Các khu vực trong giáo trường người đến người đi, chen chúc xô đẩy, trong lỗ tai Cố Sanh giống như bị nhét một cục bông, nhất tâm thầm nghĩ thoát khỏi nơi này, đi ra ngoài thông khí.
Vì sao?
Cho dù là một người xa lạ, cũng có thể làm Cửu Điện Hạ thương tiếc, mà nàng làm thư đồng của nàng ấy năm năm, hôm nay lại bị coi như hạ nhân mà dối đãi!
Cảm giác đau đớn trêи lưng bàn tay không ngừng khiến ngực Cố Sanh chua xót.
Là nàng đối với Cửu Điện Hạ ôm quá nhiều hy vọng rồi sao?
Nhưng tròn năm năm, nha đầu kia đối với nàng đặc biệt bao dung cùng thuận theo, rõ ràng cũng không là giả, thế nào hôm nay nhất thời liền biến hóa?
Cố Sanh buông xuống ánh mắt thở dài một tiếng, lúc ngang qua bãi săn, một cổ mùi mồ hôi khiến nàng nhíu mày, lấy lại tinh thần mới phát hiện đoàn người xung quanh đều đang chen lấn xô đây cùng một chỗ, tiếng ầm ĩ quát lớn không dứt bên tai.
Rất nhanh, Cố Sanh liền phát hiện tình thế không đúng — cách đó không xa, nơi hai sân tập tương tiếp, tám mười tước quý đang vãn tay áo,nắm kéo kêu la, tựa hồ xảy ra xung đột.
Cố Sanh xưa nay không thích chỗ huấn luyện quyền thuật, cũng là bởi vì loại cố ý vô tình phát sinh xung đột rồi ẩu đả này, cách mấy ngày lại có một lần, thực sự khiến người ta phiền lòng.
Nhưng mà, các tước quý đối với chuyện như vậy xưa nay không cho là sỉ nhục ngược lại xem là quang vinh.
Những người này, tựa hồ trời sinh thích dùng phương thức ấu trĩ như vậy phô trương sức mạnh của mình, nhằm chiếm được quan tâm của người bên ngoài.
Chỉ cần không gây án mạng, ngay cả trong cung đều rất hứng thú với những trận so đấu này, còn có thể âm thầm ghi lại chiến tích của các tước quý, thúc đẩy những cuộc đấu đá nàng càng lúc càng nhiều.
Cố Sanh cúi đầu nhanh hơn bước chân, muốn lập tức thoát khỏi đám người, cũng không ngờ mới vừa đi được vài bước, đã thấy người trước mặt bỗng nhiên xoay người, điên cuồng hướng nàng mày xông đến!
Cố Sanh ngây ngốc giây lát, phát hiện sau đám người lại có một người hùng hổ dũng mãnh vào sàn vật.
Tám phần là “viện binh” cuả đối phương đến.
Cố Sanh thực sự đối với những hài tử chưa đến mười tuổi này không lời nào để nói, nhìn thấy đoàn người xông đến chỗ nàng, nàng chỉ đành xoay người chạy trở lại đường cũ, trở lại giáo trường…
Hôm nay thật đúng là vạn sự không thuận!
Giáo trường quả nhiên không phải chỗ quân quý nên đến, quyền cước không có mắt, nàng cũng không muốn bị ngộ thương, tốt nhất vẫn là trở lại bám lấy tiểu nhân tra sẽ an toàn hơn…
Ngay lúc Cố Sanh đến chỗ cách bãi săn không xa, bên cạnh đã có hơn mười người đuổi theo bước chân của nàng, đều là người đang hướng về phía phòng quản sự, muốn tìm các giáo đầu bình định “phản loạn”.
Cố Sanh bị người chen lấn thân bất do kỷ, bị xô đẩy đi đến phòng quản sự, mắt mở trừng trừng nhìn bản thân cách giáo trường càng ngày càng xa, trong lúc hoảng loạn nàng hướng phía giáo trường hét to một tiếng: “Điện hạ!”
Tiếng hô lại bị tiếng tê rống ầm ĩ xung quanh vùi lấp, bắn không ra một tia nước bọt.
Ngay lúc Cố Sanh nhận mệnh dự định theo đoàn người đi phòng quản sự, nàng đã bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi mà rơi xuống vị trí ba người cuối cùng, xung quanh thoáng chốc bình ổn một chút.
Nàng mới vừa thở dài một hơi, liền lại cảm giác cánh tay của mình bỗng nhiên căng thẳng, giống như bị một đôi bàn tay to gắt gao nắm lấy!
Cố Sanh giật mình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam hài cao ta màu da ngăm đen, đứng bên cạnh nàng, thái độ hung dữ quát lớn: “Còn muốn chạy đi đâu!”
Cố Sanh vội vàng xua tay hô: “Tiểu ca, ngươi nhận sai người, ta không phải….”
* * * * *
Trong giáo trường, Cửu Điện Hạ nhìn thấy tiểu cô nương trong lòng càng khóc càng lợi hại, sau gáy đã chạy một lớp mồ hôi, vừa muốn mở miệng bảo dừng, chợt nghe bên ngoài truyền đến một trận gầm rú.
Lại đánh nhau?
Cửu Điện Hạ âm thầm vui vẻ, vẻ mặt hưng phấn nhìn ra ngoài giáo trường, lại quen tính hướng phía sau — nơi từ trước Cố Sanh thường đứng vẫy tay hô: “A Sanh, mau đến xem!”
Cửu Điện Hạ đẩy tiểu cô nương trong lòng ra, xoay người đi đến mí ngoài giáo trường, sau khi nhận rõ lệnh bài bên hông đám người kia, liền chỉ tay vào đoàn người hưng phấn cười nói: “Nhìn xem! Là người của Lâm Văn Uyển đánh nhau! Ha ha!”
Tiểu cô nương kia bị tình cảnh trước mắt cả kinh đến ngừng khóc, chỉ là sợ hãi rụt rè túm ống tay áo của Cửu Điện Hạ.
Giang Trầm Nguyệt ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, trêи khuôn mặt trẻ con lộ ra một tia hứng thú đối với việc đánh nhau, hưng phấn nhìn một hồi, lần thứ hai quay đầu lại hô: “A Sanh, mau nhìn a!”
Lần này, Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên phát hiện —
Cố Sanh cũng không như thường này, vẻ mặt thảnh thơi đứng ở vị trí trước nay vẫn đứng.
Phía sau chỉ có một đám tiểu tước quý đến xem náo nhiệt, làm sao đều tìm không ra thân ảnh quen thuộc kia.
Giờ khắc này, đôi mắt hoa đào đạm kim sắc bỗng nhiên mở to, cuối cùng lộ ra một tia sợ hãi.
Ngây người giây lát, ánh mắt Giang Trầm Nguyệt vừa chuyển, nhấc chân đi đến chỗ nghỉ chân —
Chính là nơi này.
A Sanh lười biếng,, không ở sau người nhất định đã đang uống trà ở chỗ nghỉ chân.
Tiểu cô nương kia nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt bỗng nhiên chạy đi, vội vàng đuổi theo.
“A Sanh!”
Hai hàng lông mày của Cửu Điện Hạ nhíu chặt, vừa chạy vừa oán giận nói: “Ta khát nước rồi!”
Nhưng mà, trong đám người thưa thớt đang nghỉ ngơi, lúc này chỉ có năm ba người, nhìn một cái liền có thể thấy hết. Nhưng không có Cố Sanh.
“A Sanh?” Giang Trầm Nguyệt trương miệng, vô cùng kinh ngạc qua lại tìm kiếm.
“A Sanh?”
Phía sau, tiểu cô nương kia từ lâu đã ném cung tiễn, hấp khí rồi lại tiếp tục đuổi theo, chồm tới ôm lấy cánh tay Cửu Điện Hạ, thở hồng hộc nói: “Điện hạ! Ngươi thế nào đột nhiên chạy đến nơi đây?”
Ánh mắt Giang Trầm Nguyệt còn đang không ngừng tìm kiếm, dường như xem tiểu cô nương kia là không khí, ngây người giây lát bỗng nhiên nhíu mày, đẩy tiểu cô nương kia ra, chạy ra bên ngoài giáo trường.
Tiểu cô nương kia bị tiểu hoàng tước đẩy thật xa, ngã chỏng vó, đem tọa ỷ phía sau đều đẩy nghiêng ngã, lập tức đau đến nước mắt chảy ra.
Nàng nhe răng nhếch miệng đỡ lấy thắt lưng, còn muốn đứng lên đuổi theo nhưng làm thế nào cũng không dậy nổi, chỉ có thể nhìn thân ảnh của Cửu Điện Hạ nhanh chóng biến mất trước mắt.
* * * * * * * *
“Ta là một quân quý! Ngươi nhận sai người!” Cố Sanh giãy dụa cánh tay, còn đang nỗ lực cùng người đó giải thích nhưng nàng đã gọi đế khàn giọng, làm sao đều không thể lấn át được tiếng ầm ĩ xung quanh.
Nam hài kia ước chừng mười lăm mười sau tuổi, khí lực lớn đến kinh người, trong miệng hùng hùng hổ hổ đem nàng kéo vào trong đám người.
Mồ hôi của Cố Sanh đã thấm ướt cả áo , sứt đầu mẻ trán, lúc này lại bị túm kéo như vậy, từng bước đến gần đám tước quý “quỷ mắt đỏ”.
Xung quanh còn có người không ngừng xô đẩy, thỉnh thoảng đụng nàng chao đảo.
Ngay lúc thể lực của nàng tiêu hao đến sắp ngất đi, “uy” một thanh âm vang lên, tiếng gió cuốn theo nắm đắm, đột nhiên xẹt qua bên tai nàng!
Chỉ nghe “bốp” một tiếng, Cố Sanh cảm giác bàn tay túm lấy cánh tay nàng bỗng buông lỏng.
Vừa quay đầu nhìn, nam hài đã bị người ta một quyền nện trêи mũi, đầu ngưỡng ra sau, thẳng tắp té ngã trêи mặt đất!
Trước mắt, trong miệng mũi nam hài vẩy ra huyết hoa, thân ảnh kia khiến nàng yên tâm đang vẻ mặt cấp thiết đứng ở trước mắt nàng.
“Điện hạ!” Cố Sanh dường như muốn nắm lấy rơm rạ cứu mạng, khẩn cấp vươn tay.
Giang Trầm Nguyệt cũng không đạm nhiên giống như trong trí nhớ của nàng.
Cửu Điện Hạ lúc này đã đầy mặt kinh hoàng, nắm lấy tay Cố Sanh, chạy ra khỏi đám người.
Xung quanh một mảnh hỗn loạn, còn có người không ngừng xô đẩy xông tới, nhưng lúc sắp xông đến chỗ Cố Sanh đều bị Cửu Điện Hạ vun quyền đánh ngã hoặc là một cước đá văng, rất khó nói trong lúc đó có ngộ thương người quen hay không.
Cố Sanh lúc này hai chân như đeo chì, thở dốc một chút, trong cổ họng khô nóng cộng thêm đau rát, một cổ tinh ngọt không ngừng dâng lên, đi chưa được mấy bước trước mắt đã như ánh đèn sắp tắt, dần dần mờ tối, cả người đau đớn cũng dần dần biến mất, cho đến thân thể hoàn toàn mất đi tri giác …..
Chẳng biết qua bao lâu, Cố Sanh mở mắt ra, xung quanh chậm rãi trở nên rõ ràng.
Nàng tựa hồ đang nằm ở nhã gian trong trà lâu của Quốc Tử Giám, bên cạnh ngồi một lão nhân râu bạc trắng mặt đầy nến nhăn, nhìn qua giống như là y quan từ trong cung đến, lúc này đang mặt không biểu tình từ trêи đầu nàng nhổ xuống một cây ngân châm.
“Nàng tỉnh?”
Nghe giọng nói của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh lập tức thanh tỉnh một ít, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, gọi: “Điện hạ?”
Giang Trầm Nguyệt tiến lên một bước, cúi đầu nhìn nữ hài sắc mặt trắng bệch trêи giường, trong đôi thiển đồng hình như có sợ hãi lại có áy náy, vẻ mặt phức tạp.
Cố Sanh vươn tay, cực lực mỉm cười nói: “Đừng sợ, điện hạ, vi thần không có việc gì.”
Y quan kia vội vàng đứng dậy, ôm quyền cúi người nói với Cửu Điện Hạ: “Hồi bẩm điện hạ, tiểu cô nương này chỉ là mệt nhọc quá độ, lại bị một chút kinh hách, cũng không đáng ngại, điều dưỡng mấy ngày sẽ khỏi hẳn.”
Cửu Điện Hạ gật đầu một cái, nhóm người rời khỏi nhã gian, nhưng nàng vẫn như trước chỉ ngây ngốc đứng ở tại chỗ, nhìn phương hướng rèm cửa.
Cố Sanh hiểu rõ tiểu nha đầu này, mỗi lần phạm sai lầm đều giả làm tượng gỗ như vậy, không dám nhìn người, lớn như vậy rồi vẫn không thay đổi.
“Điện hạ….” Cố Sanh ôn nhu gọi: “Ngài có đói bụng không?”
Vừa dứt lời, chỉ thấy lỗ tai Giang Trầm Nguyệt thoáng run rẩy, lập tức cúi đầu ủ rũ chậm rãi đến cạnh giường của Cố Sanh, yên tĩnh ngồi vào bên giường, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Cố Sanh.
“Ngươi thế nào lại chạy loạn đây?” Cửu Điện Hạ cúi đầu xoắn ngón tay, phồng má lẩm bẩm nói: “Ta tìm không thấy ngươi.”
Cố Sanh không khỏi kéo khóe miệng mỉm cười, dường như lại trở về trước kia, lại thấy tiểu mập mạp đáng thương cúi đầu ʍút̼ ngón tay ngày trước.
“Vi thần muốn đi ra ngoài hít thở không khí.” Cố Sanh nhàn nhạt mỉm cười.
Cửu Điện Hạ ánh mắt lưu chuyển, lại đảo qua lưng bàn tay ứ xanh chưa tan của nàng, như trước chột dạ đến không dám ngẩng đầu.
Cố Sanh thu tay vào dưới tay áo, nhẹ giọng nói: “Không đau, điện hạ đừng lo lắng.”
Cửu Điện Hạ nâng tay nắm lỗ tai, hàm hồ nói lắp: “Có thể là…. cao điểm đập vào….”
Cố Sanh cười khúc khích, đây là muốn đem sai lầm đổ cho cao điểm?
Lời “xin lỗi” không được tự nhiên như vậy, Cố Sanh nghe cũng cảm thấy trong lòng ấm áp nhưng nàng vẫn bĩu môi nói: “Điện hạ, cao điểm thế nào sẽ đập vào tay vi thần đây?”
Cửu Điện Hạ bắt đầu nói già nói non…. Kiên quyết trốn tránh đề tài này.
Cố Sanh mím môi, nghiêm trang nói: “Điện hạ năm nay đã chín tuổi rồi, năm ngoái ngài còn đáp ứng vi thần, phải làm một người có trách nhiệm, nếu không tất cả mọi người sẽ cho rằng ngài là tiểu hài tử.”
Cửu Điện Hạ nhíu mày bới lông tìm vết nhìn nàng một lúc, không thừa nhận nói: “Ta đã trưởng thành!”
“Phải nha!” Cố Sanh mỉm cười nói: “Điện hạ là người trưởng thành, sau này còn có thể cưỡi đại mã chu du trêи đường phố, có phải không?”
Cửu Điện Hạ gật đầu.
Cố Sanh cong khóe miệng, ôn nhu nói: “Vậy, có phải điện hạ nên dám làm dám chịu không nha?”