Đôi thiển đồng kia vừa thu lại, tiện đà đón nhận lửa giận của Cố Sanh, Giang Trầm Nguyệt vẻ mặt thản nhiên trả lời: “Nàng vẫn luôn thích miên man suy nghĩ.”
Cố Sanh liếc xéo hồ nghi chăm chú nhìn tiểu nhân tra, vừa muốn truy vấn, nhũ mẫu ở bên ngoài đã vén rèm ôm hài tử đi vào trong phòng nhũ mẫu mỉm cười đem hài tử được bao bọc trong ba tầng ngoài ba tầng đưa đến bên giường, ân cần mở miệng nói với Cửu Điện Hạ: “Điện hạ ngài xem, uống vài ngụm sữa da mặt tiểu quận chúa đã giãn ra, như vậy nhìn khá hơn đi?”
Cửu Điện Hạ nhíu mày nháy mắt với nàng, muốn cho nàng câm miệng.
Nắm tay của Cố Sanh xiết đến vang khanh khách: “Ngài còn nói dối, rõ ràng là ghét bỏ nàng rồi!”
“Ghét bỏ?” Giang Trầm Nguyệt híp mắt nhìn Cố Sanh: “A Sanh, trong lòng nàng, lẽ nào ta lại hà khắc đối với hài tử của mình như vậy sao?”
Cố Sanh bị nhìn có chút xấu hổ, chớp đôi mắt nhìn tiểu nhân tra, lẩm bẩm: “Vậy vì sao nhũ mẫu nói….”
“Phải, là ta đã hỏi các nàng.” Giang Trầm Nguyệt thừa nhận như đinh đóng cột, đứng dậy cẩn cẩn dực dực tiếp nhận hài tử, đặt vào trong tay Cố Sanh.
Cố Sanh kϊƈɦ động vạn phần nhìn về phía hài tử trong điệm chăn, đây là hài tử của nàng!
Tiểu nhân tra nghiêm trang tiếp tục giải thích: “Ta vừa rồi chỉ hỏi một câu “tại sao nàng lại như vậy”, đây không phải ghét bỏ, mà chỉ là nghi hoặc.”
Cố Sanh: “….”
Lần đầu tiên nhìn thấy hài tử xác thực có chút phát ngốc, hài tử từ trước đến nay nàng nhìn thấy ít nhất cũng đã đầy tháng.
Lại xem hài tử nàng mới vừa sinh ra, da vẫn chưa giãn nở, mặt nhăn thành một khối, trêи đầu thưa thớt tiểu hoàng mao, khuôn mặt đỏ rực, đôi mắt nhắm chặt, mí trêи phù thũng.
Cả khuôn mặt cũng chỉ có cái miệng tương đối khả ái, khóe môi trời sinh khẽ cong lên, mang theo khí chất cao ngạo.
Giống như Giang Trầm Nguyệt.
Cố Sanh nhịn không được hạnh phúc nở nụ cười, cũng khó cho tiểu nhân tra đào móc ra ưu điểm duy nhất của hài tử này, nói cái miệng nhìn giống nàng.
Dù sao cũng là thân sinh mẫu, trong nháy mắt nàng đã nhìn nha đầu xấu xí này rất thuận mắt , cũng không cảm thấy hài tử có chỗ nào kỳ quái, trong lòng vô cùng yêu thích, ôm vào trong lòng đặt một nụ hôn lên trán hài tử.
Cố Sanh ngẩng đầu nhìn Giang Trầm Nguyệt, nụ cười chứa đầy hạnh phúc: “Điện hạ đặt tên cho nàng đi.”
Nàng biết đặt tên cho hài tử trong hoàng thất là có quy tắc riêng, phải qua tiệc mừng trăm ngày tuổi mới chính thức đặt tên, hài tử nhà hoàng tước nếu được sủng ái đều là do hoàng thượng ban tên.
Nhưng Cố Sanh không muốn để hoàng thượng đặt tên cho con nàng, vẫn là muốn nàng cùng Cửu Điện Hạ thương định.
Nàng lần đầu làm mẫu thân, lòng tràn đầy kϊƈɦ động, ỷ vào Cửu Điện Hạ dung túng đối với nàng, phá chút quy tắc cũng có người nguyện ý bao che, nàng có thể âm thầm vui mừng, hạnh phúc đến điên rồi.
Giang Trầm Nguyệt vẫy lui thị tỳ, ngồi trở lại bên giường: “Trong lòng ái phi đã có chủ ý?”
Cố Sanh: “Không có, vi thần nghe điện hạ.”
“Vậy gọi là Uyển Nhiên đi.”
Uyển Nhiên chính là mang hàm ý dung mạo xinh đẹp, Cố Sanh lẩm bẩm nói: “Uyển Nhiên, Giang Uyển Nhiên, quá phô trương rồi, có thể hàm súc một chút hay không?”
Cửu Điện Hạ dựa theo yêu cầu của nàng, một mạch lấy hơn hai mươi cái tên, tất cả đều bị Cố Sanh dùng các loại nguyên do cự tuyệt.
Trong lòng có một chút chán nản: “Ái phi muốn tên gì?”
Cố Sanh nhăn nhó lắc đầu: “Vi thần nghe điện hạ.”
Cửu Điện Hạ thống khổ nhắm mắt, nữ tử thần bí ngốc nghếch tâm tư khó đoán, quá khó hầu hạ rồi, có trời chứng giám….
Tinh thần hoảng hốt thốt ra: “Giang Liên, được không?”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên: Liên? Chữ này thực sự là nói đúng tâm can của nàng rồi.
Nàng Cúi đầu nhìn tiểu bảo bối đã ngủ say, cũng không phải chính là khiến người ta yêu thương sao?
Vậy gọi là Giang Liên đi.
Cố Sanh bắt đầu an tâm ở cữ, mỗi ngày sơn trân hải vị tẩm bổ, dưỡng đến khí sắc của nàng còn tốt hơn so với trước khi mang thai.
Chính là quá nhiều thịt rồi, về phần thắt lưng nàng không đành lòng sờ đến.
Hơn bốn mươi ngày không thể cử động, thịt mỗi ngày một nhiều, thắt lưng của nàng hiện nay không thể gọi là thắt lưng nữa, chỉ có thể gọi là “trung gian”, sau khi quay về kinh lại phải uống canh lá sen….
Càng khó chịu chính là tiểu nhân tra không cho phép nàng cho hài từ bυ" sữa!
Tuy nói hài tử trong hoàng thất đều là nhũ mẫu nuôi nấng, nhưng cho con bυ" là bản năng.
Một khi Hài tử oa oa khóc sữa của sữa của nàng gần như muốn phun ra, đâu thể nào khắc chế được?
Cho nên nàng âm thầm cho hài tử bυ" sữa, mỗi lần bị bắt quả tang, vẻ mặt của tiểu nhân tra cứ như bị ai mượn tám trăm điếu tiền…
Lòng dạ hẹp hòi! Đế vương thù dai!
Hài tử sắp đầy một tháng, trong cung truyền tin đến nói Vưu Quý Phi đã trở về kinh, trong thư có hỏi thăm tình hình của hài tử, mong nàng sớm ngày mang hài tử quay về kinh.
Cố Sanh ngồi trêи giường đọc thư, hài tử vừa vặn tỉnh ngủ, ô oa ô oa muốn uống sữa.
Đúng lúc Cửu Điện Hạ không ở trong phòng, đã dẫn thị vệ đến khu rừng phía nam săn bắn.
Cố Sanh không gọi nhũ mẫu mà tự mình kéo vạt áo ra, cho Giang Liên bυ" sữa, nha đầu kia phồng má uống sữa, dường như uống còn thích thú hơn lúc được nhũ mẫu cho bυ" sữa.
Giang Liên là một tiểu ngủ quỷ, sai khi sinh ngủ hơn hai mươi ngày, đôi mắt không chịu mở, tối đa chỉ hí ra một khe nhỏ.
Cố Sanh lại luyến tiếc hướng phía có ánh sáng để xem kỹ, đến nay cũng không nhìn ra màu mắt của nha đầu này.
Nghiêng đầu Thạch Lựu đang ngồi ở bên cửa sổ chọn nguyên liệu nấu ăn, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh lam như tẩy.
Mấy cái đầu nhỏ ló ra từ cửa sổ, Cố Sanh cong khóe môi ôn nhu cười nói: “Thạch Lựu, mang một chút cao điểm đến cho bọn họ.”
Vừa dứt lời,, một khuôn mặt bị nắng chiếu đỏ ửng ló ra từ trước cửa sổ, đều là hài tử trong thôn
Bọn họ nâng cái rổ trong tay lên, mang đống lớn hoa nhài đổ lên bàn trà cạnh cửa sổ trước mặt Thạch Lựu, xem như vật trao đổi với cao điểm.
Cố Sanh thích loại hoa này, trong kinh thành rất ít thấy, lần trước nàng nhìn thấy một tiểu cô nương trêи đầu cài một đóa hoa nhài, liền mừng rỡ mà hỏi.
Tiểu cô nương sảng kɧօáϊ tăng nàng đóa hoa, nàng đặc biệt sai người mang hai khối cao điểm đưa cho hài tử kia.
Hài tử Trong thôn đơn thuần chất phác, không kháng cự được sức hấp dẫn của thức ăn , liền nhận lấp cao điểm, lại cảm thấy vài đóa hoa dại không xứng với món ăn ngon như vậy.
Cùng ngày hôm đó, tiểu cô nương lặng lẽ hái một sọt hoa nhài, từ ngoài cửa sổ đổ vào trong phòng Cố Sanh.
Chỉ qua vài ngày chuyện hái hoa đổi cao điểm đã lan truyền, bọn nhỏ cách năm ba ngày sẽ cùng nhau đến nhà của “thải hoa tiên tử: mang theo vài rổ hoa, chờ Cố Sanh ban thưởng cao điểm.
Cố Sanh đang ở vào thời kì mẫu tính lan tràn, đối với việc thỏa mãn chờ mong của các hài tử chính là làm không biết mệt.
các hài tử còn đơn thuần hơn các đại thẩm trong thôn, sẽ không hỏi thăm nội tình trong nhà Cố Sanh, cũng sẽ không hỏi nàng — “Kim đồng mỹ nhân kia có phải tiểu bạch kiểm ngươi bao dưỡng hay không? Bao nhiêu ngân lượng mới mua được? Hai trăm đủ không?”
Những thôn dân hỏi chuyện này đều là dáng vẻ nóng lòng muốn thử, hóa ra là muốn chờ tích góp đủ tiền rồi, cũng mua một con Cửu Điện Hạ về nuôi.
Cố Sanh thực sự đau lòng tiểu nhân tra, mỗi lần đều phải rất trịnh trọng giải thích với thôn dân, hồ cơ cùng hoàng thất hỗn huyết á âu là khác nhau.
Huyết thống Á Âu bỏ xa hồ cơ bao nhiêu ngọn núi?
Hai trăm …. Cũng không sợ Vưu Quý Phi đến cắn chết ngươi!
Có thể thấy được xinh đẹp quá mức cũng không phải chuyện tốt.
Cố Sanh cúi đầu trong lòng Giang Liên trong lòng mình, âm thầm nghĩ: “Tướng mạo của ngươi phải cố gắng giống như nương, không nên học theo mẫu thân của ngươi.”
Không giống những thôn dân trông mặt mà bắt hình dong này, các hài tử trong thôn trái lại vô cùng sùng bái Giang Trầm Nguyệt.
Bởi vì đam mê lớn nhất trong cuộc đời Cửu Điện Hạ chính là trêu cợt người khác, mấy ngày trước đây đã khiến tiên sinh dạy học trong thôn tức giận đến bãi khóa, các hài tử không cần học bài cho nên vui vẻ đến điên rồi.
Một đám tiểu mao đầu theo sau Giang Trầm Nguyệt học săn thú, dùng cung tiễn thô sơ bắn hải điểu, học được một thân bản lĩnh gây sự.
Mấy tháng nay, anh hùng lợi hại nhất trong lòng các hài tử là Đại Hạ siêu phẩm hoàng tước, xếp thứ hai chính là “tiểu bạch kiểm của nhà Cố phu nhân”.
Cuộc sống trong thôn yên tĩnh lại vui vẻ, chớp mắt đã qua hai tháng, Cố Sanh nên khởi hành hồi kinh rồi.
Trong thôn đặc biệt cử hành hoa đoàn đại hội tiễn chân Cố Sanh, một đám thôn phu đứng dưới ánh mặt trời chói chang đoạt hoa đoàn, cầu cho các nàng thượng lộ bình an.
Cố Sanh cùng các hương thân trong thôn lưu luyến không rời, đỏ mắt nói với Giang Trầm Nguyệt: “Điện hạ, vi thần luyến tiếc bọn họ, còn muốn ở thêm mấy ngày.”
Giang Trầm Nguyệt nghiêm túc đánh nát nguyện vọng của nàng: “Dự trữ mang đến từ trong cung không đủ nữa, ở thêm mấy ngày thì phải ăn cá biển.”
“…..” Cố Sanh: “Các hương thân sau này còn gặp lại!”
Trong đám người bỗng nhiên lao ra một thân ảnh nhỏ gầy, khóc đến nước mắt giàn giụa.
Cố Sanh nói thâm trong lòng: “Xem đi các hài tử cũng luyến tiếc để ta đi”
Kết quả thân ảnh kia rất không nể tình lách qua nàng, thẳng đến trước mặt Giang Trầm Nguyệt.
Ngẩng đầu, chính là tiểu cô nương gương mặt ửng đó ngày hôm đó.
Đôi mắt to tròn rưng rưng ngưỡng vọng tiểu nhân tra: “Sau này ngươi còn trở lại thăm ta….chúng ta hay không?”
Tiểu nhân tra cong khóe môi: “Khóc cái gì, luyến tiếc ta đi rồi? Không phải ngươi nói ngươi thích nhất là siêu phẩm hoàng tước sao?”
Tiểu cô nương khóc thút thít mạnh miệng: “Dĩ nhiên rồi, thích thứ hai mới là ngươi, chờ ta trưởng thành sẽ lên kinh thành nhìn Đại Hạ siêu phẩm, cùng ngươi.”
“Người đó cũng không phải quan âm bồ tát, còn có thể không có việc gì ngồi ở trong chùa chờ ngươi đến xem? Ngươi xem nàng làm gì?”
Tiểu cô nương bĩu môi: “Xem nàng…..xem nàng đoạt hoa đoàn!” Nàng chỉ vào thị vệ phía sau Giang Trầm Nguyệt: “Nàng nhất định lợi hại hơn những người này!”
Giang Trầm Nguyệt kéo khóe môi, cười lộ ra một hàm răng trắng, quay đầu nhướng mày với thị vệ: “Nếu không thì thử một chút đi?”
Các thị vệ chắp tay cười nói: “Chủ tử xin mời.”
Giang Trầm Nguyệt quay đầu, nâng ngón tay hướng hoa đoàn xa xa trêи mộc đài, mở miệng nói với tiểu cô nương: “Nhìn xem.”
Tiểu cô nương bối rối quay đầu, chỉ chốc lát bên tai truyền đến tiếng “sưu sưu” xé gió!
Xung quanh vài đạo thân ảnh xẹt qua như tật phong, lúc nàng quay đầu lại kim đồng mỹ nhân cùng thị vệ tất cả đều đã không thấy nữa!
Xung quanh bỗng nhiên truyền đến một trận kinh hô của các thôn dân.
Cố Sanh trợn to mắt nhìn thấy tiểu nhân tra cực nhanh từ dưới nhảy đến giữa mộc đài, một đường mềm nhẹ mà lên, phía dưới một đám thị vệ đuổi theo như chó rượt…
Kết quả không cần đoán cũng biết.
Các thôn dân trừng mắt há miệng quan sát, Giang Trầm Nguyệt cười híp mắt đứng trêи mộc đài, đem hoa đoàn vứt vào đoàn người.
Giữa mùa hạ.
Lúc Lên xe ngựa Cố Sanh quay đầu nhìn thoáng qua các thôn dân.
Nhìn biểu tình, mọi người đại khái là cảm thấy nàng dùng hai trăm lượng mua tiểu bạch kiểm, thật sự đáng giá.
Tiểu cô nương đuổi theo xe ngựa một đường khóc hô, hài tử chưa lớn đem sùng bái biến thành ái mộ, lặp lại lời “biểu lộ” không được tự nhiên: ” Người thứ hai ta thích chính là ngươi!”
Tiểu nhân tra vui vẻ, vén rèm cửa sổ cười với nàng: “Vậy người thứ hai ta thích cũng là người, người ta thích nhất là Đại Hạ Cửu vương phi, chúng ta huề nhau, đừng đuổi theo, trở lại đi.”
Buông rèm cửa sổ xuống, Cố Sanh sắc mặt âm trầm, vỗ nhẹ hài tử trong lòng, buồn bã nói: “Vậy, Liên Nhi của chúng ta xếp thứ mấy trong lòng điện hạ?”