“Đầu xuân năm sau, chủ yếu là trêи đường mất nhiều thời gian.”
Trong đầu Cố Sanh thiên tư vạn tự chợt lóe mà qua, đi nơi nào là phải mất nhiều thời gian đi đường?
Lẽ nào…. Phải đi tìm Bát Công Chúa?
Nàng xoay người lại, mở to hai mắt nhìn về phía Cửu Điện Hạ.
Noãn dương vào đông tà tà chiếu lên khuôn mặt tinh xảo, hàng mi thật dài phát ra quang vựng kim sắc, tạo ra một vệt bóng mờ dưới đôi thiển đồng.
Xinh đẹp đến khiến người ta ghét!
“Điện hạ, vi thần muốn biết ngài muốn đi đâu, vi thần có thể đi theo hầu hạ không?”
Cửu Điện Hạ khẽ cong khóe môi, sóng mắt lưu chuyển một vòng trêи mặt nàng, nghiêng đầu nói: “Ngươi luyến tiếc ta?”
Nghĩ thật hay!
Cố Sanh không tự chủ được liếc xéo một cái.
Cửu Điện Hạ lập tức nhíu mày…
“Dĩ nhiên luyến tiếc!” Cố Sanh vội vàng bù đắp! Trong lòng tự giễu : Cư nhiên trợn mắt với tiểu nhân tra, thực sự là mấy ngày không gặp, không biết trời cao đất rộng nữa!
Mi tâm của Cửu Điện Hạ lúc này mới giãn ra, đáp: “Lần này không được, ta ta có nhiệm vụ trong người, không tiện dẫn ngươi theo.”
Trong lòng Cố Sanh đã khẳng định bảy tám phần — Cửu Điện Hạ muốn đi Phù Tang, hẳn là phải đi cứu Bát Công Chúa.
Tuy rằng không biết Bát Công Chúa có thể được cứu thoát hay không, nhưng ít ra Cửu Điện Hạ sẽ không gặp chuyện không may.
Nhưng trong lòng Cố Sanh vẫn rất hoảng hốt, mở to hai mắt rất cố sức chăm chú nhìn khuôn mặt Giang Trầm Nguyệt, giống như muốn một lần xem cho đủ.
Nàng biểu hiện như vậy khiến Cửu Điện Hạ vô cùng hài lòng.
Sau đó Giang Trầm Nguyệt liền phái thị nữ hồi cung mang đến tơ lụa Tứ Xuyên đến, chất đầy cả hai phòng, cùng với một bộ trang sức ngọc lục bảo, ban cho thư đồng.
Cố Sanh: “…..”
Nàng nhớ kỹ tiểu nhân tra xưa nay rất phản cảm bị người ta nhìn chằm chằm, nếu đổi thành ở trong cung, gặp gỡ cung nhân mới không hiểu chuyện, xem như là thất thần nhìn lâu một chút cũng khó tránh khỏi bị tát tay.
Lần này sau khi Cố Sanh phát hiện bản thân thất thố, sợ đến hoảng trương cúi đầu, sau đó chợt nghe thấy tùy tùng của Cửu Điện Hạ báo phần thưởng …..
Lần này sao không phạt ngược lại còn ban thưởng?
Có thể nào là có ý cảnh cáo ẩn giấu bên trong không?
Cố Sanh rụt cổ, thẳng đến tiễn bước Cửu Điện Hạ, đều quy củ không dám nhìn nhiều một cái…
Trở lại bãi săn nhạt cung tiễn Cố Sanh liền đi đến nhị viện Quốc Tử Giám giải sầu, không bao lâu, chỉ thấy xa xa một thân ảnh quen thuộc mang theo một đám thư đồng nhìn xung quanh, là Lâm Nhiễm.
Một người trong đó bỗng nhiên chỉ về hướng của Cố Sanh, rống lên: “Ở nơi đó!”
Lâm Nhiễm túm lấy góc váy một đường chạy đến
. Cố Sanh đứng bất động, nghi hoặc nhìn nàng chạy tới trước mặt, vừa thở hổn hển vừa gián đoạn vội la lên: “Cửu Điện Hạ đâu!”
Cố Sanh: “…..”
Lâm Nhiễm một bả kéo lấy cổ tay nàng, mặt đầy mồ hôi khiến son phấn đều muốn chảy xuống, có vẻ chật vật nhìn Cố Sanh vội nói: “Đừng giả vờ nữa! Ta biết Cửu Điện Hạ đến!”
Cố Sanh bất động thanh sắc rút cổ tay ra, thản nhiên nói: “Giả vờ cái gì? Cửu Điện Hạ đã đến nhưng cũng đã đi nửa canh giờ rồi.”
Lâm Nhiễm vẻ mặt thất vọng lại tuyệt vọng, căm giận nói: “Vì sao ngươi không sai người đến báo cho ta biết! Ngươi có nói chuyện thư đồng mới với điện hạ không?”
Cố Sanh khó có thể lý giải nhìn nàng, trong lòng nói cô nương này có phải cảm thấy người trong thiên hạ đều thiếu nợ nàng, còn có nghĩa vụ tùy thời đem chuyện của nàng đặt ở vị trí thứ nhất!
Nhưng lời này cũng không đáng nói với nàng, Cố Sanh ngược lại không phải sợ đắc tội nàng, bất quá là chờ Cửu Điện Hạ trở về sẽ đánh đuổi nàng ta, nàng không cần phải kết thành hận thù, cho nên như trước vẻ mặt ôn hoà giải thích: “Điện hạ công vụ bận rộn, chỉ là đến nói lời tạm biệt, đến đi vội vàng, ta còn chưa kịp mở miệng, liền đến lúc tiễn giá rồi.”
Lâm Nhiễm ngây ngốc hồi lâu, lẩm bẩm nói: “Điện hạ…. Là đặc biệt đến nói lời từ biệt cùng ngươi?”
Để tránh nàng sinh ra tâm tư đố kị, Cố Sanh thoái thác: “Thế nào có thể đây? Đương nhiên là đặc biệt đến từ biệt tiên sinh, tiện thể thông báo cho ta một tiếng.”
Lâm Nhiễm hồ nghi nhìn nàng chằm chằm, cũng không thể tránh được, liền gật đầu cáo từ.
* * * * * * * * * * * * *
Phù Tang tọa lạc tại một hải đảo ở phía Đông của kinh thành, mấy năm liên tục giặc Oa náo động đều là xuất từ đảo này, bao gồm dân chúng vùng duyên hải, cùng với các nước phiên thuộc xung quanh, mấy năm liên tục đều bị giặc Oa từ nơi đây rời bến tập kϊƈɦ cùng cướp bóc.
Lúc đội tàu của Hạ Triều lên bờ, đã qua tháng giêng, Cửu Điện Hạ lần đầu ở trêи biển qua tuổi mới.
Đội ngũ trùng đi tiến về vương cung Phù Tang, mỹ nhân ngồi trong mã xa, còn có hai hồ cơ mũi cao mắt sâu, thẳng đến xuống xe các nàng mới cùng Cửu Điện Hạ cùng nhau uống khư ô thang, theo sứ thần trùng điệp bước vào vương cung.
Cửa thành đứng một thân ảnh cao to mặc y phục võ sĩ, nam nhân ở trung ương mặc chế phùng rộng thùng thình, tay cầm một cây trường bản, đỉnh đầu đội cao quan, vóc dáng không tính toán khôi ngô lại vô cùng xốc vác, đôi mắt dài nhỏ hiện ra khôn khéo.
Đây là quốc vương Phù Tang .
Giang Trầm Nguyệt ẩn trong đoàn người, ánh mắt lẳng lặng đảo qua đội võ sĩ.
Quốc vương Phù Tang cũng đang quan sát đội ngũ đưa phần thưởng này, sau khi xác định cơ bản chỉ là những kẻ bình dân, nét mặt mới lộ ra thả lỏng, trịnh trọng đem sứ thần đón vào cung.
Phù Tang có quốc ngữ riêng, xưa nay lại lấy việc biết quốc ngữ Hạ Triều làm quang vinh, nên các quý tộc giao lưu cùng người Hạ Triều cũng không có bất luận trở ngại gì.
Lúc nghe sứ thần dùng quốc ngữ Phù Tang báo phần thưởng quốc vương Phù Tang cố ý cung kính nâng tay ý bảo hắn dùng quốc ngữ của Hạ Triều là được.
Đây là tôn trọng nhất định, nhìn ra được Phù Tang xác thực cực độ khát vọng cùng Hạ Triều danh chính ngôn thuận hòa thân.
Chỉ tiếc bọn họ lựa chọn một khởi đầu không thỏa đáng.
Báo phần thưởng hoàn tất, quốc vương Phù Tang vẫn chưa lập tức yêu cầu xem mỹ nhân, đối với hắn mà nói đối thoại cùng sứ thần, cảm thụ thái độ của quốc quân Hạ Triều mới là đại sự quan trọng nhất.
Sứ thần là trọng thần của Hạ Triều, biểu hiện thu phóng có chừng mực, cũng không thể tỏ ra quá mức nhiệt tình khiến Phù Tang hoài nghi có gian trá, cũng không thể quá mức lãnh đạm khiến hắn hoài nghi quốc quân Hạ Triều ghi hận muốn sau này tính sổ.
Hắn chỉ biểu hiện đúng mực, giữ phô trương cùng nội liễm biểu hiện kiêu ngạo của đại quốc sau lưng hắn.
Quốc vương Phù Tang không nghi ngờ hắn, liên tục hai ngày thiết đại yến nhiệt tình chiêu đãi sứ thần, trước khi tiễn chân, dùng phong độ đáp lễ tự mình tiễn sứ thần lên thuyền.
Giang Trầm Nguyệt liên tiếp hai đêm ở cấm cung tìm kiếm không có kết quả, sự tình cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng, nơi này chỉ cần nhìn một cái là có thể thấy hết mọi thứ, dĩ nhiên có thể đem một người giấu đến không thấy bóng dáng, thực sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
Thẳng đến ngày thứ ba, cơ hội rốt cục đến.
Quốc vương Phù Tang tuyên triệu mỹ nhân Hạ Triều hiến vũ, tất cả rốt cục dựa theo quỹ đạo vốn có mà tiến triển.
Vương cung đại điện, ba vị dị tộc mỹ nhân, biểu diễn tụ vũ truyền thống của Hạ Triều, tay áo dài mấy trượng, nhẹ nhàng phiêu dạt khởi vũ, lưu phong chi tuyết, thanh vân tế nhật, diễm quang chói mắt.
Mỹ nhân mặc tử sam đứng ở trung tâm, lại dùng khăn lụa che lấp khuôn mặt, đôi mắt hoa đào đạm kim sắc quang mang liễm diễm, dường như hàm chứa ánh dương quang chói mắt, trong nháy mắt nàng quay đầu, dường như câu dẫn tất cả lực chú ý của quốc vương Phù Tang.
Quốc vương Phù Tang khϊế͙p͙ sợ buông trản rượu, bước xuống đến gần mỹ nhân đang khởi vũ, tay áo dài thỉnh thoảng phất qua gương mặt cùng cánh tay hắn, hắn không cách nào dời mắt.
“Vì sao ngươi lại che mặt?” Quốc vương Phù Tang bình tĩnh nhìn tử sam mỹ nhân.
Mỹ nhân dừng vũ khúc, đứng thành một hàng, tiếng nhạc cũng dừng lại.
Mỹ nhân có đôi mắt kim sắc thẳng tắp đứng ở giữ, khẽ nâng cằm, nhìn quốc vương Phù Tang mỉm cười, trầm thấp đáp: “Thần thϊế͙p͙ chưa tuyển định phu quân, dĩ nhiên không muốn dùng khuôn mặt thật gặp người.”
Quốc vương Phù Tang sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Chưa tuyển định phu quân? Chẳng lẽ ngươi không xem trọng quả nhân?” Hắn nói, liền thẳng tắp đi đến trước mặt mỹ nhân, đưa tay muốn xốc khăn che mặt lên.
Cũng không ngờ, mỹ nhân vũ khởi, tay áo đột nhiên phất qua mặt quốc vương Phù Tang, liền đẩy hắn thối lui mấy bước!
Trong đại điện nhất thời hoảng sợ, lấy lại tinh thần, thị vệ muốn tiến lên.
Quốc vương Phù Tang lại nâng tay ngăn lại, trong mắt dấy lên hăng hái, thẳng tắp nhìn mỹ nhân, lần thứ hai chậm rãi đến gần hỏi: “Vậy ngươi xem trong ai?”
Mỹ nhân nghiêng người vòng quanh quốc vương Phù Tang, nhàn nhã chậm rãi nhưng vẫn duy trì khoảng cách với hắn.
Đôi mắt hoa đào tràn ngập mê hoặc cùng khiêu khích: “Thần thϊế͙p͙ còn không xác định, nghe nói tướng quân Phù Tang dưới chân núi công hãm Tân La, thần thϊế͙p͙ cảm thấy hắn nhất định là có bản lĩnh hơn người, ta xa xôi vượt biển, chỉ vì muốn một lần thấy phong thái của tướng quân.”
Đại tướng đứng trong điện nghe vậy nhất thời đỏ mặt, giật mình nhìn mỹ nhân có đôi mặt đạm kim sắc này.
Quốc vương Phù Tang quay đầu nhìn về phía ái tướng, lại quay đầu lại cười vang nói: “Ngươi chỉ biết hắn dũng mãnh, lại không biết quả nhân uy phong!”
Mỹ nhân khẽ động mi phong, hồ nghi nói: “Bệ hạ còn hơn tướng quân?”
“Đó là dĩ nhiên!” Quốc vương Phù Tang lần thứ hai tiến lên, muốn tháo khăn che mặt xuống.
Mỹ nhân lại lần nữa vũ khởi tay áo, dùng xảo lực tránh thoát hắn, nghiêng đầu nhìn về phía đại tướng quân kia, chậm rãi bước đến, nâng tay tự mình tháo khăn che mặt xuống.
Trong đại điện trong nháy mắt một mảnh kinh hô!
Quốc vương Phù Tang kinh ngạc nhìn tuyệt sắc hồ cơ, một lúc lâu, thấp giọng nói: “Hai người khác có thể thưởng cho tướng quân, ngươi, quả nhân đã chọn rồi!”
Mỹ nhân kéo khóe miệng, quay đầu lại nâng cằm nhìn nhìn thẳng hắn, đợi hắn đến gần lần thứ hai nâng tay đẩy quốc vương Phù Tang ra.
“Ha ha ha ha…..” Quốc vương Phù Tang không giận còn cười, chỉ vào mỹ nhân nói: “Ngươi quả thực giống như một con báo săn nhỏ! Tính tình rất cuồng dã!”
Mỹ nhân cười một tiếng, giống như quan sát con mồi, vòng quanh hắn nói: “Ngươi nhìn lầm rồi, thần thϊế͙p͙ không phải báo săn.”
“Úc? Vậy là cái gì?” Quốc vương Phù Tang đôi mắt lóe ra tinh quang.
Mỹ nhân như trước thẳng tắp nhìn hắn, thấp giọng mở miệng nói: “Ngài biết không, có một loại hùng ưng gọi là khố lỗ, chúng dũng mãnh không sợ hãi, tự do không kềm chế được, là chiến thần của Tây Vực bọn ta. Mỗi mười vạn con hùng ưng khố lỗ sẽ có một con ưng vương, nó gọi là Hải Đông Thanh. Hải Đông Thanh suốt đời chỉ chấp nhận một chủ nhân, người này phải là cường giả mà nó nhận định. Tộc nhân so sánh ta với Hải Đông Thanh, mà không phải báo săn, cho nên bệ hạ nếu như muốn chiếm hữu ta, nhất định phải có được tán thành của ta!”
Quốc vương Phù Tang nhất thời cả người nhiệt huyết dâng trào, hét lớn một tiếng: “Hảo một Hải Đông Thanh! Chỉ có ngươi xứng đôi với quả nhân! Ngươi yên tâm, không tướng quân nào là đối thủ của quả nhân, tuyệt sẽ không khiên ngươi chọn sai chủ nhân!”
Vừa dứt lời hắn liền dời bước về phía mỹ nhân, lại không nghĩ rằng mỹ nhân trong nháy mắt nâng tay lần nữa vũ khởi tay áo, lưu loát bỏ qua hắn, trùng hợp lui đến bên cạnh tướng quân.
Mỹ nhân khẽ cong khóe môi, nụ cười lộ ra tà tà tính không kềm chế được, giọng nói khàn khàn mê người: “Vậy, chứng minh cho ta xem.”