Trong lao yên lặng, tiếng hít thở của Cố Sanh trằn trọc trong khoảng không, có thể nghe được rõ ràng.
Một tiếng “Cố gia nhị tiểu thư” cũng lảng đãng truyền ra từ trong lao, trượt vào trong tai Cố Sanh dường như sấm sét giữa mùa xuân.
Tim Cố Sanh nhất thời nhảy lên đến cổ họng, máu trong thân thể dường như trong nháy mắt dũng mãnh đổ vào ngực, tay chân cương cứng lạnh lẽo, một câu cầu cứu vướn nửa ngày trong cổ họng, mới run rẩy thốt lên: “Điện hạ…. Cứu mạng….”
Cố Sanh hiển nhiên càng cần nữa trấn an hơn so với kẻ bị giam trong lao.
Cửu Điện Hạ nghe tiếng, bước nhanh gấp gáp trở lại, nhìn thấy thư đồng ngốc đã sợ đến cổ cũng không chuyển nổi nữa, vội vàng ba bước biến hai đem nàng kéo vào trong lòng.
Cực độ sợ hãi kéo dài một nén nhang, Cố Sanh chỉ có thể nhìn thấy khóe môi trời sinh khẽ nhếch của tiểu nhân tra gần ngay trước mắt, thỉnh thoảng đôi môi mỏng khép mở nói ra gì đó, nhưng Cố Sanh một câu nghe cũng không rõ, bởi vì trong lỗ tai từng đợt sấm rền.
Thân thể nàng vẫn cứng nhắc giống như thạch điêu, tiểu nhân tra ở trước mặt vừa dỗ dành vừa ôm…… Vừa nhân cơ hội ɭϊếʍ má nàng.
Cố Sanh rốt cục dần dần hoàn thần, bĩu môi oán giận: “Trong này là ai a? Ngài đừng hù dọa vi thần…..”
Giang Trầm Nguyệt liễm cằm bới lông tìm vết nhìn nàng, nghiêm túc giải thích: “Trước đó ta đã nói qua với nàng, nữ nhân kia không có chết, chỉ là cố ý giả thần giả quỷ trêu chọc nàng.”
Đầu óc Cố Sanh kẹt giây lát, nhíu mày nói: “Ngài bắt nàng ta về nơi này? Vì sao không sớm nói cho vi thần biết!”
Tiểu nhân tra khẽ động mi phong bất đắc dĩ nói: “Chính là sợ nàng bị hù dọa giống như bây giờ.”
Cố Nhiêu bị Cửu Điện Hạ nhốt trong địa lao, không thể tiếp tục tác loạn, cũng không chết được, không còn cơ hội giả quỷ khiến Cố Sanh bất an, hơn nữa không cần phải để nàng biết.
Nhưng cách mấy tháng Cố Sanh lại bắt đầu thấy ác mộng, Cửu Điện Hạ cho rằng tâm tư của nàng còn đang đặt trêи chuyện gặp quỷ, chỉ đành quyết tâm mang nàng đến xem người sống.
Nếu như ở trong phủ thẳng thắn nói cho nàng biết phải đi gặp Cố Nhiêu, tám phần mười tám phần có thể sẽ sợ đến không chịu xuất môn, cho nên thẳng thắn đến cửa lao mới nói ra, quyết đoán một lần.
Cũng không ngờ, đến cửa Cố Sanh cũng không dám đi vào, túm lấy Cửu Điện Hạ nháo loạn muốn trở về phủ.
Nàng rốt cuộc không có ý chí sắt đá như Trầm di nương cùng Cố Nhiêu, không dám tưởng tượng một người bị nhốt tại địa lao không thấy mặt trời mấy tháng sẽ biến thành dáng vẻ gì.
Tội sống gian nan hơn tôi chết, giết chết ngược lại cũng là chuyện tốt.
Cuối cùng, vẫn là Cố Nhiêu ở trong lao đã mở miệng trước: “Bên ngoài là ai? Có phải tiện nhân kia muốn đến chê cười ta hay không?”
Giọng nói của Cố Nhiêu đã khàn đục không rõ, nhưng lại mang theo lệ khí quen thuộc, Cố Sanh nghe được cả người dâng lên một cổ hàn ý.
Không đợi nàng đáp lại, trong lao truyền đến tiếng tát tay vang dội, tiếng nức nở của Cố Nhiêu cũng theo đó tràn ra.
Cận vệ văng cái tát xong, tiếng nói đe doạ nặng nề vang lên: “Không được bất kính với vương phi!”
Tiếng nức nở yếu thế của Cố Nhiêu từng đợt truyền ra, rốt cục khiến Cố Sanh tỉnh táo lại, sợ hãi trong lòng cũng dần dần tiêu tán, nàng hít sâu một hơi cất bước đi vào trong lao.
Cảnh tượng bên trong cũng không thê thảm trong tưởng tượng trong tưởng tượng, trong lao hiển nhiên có người canh giữ ngày ngày thu dọn, bốn phía cũng không hổn độn, chỉ có một khay cơm canh còn thừa đặt bên chân tù phạm, hiển nhiên vẫn còn rất mới.
Trêи cổ chân Cố Nhiêu bị xiềng xích quấn lấy, trêи người mặc tù phục, tóc tai rối tung, sa sút nhưng cũng không bẩn thỉu, không có ngoại thương gì, chỉ có trêи gương mặt hiện lên năm dấu ngón tay còn mới, chính là vừa bị cận vệ tát một cái.
Duy nhất không thay đổi chính là đôi mắt xinh đẹp kia, nàng nhìn chằm chằm Cố Sanh, oán độc trong ánh mắt không hề thuyên giảm.
“Thật không nghĩ tới còn có thể nhìn thấy ngươi.” Cố Sanh ngữ khí bình tĩnh.
Cố Nhiêu cười lạnh một tiếng: “Ngươi không cần phải đắc ý quá sớm, Thừa An Vương rất nhanh sẽ đến cứu ta! Úc, không, là hoàng đế tương lai, Hoàng Thượng sẽ tự mình đến cứu ta ra ngoài, sau đó xử trảm cả nhà các ngươi!”
Cố Sanh cũng mỉm cười theo nàng: “Sẽ không ai đến cứu ngươi, muốn ra ngoài là không thể nào, nếu như ngươi muốn chết đi kết thúc tất cả, ta trái lại có thể thay ngươi cầu điện hạ khai ân.”
“Ít hù dọa ta đi!” Cố Nhiêu nâng ngón tay chỉ Cố Sanh mắng: “Tiện nhân ngươi, nếu như dám giết ta, cần gì phải cho ta ăn no uống đủ? A, là sợ Thừa An Vương tra ra tung tích của ta! Đến lúc đó các ngươi một người cũng trốn không thoát!”
Cố Sanh trầm khóe môi, lạnh lùng nói: “Cố Nhiêu, để ta gặp ngươi là muốn nghe ngươi trịnh trọng nói lời xin lỗi với ta và nương, chỉ cần có ba phần thành tâm ăn năn, ta còn có thể cho ngươi chết một cách thống kɧօáϊ. Ngươi đã si tâm vọng tưởng có người tới cứu ngươi, vậy ngươi cứ từ từ mà chờ xem, nếm thử tư vị chết già trong địa lao không thấy mặt trời!”
Cố Nhiêu hai mắt trợn trừng, tức giận đến ngũ quan đều di chuyển, cao giọng khu vực săn bắn rít gào với nàng: “Tiện nhân bại hoại nhà ngươi! Không phải là leo lến một siêu phẩm hoàng tước sao? Sau này còn có chỗ cho ngươi đắc ý! Ngày đó ở bãi săn bắn ta đều thấy rồi, công chúa ngoại tộc kia cũng đã xem trọng lạc thân vương rồi đi? Chờ nàng gả vào phủ, chỉ bằng ngươi, có thể giữ được ân sủng bao lâu?”
Cố Sanh gật đầu: “Bao lâu đều không cần ngươi quan tâm, ta sẽ chờ xem, yên tâm, trước khi ngươi chết ta nhất định dẫn theo lạc thân vương đến tiễn ngươi một đoạn đường.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà chui ra lao, không thèm nhìn Cố Nhiêu ở phía sau bộc phát từng đợt chửi bới.
Lúc Cửu vương phi đi rồi, từng đợt tiếng tát tay vang dội lần thứ hai vang vọng trong địa lao, tiếng Cố Nhiêu oán độc chửi bới cũng im bặt, dần dần chuyển thành ai oán cầu xin tha thứ.
Trải qua lần này cảm giác sợ hãi ở sâu trong lòng Cố Sanh rốt cục được giải tỏa, nhất tâm đều đặt vào nhiệm vụ bảo vệ Cửu Điện Hạ, bắt đầu cản trở tất cả cơ hội Cửu Điện Hạ đi thăm Hi Phi.
* * * * * * *
Sau vài lần gửi lời mời nhưng bị cự tuyệt, Hi Phi ở trong cung hoảng sợ suốt ngày, rốt cục vào một ngày đầu thu lại chiếm được thư hàm của Cửu Điện Hạ.
Thư hàm là lấy được từ chỗ Giang Hàm.
Là một phong thư đơn bạc, mặt trêи chỉ viết vài câu hàn huyên đơn giản, là chuyên ân cần thăm hỏi nàng cùng Bát Công Chúa.
Xác thực là chữ viết của Cửu Điện Hạ.
Thư hàm như vậy vốn cũng tầm thường, không tầm thường chính là vì sao không phải người của lạc thân vương phủ vào cung truyền tin mà do Nhị Điện Hạ tự mình giao đến trong tay nàng?
Đối với chuyện này Giang Hàm không tiết lộ nguyên do.
Hi Phi cũng không tiện hỏi nhiều, nàng cho rằng quan hệ giữa Nhị Điện Hạ cùng Cửu Điện Hạ vẫn như cũ, lúc vào cung ban sai tiện thể thay Cửu Điện Hạ đưa thư cũng không có gì không thích hợp.
Nhưng mà truyền tin như vậy dĩ nhiên liên tục năm ba lần, đồng thời Hi Phi sau đó không lâu được Giang Hàm báo một tin, chuyện thư từ qua lại tuyệt không thể truyền ra ngoài.
Hi Phi càng thêm nghi hoặc, chỉ là đưa thư vì sao còn không thể truyền ra ngoài? Nàng rốt cục kiềm chế không được hướng Giang Hàm hỏi thăm nguyên do.
Giang Hàm hình như có lời khó nói, vòng vo khước từ vài lần cuối cùng dưới sự cấp bách bức hỏi của Hi Phi nàng cũng cho lui hết hạ nhân, âm thầm tiết lộ với Hi Phi “tình hình thực tế”.
“Là Cửu vương phi không cho phép A Cửu tiến cung thăm ngươi, A Cửu chỉ đành âm thầm nhờ ta đưa thư cho ngươi.”
Hi Phi đối với câu trả lời này kinh ngạc vạn phần.
Nàng vẫn cảm thấy Cố Sanh là một hài tử thiện lương, hơn nữa cũng rất quan tâm nữ nhi của nàng, mỗi lần đến trong cung Cố Sanh đều sẽ tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều kinh hỉ chọc Bát Công Chúa hài lòng, nàng ấy có lý do gì lại cản trở A Cửu đến thăm mẫu tử nàng?
“Điều này sao có thể?” Hi Phi đầy mắt nghi hoặc nhìn Giang Hàm: “Điện hạ là nói A Sanh không muốn tiếp xúc cùng mẫu tử chúng ta?”
Giang Hàm bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, lắc đầu, ánh mắt mang theo hàm nghĩa nói không rõ.
“Vậy lại là vì sao?” Hi Phi nhíu mày cấp bách nói: “Điện hạ đừng vòng vo cùng ta nữa!”
Giang Hàm nặng nề thở dài một tiếng, có vẻ bất đắc dĩ mở miệng: “Nói ra sợ làm cho nương nương thương tâm, Cửu vương phi dù sao cũng còn trẻ, tâm tư thiếu nữ quá mức phức tạp, rất để tâm A Cửu. Ngươi xem, Tây Cương công chúa kia cầu được gả vào trong phủ của A Cửu, nhưng hôm nay ngay cả mặt A Cửu cũng không thể gặp được….”
Giang Hàm nói một nửa lại thôi, còn lại là “Ý vị thâm trường”, khiến bản thân Hi Phi tự hiểu.
Lời này cũng không tính mập mờ, rõ ràng là nói Cố Sanh ghen tị, ý tứ là “Cửu Điện Hạ không chịu cưới Tây Cương công chúa làm trắc phi, vấn đề thật ra là ở trêи người Cửu vương phi”
Như vậy, chuyện này có liên quan gì đến việc Cửu Điện Hạ không thể gặp Hi Phi, sẽ không quá khó suy đoán nữa.
Hi Phi chỉ giật mình sửng sốt chốc lát, liền bừng tỉnh đại ngộ — là Cố Sanh cố ý cản trở Cửu Điện Hạ tiến cung thăm hỏi!
“Cô nương này quá càn quấy rồi!” Hi Phi giận tím mặt, vỗ án đứng lên, lớn tiếng quát: “Cung cung nói như thế nào cũng xem như thứ mẫu của Cửu Điện Hạ! Cũng đã đến tuổi này rồi, còn có thể nổi tâm tư xấu xa đối với một tiểu hài chưa dứt sữa sao!”
Giang Hàm vội vàng bước lên phía trước khuyên giải : “Nương nương không nên tức giận.”
Hi Phi sao có thể không nổi giận, nàng sở dĩ muốn nịnh bợ Cửu Điện Hạ một là bởi vì từ trước đã muốn dựa vào siêu phẩm hoàng tước, có thể bình an qua lúc tuổi già. Hai là bởi vì mạng của nữ nhi của nàng là Cửu Điện Hạ cứu về, chuyện này cũng làm làm sâu sắc thêm sự tin cậy của nàng đối với Giang Trầm Nguyệt.
Một nguyên nhân cuối cùng là bởi vì nàng hai năm nay liên thủ với Hoàng Hậu, hợp lực khuyến khích hoàng thượng lập Cửu Điện Hạ làm thái tử, trêи cơ bản đã thành sự rồi, nếu như đã bước lên thuyền dĩ nhiên phải giữ vững chỗ dựa lớn trong tương lai.
Về phần loại quan hệ xấu xa Giang Hàm ám chỉ Hi Phi chỉ mới nghĩ đã cảm thấy tóc gáy dựng đứng, đối với vu hãm mạc danh kỳ diệu của Cố Sanh cảm thấy cực kỳ căm tức.
Còn nghĩ đến mấy tháng qua Cố Sanh mấy lần mấy lần chủ động vào cung thăm hỏi, còn thay Cửu Điện Hạ tạ lỗi vỡi mẫu tử nàng vì “không tìm được thời gian”, Hi Phi quả thực nộ không thể át.
Không nghĩ tới cô nương này tuổi còn trẻ, tâm cơ dĩ nhiên lại nặng như vậy!
Hi Phi hàng đêm trằn trọc, một ngày so với một ngày căm hận Cố Sanh, rồi lại cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng đối với thái độ xa cách của Cửu Điện Hạ.
Nàng hao hết tâm tư mới nâng Cửu Điện Hạ lên ngôi vị thái tử, Hoàng Hậu tương lai lại xem nàng như chướng ngại, sau khi tân đế đăng cơ nàng làm sao còn chỗ đứng?
Hi Phi vô cùng đau đớn.
Tư tiền tưởng hậu, nàng làm ra một quyết định tuyệt nhiên bất đồng so với dự liệu của Giang Hàm — nàng muốn nỗ lực thuần phục Cửu Điện Hạ, dùng thành tâm đổi lấy tín nhiệm của đối phương.
Trong thư hồi âm Hi Phi mọi cách biểu lộ từ ái chi tâm của bản thân, chữ chữ khấp huyết, rồi lại nhọc lòng hàm súc.
Một phong thư lưu loát hơn mười trang, lúc đưa cho Giang Hàm nàng còn phải cố mà nhét vào tay áo.
Chỉ tiếc, thư của nàng lại không rơi vào trong tay Cửu Điện Hạ.
Ngay từ đầu tất cả thư tín đều là Giang Hàm một tay ngụy tạo.
Chữ của Giang Trầm Nguyệt là Giang Hàm cầm tay dạy dỗ, đến mười ba tuổi mới cơ bản định hình, sau này cho dù có dệt hoa trêи gấm thế nào Giang Hàm cũng có thể viết theo một cách quen thuộc.
Giang Hàm vốn dĩ chỉ muốn ly gián quan hệ giữa Hi Phi cùng Giang Trầm Nguyệt, nỗ lực bài bố Hi Phi khiến nàng ta dốc sức vì nàng.
Lại không nghĩ rằng nữ nhân này dĩ nhiên trung thành với Giang Trầm Nguyệt như vậy.
“Ngay cả một phi tử cũng khăng khăng một mực vì nha đầu kia.” Trong lòng Giang Hàm thầm hận, ngồi trong thư phòng nhắm mắt ngưng thần.
Nhục mạ ngày ấy của Cố Sanh lần thứ hai vang vọng trong đầu.
Giang Hàm mắt phượng chợt mở, không thể đè nén được tuyệt vọng cùng phẫn nộ, đôi môi mỏng mím chặt thẳng tắp sắc bén như đao, cầm thư hồi âm của Hi Phi, vừa muốn xé bỏ rồi lại dừng tay.
Nàng buông xuống ánh mắt lần thứ hai nhìn kỹ nội dung bức thư một lần nữa, ánh mắt đột nhiên léo ra, trong lòng nghĩ ra một kế.
Dưới ánh nến hoảng động, con ngươi đen kịt của Giang Hàm hiện lên một tia không đành lòng, đó dù sao cũng là muội muội nàng tự tay bồi dưỡng, hôm nay còn chưa thành niên, làm như vậy cũng quá mức tàn nhẫn.
Nhưng nghĩ lại, là Giang Trầm Nguyệt không để ý đến tình cảm trước đây, cướp đi tất cả vốn thuộc về nàng, thậm chí không cần đánh đổi bất cứ thứ gì, cho nàng ta một giáo huấn cũng là chuyện nên làm.
Chủ ý đã định Giang Hàm xem kỹ thư hồi âm của Hi Phi, sau đó tự mình mài mực đề bút, cân nhắc từng câu từng chữ ngụy tạo một bức thư.