Ứng Thiên Phủ là kinh sư tiền triều, mà Kim Lăng phồn hoa phong vận có thể sánh với Tô Hàng.
Từ xưa văn nhân mặc khách tranh vịnh thi từ ca tụng mỹ cảnh, rất nhiều đều là xuất phát từ nơi này.
Thời điểm cuối động, nơi đây không giá lạnh như phương Bắc nhưng chung quanh bị nước bao quanh, khí hậu ướt át, trong gió cũng mang theo ẩm thấp, xuất hành cũng cần y phục rất dày.
Cố Sanh được sắp xếp ở hành cung, liền khẩn cấp phân phó người đi theo hầu mờ người bản địa đến dẫn đường, du lãm những danh thắng thường xuất hiện trong ca phú.
Cho dù không bách hoa khoe sắc nhưng cũng khiến nàng cảm thấy chuyến đi này không tệ.
Đình đài lầu các Kim Lăng đều tinh xảo nhẵn nhụi, hơn nữa xung quanh sông nước, có một phong cách riêng, không giống kinh thành khiến người từ nhỏ sống ở kinh đô như Cố Sanh có một loại cảm giác như đặt mình trong mê cung.
Chỉ tiếc Giang Hàm không thể đi cùng vì bận chính sự, mỗi ngày theo Kỳ Hữu Đế đi tuần xung quanh, căn bản không rảnh dẫn Cố Sanh du lãm.
Là cố đô nên quan viên Ứng Thiên Phủ chức vị ngoài tam phẩm cũng không phải số ít.
Mặc dù phẩm cấp tương đồng nhưng chức quyền lại kém rất nhiều, nhìn thấy long nhan cũng là chuyện trăm năm khó gặp, nên lần này ai ai cũng tranh thủ biển hiện trước mặt vạn tuế, cầu có thể được điều trở lại kinh thành nhậm chức.
Kỳ Hữu Đế suốt ngày bận công vụ. Gặp đầy những qua viên tràn đầy tham vọng, nên ngay cả hoàng tước đi theo cũng phải thời khắc bầu bạn xung quanh.
Giang Hàm mỗi khi cùng phụ hoàng tuần tra, dọc đường đều phải gặp phải năm sáu người liều chết cản đường, tâm tình kϊƈɦ động muốn đầu nhập môn hạ, mỗi người đều cực độ tán dương Nhị Điện Hạ tài học uyên bác, hành sự công chính.
Âm thầm biểu thị bản thân nguyện ý đi theo Nhị Điện Hạ cùng dựng “đại nghiệp”, còn kém nói rõ muốn hiệp trợ Nhị Điện Hạ tranh long ỷ cùng Thừa An Vương.
Giang Hàm vô cùng bất đắc dĩ những kẻ sĩ này bất luận có tài học hay không, nàng cũng không thể đắc tội, bằng không tổn hại danh tiếng chiêu hiền, sau này có người có tài học chân chính cũng không dám đơn giản đến cửa đầu nhập, nên chỉ đành ai đến cũng không cự tuyệt, toàn bộ thu nhận.
Đại hoàng tử bên kia tình hình có chút bất đồng, rất ít môn sinh có công danh đến đầu quân cho hắn, ngược lại một ít quan viên thương nhân lại đến không ngừng, thế nhân đều biết hắn bản tính không phải thực sự trọng nhân tài, không giống Nhị Điện Hạ quyết đoán vô tình, là cái cây đại thụ dễ leo.
Cuối cùng là Cửu Điện Hạ, bởi vì tuổi nhỏ, Giang Trầm Nguyệt vẫn chưa chính thức tham dự triều chính, nen người nịnh bợ cũng không có mấy người.
Cố Sanh đa số thời gian đều phải theo bên cạnh Cửu Điện Hạ, sầu thảm là người này là một siêu phẩm hoàng tước, lúc chưa vỡ lòng chỉ cần giấu diếm khuôn mặt, ngày tháng xem như dễ dàng.
Nhưng hôm nay vỡ lòng, Cửu Điện Hạ ngồi bên trong kiệu đều có thể khiến quân quý cả con phố bị cường đại khí tức hấp dẫn.
Các quân quý một khi hưng phấn, có thể một mạch đuổi theo cỗ kiệu chạy mười con phố.
Chờ Cửu Điện Hạ vén mành hạ kiệu, ven đường càng là một mảnh điên cuồng thét chói tai.
Tước Quý phẩm cấp cao đa số tụ tập ở hoàng thành nhậm chức võ quan, các quân quý ở cố đô vốn là ít có cơ hội nhìn thấy.
Hôm nay cảm thụ tin tức tố phi phàm như vậy, lại mắt thấy trong kiệu chính là một người thiên tư bất phàm, các quân quý dĩ nhiên đoán được đây là siêu phẩm hoàng tước của Đại Hạ!
Làm sao có thể đạm nhiên không quan tâm?
Cho nên nam quân quý đều tháo túi hương ngọc bội bên hông, nữ quân quý tháo ngân sai kim sau trêи đầu….. Nhất tề ra sức ném về phía Cửu Điện Hạ!
Cố Sanh không biết đó là một tập tục gì, dù sao thì bị ném trúng một hồi, ngay cả Giang Trầm Nguyệt đều sợ đến thiếu chút nữa phản kϊƈɦ.
Kết quả phát hiện ném ngọc bội phụ sức là các quân quý, mỗi người khóe mắt đều phiếm nước mắt hạnh phúc, mới khiến Cửu Điện Hạ hơi chút bình tĩnh tự hỏi một chút, quay đầu hỏi quan viên địa phương nguyên nhân của việc này.
Kết quả biết được đây là “Tập tục bày tỏ” của quân quý địa phương…
Cố Sanh: “….”
Xem ra, trời cao hoàng đế xa, các quân quý của Giang Nam chính là rộng rãi a….
Nghĩ đến hoàng thành quy củ cấp bậc lễ nghĩa sâm nghiêm, nên chưa thấy qua công tử tiểu thư nhà ai trước mặt mọi người thổ lộ yêu thích đối với tước quý xa lạ, nhiều lắm là là ném đi một ánh mắt xấu hổ ngựng ngùng mà thôi.
Cố Sanh lớn mật đáp lại Nhị Điện Hạ cầu yêu, xem như đã là nhân vật hiếm thấy rồi.
Quay đầu lại nhìn một cái các quân quý của Giang Nam, chỉ còn kém cởi cái yếm ra ném đến…
Cửu Điện Hạ hờ hững đứng lặng giữ một mảnh “Phi thạch sai hoàn”, nhất thời không biết đáp lại nhiệt tình của bách tính Giang Nam thế nào.
Cũng may các quân quý lực cánh tay hữu hạn, nếu đổi làm tước quý, kϊƈɦ động ném mạnh như vậy sợ là đã bị ném đầu rơi máu chảy.
Nhìn bên chân chồng chất một vòng ngọc bội ngân sai, Cửu Điện Hạ rốt cuộc không thể mất phong độ của hoàng tước, nghiêng đầu thì thầm với quan viên hỏi: “Ta phải nhặt lên sao?”
Quan viên địa phương đứng bên cạnh, thỉnh thoảng bị đồ vật bay khắp trời ngộ thương, như trước sắc mặt không thay đổi, khom người hồi đáp: “Nếu như điện hạ nhìn trúng quân quý nào đó, có thể nhặt lên tín vật tương ứng, dùng ngọc bội của mình để trao đổi, như vậy thì có thể dẫn người về nhà.”
Cố Sanh lúc này đang nâng cánh tay che đầu, che chắn đồ vặt bay tới nghe nói lời này lập tức cảnh giác giương mắt xem Cửu Điện Hạ !
Vốn tưởng rằng Cửu Điện Hạ sẽ lập tức nhanh chân trốn vào nha môn, bắt đầu tuần tra công vụ nhưng kết quả tiểu nhân tra nghe vậy dĩ nhiên nghiêng đầu nhìn quét về phía các quân quý đang điên cuồng!
Đôi mắt đạm kim sắc nhìn không ra tâm tình, giống như đang ở trêи chợ mua la, ngựa, lừa các loại….
“Điện hạ!” Cố Sanh giậm chân, bất chấp lễ tiết kéo ống tay áo của Cửu Điện Hạ, trở tay kéo vào bên trong cảnh cửa nha môn.
Trong một mảnh kêu la giữ người, Cửu Điện Hạ vẻ mặt nghi hoặc bị Cố Sanh kéo vào một góc yên lặng trong đại viện nha môn.
Cố Sanh quay đầu lại, hai tay chống nạnh, căm giận nhìn chằm chằm Cửu Điện Hạ nói: “Điện hạ! Có phải ngàu muốn nạp một quân quý vào phủ không?”
Cửu Điện Hạ lập tức phủ nhận nói: “Không thể nào.”
Cố Sanh vẻ mặt hoài nghi, liếc mắt nói: “Vậy vừa rồi ngài nhìn chằm chằm vào người ta làm gì!”
Gương mặt Cửu Điện Hạ hiện ra nhàn nhạt đỏ ửng, giải thích: “Vừa rồi nơi đó có một quân quý muốn ta đến gần, khí tức trêи người hắn rất cổ quái.” Đỏ ửng dần dần lan tràn sang bên tai, tiếng nói của Cửu Điện Hạ nhỏ không thể nghe thấy tiếp tục nói: “Khí tức rất giống……trước khi ngươi uống khư ô thang.”
Cố Sanh sửng sốt, Cửu Điện Hạ dĩ nhiên còn nhớ rõ khí tức của nàng…
Nàng vô thức lui ra phía sau vài bước, trêи mặt cũng nổi lên ửng hồng.
Tước Quý vỡ lòng, khả năng cảm ứng tin tức tố của quân quý nhạy cảm gấp trăm lần bình thường, bình thường sẽ không cách nào nhận biết.
Nếu như Cửu Điện Hạ vừa rồi cảm thụ được tin tức tố nồng đậm trong đám người, như vậy chứng tỏ là có quân quý động tình rồi…..
Bên tai Cố Sanh nóng lên, nàng cũng không muốn tự mình chỉ dẫn “nhân sự” cho Cửu Điện Hạ,chuyện này phải giải thích thế nào đây?
Hai người nghẹn mặt đỏ, xấu hổ mà đứng, quan viên và tùy tùng phía sau cũng không dám đến gần.
Cũng không biết “cung nữ” Đột nhiên làm càn kéo Cửu Điện Hạ đi như vậy là xảy ra chuyện gì.
Nhưng nếu Cửu Điện Hạ không ý kiến, những người khác lại càng không dám có ý kiến, chỉ có thể tạm thời lảng tránh, chờ điện hạ phân phó.
Sửng sốt hồi lâu, Cố Sanh ý thức được bản thân không thể gây trở ngại Cửu Điện Hạ phụng mệnh tuần tra, chỉ đành vội vã ngẩng đầu giải thích: “Điện hạ, vi thần biết ngài đối với chuyện này rất hiếu kỳ, không có gì phải e lệ, tước quý ở tuổi ngài cũng rất hiếu kỳ chuyện này. Nhưng vi thần vẫn phải khuyên một câu, vài năm trước ngài từng hỏi vi thần như thế nào là tiêu ký, vi thần lúc đó bất tiện giải thích, hiện tại thời cơ đến rồi.
Vi thần muốn nói cho ngài biết, tiêu ký chính là hành vi của một đôi giai ngẫu yêu nhau, tình định chung thân. Nó là hứa hẹn, là chứng nhân của hai bên, là quyết ý không thay đổi, cũng không phải đơn thuần là nhục thể hưởng lạc! Nếu như ngài còn không hiểu được hàm nghĩa của yêu nhau, xin ngài nghìn vạn lần không nên tùy ý chiếm lấy thân thể bất kỳ quân quý nào, đó là khinh nhờn đối với tâm linh của ngài. Chỉ có tiêu ký của những người yêu nhau mới có thể khiến hai bên phù hợp về cả thể xác lẫn tinh thần, bằng không, giống như trêи trản rượu tạo ra một vết nứt, khiến quân quý kia còn thân thể cùng tâm hồn hoàn chỉnh nữa, đây là một việc cực kỳ tàn nhẫn, xin điện hạ thận trọng.”
Cửu Điện Hạ bị hù dọa sửng sốt, ánh mắt ngây thơ nhìn Cố Sanh, lần đầu nghe thư đồng ngốc nói ra một “đạo lý lớn” mà bản thân không cách nào lĩnh hội.
Giang Trầm Nguyệt ngây người hồi lâu, lấy lại tinh thần, khóe mắt đột nhiên dấy lên lửa giận, thẳng tắp nhìn thẳng Cố Sanh!
“……” Cố Sanh giật mình rụt cổ, bản thân nàng vừa rồi đã nói cái gì đại bất kính sao?
Nàng kinh hoảng đón ánh mắt của Cửu Điện Hạ, run giọng hỏi: “Vi thần có chỗ nào nói không đúng sao?”
Cửu Điện Hạ khẽ buông hàng mi dài, đôi mắt hoa đào dị thường sắc bén xem kỹ Cố Sanh lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi hiểu rất nhiều?”
Ngữ khí này hiển nhiên là đang hoài nghi Cố Sanh lén lút “cẩu hợp” cùng người khác , một thiếu nữ chưa xuất giá, tựa hồ xác thực không nên hiểu nhiều như vậy.
Cố Sanh sợ đến rụt vai, vội vàng đáp: “Những chuyện này đều là mẫu thân dạy.”
Cửu Điện Hạ lúc này mới thoải mái, chắp tay vòng quanh Cố Sanh thong thả bước đi thong thả đi một vòng, trầm ngâm chốc lát hỏi ra nghi hoặc bản thân khó có thể lý giải: “Nói như vậy, đại ca cùng rất nhiều quân quý yêu nhau, nhị tỷ lại không ai thích ? Thực sự là bất khả tư nghị.”
“…..” Cố Sanh cảm thấy giải thích tình ái với một hài đồng, thật sự là một việc trắc trở!
Suy nghĩ một chút, Cố Sanh chăm chú giải thích: “Thứ cho vi thần mạo muội, chuyện này có thể bất kính đối với Thừa An Vương, nhưng vì điện hạ càng sâu khắc lý giải hàm nghĩa của tiêu ký, vi thần phải nói thẳng.”
Giang Trầm Nguyệt đứng lại trước mặt nàng, thản nhiên nói: “Nói đi, ta thứ ngươi vô tội.”
Cố Sanh gật đầu đáp: “Thừa An Vương sở dĩ thê thϊế͙p͙ đông đảo, cũng không phải xuất phát từ tình yêu, mà chỉ giống như vi thần đã nói là tùy ý chiếm hữu, khinh nhờn linh hồn. Nếu như thật tình yêu đối phương, sẽ không để tình cảm của mình chia sẻ cho rất nhiều người. Nhị Điện Hạ sở dĩ không thê thϊế͙p͙ cũng không phải bởi vì không người ái mộ, chỉ là bởi vì nàng không thích, không thích nên sẽ không chiếm hữu đối phương, thẳng đến tìm được một người cùng nàng tương ái. Đây mới là biểu hiện của một vị hoàng tước có trách nhiệm!”
Giang Trầm Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng, vẻ mặt vẫn mờ mịt như trước, một lúc sau đạm nhiên mở miệng nói: “Mẫu phi của ta cũng nói qua lời tương tự.”
Cố Sanh trước mắt sáng ngời, có “nương nương” của Cửu Điện Hạ làm hậu trường, nàng nói chuyện cũng xem như có căn cứ!