Đống lửa giữa doanh địa đã bừng cháy, nhiễm đỏ một mảnh trời đen kịt, tầng mây chậm rãi di động, trăng lưỡi liềm ngân bạch giống như cách một tầng lụa mỏng, không thoát được trùng điệp phù vân.
Xung quanh doanh trướng đang nướng thịt rừng, hỏa quang yên vụ tận trời, mọi người vây quanh đống lửa uống rượu thưởng nguyệt, cùng nhau ca hát.
Đại hoàng tử sớm trở về doanh trướng của mình, lệnh thân tín canh giữ ở cửa.
Đợi cho bốn phía trướng bồng không có người ngoài, đại hoàng tử sử xuất công phu từ một đầu khác trướng bồng chui ra ngoài.
Không dẫn theo tùy tùng, trong tay hắn cầm một cây đuốc, một mình từ mật đạo của bãi săn lập tức tiến vào trong rừng.
Tuy rằng thân thể to bé, nhưng hắn dù sao cũng là hoàng tước của Hạ Triều, thân thủ cũng không phải những tước quý cao cấp có thể sánh được, mật thám vây quanh doanh trướng bị dễ dàng cắt đuôi.
Không bao lâu liền đến nơi, đại hoàng tử lục lọi đến trước một thạch động đã đào trước kia, đẩy ra tầng tầng dây leo, bước đi rồi đóng cửa đá lại, lúc này mới lấy ống trúc ra, thổi hỏa chiết tử chiếu sáng.
Trong động im ắng, thẳng đến hỏa quang chiếu sáng khuôn mặt đại hoàng tử, cách đó không xa mới truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.
“Điện hạ đến rồi?”
Đại hoàng tử bước nhanh về phía trước, cầm theo hỏa chiếc tử, thắp sáng tất cả đèn trong động, Cố Nhiêu mặc y phục thanh sắc liền đứng ở trước mắt hắn.
Hai người tựa vào nhau ngồi trêи giường đá, đại hoàng tử cảm thán nói: “Nàng tội gì phải theo ta đi săn bắn, hoang sơn dã lĩnh, lại không thể để mọi người phát giác, vạn nhất để mãnh thú nhìn thấy thì phải làm thế nào?”
Cố Nhiêu tựa vào lòng hắn, dịu dàng nói: “Nơi này là bên ngoài phạm vi vây săn, dã thú đều đã bị quân binh đuổi vào trong phạm vi săn bắn, nào có dã thú có thể chạy ra khỏi phạm vi săn bắn.”
Đại hoàng tử vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, chần chờ chốc lát, mở miệng khuyên nhủ: “Hay là đừng xuất hiện trước mặt Cố Sanh kia nữa, nhẫn nhịn nhất thời tránh đi trăm ngày chi ưu, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ thay nàng lấy lại công đạo.”
Cố Nhiêu lắc đầu, ôn nhu nói: “Điện hạ tội gì vì tiện tỳ kia mà tổn thương hòa khí cùng lạc thân vương? Căn bản không cần đến ngài xuất thủ, chỉ cần ta nhân lúc nàng ta tách ra, lộ diện vài lần, dọa đến nàng ta nổi điên thất nghi trước mặt lạc thân vương, giống như lần ở Nhan phủ, còn sợ nàng ta không bị lạc thân vương chán ghét mà vứt bỏ sao Sang năm sắc phong, chính là lúc nàng bị hưu.”
Đại hoàng tử thần sắc có chút nghi ngờ, trầm giọng nói: “A Cửu đối với nữ nhân kia vẫn rất để bụng, chỉ sợ làm nàng nóng nảy sẽ động nộ cùng chúng ta.”
Cố Nhiêu cười một tiếng: “Để bụng? Lần trước trong Nhan phủ, Cố Sanh bị dọa thành như vậy, đến nay cũng không thấy lạc thân vương truy cứu chút nào, vậy có bao nhiêu thần thật tình? Bất quá chính là phụng thánh ý thành hôn mà thôi. Tân hôn yến nhân, siêu phẩm hoàng tước rốt cuộc còn trẻ, hôm nay mới nếm thử nhân sự đối với tiện tỳ kia ngắn hạn không muốn xa rời cũng là có, nhưng tình cảm như vậy, một chạm sẽ vỡ.”
* * * * * * * * * * *
Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ liên tiếp mấy ngày ăn uống không có hương vị, sau khi quay về doanh trướng liền nhịn không được hỏi nguyên nhân, tiểu nhân tra lại tránh né không nói.
Dựa theo kinh nghiệm mười mấy năm qua của Cố Sanh, thái độ của Cửu Điện Hạ như vậy đều là gặp phải chuyện không hài lòng rồi.
Loại thời gian này thật không thích hợp để hỏi, phải để Cửu Điện Hạ tự mình tiêu hóa.
Trong lòng buồn bực, cũng không biết người nào không có mắt đắc tội đế vương thù dai, tám phần là sống không được đến ngày tiểu nhân tra đăng cơ….
Cửu Điện Hạ đã nghẹn khuất hai ba ngày, nếu như đem chuyện đại hoàng tử che giấu tội nhân nói đến chỗ phụ hoàng, đại ca sẽ hoàn toàn thất thế.
Đây chẳng khác nào giúp Giang Hàm trừ tận gốc đối thủ lớn nhất, thống nhất thế lực của Giang Hàm ở trong triều.
Giang Hàm những năm gần đây vì muốn thu nạp văn quan võ tướng, thủ đoạn càng lúc càng cực đoan.
Hoàng thượng cũng không phải là không chút hay biết, tuy nói vẫn mở một con mắt nhắm một con mắt nhưng cũng có ý định lạnh nhạt Giang Hàm, thân cận đại hoàng tử, mới miễn cưỡng duy trì thế cục cân đối ở trong triều.
Nếu đánh vỡ sợ cân bằng này, đối với Cửu Điện Hạ trăm hại không có một lợi.
Cẩn thận suy xét lợi hại trong đó, sau khi đại hoàng tử đem trạch viện che giấu Cố Nhiêu tầng tầng thủ vệ, chỉ cần Cố Nhiêu an phận thủ thường không tiếp cận Cố Sanh, Cửu Điện Hạ cũng không muốn cùng đại hoàng tử phát sinh chính diện xung đột.
Nhưng lần này Cố Nhiêu dĩ nhiên thiệp hiểm tiến vào bãi săn Mộc Lan, hiển nhiên là tà tâm chưa chết.
Nơi đây dù sao cũng là nơi sơn dã, không bằng ngoại trạch thủ vệ sâm nghiêm của đại hoàng tử, ám sát Cố Nhiêu có thể làm được không một dấu vết.
Cửu Điện Hạ cố tình mượn cơ hội diệt trừ mối họa này, chỉ tiếc một đám thủ hạ giá áo túi cơm, liên tiếp nhiều ngày chưa thể tìm ra nơi ẩn thân của Cố Nhiêu.
Vạn nhất để lộ động tĩnh, đại hoàng tử chắc chắn lập tức hộ tống Cố Nhiêu trở về thành.
Tổng kết lại, Giang Trầm Nguyệt vừa phải thay đại hoàng tử bảo vệ bí mật, vừa phải diệt trừ Cố Nhiêu hơn nữa rũ sạch mọi liên can đến bản thân.
Đây là nguyên nhân liên tiếp vài ngày Cửu Điện Hạ ăn không ngon.
Ban đêm, trong trướng bồng chỉ thắp một trản nến mờ nhạt.
Cố Sanh nhìn thấy tiểu nhân tra hùng hổ ấn ngã nàng, vội vàng khước từ: “Điện hạ, bên ngoài tất cả đều là thủ vệ, chúng ta không thể hành phòng trong lúc săn bắn.”
Trong ám quang, người phía trêи từng tấc nhiệt liệt ɭϊếʍ ʍút̼ nhũ phong của nàng, một đường hôn đến sau cổ, rồi lại dời đến trước mắt, đôi mắt hoa đào đạm kim sắc khẽ mởi, bám vào bên tai nàng trầm thấp nói: “Ta muốn tặng cho nàng một phần đại lễ, nàng muốn báo đáp ta thế nào?”
Cố Sanh nhất thời tâm hoa nộ phóng, không quản nó là đại lễ gì! Cuối cùng cũng quy thành tiểu nhân tra lần nữa cầu hoan!
Nhưng nhìn lên bốn phía, doanh trướng trống vắng, trong lòng nhất thời lại lạnh nửa đoạn — nơi này so với ɖu͙ƈ trì càng không thích hợp a, tiểu nhân tra thật sự rất biết chọn chỗ!
“Cái gì đại lễ?” Cố Sanh lúng túng nói, nghĩ thầm nói như thế nào mới có thể khiến Cửu Điện Hạ hài lòng chờ đến lúc hồi phủ mới khai trai.
Giang Trầm Nguyệt ngẩng đầu ánh mắt buông xuống nhìn về phía nàng, hài mai dày phủ một tầng bóng mờ lên thiển đồng, mi phong khẽ động thần bí nói: “Ta có thể đảm bảo nàng sau này không bị ác mộng quấy nhiễu.”
Cố Sanh ngẩn ra, nhắc đến ác mộng trong đầu liền hiện ra khuôn mặt ngày ấy nhìn thấy trong hồ nước, nàng nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, rụt đầu run giọng nói: “Điện hạ! Lúc này đã là canh hai rồi, ngày mai hãy nói chuyện này đi!”
* * * * * * * *
Sáng sớm hôm sau, đại hoàng tử cùng thất hoàng tử mới vừa đến chân núi phía nam, chợt nghe một binh sĩ báo tin: Phụ cận bãi săn phía Bắc phát hiện một thi thể nữ nhân, dường như bị dã thú tấn công, thân phận không rõ. Nghe vậy đại hoàng tử chỉ một thoáng sắc mặt trắng xanh, quay đầu ngựa lại, vun roi chạy về phía bắc sơn.
Thất hoàng tử vội vàng gọi hắn trở về, lại chỉ thấy đại hoàng tử vội vã phân phó hắn ở lại chờ, trong nháy mắt liền biến mất ở lộ khẩu.
Thất hoàng tử giống như hòa thượng sờ không được tóc, quay đầu nhìn mấy trăm kỵ binh phía sau, nếu là cùng nhau đuổi theo sợ sẽ quấy nhiễu thánh giá, chỉ đành ở tại chỗ chờ hắn trở về.
Đại hoàng tử mới vừa đến lộ khẩu vài sườn núi phía bắc, trùng hợp nhìn thấy Giang Trầm Nguyệt mang theo rất ít thuộc hạ, chậm rãi đi đến bên này.
Hắn vội vàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh truy vấn: “A Cửu! Người chết là ai? Đã điều tra xong sao?”
Cửu Điện Hạ còn buồn ngủ, ngáp một cái, lúng túng nói: “Đại ca cũng đến? Ta cũng là mới vừa nghe nói — kỵ binh vây thú ở ngoài sơn động phát hiện vết máu, tiện đường tìm thấy một thi thể, có người nói nhìn trang phục giống như tiểu thư phú hộ trong thành, thực sự là kỳ lạ, trêи núi không nên có tiểu thư phú hộ? Rốt cục là thân phận gì, còn phải lên núi điều tra.”
Đại hoàng tử nhất thời ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể to mọng Cửu Điện Hạ vội vàng đưa tay ổn định cánh tay hắn, nghiêng đầu nghi hoặc nói: “Đại ca? Ngươi làm sao vậy?”
Đại hoàng tử thất hồn lạc phách khoát khoát tay, run rẩy quay đầu muốn vào núi, cố gắng trấn định lẩm bẩm nói: “Đại ca cùng ngươi cùng nhau….. Đi xem một chút….”
“Đại ca, đừng nóng vội.” Cửu Điện Hạ đặt tay lên vai hắn, thần sắc tự nhiên nói: “Nhị tỷ cũng là từ phía bắc vào rừng, lập tức sẽ đến, chúng ta chờ nàng cùng nhau đi.”
Đại hoàng tử nghe vậy hai mắt trợn trừng.
Nhắc tới Giang Hàm, đầu óc hắn lập tức khôi phục thanh tỉnh — Nếu người gặp nạn đích thực là Cố Nhiêu, Giang Hàm một khi nhận ra thi thể, tất nhiên sẽ nắm được nhược điểm khi quân che giấu trọng phạm của hắn.
Nếu như trước mặt quốc vương nước phiên thuộc, công khai tôi danh che giấu khâm phạm của hắn, vậy chỉ sợ cũng không phải chỉ bị cấm túc, tước bỏ tước vị cũng có thể.
“Không được! Không được!” Đại hoàng tử gấp đến độ khóe miệng co quắp, nắm lấy tay Giang Trầm Nguyệt, vội la lên: “Chúng ta… Chúng ta phải xử lý thi thể trước! Không thể kinh động phụ hoàng!”
Giang Trầm Nguyệt trầm giọng nói: “Bất quá là một dân thường bị dã thú tấn công, phụ hoàng sẽ không giáng tội.”
“Không được!” Đại hoàng tử đột nhiên hét lớn một tiếng, lắc cánh tay Giang Trầm Nguyệt: “A Cửu, ngươi nghe đại ca nói, chuyện này không thể truyền ra! Ngươi cứ ở chỗ này, không nên làm kinh động, ta đi xử lý thi thể!”
Nói xong liền buông tay muốn chạy, lại bị Giang Trầm Nguyệt trở tay bắt lấy cổ tay!
Ánh mắt quay đầu lại, chỉ thấy đôi thiển đồng đã không còn buồn ngủ, đang sắc bén nhìn về phía hắn.
“Đại ca? Ngươi rốt cục xảy ra chuyện gì?”
Đại hoàng tử trong lòng vô cùng lo lắng, lo lắng Giang Hàm sẽ đến bất cứ lúc nào, chỉ đành giãy khỏi ràng buộc, vội vàng nói: “Quay về sẽ nói rõ!”
Giang Trầm Nguyệt nhanh nhẹn tiến lên vài bước, xoay người lại ngăn ở trước mặt hắn, đứng giữa đường, trêи cao nhìn xuống nhìn về phía hắn, nghiêm khắc nói: “Dù sao cũng là một tính mệnh, hôm nay thân phận không rõ, đại ca có thể nào tùy ý vùi lấp giấu kín?”
Đại hoàng tử lảo đảo lui ra phía sau vài bước, mắt thấy mặt trời mọc lên, đã sắp đến thời gian kỵ binh săn bắn vào rừng, trước mắt chắn ngang một cửu hoàng muội không thể hồ lộng, chỉ một thoáng gấp đến độ mồ hôi đầm đìa.
Trong lúc hoảng sợ, hắn liền kéo Giang Trầm Nguyệt, dán bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Việc này không phải chuyện đùa! Nữ thi kia sợ rằng sẽ nguy hiểm đến tính mệnh của đại ca! Không thể chậm trễ! A Cửu, đại ca nói một câu thật lòng, ngươi hôm nay cưới quân quý lão nhị nhìn trúng, khó tránh nàng sau này sẽ không trả đũa ngươi! Một khi đại ca hoàn toàn thất thế, còn có ai có thể bảo vệ ngươi chu toàn? Huynh muội chúng ta là xương gân không thể tách rời a! Mau để ta đi!”
Giang Trầm Nguyệt lộ ra sắc mặt kinh hoảng, vội vàng hỏi: “Nữ thi kia có liên quan đến ngươi?”
Nhìn thấy đại hoàng tử do dự không chịu nói ra, Giang Trầm Nguyệt kiên quyết nói: “Đại ca, rốt cục xảy ra chuyện gì? Đều đến nước này rồi ngươi còn giấu diếm ta làm gì? Bảo vệ ngôi vị của ngươi cũng là bảo vệ bản thân ta!”
Đại hoàng tử nghe vậy lúc này mới thả lỏng, hắn dĩ nhiên tin tưởng Giang Trầm Nguyệt sẽ không bởi vì thù riêng giữa thê thϊế͙p͙ mà ngọc thạch câu phần với hắn, lập tức nói ra bí mật hắn che giấu Cố Nhiêu!
Cửu Điện Hạ có vẻ vô cùng khϊế͙p͙ sợ, vội vã oán giận hắn vài câu, lập tức định ra đối sách: “Đại ca, việc khác tạm thời không nói đến, ngươi lập tức quay về đội ngũ của mình đi, cứ theo lẻ thường săn bắn! Làm như không có việc này, không nên khiến cho nhị tỷ hoài nghi, thi thể để ta đến xử lý.”
Đại hoàng tử không nghĩ tới cửu hoàng muội sẽ phối hợp như vậy, trong lòng nhất thời ngỗn ngang trăm mối, không ngừng cảm thán.
Giang Trầm Nguyệt hai tay ổn định hai vai hắn, liễm cằm giương mắt nhìn thẳng: “Nghe ta, hiện tại không phải lúc nhiều lời, ngươi phải lập tức trở lại…..”
Quay đầu nhìn sơn lâm một chút, Giang Trầm Nguyệt nheo lại một đôi song đồng đạm kim sắc, thành khẩn vội hỏi đại hoàng tử: “Nhị tỷ cũng sắp đến, đại ca, có đường nào có thể tìm được sơn động kia nhanh một chút không?”
Tình thế cấp bách đại hoàng tử không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đem lộ tuyến toàn bộ khai ra.
Sau khi biết địa điểm ẩn thân của Cố Nhiêu, Giang Trầm Nguyệt sắc mặt nghiêm trọng nhìn xuống chân núi, nhìn thấy Giang Hàm vẫn chưa đến, liền ổn định vai đại hoàng tử, thẳng tắp nhìn hắn, thấp giọng căn dặn: “Ngươi đi mau, sau khi trở về nếu có người hỏi thì nói người chết chính là thị tỳ ta dẫn theo, đã hiểu chưa?”
Đại hoàng tử trịnh trọng gật đầu, vỗ vỗ vai Giang Trầm Nguyệt: “Giao cho ngươi!”
“Yên tâm.”
Nhìn thấy đại hoàng tử hoảng sợ thoát đi, Cửu Điện Hạ liền xoay người, hai thân tín lập tức từ trêи cây nhảy xuống.
Lần này dễ dàng ta ra chỗ ẩn thân của Cố Nhiêu, Cửu Điện Hạ khiến hai người tức khắc đi vào bắt người, ra roi thúc ngựa mang Cố Nhiêu vào thân vương phủ để giam giữ.
Sau khi phân phó xong, Cửu Điện Hạ liền trở lại doanh địa, đón Cố Sanh cùng nhau lên núi.
Dù sao trước kia đều là ngủ thẳng đến mạt khắc mới thức, hôm nay cũng không thể ngoại lệ, để tránh khiến cho Giang Hàm nghi ngờ.
Săn bắn tất cả như thường.
* * * * * * *
Mặt trời lặn, trong doanh địa nổi lên ánh lửa.
A Na Nhĩ uống ba bát rượu, liền lắc lư đứng dậy, đầy mặt men say khởi vũ giữa các quân sĩ, khiến xung quanh tán thán liên tục.
Đang lúc hưng phấn, nàng bỗng nhiên muốn kính rượu Giang Trầm Nguyệt, lại bị Đại Hạ thị tỳ ở xung quanh ngăn cản.
Thị tỳ nói cho nàng biết, lạc thân vương “không thể uống rượu”.
A Na Nhĩ lại không tin, một cánh tay cố sức tách mọi người ra, đưa tay đẩy thị tỳ lạnh nhạt nói: “Các ngươi….có phải cảm thấy Cửu Điện Hạ…. Sẽ không phản ứng ta?”
Mấy ngày liền bị Giang Trầm Nguyệt không ngừng cự tuyệt, khiến A Na Nhĩ lúc này đột nhiên dâng lên một trận bi thương, ủy khuất bĩu môi, nói: “Ngươi…. Các ngươi đừng coi thường ta….”
“A Na Nhĩ.”
Nói còn chưa dứt lời, phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng nói khiến nàng thần hồn điên đảo!
A Na Nhĩ nhất thời tỉnh rượu bảy phần, bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hỏa quang chiếu sáng thân ảnh cao to đối diện, khuôn mặt kia được soi sáng giống như một hồi mộng cảnh.
“Cửu Điện Hạ?” A Na Nhĩ trợn tròn đôi mắt mèo màu hổ phách, ngón trỏ chỉ vào chóp mũi của bản thân: “Ngươi… Gọi ta?”
Giang Trầm Nguyệt mặt không biểu tình, nghiêng đầu nói: “Đi theo ta.”