Trọng Sinh Chi Đế Quốc Sủng Phi

Chương 24




Giọng nói thanh lãnh non nớt của Cố Sanh, êm tai tựa như kim ngọc, cũng giống như đao thuẫn, dùng thủ làm công.

Chặn đường cầu tình của Cố lão gia, lại biểu lộ xử trí theo lẽ công bằng, tuyệt không có ý thiên vị, nghẹn đến Cố lão gia lăng lăng trừng mắt nhìn nàng, nói không nên lời.

Nhan Thị vốn dĩ bị lời của Cố Huyền Thanh tức giận đến trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa chửi ầm lên trước mặt nữ nhi, lại gặp Cố Sanh trách móc như vậy.

Không ngờ vài câu của nữ nhi lại năng tựa ngàn cân, không một câu nào không đâm vào tâm người nghe, chữ chữ như đao, đâm vào tử huyệt của đối phương, Nhan Thị nghe được toàn thân thư sướиɠ, so với nàng mắng ra còn đáng hưởng thụ hơn.

Nhan Thị cong khóe mắt, đầu Cố Sanh, khôi phục tư thái ưu nhã đạm nhiên. liếc mắt quan sát Cố lão gia, cười nói: “Nói không sai, việc này nghĩ đến cũng không liên quan đến Nhiêu tả nhi, dù sao chắc không có nhà ai có thể nuôi ra hài tử ác độc như vậy? Chỉ sợ cũng là ta suy nghĩ nhiều. Cứ như vậy đi, lão gia cũng nên trở về đi, Sanh Nhi hôm qua kinh hách, ta phải sớm đi dùng bửa, hảo hảo nghỉ ngơi.”

Cố lão gia bị chặn lời như vậy, xấu hổ đứng ở tại chỗ lẩm bẩm vài câu, cuối cùng vẫn nghiêm mặt nói: “Ta biết Sanh Nhi của ta lần này chịu ủy khuất, suýt nữa gặp chuyện, nhưng việc này xác thực liên quan không nhiều với Nhiêu Nhi! Giữa tiểu hài tử nháo một chút mâu thuẫn, cũng là chuyện thường tình, hỏng ở chỗ nàng không nên oán giận đối với người khác, nhưng vẫn không thể đem sai lầm do người khác nhất thời xung động đều để lên đầu một trĩ đồng mười tuổi đi?”

“Phụ thân là có ý gì?” Cố Sanh nghiêng đầu nhìn Cố Huyền Thanh, vẻ mặt mờ mịt nói: “Ta không phải nói rồi sao, không trách nhị tỷ, ta chờ quan phủ định đoạt.”

Nhan Thị nghe vậy hé miệng cười, mắt hạnh khẽ liếc, hùng hổ trừng Cố Huyền Thanh.

Cố Huyền Thanh bị buộc đến không còn lời nào để nói, chỉ đành ngả bài: “Là bởi vì quan phủ truy cứu đến trêи đầu Nhiêu Nhi! Ta mới đến tìm mẹ con các ngươi! Dù sao việc này đã điều tra rõ, người thụ hại chỉ có Sanh Nhi của chúng ta, hoàn toàn không liên quan đến Cửu Điện Hạ, cho nên sự tình cũng có thể lớn có thể nhỏ….”

Hắn cấp thiết vài bước đi đến trước mặt Nhan Thị, lấy lòng nắm tay Nhan Thị, lại bị Nhan Thị xoay thân tránh được, Cố Huyền Thanh chỉ đành ai một tiếng cầu xin: “Ngươi là nhìn Nhiêu Nhi lớn lên, nàng trời sinh tính tình lỗ mãng một chút, nhưng dù sao cũng là một hài tử, ngươi không thể ngồi yên nhìn nàng chịu tra tấn gặp tai ương lao ngục đi!”

Nhan Thị cười lạnh một tiếng, trả lời: “Lão gia, tục ngữ nói thiện ác tất có báo ứng, Nhiêu Nhi của ngươi tuyệt không chỉ là tính tình lỗ mãng một chút mà thôi, ngươi bảo vệ được một lúc, không bảo vệ được cả đời. Hôm nay khiến nàng chịu giáo huấn, đối với nàng chỉ có lợi không có hại, tránh cho nàng càng lúc càng vô pháp vô thiên, tương lai còn phải vào trong cung, với tính tình này của nàng, một khi sẩy chân thì nhất định sẽ chết!”

Cố lão gia nghe được gương mặt co quắp, nhưng cũng không dám phát tác, chỉ đè thấp tiếng nói đáp lại : “Lời này nói cũng hơi quá rồi đi?”

Nhan Thị hít sâu một hơi, lạnh nhạt nói: “Đó chính là mỗi người một ý, lời này ta vẫn giữ, sau này ta chờ xem.”

Cố Sanh nhìn Cố Huyền Thanh nhiều một cái đều cảm thấy buồn nôn, cố ý ngáp một cái nói: “Nương, Sanh Nhi mệt mỏi.”

Nhan Thị ôm lấy nữ nhi, cho Cố lão gia một ánh mắt “xin cứ tự tiện”, liền đi vào nội phòng.

“Nhập Họa!” Cố Huyền Thanh hai bước cùng tiến lên đây, vội vàng hô: “Ngươi thật sự vô tình như vậy sao? Hôm nay nếu như Sanh Nhi vì trêu cợt Nhiêu Nhi mà phải gặp quan, Cố Huyền Thanh ta tất nhiên cũng sẽ gắng sức cầu được mẹ con Trầm thị tha thứ, đều là người một nhà, tội gì phải nháo đến trong nha môn! Ngươi không sự tổn hại danh dự của Sanh Nhi sao?”

Nhan Thị nghe vậy dừng chân, mi tâm nhíu chặt, xoay người nói: “Lão gia, ngươi ở chỗ này dây dưa mẹ con chúng ta thì có tác dụng gì? Án cũng không phải Sanh Nhi thẩm, lẽ nào nàng nói một câu không truy cứu nữa thì quan lão gia sẽ không truy cứu? Vậy còn có vương pháp gì đáng nói sao?”

Nhan Thị buông Cố Sanh, không đợi Cố Huyền Thanh trả lời, lạnh lùng nói: “Huống hồ, đút lót trêи dưới, bảo lãnh người ra ngoài đây là sở trường của lão gia, có cái gì phải cầu xin ta đây?”

Cố Huyền Thanh nghe ra thái độ của Nhan Thị hòa hoãn, vội vàng giải thích: “Nếu như việc này vi phu có thể tự mình dàn xếp, thì đâu cần đến quấy nhiễu thanh tịnh của ngươi! Then chốt là vụ án này do hình bộ thẩm án, lúc phát sinh lại dính dán đến Cửu Điện Hạ, phạm nhân đều trực tiếp bị áp giải vào Bắc Trấn Ti, thẩm án đều là khâm sai! Nửa điểm chỗ trống đều chui không lọt! Nếu không liên quan đến hoàng thất, thì cho dù là mấy công tước cũng không ai dám bắt!”

Nhan Thị nhíu mày nói: “Vậy ngươi tìm ta có tác dụng gì?”

Cố Huyền Thanh lúc này gấp đến độ hai hàng nước mắt sắp chảy ra, vành mắt đỏ bừng nhìn Cố Sanh, cầu xin: “Ta chính là muốn cho khuê nữ cầu tình Cửu Điện Hạ, đem án này dời khỏi hình bộ, xem như án dân sự bình thường mà xử trí là được rồi!”

Cố Sanh không kiên nhẫn nhìn về phía Cố Huyền Thanh, bình tĩnh nói: “Phụ thân, ngài chưa thấy qua Cửu Điện Hạ đi? Nàng mới ba tuổi, hiện nay chỉ biết gọi nương, ăn cao điểm, muốn cho ta sai sử nàng nói ra những lời như vậy, ngài thật đúng là không chê chuyện này lớn, nếu như bị giáng tội xúi giục hoàng nữ tuổi nhỏ, toàn bộ Tử Tước Phủ chúng ta sợ là đều phải bị tận diệt.”

Lời này khiến Cố Huyền Thanh cả người chấn động, như bị sét đánh, một lát sau mới lấy lại tinh thần, ngây ngẩn nhìn Cố Sanh nói: “Nghiêm trọng như vậy sao?”

“Người nói xem?” Cố Sanh như trước cười híp mắt.

Cố lão gia thất hồn lạc phách lảo đảo một bước, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Đáng thương con ta….. đáng thương cho con ta….”

Cố Sanh thở ra một hơi, khuyên bảo: “Phụ thân, đừng khổ sở nữa, chuyện này nhiều lắm chính là kinh sợ Cửu Điện Hạ, ăn vài tháng cơm trong lao xem như khiển trách rồi cũng sẽ được thả ra, huống hồ trong đại lao của Bắc Trấn Ti đều là giam một số tội phạm quan trọng của triều đình, nhị tỷ vào trong đó cũng đã rất có mặt mũi rồi….”

Cũng may Cố Huyền Thanh lúc này đã mất hết can đảm, không nghe Cố Sanh đang nói gì, nếu không thì bị nàng bổ một đao như thế này sợ là sẽ tức giận đến ngất đi.

Cố Huyền Thanh đần độn bước ra cửa chính bắc phòng, ngay cả một câu từ biệt cũng không có tâm tình để nói, rời đi như du hồn.

Chờ người vừa đi, vẻ vui mừng trêи mặt Nhan Thị đã không giấu được nữa, vội vàng gọi nha đầu dâng thiện, bảo chuẩn bị vài món Cố Sanh thích ăn, sau đó xoa đầu Cố Sanh, còn kém ngay mặt khen nữ nhi làm tốt lắm.

Một phòng nha đầu, ma ma đều vui mừng như tiết nguyên tiêu, nhìn Trầm thị hôm nay tự tìm ác quả, thực sự đại kɧօáϊ nhân tâm.

Trong lòng Cố Sanh tự tin mười phần trước nay chưa có, trong lòng nghĩ đây chỉ mới là khởi đầu, đau khổ kiếp trước mẹ con nàng phải chịu, nàng muốn mẹ con Trầm thị trả lại gấp bội!

Không bao lâu, Thạch Lựu mang theo một đám tiểu nha đầu, dẫn theo vài thực hạp, bắt đầu bày lên bàn.

Nhan Thị ở một bên nhìn, nhịn không được trừng lớn đôi mắt: “Vi cá, còn có gạch cua là của thiện phòng?”

Thạch Lựu che miệng cười nói: “Là lão gia đặc biệt chuẩn bị, người của thiện phòng chuẩn bị một bàn còn lớn hơn so với bên tây sương!” Nàng vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Cố Sanh, nói tiếp: “Sanh tả nhi hôm nay là thư đồng của Cửu Điện Hạ, còn có ai còn dám nhìn thấp chính phòng chúng ta!”

Lưu ma ma ở bên cạnh vui đến nở hoa, kϊƈɦ động đến ngón tay dựng thẳng lên trêи, ám chỉ cửu ngũ chí tôn Kỳ Hữu Đế hiện nay, nói tiếp: “Năm đó Đổng hậu không phải là ở Quốc Tử Giám làm bạn đọc cho nên mới vào mắt của thánh thượng sao, cứng rắn đem thân phận của nàng nâng kinh giám đệ nhất mỹ nhân, cưới nàng nhập cung! Theo nô tỳ thấy, long loại Đại Hạ chúng ta tất nhiên cũng sẽ theo nếp của thánh thượng, rất luyến cựu* si tình đây!” (lưu luyến cái cũ)

Lời này vừa ra, toàn bộ nhà chính lập tức nổ tung, mọi người đều cảm thấy Cố Sanh được Cửu Điện Hạ nạp làm thϊế͙p͙, là chuyện chắc chắn rồi.

Ngay cả Nhan Thị đều mừng rỡ không có đánh nhiệt tình của mọi người.

Chỉ có Cố Sanh mệt mỏi bĩu môi, thầm nghĩ: “Đại khái cũng chỉ có Giang Hàm được di truyền phẩm chất si tình, về phần Cửu Điện Hạ…..cũng may nàng ấy trí nhớ tốt, bằng không sợ rằng ngay cả bản thân có bao nhiêu thϊế͙p͙ thất cũng không nhất định có thể nhớ rõ, trêи đường tùy tiện gặp được một mỹ nhân, câu dẫn về nhà, nói không chừng sẽ phát hiện là đã sớm bị nàng ấy tiêu ký! Nhân tra!”

Thạch Lựu ở bên cạnh còn chìm trong tưởng tượng tốt đẹp, si ngốc nói: “Tiểu thư của chúng ta ngày thường nổi bật như vậy, nói không chừng thời gian tới cũng sẽ được Cửu Điện Hạ cưới làm chính thất, đến lúc đó thì chính là Cửu Vương phi rồi!”

Mấy nha đầu ở bên cạnh kϊƈɦ động đến sắp bay lên trời, vẻ mặt khát cầu nhìn Cố Sanh, chỉ cầu đến lúc đó được nàng mang vào trong vương phủ hầu hạ, trong đó có người nói: “Cửu Điện Hạ là siêu phẩm hoàng tước, sau này nhất định có thể làm thân vương, tiểu thư của chúng ta chính là thân vương vương phi rồi!”

Lời này vừa ra, một đám nha đầu kϊƈɦ động đến đôi mắt đều sáng, các nàng phải đổi thành đại a đầu của phủ thân vương rồi!

Chỉ có Cố Sanh nhịn không được liếc trắng mắt, thầm nghĩ: “Các ngươi cũng quá coi thường Cửu Điện Hạ rồi, phong làm một thân vương đã nghĩ có lệ người ta rồi sao? không có cửa đâu, người ta không phải long ỷ thì không ngồi đâu! Người ta gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, một lần đem Thiên hộ lưỡng phủ, trung quân đô đốc của Giang Hàm đều giết sạch, sợ đến đại hoàng tử chỉ trong một đêm chắp tay dâng binh phù…..”

Nhớ đến ân oán kiếp trước, trong lòng Cố Sanh âm thầm nguyền rủa tiểu nhân tra, trong tay tiếp nhận một chén canh vi cá Nhan Thị đưa đến, tức giận yên lặng ăn cơm.

Nha đầu ở bên cạnh còn đang hưng phấn, kϊƈɦ động mở miệng hỏi: “Tiểu thư, lúc đó ngài bị người ám toán, là Cửu Điện Hạ lập tức chạy tới, xuất thủ cứu giúp?”

Cố Sanh: “…..”

Nhớ đến tiểu nhân tra tay cầm cao điểm, vây xem nàng bị người ta khi dễ, Cố Sanh thực sự là trong lòng đầy lệ.

Không nên nói Cửu Điện Hạ là vì cứu nàng, mà không phải vì bảo trụ cao điểm mới bão nổi , như vậy cũng quá lừa mình dối người….

“Chuyện đó còn phải nói sao!” May mà Thạch Lựu đúng lúc giải vây cho nàng, thay nàng nói khoác: “Thân là hoàng tước, sao có thể dễ dàng tha thứ chuyện một quân quân nhu nhược giữa thanh thiên bạch nhật bị người bắt nạt!”

Ăn xong bữa cơm, Cửu Điện Hạ được được mấy nha đầu thần thoại hóa trở thành cái thế anh hùng một thân chính khí.

Cố Sanh vô cùng lo lắng, vạn nhất ngày nào đó Cửu Điện Hạ nhấc chân béo bước ngang qua tử tước phủ, đàn nha đầu này thấy tiểu nhân tra kia dáng vẻ ngốc nghếch ngậm ngón tay, có thể sụp đổ giấc mộng đến không gượng dậy nổi hay không……

Trầm thị ôm Cố Nhiêu, ngồi trong tây sương không khí trầm lặng, hạ nhân xung quanh tất cả đều cúi đầu nhìn đầu ngón chân, trong chính gian yên lặng đến ngay cả tiếng hít thở đều có thể nghe rõ.

Bất quá mới một chung thời gian, Cố lão gia liền đẩy cửa vào phòng, Trầm thị thân thể căng thẳng, trông mong nhìn về phía Cố Huyền Thanh, thấy hắn khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, liền đoán được kết quả, thân thể mới vừa nhấc lên lại tê liệt ngồi xuống, mất hết hy vọng.

“Phụ thân!”

Cố Nhiêu tất nhiên là không có bản lĩnh xem sắc mặt, liền nhảy xuống đất, thẳng tắp nhào vào trong lòng Cố Huyền Thanh.

Cố Huyền Thanh cúi đầu nhìn Cố Nhiêu, trong lòng đau nhức, ngay cả khí lực ôm lấy nữ nhi cũng không có, vài bước đi đến bàn trà bên cạnh ngồi xuống, một tay đỡ đầu, nhắm mắt lại nói: “Nhiêu Nhi, lúc này ngươi sợ là phải nếm chút khổ sở rồi, phụ thân cứu không được ngươi…..”

Đôi mắt Cố Nhiêu tĩnh mịch, kéo lấy ống tay áo Cố Huyền Thanh, nức nở nói: “Phụ thân! Ngài cũng biết, việc này không liên quan đến nữ nhi, Trời mới biết đám huynh đệ kia lại hạ thủ với tam muội, tam muội thật sự tuyệt tình như vậy sao, muốn xem ta chịu tội mới thoải mái sao!”

“Phụ thân biết… Biết….” Cố Huyền Thanh không thể tránh được chỉ đành dỗ dành Cố Nhiêu, vẻ mặt đau khổ: “Không phải lỗi của tam muội ngươi, sự tình dính dáng đến tiểu hoàng tước, Sanh Nhi thực sự cũng không tiện nhúng tay.”

Trầm thị như cũ ủ rũ ngồi phịch trêи tháp, không nói được một lời, nàng dĩ nhiên không tin mẹ con Nhan Thị không thể giúp, nhưng mặc kệ các nàng đã cho Cố Huyền Thanh ăn bùa mê gì, trong lòng Trầm thị đã rõ ràng, chuyện này nhất định đã không có cách vãn hồi.

Ba người tuyệt vọng ngồi sững sờ trong thính đường, thẳng đến hoàng hôn, Cố Nhiêu đứng dậy chậm rã đến trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn nhìn trời cao u ám thâm thúy, đầy trời tinh tú không thấy trăng, màn đêm ảm đạm không ánh sáng.

“Ta sẽ không ngồi chờ chết.” Cố Nhiêu xiết chặt nắm tay, nàng đứng thẳng người, dưới bóng đêm gầy đến người khác đau lòng.

Trầm mặc giây lát, Cố Nhiêu xoay người, đạm nhiên nói: “Phụ thân, nương, các ngươi đừng lo lắng cho ta, đám bằng hữu kia của ta cũng nói nghĩa khí, chưa hẳn sẽ cung khai ra ta.”

Cố Huyền Thanh thở dài, gian nan gật đầu.

Trầm thị dĩ nhiên biết đây là muốn an ủi nàng, đám huynh đệ phủ công tước kia có thể có mấy người ăn được khổ, nhiều nhất là hai ngày thôi, bọn họ tất nhiên sẽ đem sự tình tất cả đều khai ra, Cố Nhiêu chạy trời không khỏi nắng.

Ngày kế tiếp, mặt trời vừa lên, gió nhẹ quất vào mặt, Cố Nhiêu cũng không xin nghỉ ở trong phủ mà như trước theo Cố Sanh cùng đi học đường.

Cố Sanh vốn vẫn lo lắng Cố Nhiêu ở trêи xe tìm nàng gây phiền phức, nên cố ý gọi hai thϊế͙p͙ thân nha đầu đều ngồi vào xe ngựa, nhưng ngoài dự đoán chính là hành động này chỉ đổi lấy nụ cười khinh miệt của Cố Nhiêu.

Hai người tường an vô sự vào học đường.

Buổi trưa, trong trà lâu Quốc Tử Giám tụ đầy các môn sinh đang nghỉ trưa nói chuyện phiếm.

Trêи hành lang lộ thiên ở lầu hai, mấy công tước đang tiền hô hậu ủng vây quanh đại hoàng tử tán gẫu.

Ở giữa hành lang là là tiểu đài tinh xảo, có thị nữ ở một bên cung kính lột hạt thông, phía sau đại hoàng tử còn đứng hai tùy tùng.

“Ta buồn bực hỏi hắn: Kịch bản này của ngươi rốt cục từ đâu đến?” Một hầu tước tên Quốc Tự Kiểm bên cạnh hưng phấn hỏi đại hoàng tử:: “Điện hạ, ngài đoán bọn họ đáp lại như thế nào?”

Đại hoàng tử có hăng hái truy vấn: “Đáp thế nào?”

Quốc tự vỗ tay một cái, than thở: “Hắn nói căn bản không có kịch bản, chuyện này đều là chính hắn tự mình trải qua!”

Đại hoàng tử nhướng mày, nghé tai: “Việc này có thật không?”

Quốc Tự Kiểm hắc hắc vui vẻ, gật đầu: “Tuyệt đối không phải giả! Nói đến ngài đại khái không tin, chờ tan khóa, kẻ hèn có thể dẫn ngài đến tửu quán đó, tận mắt xem một chút, tiểu gia sinh đó gọi là….”

Đại hoàng tử lập tức xuy xuy cười một tiếng khoát khoát tay, xem thường nói: “Bản cung cũng không có nhàn rỗi đi xem một nam xướng bán nghệ, cũng sắp xuất cung mở phủ rồi, vạn nhất gây ra tin đồn, ngươi chịu trách nhiệm nổi không?”

Quốc Tự Kiểm nghe vậy vội vàng muốn quỳ xuống thỉnh tội, lại bị đại hoàng tử đỡ lấy, vừa muốn nói, chỉ thấy một thư đồng từ dưới lầu bước nhanh đến bẩm báo: “Điện hạ! Dưới lầu có một vị quân quý cầu kiến!”

Đại hoàng tử nghi hoặc nói: “Ai!?”

Thư đồng hồi bẩm: “Nàng nói ngài không nhớ rõ tên nàng, nhưng từng gặp mặt một lần, chỉ cần tiểu nhân truyền lời : Ngày ấy lưu vân tụ vũ đã luyện thành, tiểu nữ muốn vì điện hạ hiến vũ một lần, để tạ ơn điện hạ lúc đầu thưởng thức.”

Đại hoàng tử nhãn tình sáng lên, tinh tế hồi tưởng, lại nghĩ không ra sẽ là vị giai nhân nào, ngược lại cảm giác truyền lời như vậy cso chút thú vị, lập tức muốn thư đồng dẫn quân quý kia lên lầu gặp mặt.

Thư đồng lên tiếng đáp lời rồi xuống lầu, không bao lâu, lại dẫn theo người đến.

Mấy tước quý ở lầu hai hiếu kỳ nhìn lại, chỉ thấy phía sau thư đồng như ẩn như hiện một nữ hài mặc váy dài, tay áo dài, cao không đến năm xích, vẫn còn là một hài đồng, nhưng ngược lại cũng thanh mảnh thướt tha, dáng đi phong tình khẩn khoản.

Đại hoàng tử vô thức quay đầu theo hướng mấy công tước đang nhìn mà nhìn nữ hài, nhưng vẫn không thấy nàng ngẩng đầu.

Tư thái e thẹn che che lấp như vậy ngược lại trêu chọc đại hoàng tử ngứa ngáy trong lòng, hận không thể một cước đá văng thư đồng đang ngăn trở tiểu mỹ nhân.

Đem người dẫn đến, thư đồng chắp tay hành lễ xong liền cung kính lui ra, rốt cục lộ ra tiểu cô nương mặt phấn xấu hổ phía sau.

Cô nương chậm rãi ngẩng mặt, khuôn mặt trong thuần khiết của nàng lúc này cộng thêm trang dung, càng thêm quyến rũ động nhân, đối lập rõ ràng với tuổi tác của nàng, vô cùng thu hút, hiện ra một loại thanh thuần lại có mị lực đặc biệt câu người.

Nữ hài cúi người thi lễ, nói: “Tiểu nữ Cố Nhiêu, cung thỉnh đại điện hạ vạn an.”

Đại hoàng tử nâng tay: “Miễn lễ.”

Nhìn thấy nữ hài trước mắt bất quá hơn mười tuổi, lại có một phen tư sắc, đại hoàng tử không khỏi âm thầm xưng tuyệt, trong lòng thưởng thức nhớ tên Cố Nhiêu, lại cảm thán người cũng như tên.

Đáng tiếc đối phương dù sao vẫn là hài đồng, đại hoàng tử cũng tiện quá mức không trang trọng, chỉ đành uy nghiêm mở miệng hỏi nói: “Ngươi hiến vũ cho bản cung?”

Cố Nhiêu hé miệng gật đầu, ôn nhu nói: “Tiểu nữ hôm nay không nhạc điệm, chỉ có thể tự mình thanh xướng làn điệu trợ vũ, xin điện hạ bao dung.”

Đại điện hạ trong lòng vui sướиɠ, nhưng nét mặt vẫn đạm nhạt cười nói không ngại, liền làm một tư thế xin mời.

Lập tức lập tức giương thủy tụ, nghiêng đầu chuẩn bị xong tư thái, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Một ít quân quý, tước quý ở lầu hai đều hiếu kỳ vươn cổ nhìn đến.

Đại hoàng tử không chuyển mắt, chỉ thấy Cố Nhiêu môi đào khẽ mở, thủy tụ khẽ trượt, điệu nhảy phi dương mềm mại, giọng hát non nớt phiêu đãng du dương.

“Trì nhật thôi hoa,

Đạm vân các vũ,

Khinh hàn khinh noãn,

Hận phương thỉ thế giới, du nhân vị thưởng, đô phó dữ oanh hòa yến….”

Một điệu vũ hoàn tất, đôi mắt đại hoàng tử vẫn không chớp một cái, ánh mắt si ngốc rơi vào dáng người thanh mảnh của Cố Nhiêu, thẳng đến xung quanh một tràng tiếng vỗ tay khen ngợi vang lên, mới lấy lại tinh thần.

Hắn gật đầu với Cố Nhiêu, muốn hỏi nàng muốn bản thưởng thế nào, lại nhất thời kϊƈɦ động nói không ra lời.

Cố Nhiêu vẫn chưa chờ hắn mở miệng, liền quỳ xuống cung chúc vạn phúc rồi yên lặng lui xuống, một câu nói cũng không lưu lại cho đại hoàng tử.

Lần hiến vũ này kinh diễm tứ tọa, khiến danh tiếng của Cố Nhiêu lan truyền khắp Quốc Tử Giám.

Lời đồn đãi có tán dương có hạ thấp, rất nhiều người cảm thán, Tiểu quân quý xuất thân tử tước phủ này còn tuổi nhỏ lại có tâm cơ cùng đảm phách như vậy, thực sự là khiến một đám quân quý thành niên mặc cảm.

Nhưng chuyện này cũng không thể vãn hồi số phận bị lao ngục của Cố Nhiêu, hai ngày sau liền có quan sai đến tử tước phủ bắt người.

Trầm thị một phòng tiếng khóc rung trời, cũng chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn nhị tiểu thư Cố phủ bị áp giải đến Bắc Trấn Ti.

Cuối cùng, bốn thường dân hành hung bị phán sung quân Vân Nam, những công tước khác bị giam trong ngục ba tháng.

Cố Nhiêu cũng thoát không được liên quan, bị giam một tháng.

Cố lão gia từ trêи xuống dưới đã chuẩn bị nha dịch, tốn hao rất nhiều tiền bạc, chỉ cầu Cố Nhiêu ít chịu tội, ăn ở sạch sẽ một chút.

Trầm thị mỗi ngày ở nhà ăn chay niệm phật, thân thể vì ưu sầu mà gầy gò, ngược lại giống như chính nàng ăn một tháng cơm tù.

Cố Sanh còn nghe nói, Quốc Tử Giám đã dâng tấu chương khai trừ danh ngạch của những người liên quan, trong đó tất nhiên bao gồm Cố Nhiêu, sau khi bọn họ ra khỏi nhà lao sợ là chỉ có thể về nhà mời tiên sinh tự học,

Cũng chính là chuyện Cố Nhiêu đã làm hai ngày trước đó nên sự tình đã có chuyển cơ.

Sau khi Cố Nhiêu hiến vũ, đại hoàng tử thường xuyên đi phòng luyện vũ ,nhưng lại không gặp gở Cố Nhiêu nữa, trong lòng càng khó nhịn, rốt cục chủ động sai người tìm hiểu hành tung của Cố Nhiêu, lúc này mới biết được Cố Nhiêu bị giam trong ngục.

Sau khi tìm hiểu rõ sự tình, đại hoàng tử bởi vì tiểu quân quân này trong nhà hỗn loạn nên có chút không thích, nhưng nghĩ đến vũ tư của Cố Nhiêu, hắn lập tức đem những chuyện vụn vặt này vứt ra sau đầu, tự mình phái người cùng Quốc Tử Giám tế rượu căn dặn một tiếng, cản tấu chương khai trừ danh ngạch lại.

vì vậy, sau khi Cố Nhiêu ra khỏi nhà lao, nghĩ ngơi một thời gian liền có thể tiếp tục nhập học.

Cố Sanh không nghĩ tới, Cố Nhiêu có thể câu được đại hoàng tử sớm như vậy, vốn dĩ còn có chút thầm hận, nhưng lúc nhìn thấy Cố Nhiêu hồi phủ, khuôn mặt gầy thành chỉ còn xương cốt, ngược lại cũng biết đủ rồi.

Không giống Cố Nhiêu, Nhan Thị nhìn thấy tình huống lúc Cố Nhiêu hồi phủ, cũng thực sự mềm lòng.

Cộng thêm ảnh hưởng bởi cả phủ kêu khóc, Cố Sanh chỉ thấy Nhan Thị một đường lấy khăn lau lệ, theo Cố Nhiêu đi vào tây sương, sau khi trở về còn quyết định nhiều ngày ăn chay niệm phật vì Cố Nhiêu thắp hương cầu phúc..

Cố Sanh rất bất đắc dĩ, dù sao Nhan Thị không biết, kiếp trước hai mẹ con ác độc này là làm sao hại chết hai mẹ con nàng, trong mắt Nhan Thị, Cố Nhiêu vẫn là một hài tử, tội không đến mức không thể dung tha.

Lúc nửa đêm, ngoài cửa sổ dông tố kéo đến, Nhan Thị nửa đêm bị tiếng sấm làm giật mình tỉnh giấc, mò lấy phật châu bên gối, kinh hoảng niệm kinh văn.

Cố Sanh cũng theo nàng thức dậy, ngoài cửa sổ từng đạo thiểm điện, như kim xà giữa không trung, không ngừng xé rách đêm tối, lộ ra quang mang chói mắt, chiếu vào cửa sổ một mảnh trắng bệch, nhìn rất đáng sợ.

“Nương.” Cố Sanh nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Sanh Nhi?” Nhan Thị nghe nữ nhi gọi, lập tức bỏ lại phật châu vỗ nhẹ sau lưng Cố Sanh, nói: “Đừng sợ, có nương ở đây!”

Cố Sanh mở to đôi mắt đen như mực, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Nhan Thị,, đạm nhiên nói: “Ta dĩ nhiên không sợ, vì sao phải sợ? Nương, chúng ta không có làm việc đuối lý, không có gì phải sợ.”

Nhan Thị bất an gật đầu, miễn cưỡng nói: “Ân, ngoan, nhanh ngủ đi, sáng mai còn phải đến học đường.”

Cố Sanh tiến vào trong lòng Nhan Thị, trấn định tiếp tục nói: “Nương, nhị tỷ lần này chịu khổ, có phải bởi vì nàng tự làm tự chịu hay không?”

Nhan Thị khẽ chau mày, hỏi: “Thế nào đột nhiên nói chuyện này?”

Cố Sanh: “Không nói ra, ta sợ trong lòng nương có gánh nặng. Ngài trả lời ta, việc này có phải nàng tự làm tự chịu không?”

Nhan Thị bất đắc dĩ thở dài, gật đầu, lúng túng nói: “Chỉ là….”

Cố Sanh tiếp lời nói: “Chỉ là ngài cảm thấy nàng chịu tội, có chút quá mức?”

Sắc mặt Nhan Thị trầm xuống, xấu hổ không trả lời.

Cố Sanh nói tiếp: “Nương, nếu như quay về một tháng trước đó, chúng ta có thể nghĩ ra biện pháp giúp nàng tránh khỏi tai ương lao ngục lần này hay không?”

Nhan Thị trừng mắt nhìn, cuối cùng lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Việc này ta cũng giúp không được.”

Thốt ra lời này xong, cảm giác tội ác đặt trong lòng nàng thoáng chốc nhẹ đi rất nhiều.

Nhan Thị lúc này mới đoán ra hàm ý của nữ nhi, trong lòng không khỏi ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu Cố Sanh.

Cố Sanh tiếp tục hỏi ra một vấn đề cuối cùng: “Như vậy, nếu như trở lại một tháng trước đây, ngài có tức giận nàng cấu kết người khác bắt nạt ta không?”

Nhắc tới việc này Nhan Thị sẽ nóng giận, chau mày đáp: “Chính là hiện tại ta cũng giận a!”

Cố Sanh gật đầu, ôm chặt lấy cổ mẫu thân, tổng kết: “Nhị tỷ tự làm tự chịu, nương lúc trước oán hận là nhân chi thường tình, hơn nữa chúng ta vốn dĩ không có bất luận biện pháp gì giúp đỡ, cho nên chúng ta còn có cái gì phải hổ thẹn bất an?”

Nhan Thị nghe vậy trong lòng thông suốt, lại cảm thấy bản thân bị xem thấu tâm tư, còn cần nữ nhi mở miệng khai thông, không khỏi có chút ngượng ngùng cúi đầu nhéo nhéo chóp mũi Cố Sanh, sẵng giọng: “Nương đều đã biết, ngươi một tiểu yêu tinh, mau ngủ đi.”

Nhan Thị thật vất vả nghĩ thông, Trầm thị bên kia thì đã hoàn toàn luẩn quẩn trong lòng, khiến toàn bộ hạ nhân ở tây sương, ánh mắt nhìn chính phòng có thể nói là oán khí tận trời, rất giống như mẹ con Nhan Thị thiếu bọn họ tám trăm điếu tiền.

Cố Sanh trái lại rất thích ý bị Trầm thị ghi hận như vậy, với tính cách này của nàng ta cho dù hận hơn nữa cũng không có cách nào với chính phòng, không chừng tự mình tức chết, Cố Sanh cũng vui vẻ vì không cần làm bẩn tay mình.

Cố Nhiêu trái lại càng phát ra trầm ổn, sau lần này ăn phải vị đắng, nữ nhân này giống như đã trưởng thành vài tuổi, dĩ nhiên còn cùng Cố Sanh diễn trò tỷ muội hòa thuận, mỗi lần lúc xuống xe ngựa, còn có thể cố ý vô ý nắm tay, đỡ Cố Sanh xuống xe.

Cố Sanh bị nàng giả mù sa mưa chạm một cái, cánh tay đều có thể nổi da gà.

Nếu đổi làm kiếp trước, có lẽ Cố Sanh còn cảm động đến rơi nước mắt, cho rằng tỷ tỷ thực sự giải hòa cùng nàng.

Cũng may, sự ngu ngốc của nàng, kiếp trước đã dùng hết.

Vào nhị viện,, Cố Nhiêu cáo từ nàng chia nhau đến học đường, Cố Sanh dọc theo hành lang trồng đầy bồ đào đi về phía tây, đi chưa được hai bước, phía sau liền có một tiểu ca đuổi theo, thân thiết gọi: “A Sanh muội muội hôm nay đến sớm.”

Cố Sanh vừa nghe giọng nói này liền đau đầu, thầm nghĩ trong lòng lại nữa rồi, quay đầu lại cười khẽ trả lời: “Cũng không sớm lắm.”

Tiểu ca ân cần mỉm cười với nàng, ánh mắt trong trẻo chớp chớp khẽ cong như trăng non, cười nói: “Cũng phải, muội muội phải sớm chuẩn bị tiếp giá, thực sự là vất vả rồi.”

Cố Sanh có lệ lắc đầu, nhanh hơn bước chân, muốn thoát khỏi sự dây dưa của nam hài này, lại nghe hắn dường như không có việc ấy mà hỏi: “Muội muội ngày hôm trước chuẩn bị hoa quế cao, Cửu Điện Hạ ăn quen không?”

Cố Sanh tùy ý trả lời “cũng tạm đi, điện hạ không kén chọn.” Liền vội vã cáo biệt, nhanh như chớp chạy vào dự bị học đường.

Chỉ lưu lại tiểu ca ở phía sau thất vọng ủ rũ.

Thật ra, tuy rằng Cố Sanh không thích nam hài, nhưng cũng không phản cảm nam hài tuấn tú tiếp cận bản thân, thậm chí sẽ bởi vậy có chút đắc ý.

Cho nên, hơn mười ngày trước tiểu ca vừa rồi lần đầu tiên tiếp cận nàng, Cố Sanh biểu hiện vẫn rất hữu hảo.

Cho dù phát hiện tiểu ca này là quân quý, Cố Sanh cũng như trước rất thích ý cùng hắn kết gia bằng hữu, thẳng đến sau đó, tiểu ca bắt đầu điên cuồng hướng nàng tìm hiểu sở thích của Cửu Điện Hạ, Cố Sanh mới phát giác, bản thân là tự mình đa tình, bị lợi dụng rồi…

Sớm nên nghĩ đến, người ta là một quân quý, cớ gì phải phí tinh lực lớn như vậy để cùng nàng lôi kéo làm quen? Cũng không chính là vì siêu phẩm tiểu nhân tra kia sao?

Cố Sanh thực sự là không đành lòng nói cho tiểu ca kia biết, hắn phải mặc váy, vãn búi tóc, trang điểm, thời gian tới mới có thể lọt vào mắt Cửu Điện Hạ.

Vừa nghĩ đến Cửu Điện Hạ, Cố Sanh liền tóe miệng cười, nhanh hơn bước chân, lách hoa trì ở giữa viện, đi vào học đường, đợi nha đầu phì nộn kia giá lâm.

Từ lần trước, Cố Sanh cùng cao điểm, cùng nhau được Cửu Điện Hạ xuất thủ cứu giúp, chướng ngại trong lòng nàng đối với nha đầu kia đã nhỏ đi rất nhiều.

Nghe thϊế͙p͙ thân cung nữ của Cửu Điện Hạ nói, ngày đó sau khi hồi cung, Cửu Điện Hạ ỷ vào bản thân chấn kinh bị hù dọa, lại ở trong lòng Vưu Quý Phi nửa canh giờ không chịu xuống đất, thỉnh thoảng còn ngước khuôn mặt béo muốn nương nương hôn nhẹ, còn sinh động như thật cùng Vưu Quý Phi miêu tả cảnh tượng đáng sợ bản thân tay cầm cao điểm, bị người bẻ gãy vụn rơi đầy đất.

Sau đó Vưu Quý Phi suy nghĩ một lúc, liền hỏi Cửu Điện Hạ: “Ngươi ở học đường từ đâu có cao điểm?”

Cửu Điện Hạ lại không nói, dùng thái độ ác liệt như lúc không phản ứng Cố Sanh, giả làm tượng gỗ, hoàn toàn không nhìn đến vấn đề của nương nương.

Dưới sự đe dọa nhéo lỗ tai đánh vào ʍôиɠ của Vưu Quý Phi, đôi mắt đạm kim sắc của Cửu Điện Hạ chuyên chú nhìn Vưu Quý Phi, cứng nhắc nói sang chuyện khác: “Nương nương, ngươi biết trường ác bất thuân trước đây đọc như thế nào không?”

Vưu Quý Phi một bên đánh ʍôиɠ Cửu Điện Hạ, một bên dùng khẩu âm không chuẩn của kinh thành hồi đáp: “Bản cung có thể nói quốc ngữ của Đại Hạ đã không tệ rồi, còn quản ngươi trường ác đoản ác!”

Cửu Điện Hạ buông xuống ánh mắt, ôn nhu nói: “Ta có thể dạy ngươi.”

Vưu Quý Phi tiếp tục đánh ʍôиɠ: “Bản cung không cần!”

Cố Sanh vì thế vẫn rất cảm kϊƈɦ, tuy nói phương thức Cửu Điện Hạ chu toàn cùng nương nương có chút cứng nhắc, nhưng rốt cuộc chưa từng đem “cao điểm tỷ tỷ” này khai ra.

Dĩ nhiên, đây rốt cục là vì bản thân Cố Sanh, hay là vì ngày tháng yên tĩnh ăn đường cao ở học đường sau này, cũng không rất thích hợp ngẫm nghĩ.

Giờ Thình nhất khắc, Cửu Điện Hạ sẽ đến ở một khắc trước khi tiên sinh đến, Cố Sanh như trước đầy mặt tươi cười hoan nghênh nha đầu kia ngồi xuống trêи ghế.

Không giống thường ngày, nha đầu kia hôm nay biểu tình có vẻ uy nghiêm, sau khi ngồi ổn, Cửu Điện Hạ liền nâng cánh tay, năm ngón khép lại chỉ vào Cố Sanh, trang mô tác dạng ý bảo thư đồng: “Ban thưởng….”

Cố Sanh sửng sốt, không đợi nàng hiểu được, chỉ thấy thư đồng từ trong hành nang mình mang theo cẩn cẩn dực dực nâng ra một hộp gỗ đàn mộc, cung kính khom lưng đưa cho Cố Sanh.

Cố Sanh trợn to đôi mắt, mờ mịt nhìn một chiếc hộp, lại nhìn một chút Cửu Điện Hạ đang ngồi nghiêm chỉnh, lúc này mới hiểu được, tiểu nhân tra đây là vô cùng thoả mãn với việc mấy ngày liền nàng dâng thức ăn, cố ý mang lễ vật thưởng cho nàng!

Cố Sanh vội vàng đứng lên tiếp nhận hộp gỗ, cúi người tạ ân Cửu Điện Hạ.

Cửu Điện Hạ gật đầu, khiến Cố Sanh ngồi trở lại trêи ghế, tựa hồ đang chờ đợi nàng biểu đạt sự yêu thích đối với lễ vật.

Cố Sanh vội vàng phối hợp điều chỉnh tâm tình một chút, thanh giọng chuẩn bị hỉ cực mà khóc, chậm rãi mở hộp gỗ tinh xảo —

“A!!!!”

Cố Sanh cho rằng hành động của bản thân cũng không khoa trương, sở dĩ lúc mở hộp, nàng không thể kiềm chế thất thanh thét chói tai cũng không phải bởi vì chưa thất qua vật quý giá mà thất thố…..

Mà là bởi vì, trong hộp là một con địa long ( giun đất) đen nhánh vẫn còn sống!!!

Cố Sanh một tay run rẩy cầm hộp gỗ, một tay che miệng, rưng rưng xem xét biểu tình của Cửu Điện Hạ bên cạnh —

Tựa hồ rất nghiêm túc, không không có một tia ý tứ trêu cợt.

Cố Sanh chỉ đành nén cảm giác sợ hãi xuống, che miệng mỉm cười cùng giun tương đối.

Ngay sau đó, thư đồng ở bên cạnh liền cao giọng giới thiệu: “Địa long này chính là con dài nhất hôm qua Cửu Điện Hạ đào được ở ngự hoa viên, toàn thân sáng bóng, thân đoạn rất tròn, khiến kẻ khác yêu thích không buông tay, niệm tình Cố cô nương mấy ngày liền tẫn chức trách thư đồng, lao khổ công cao, đặc biệt ban tặng cô nương thưởng ngoạn, hy vọng sau này càng thêm nỗ lực.”

“…..” Cố Sanh mắt thấy con đại long sắp bò ra khỏi hộp, vì ngăn cản bản thân sợ đến vứt bay “ân điển của điện hạ”, nên nàng vội vàng ba một tiếng, đóng hộp, “cảm động đến rơi nước mắt” nói: “Tạ ơn điện hạ ban thưởng! Vi thần đối với địa long này yêu thích đến không lời nào diễn tả!”