Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 59




Nếu đổi làm trước kia, Cố Sanh nghe được lời mời của Giang Hàm, nhất định là cầu còn không được vui vẻ mà đáp ứng.

Nhưng nàng vừa rồi còn ở trong xe phát thệ, nói lúc nào cũng nghĩ đến Cửu Điện Hạ, lúc này cũng không thể xoay mặt không nhận, phải không?

Nàng quay đầu vừa nhìn, Cửu Điện Hạ cũng đã được một đám quân quý tiền hô hậu ủng hầu hạ ngồi xong, một đôi thiển đồng vừa lúc đánh giá các quân quý xa lạ xung quanh, khóe mắt đều mang theo tiếu ý…

Cố Sanh chợt thấy một cổ oán khí vô danh ùng ùng kéo đến, nàng trừng mắt nhìn sườn mặt Cửu Điện Hạ, trong lòng không phải tư vị.

Mặc dù nàng sớm biết Giang Trầm Nguyệt kiếp trước phong lưu không kềm chế được, nhưng cũng chưa từng ngờ tới sẽ lộ ra cái đuôi sớm như vậy.

Cố Sanh không suy nghĩ nhiều, bình tĩnh hé ra khuôn mặt tức giận, cúi người nói lời cảm tạ với Giang Hàm, liền theo sau Giang Hàm nhập tọa.

Giang Hàm cùng Cố Sanh cũng sớm ngày quen thuộc, sau khi tan khóa hai người thường cùng thưởng hí dụng thiện, chỉ là hai người ngay trước mặt người ngoài ngồi gần nhau thì đây là lần đầu.

Sau khi ngồi xuống, Giang Hàm ít nhiều câu nệ một chút so với lúc gặp riêng.

Cố Sanh thường ngày ở trà lâu Quốc Tử Giám, thường hầu hạ Cửu Điện Hạ dùng cơm trưa, lúc này ánh mắt thỉnh thoảng quét qua nhìn tiểu nhân tra ngồi đối diện, không biết tay sau bàn tay có chút ngứa ngáy.

Vẫn luôn nhịn không được muốn tiến lên, đẩy đám quân quý kia ra, để bản thân gắp thức ăn múc canh hầu hạ Cửu Điện Hạ….

Thực sự là càng nghĩ càng chua xót, nàng hảo hảo một quân quý của tử tước phủ, chưa từng vào cung học qua quy tắc, ngược lại bị tiểu nhân tra lăn qua lăn lại tạo thành một thân nô tính như vậy!

Trong lòng càng phát ra ngột ngạt, khai tiệc liền tự mình buồn bực ăn uống.

Ba vị hoàng tước khác, hôm nay đều tặng hoa ký cho Cố Sanh, nàng vốn hẳn là nên nâng chén kính rượu cảm kϊƈɦ, nhưng ở đây còn cón những quân quý khác, nếu nàng làm như vậy ngược lại có vẻ như đang khoe khoang, thầm nghĩ hay là thôi đi.

Đang ăn đến quên trời đất, Giang Hàm ở bên cạnh cười khanh khách, đã đem tâm tư của Cố Sanh kéo lại: “Bản vương đã đoán được ngươi sớm chờ bữa ăn hôm nay”

Cố Sanh sửng sốt, dùng khăn ta y lau miệng, nghi hoặc nói: “Điện hạ sao lại nói vậy?”

Giang Hàm mím môi cười, một đôi mắt phượng trong suốt không gợn sóng nhìn nàng, chế nhạo nói: “Ngươi vì lần Kinh Giám Hội này sợ là ăn không ít vị đắng đi? Nhìn khuôn mặt nhỏ của ngươi, cũng đói đến gầy một vòng.”

Cố Sanh trong lòng khẽ động, thẹn thùng cúi đầu trả lời: “Điện hạ chê cười, các cô cô trang điểm sớm đã nói cho ta biết, dáng người gầy một chút, mặc nhuyễn váy mới thể hiện được tư thái, Sanh Nhi quả nhiên là có hơn ba tháng không được ăn ngon.”

“Khiến ngươi chịu khổ rồi.” Giang Hàm nhìn nàng, đè thấp tiếng nói, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Sau này đừng dày vò bản thân như vậy nữa, bản vương ngược lại cảm thấy ngươi nở nang một chút mới xinh đẹp.”

Cố Sanh đỏ mặt, khẽ gật đầu, lại cầm đũa lên nhưng không phóng khoáng như trước nữa, bắt đầu từng miếng nhỏ thưởng thức món ăn, lúc nào cũng không quên duy trì dáng vẻ đoan trang.

Cửu Điện Hạ ngồi đối diện nhất thời bận tối mày tối mặt — hai bên ngồi các quân quý, phía sau còn có hai người, một mảnh nói cười tranh nhau gắp thức ăn.

Trái lại là quân quý tiểu ca kia, cách Cửu Điện Hạ một người, vẫn quy củ yên tĩnh dùng bữa, tựa hồ cũng không có ý cùng người bên ngoài tranh nhau lấy lòng hoàng tước.

Như vậy hiện ra một tia bất đồng cùng các quân quý đang tranh nhau nịnh bợ Cửu Điện Hạ, trái lại có một phen khí khái, khiến hai vị hoàng tử âm thầm ghé mắt cảm thán, trái lại Cửu Điện Hạ tựa hồ không quá quan tâm, hoàn toàn không quan tâm động tĩnh của hắn.

Nhìn một bàn giai nhân quay chung quanh Cửu Điện Hạ, trêи mặt thất hoàng tử có chút không nhịn được, ngũ hoàng tử liền ở một bên trêu ghẹo: “Nên mời cả hai mươi ba vị giai nhân đến hưởng yến, nhất định sẽ có vài vị nguyện ý bồi huynh đệ ta, nếu sớm biết thế, mời năm vị còn chưa đủ?”

Thất hoàng tử nghe vậy nhịn không được cười một tiếng, tự giễu lắc đầu, ngẩng đầu nhìn nha hoàn hầu hạ bên cạnh, vui đùa nói: “Nếu không thì để các nàng ngồi xuống, cũng giúp chúng ta có chút mặt mũi.”

Cố Sanh cũng bị nhị vị hoàng tử chọc đến che miệng cười, trong đầu rõ ràng nghĩ: Dù sao những quân quý này cũng không phải tú nữ, mặc dù là hoàng tước cũng không thể cưỡng cầu, chỉ có thể mặc cho chính bọn nó lựa chọn người muốn nịnh bợ.

Trong hoàng thành này, ngoại trừ Kỳ Hữu Đế, các quân quý muốn leo lên nhất chính là Cửu Điện Hạ rồi.

Chuyện này cũng không kỳ quái, bởi vì lựa chọn đại hoàng tử hoặc nhị hoàng nữ, sẽ liên quan đến phe phái, sẽ có một ngày phải định thắng bại, một khi chọn sai thuyền, mạng nhỏ cũng phải bị liên lụy.

Hai vị hoàng tước khác phẩm cấp lại thua siêu phẩm, sau này bất luận là bổng lộc điền trang hay là phía dưới hiếu kính, đều không thể so với siêu phẩm.

Mà leo lên Cửu Điện Hạ lại vạn vô nhất thất, có điều luật lão tổ tông đặt ra bảo hộ, lại có phần thiên uy thực lực độc hữu của siêu phẩm.

Vừa vặn vị tiểu siêu phẩm này còn là hỗn huyết, bằng vào dung mạo tuyệt sắc, là có thể mê đảo chúng quân quý, cũng khó trách kiếp trước nhiều thủ khôi của Kinh Giám Hội, đều vội vàng người sau tiếp người trước “bị lãng phí”.

Bởi vì quân quý tiểu ca cùng thất hoàng tử ngồi cạnh nhau, thất hoàng tử mặc dù không có hứng thú nhưng xem sắc mặt tiểu ca kia có chút cô đơn, ngược lại cũng nổi lên thương tiếc, liền chủ động tiếp lời: “Món ăn này có hợp khẩu vị không?”

Tiểu ca kia gật đầu thi lễ, nói: “Thức ăn tất nhiên là mỹ vị tuyệt luân, thất điện hạ có tâm rồi.”

Thất hoàng tử mỉm cười nói: “Hôm nay bên ngoài Đông Lệ Các, ít nhất cũng có hơn mười cỗ xe ngựa chờ ngươi, khó có được tiểu ca lại nể mặt hoàng tước bọn ta, đáp ứng lời mời, chúng ta dĩ nhiên nên để tâm một ít.”

“Tạ ơn điện hạ nâng đỡ, tiểu sinh không dám nhận, hôm nay có thể cùng….” Tiểu ca nghiêng đầu nhìn về phía Cửu Điện Hạ được quân quý vây quanh, dừng một chút buồn bã nói tiếp: “Có thể cùng chư vị hoàng tước dùng thiện, đã khiến tổ tiên vinh hiển, đâu còn dám phiền điện hạ nhọc lòng?”

Thất hoàng tử nhìn ra ý tứ trong ánh mắt của tiểu ca, liền đặc biệt gọi cửu hoàng nữ: “A Cửu, hôm nay bảng nhãn Kinh Giám Hội của chúng ta đặc biệt vì ngươi mà đến, nhĩ hảo kính rượu cho người ta đi chứ, hắn là trưởng tử của Ôn đại tướng quân, Ôn Tử Ngôn công tử.”

Tiểu ca nhịn không được nhíu mày.

Thất hoàng tử đọc sai tên của hắn, thực sự khiến hắn có chút xấu hổ, lại không tiện mở miệng sửa đúng.

Cũng không ngờ, Cửu Điện Hạ trong lúc bận rộn lại liếc mắt nhìn đến, mở miệng nói: “Ôn Tử Ngôn? Vừa rồi không phải hắn nói hắn tên là Ôn Tử Nghiễn sao?”

“Ôi chao! Xem trí nhớ của ngươi!” Ngũ hoàng tử lập tức hoà giải cho hoàng đệ, thất hoàng tử vội vàng cười xin lỗi.

Ôn Tử Nghiễn lúc này cũng kinh hoàng không ngớt, hắn vốn tưởng rằng Cửu Điện Hạ hôm nay tuyệt sẽ không có bất luận ấn tượng gì đối với hắn, lại không nghĩ rằng vị tiểu hoàng tước này lại nhớ kỹ tên hắn, chắc là âm thầm để tâm đến hắn rồi!

Cố Sanh trùng hợp thấy Ôn Tử Nghiễn cúi đầu vẻ mặt mừng rỡ, trong lòng không khỏi cảm thán: Tiểu ca đừng hiểu lầm nữa, tiểu nhân tra đó là trí nhớ tốt không có cách nào, đối với ngươi không có ý gì đâu…

Ôn Tử Nghiễn trời sinh tính cao ngạo, vốn dĩ là không làm được việc cùng người tranh thủ tình cảm, chỉ dự định sau yến hội này liền chết tâm, đem ngọn lửa sản sinh sau khi xem đoạn kiếm vũ kia bóp tắt cũng được.

Lúc này nhìn thấy Cửu Điện Hạ hữu ý, trong lòng nhất thời ái mộ lại cháy, cũng bất chấp rụt rè thường ngày, thăm dò chủ động đến gần nói: “Tiểu sinh hôm nay có vinh hạnh, chứng kiến Cửu Điện Hạ thiên tư trác tuyệt biểu diễn kiếm vũ, trong lòng rất kính phục! Điện hạ có thể bách nhận chi quân vũ đến thế công như sấm, thế thủ như nước, quả nhiên là trác tuyệt! Mặc dù là phụ thân của tiểu sinh cũng vô pháp đạt đến cảnh giới như vậy!”

Mấy hoàng tước ở bên cạnh nghe ra trọng điểm, Tiểu quân quý này sinh ra trong gia đình tướng lĩnh, tất nhiên là hiểu một ít võ đạo, nhưng dùng phụ thân hắn so sánh với siêu phẩm thực sự có vẻ cũng quá đề cao phụ thân của hắn rồi.

Giang Trầm Nguyệt lại lơ đểnh, ánh mắt đối diện cùng Ôn Tử Nghiễn, vô cùng kinh ngạc nói: “Ngươi hiểu kiếm thuật?”

Trong ấn tượng của Cửu Điện Hạ, quân quý đa số là tự phụ yếu ớt giống như Cố Sanh, xưa nay đối với binh khí võ thuật vô cùng bài xích.

Nghe nói tiểu ca này nhận ra thanh kiếm kia, không khỏi có một chút kinh ngạc.

“Không dám tự xưng hiểu biết trước mặt Cửu Điện Hạ.” Ôn Tử Nghiễn dáng vẻ nhu thuận, không kiêu ngạo không siểm nịnh trả lời: “Nếu có cơ hội, tiểu sinh còn muốn hướng điện hạ luận bàn lĩnh giáo một phen.”

Cửu Điện Hạ sợ đến đôi mắt hoa đào đều trừng lớn, cư nhiên có quân quý muốn luận võ cùng người khác….

Cố Sanh bên kia lúc này cũng kinh ngạc không ngớt, quân quý tập võ xác thực hiếm thấy, đa số đều là luyện vũ luyện cầm, đây vốn cũng thích hợp với quân quý trời sinh mẫn cảm với thanh nhạc vũ đạo.

Nếu là tập võ, cho dù là tiêu hao thời gian gấp mấy lần tước quý, luyện ra quyền phát đều chỉ là khoa chân múa tay, phòng thân còn trắc trở, cần gì phải lãng phí tinh lực đây?

Có thể quân quý sinh ra trong phủ đại tướng quân sẽ không giống người thường đi….

Cố Sanh nhún nhún vai, đang muốn tiếp tục dùng bữa, khóe mắt nhìn thấy đôi mắt đạm kim sắc nào đó tựa hồ đang chăm chú nhìn bản thân, nàng vội vàng ngẩng đầu đón nhận ánh mắt kia, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đang cong lấy khóe môi cười với nàng.

Cố Sanh bĩu môi, nàng dĩ nhiên biết tiểu nhân tra cười cái gì, không phải là ghét bỏ nàng không hiểu kiếm thuật bằng các quân quý khác sao?

Cái này có cái gì mà so sánh? Có năng lực thì tỷ thí tỳ bà, cẩm sắt, đàn tranh với ta a!

Hai người đang dùng ánh mắt “chiến đấu” giữa không trung, Giang Trầm Nguyệt thiển đồng khẽ chuyển.

Nhìn thấy Cố Sanh ngồi giữa nhị hoàng nữ cùng ngũ hoàng tử, ánh mắt Giang Trầm Nguyệt nhất thời nghi hoặc, tựa hồ mới phát hiện thư đồng nhà mình ngồi cách bản thân quá xa, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

“…..” Cố Sanh vội vàng co đầu rụt cổ bại trận.

Ngay sau đó, Cố Sanh cảm giác nộ khí của nhân tra ập đến trước mặt, gần như bao phủ lấy nàng.

Cố Sanh bắt đầu ăn không biết vị, đầu cũng không dám nâng, chỉ nhìn nửa cái móng heo trong chén của mình mà sững sờ.

Giang Hàm ở bên cạnh nghi hoặc nói: “Thế nào không ăn nữa?”

Cố Sanh cười khổ nói: “Ăn không vô nữa, phải tiêu thực.”

“Lúc này mới vừa lên vài món ăn?” Giang Hàm nhíu mày nhìn nàng, quay đầu nhìn một chút món như ý tiên bối quyển mới lên bàn, liền dùng một bộ chén đũa dự bị bên cạnh tự mình gắp một khối đặt tới trước mặt Cố Sanh, ôn nhuyễn nói: “Nếm thử món này đi.”

Cố Sanh thuận theo muốn nâng tay nhận lấy, bỗng cảm thấy sau lưng một trận lạnh lẽo, nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, chỉ thấy Cửu Điện Hạ như cũ thẳng tắp nhìn nàng, sắc mặt dường như cuồng phong kéo đến, lạnh đến muốn kết băng….

Không được…. Không được ….

Trái tim Cố Sanh thẳng nhảy, vội vàng đặt đũa xuống, từ chối: “Thực sự ăn không vô nữa, tạ ơn ý tốt của điện hạ.”

Giang Hàm trừng mắt nhìn, với sức ăn của Cố Sanh từ trước đến này lúc gặp riêng nàng, hôm nay ăn chưa đến một nửa, thế nào lại ăn không vô nữa đây?

Quay đầu lại nhìn món ăn một chút, Giang Hàm chưa từ bỏ ý định, khuyên nhủ: “Món đỗ ti ngũ vị hương cũng là món thường ngày ngươi thích ăn, tư vị thức ăn ở nơi này đặc biệt nhất, nếm thử một chút đi —”

Cửu Điện Hạ ở đối diện ánh mắt lưu chuyển đến trêи người nhị hoàng tỷ, đôi mắt hoa đào chậm rãi thu lại, trong mắt nghi hoặc càng sâu, trong miệng thì thào lẩm bẩm: “Thường ngày?”

Giang Trầm Nguyệt thường ngày ở học đường rất ít gặp hoàng tỷ, cho dù tan khóa thỉnh thoảng xảo ngộ cũng không dẫn Cố Sanh cùng nhau đi tửu lâu, không khỏi nghi hoặc “thường ngày” này là từ đâu mà đến.

Cố Sanh cùng tiểu nhân tra sớm chiều ở chung, phần thần giao cách cảm này cũng đã luyện ra, lúc này dường như đã cảm thụ được cuồng phong bão táp phía sau sự trầm mặc ở đối diện, vội vàng từ chối: “Sanh Nhi lúc này thật là có chút no rồi, chờ lát nữa lại ăn…”

“No rồi?” Giang Hàm cười như không cười nhìn nàng, chế nhạo nói: “Bản vương trái lại…..”

“Nhị tỷ.”

Một tiếng lãnh đạm bỗng nhiên từ đối diện truyền đến.

Giang Hàm bỗng nhiên bị cắt đứt, ngẩng đầu, chỉ thấy Giang Trầm Nguyệt đối diện nhìn chăm chú vào bản thân, mặt không biểu tình mở miệng nói: “Nàng đã nói, ăn không vô.”