về một bên.
Hắn cố ý thắng hai trận, vừa đúng quốc vương Phù Tang khí tức chiến đấu bị châm ngòi, nhưng hắn hiển nhiên rất thoả mãn với biểu hiện của tướng quân, cũng không hy vọng đối thủ ngồi chờ chết.
Đó là một quân vương không tệ, thảo nào những năm qua Phù Tang ở trong tay hắn ngày càng phồn vinh hưng thịnh.
Bất quá chỉ trong thời gian một nén nhang, hai người đã định thắng bại, quốc vương Phù Tang mang theo tiếu ý thắng lợi nhìn về phía phía sau.
Chỉ thấy khóe mắt mỹ nhân mang theo đạm nhạt tiếu ý, quang mang trong suốt lại tựa hồ không hề kinh ngạc tán thán.
“Thế nào? Quả nhân có xứng làm phu quân trong lòng ngươi không?” Quốc vương Phù Tang ánh mắt sáng quắc.
Mỹ nhân lặng lẽ tiến lên , khẽ rũ mi, thiển đồng nhìn cung tiễn trong tay hắn, khẽ cười nói: “Cung này thật giống như đồ chơi, đâu thể hiện được bản lĩnh?”
“Đồ chơi? Ha ha ha!” Quốc vương Phù Tang đưa cung đến trước mặt mỹ nhân, trêи mặt lộ ra tiếu ý trêu đùa, trầm giọng nói: “Mỹ nhân không ngại thì thử một phen, để xem đồ chơi này có nghe lời như tay áo của ngươi không!”
Giang Trầm Nguyệt khẽ cong khóe môi, cũng không từ chối tiếp nhận cung tiễn, giả vờ tự tin tiêu sái đi xa hơn bách bộ, hữu mô hữu dạng học theo tư thái vừa rồi của quốc vương Phù Tang, đứng vững gót chân.
Lại cố ý lộ ra sơ sót không thể che giấu của người mới học, tư thế lệch lạc chồng chất thiếu sót.
Nhìn như đang rất nỗ lực nhắm vào hồng tâm, dây cung vuông góc, lại sớm không biến đã nghiêng đi đâu.
Quốc vương Phù Tang ở phía sau lúc này đã cố nén cười, ngay cả một ít thị vệ xung quanh cũng bắt đầu tất tất tốt tốt châm chọc đàm tiếu.
Đây là phản ứng của tước quý khi thấy quân quý lộng đao lộng thương.
Giang Trầm Nguyệt thiển đồng khẽ liễm, trong lòng rất khinh thường cây cung này, nhưng động tác vẫn cứng nhắc như trước.
Ít nhiều thư đồng ngốc cũng mười năm siêng năng “bêu xấu”, mới có thể khiến đường đường siêu phẩm hoàng tước ở giờ phút này, hiểu hiện giống như đúc cảm giác của một quân quý lần đầu bắn tên quẫn bách.
Thậm chí lúc kéo cung còn ngụy trang vì dốc hết toàn lực mà hai tay run rẩy, những chi tiết này đều rơi vào rồi ánh mắt người xung quanh, nếu trước khi kéo tiễn những người này vẫn còn có ba phần cảnh giác thì giờ phút này sợ là đã tiêu tan thành mây khói.
Giang Trầm Nguyệt bắn ra mũi tên, mũi tên liền rơi xuống chân, biểu diễn hoàn tất, hoàn mỹ diễn tả lại toàn bộ quá trình lần đầu Cố Sanh bắn cung.
“Ha ha ha ha….”
Trong giáo trường các tước quý đùa cợt cời vang — quân quý có tuyệt sắc hơn chung quy cũng ứng phó không được vũ khí, không phải sao?
“Mỹ nhân không cần vì thế mà mất hăng hái, kéo cung bắn tên vốn dĩ không phải bản lĩnh ngươi cần có.”
Quốc vương Phù Tang phong độ tiến lên an ủi, trong mắt không có nửa phần phòng vệ.
Mới vừa rồi mấy lần bị mỹ nhân dùng tay áo tránh né khiến hắn nổi lên nghi hoặc, cũng bị hắn quy hề về xảo lực, dù sao hắn lúc đó vẫn chưa nghiêm túc dùng lực.
Mỹ nhân lập tức thuận theo, đôi mắt hoa đào “hại nước hại dân” liếc hắn một cái.
Một câu “Bệ hạ quả nhiên hảo bản lĩnh” đã khiến quốc vương Phù Tang trong nháy mắt đánh mất tất cả nhạy bén, giống như đầu gỗ chìm đắm trong hưng phấn vì chinh phục được tuyệt sắc “Hải Đông Thanh”.
Sau đó quốc vương Phù Tang nhất cử nhất động, đều chuẩn xác giống như bàn cờ Giang Trầm Nguyệt đã bày bố, không kém một chút.
Quốc vương Phù Tang hận không thể vừa tối liền lâm hạnh tuyệt sắc hồ cơ nhϊế͙p͙ hồn này!
Nhưng này mỹ nhân cũng không dễ hầu hạ như quân quý bình thường, nói là nhất định phải giống như công chúa Hạ Triều, cử hành hôn lễ.
Cho dù không làm vương hậu, cũng muốn cùng quốc vương Phù Tang có phu thê chi lễ.
Quốc vương Phù Tang không nghĩ ngợi liền đáp ứng, đêm đó liền sai người từ mật thất áp giải công chúa Hạ Triều ra, trang phục chỉnh tề, kéo vào điện phủ.
Sau đó, mỹ nhân lần nữa mở miệng yêu cầu hôn nghi phải chiếu theo phong tục của bản tộc mà cử hành.
Quy củ rất đơn giản, chính là muốn mời gần như toàn bộ cao đẳng võ sĩ của hoàng thành, toàn bộ quỳ ở mặt đông vương cung, vì phu phụ vương thất mà cầu phúc.
Quốc vương Phù Tang chỉ cảm thấy một khắc cũng không thể chờ, lại không muốn ở tiểu tiết cuối cùng trái ý mỹ nhân, nên cũng không chút do dự mà đáp ứng, trong hôn lễ chỉ chừa thϊế͙p͙ thân hộ vệ cùng với chúng tùy tùng bình thường.
Mỹ nhân mặc chế phục hôn lễ của Phù Tang, quốc vương Phù Tang đầy mắt si mê.
Ngay sau đó, bên ngoài một trận nức nở giãy dụa, cổ nhạc vang lên.
Một nữ nhân y quan không chỉnh bị đông đảo thị nữ khống chế, bị giải vào đại điện.
Khóe mắt Giang Trầm Nguyệt lưu chuyển nhìn cửa điện, chỉ một cái đã bị dáng vẻ chật vật không chịu nổi của bát tỷ kϊƈɦ thích cả người dâng lên một cổ liệt hỏa nóng rực, nhịn không được xiết chặt nắm tay!
Trong nháy mắt, trước mặt quốc vương Phù Tang liền cảm thấy một cổ chiến đấu tin tức tố cực uy hϊế͙p͙ ập đến.
Hắn vô cùng kinh ngạc nhìn về phía đối diện, chỉ thấy mỹ nhân vốn dĩ cúi đầu thẹn thùng bỗng nhiên đứng dậy, lưng thẳng như giáo.
Giang Trầm Nguyệt nghiêng người, nhấc chân, nhất phái thản nhiên chậm rãi bước đi trong tiếng nhạc, đi đến chỗ công chúa Hạ Triều đang gào khóc giãy dụa.
Giang Ngữ San lúc này từ lâu đã rơi vào tuyệt vọng, nhìn thấy có người đến chỗ mình, tâm tình không bình tĩnh, trái lại càng giãy dụa kịch liệt.
Lúc nàng xuất giá hòa thân, cửu hoàng nữ vẫn thấp hơn nàng một đoạn, lúc này nàng làm sao có thể nghĩ đến thân ảnh cao to trước mắt chính là cửu hoàng muội đến cứu nàng thoát ly ma trảo!
Quốc vương Phù Tang cung kính ấn cấp bậc lễ nghĩa đứng trước đường án, nghiêng đầu cấp thiết gọi: “Mỹ nhân chạy đi đâu? Ngươi muốn nuốt lời phải không! Dù cho tìm khắp thiên hạ, ngươi cũng tìm không được phu quân có thể chống được thiên uy của quả nhân!”
Mỹ nhân đưa lưng về phía hắn, bước chân dừng lại trước mặt công chúa Hạ Triều, nâng tay chỉnh lại tóc mai tán loạn của nàng, cũng không quay đầu lại chỉ đạm nhiên hồi đáp: “Bệ hạ, ngài đi quá giới hạn rồi, đây là tội mất đầu.”
Vừa dứt lời cổ khí tức nguy hiểm vừa rồi trong nháy mắt đã bành trướng thành chiến đấu tin tức tố đáng sợ!
“Ngươi… Ngươi nói cái gì!” Ngọc bản trong tay Quốc vương Phù Tang gần như vỡ vụn, hai mắt trừng to nhìn mỹ nhân —
Chỉ thấy mỹ nhân nâng tay ôm thắt lưng công chúa kéo nàng ra khỏi đám người, phất tay hất ngã đám cung nữ, tiếng nói rõ ràng trịnh trọng: “Thiên uy từ này, chỉ đế vương Hạ Triều ta mới có tư cách nhận.”
Nói xong, mỹ nhân lưu loát xoay người, đôi mắt hoa đào tựa như chim ưng thẳng tắp nhìn quốc vương Phù Tang ở giữ điện.
Một cổ sát khí sắc bén cuốn theo tất cả!
Quốc vương Phù Tang trực giác lòng bàn chân có một cổ hàn khí chạy lên đầu, huyết sắc trêи mặt tức khắc rút hết!
Hai hộ vệ thϊế͙p͙ thân bên cạnh trong nháy mắt rút đao che chắn trước mặt hắn, đao nhọn thẳng tắp hướng đến công chúa Hạ Triều và kim đồng mỹ nhân.
Mỹ nhân kia cong khóe môi, dường như trêи vai gánh toàn bộ cao ngạo của dân tộc Hạ Triều, phun ra từng chữ: “Từ này, chỉ có thể dùng trêи người phụ hoàng ta.”
Một cổ sát khí bức lui hai gã hộ vệ, hai người nét mặt đều là sợ hãi khó có thể tin!
Quân quý nhu nhược ngay cả cung cũng kéo không nổi, làm sao có thể phát ra sức chiến đấu nguy hiểm khó có thể đánh giá như vậy?!
“Phụ… Phụ hoàng? Cái gì phụ hoàng! Ngươi! Ngươi rốt cục là ai!” Quốc vương Phù Tang lúc đầu mặc dù đã phát hiện hồ cơ này khí chất không giống quân quý tầm thường, nhưng làm sao đều không thể tưởng tượng, một tước quý cố thể xinh đẹp đến mức này.
Lúc này định thần thấy rõ dung mạo của mỹ nhân kia, trong lòng suy nghĩ, chỉ một thoáng đã sợ đến ngũ quan đều di chuyển!
Một tước quý thiển đồng da trắng không thuần chủng, xưng quốc quân của Hạ Triều là phụ hoàng, ngoại trừ siêu phẩm hoàng tước trong đồn đãi, còn có thể là ai!
Quốc vương Phù Tang dùng tiếng mẹ đẻ hô to một tiếng: “Hộ giá!” Tiện tay đã đem hai hộ vệ đẩy về phía trước, bản thân hoảng trương từ cửa hông thoát ra đại điện, liều mạng bỏ chạy!
Không dám quay đầu lại, quốc vương Phù Tang một đường gấp giọng kêu cứu, lại chỉ dẫn đến một đám tùy tùng không rõ “vây đuổi chặn đường”, hắn hoảng loạn đẩy người ra , liền trầm mặc chạy đến nơi các võ sĩ đang cầu phúc.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, trong lúc chạy trốn, xa xa trêи biển điểm điểm hải đăng, dấy lên hy vọng sinh tồn của hắn!
Quốc vương Phù Tang hít sâu một hơi, dùng tất cả khí lực muốn hạ lệnh cho các tướng lĩnh.
Trong nháy mắt lúc hắn mở miệng, trêи cổ đột nhiên mát lạnh, một lưỡi đao lóe sáng, thẳng tắp thâm nhập từ sau cổ, xuyên qua cổ họng, nhanh đến dính dính một giọt máu.
Trường đao rút ra, quốc vương Phù Tang yên lặng ngã xuống đất, cuối cùng chỉ có thân thể cùng nền đắt phát ra tiếng va chạm, ngoài ra không có động tĩnh.
Phía sau thân ảnh cao gầy mặc phục Phù Tang, xoay người quay về cửa điện.
Bên kia, Bát Công Chúa vẫn hoảng loạn bám lấy cung tường, vô thố muốn thoát khỏi cung điện như địa ngục này.
Thẳng đến một đôi tay ấm áp lần thứ hai ôm lấy thắt lưng nàng, khom lưng nâng lấy hai đầu gối của nàng, đem nàng bế lên.
“Buông ra!” Giang Ngữ San đã nói không ra tiếng, ra sức quát ra hai chữ, cũng lộ ra khàn đặc như người chết.
“Bát tỷ, không có việc gì nữa, chúng ta trở lại kinh thành.”
Giọng nói này mặc dù áp lực đè nén đau lòng, lại khiến Giang Ngữ San đã mất đi lý trí thoáng tỉnh táo lại, nàng ngây ngốc ngước mắt, nhìn khuôn mặt có vẻ thon gầy hơn so với trong trí nhớ.
“Hi phi chuẩn bị cho ngươi rất nhiều cao điểm, nếu như ngươi ăn không hết, thì giấu trong người ta học xong sẽ đi tìm ngươi.”
Đôi mắt vô thần của Giang Ngữ San dần dần bịt kín hơi nước, một giọt lệ đọng ở khóe mắt.
Nàng Chậm rãi nâng cánh tay gắt gao ôm cổ Giang Trầm Nguyệt, cắn môi , tiếng khóc trầm khàn lại chói tai không ngừng tràn ra từ trong mũi miệng.
Một đường hướng tây, một chỗ khác cách xa chỗ đám võ sĩ Phù Tang đang ở bờ Đông Hải “cầu phúc”, đó là nhóm người tiếp ứng Cửu Điện Hạ đã sắp xếp trước.
Thuyền phu ăn mặc y phục Phù Tang là thị vệ của Đại Hạ, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc ôm theo một người đang tiến đến, phía sau còn dẫn theo hai hồ cơ trước đó, liền lập tức chèo thuyền đến gần hải ngạn.
Tất cả yên lặng diễn tiến theo quỹ đạo, thuyền nhỏ rất nhanh đã thuyền lớn của Hạ Triều tới đón.
Mấy tỏa câu buông xuống, khóa chặt bốn phía của thuyền nhỏ, kéo lên trêи thuyền lớn.
Chuyển đà giương buồm, theo gió vượt sóng.
Chia sẻ: