Vưu Quý Phi vô cùng kinh ngạc, do dự chốc lát liền mở miệng nói: “Chuyện này sợ rằng không thích hợp, lúc chỉ hôn, cần phụ thân ngươi trình diện dẫn chỉ, nếu là không từ nhà mình xuất giá, khó tránh khỏi khiến cho hai nhà tranh chấp.”
Cố Sanh trả lời: “Có thể để bà bà của Sanh Nhi lĩnh chỉ?”
“Vì sao?” Vưu Quý Phi nhíu mày đánh giá, mở miệng nói: “Bản cung nghe nói phụ thân ngươi là vị tử tước, nhưng hắn là quan tam phẩm, đây cũng không phải gia thế cần che giấu gì.”
Cố Sanh cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Quý phi nương nương hiểu lầm rồi, thật ra là bởi vì….”
Vưu Quý Phi thấy nàng vẻ mặt khó xử, liền chủ động mở miệng nói: “Có phải coschuyeenj gì khó nói hay không? Đừng sợ, bản cung sau này chính là mẫu phi của ngươi, coi như mẫu thân, nói ra đi.”
Cố Sanh lên tiếng trả lời, liền hít sâu một hơi, thản nhiên đem truyện phụ thân cùng di nương trong nhà đều nói ra.
Vưu Quý Phi nghe được kinh ngạc không ngớt, thỉnh thoảng nắm chặt song quyền.
Biết được hai mẹ con vì lánh nạn phải trốn ở trạch viện của người khác, trong lòng càng thêm căm phẫn, lúc này vỗ án nói: “Dĩ nhiên lại có kẻ mặt dày bạc tình như vậy! Quả thực vô sỉ đến cực điểm!”
Cố Sanh trong lòng run lên, nàng là bất đắc dĩ mới thẳng thắn nói chuyện xấu trong nhà, người bên ngoài biết gia đình nàng như vậy, khó tránh khỏi đặt ra nghi vấn đối với phẩm tính của nàng, dường như có một phụ thân như vậy tất cả đều là lỗi của nàng.
Vưu Quý Phi lại tuyệt nhiên bất đồng, trong đôi mắt nàng ẩn chứa chính là bất bình, lúc chuyển sang nhìn về phía Cố Sanh lại không khỏi thương hại.
“Khổ cho ngươi rồi.” Vưu Quý Phi vươn tay với nàng, dường như thánh nữ trong tranh Tây phương.
Cố Sanh vội vàng đứng dậy, bước đến nắm tay nàng, trốn bên cạnh nàng, giống như lúc nhỏ tựa ở trêи đùi mẫu thân.
Vưu Quý Phi một tay nhẹ nhàng phất qua búi tóc của nàng, suy nghĩ chốc lát, liền mở miệng nói: “Nếu như ngươi không muốn có liên quan đến Cố gia nữa, thì trước khi tuyển định ngày lành hãy bảo nương ngươi viết từ thư, giao cho bản cung thay các ngươi lập tức giải quyết.”
Ánh mắt Cố Sanh sáng lên, kϊƈɦ động ngẩng đầu nhìn về phía Vưu Quý Phi.
Khóe miệng cong cong, thiển đồng thâm thúy, trêи mặt là thần sắc nghịch ngợm không tương xứng với địa vị, một mớ tóc dài thiển sắc trượt xuống vạt áo trước, nữ nhân mỹ hảo như mộng cảnh.
Dòng nước ấm trong lòng Cố Sanh bắt đầu lưu chuyển, nắm chặt tay nàng: “Sanh Nhi không biết làm sao báo đáp ân đức của quý phi nương nương.”
Vưu Quý Phi kéo khóe miệng: “Một tiếng “mẫu phi” còn chưa đủ sao? Ngươi cứu hài tử của ta, hơn nữa sau này cũng trở thành hài tử của ta. Bảo vệ ngươi, là thiên chức của mẫu thân ta đây.”
* * * * * * * * *
Nhan Thị vẫn canh giữ ở tiền viện, Cố Sanh vốn nên trở về vào đêm qua mới phải, nhưng đã qua một đêm, trong cung đến nay vẫn không truyền ra bất luận tin tức gì.
Thẳng đến mặt trời lặn, trong ngõ mới truyền đến tiếng bánh xe lạch cạch.
Tưởng là Giang Hàm sai người đón Cố Sanh trở về, Nhan Thị lúc này mới an tâm một chút.
Nhưng mà, sau khi Cố Sanh hồi phủ, nói chuyện được hoàng đế ban hôn cho Cửu Điện Hạ, Nhan Thị hoàn toàn ngây ngốc…..
Cố Sanh cho rằng trấn an Nhan Thị cần tốn hao rất nhiều khí lực, lại không nghĩ rằng mẫu thân phát ngốc nửa nén hương liền tự mình thông suốt!
“Đây là chuyện tốt a!” Nhan Thị mi phi sắc vũ.
Cố Sanh quắc mắt nhìn trừng trừng: “Nương! Ngài đây là có ý gì!”
Nhan Thị lập tức đốt ba nén nhan cho Bồ Tát, vui mừng trở về nắm tay Cố Sanh, vui vẻ nói: “Là chuyện tốt a! Nương sớm đoán Nhị Điện Hạ sợ là không muốn nhắc tới hôn sự, nàng kéo dài đã ba năm, đến nay một câu khẳng định cũng không có. Trái lại là Trang phi trong cung, năm gần đây không ít phái người đến cho chúng ta xem sắc mặt. Nương lo lắng nhất chính là ngươi bị người làm chậm trễ, hiện tại lại được siêu phẩm hoàng tước xem trọng, cuối cùng cũng có thể an tâm rồi!”
Thạch Lựu ở bên cạnh cũng kϊƈɦ động nói: “Nhắc tới siêu phẩm hoàng tước chính là bất đồng! Không chỉ có xinh đẹp đến muốn mạng người, cư nhiên còn có thể đỗ xúc xắc! Nhiều năm như vậy chưa từng có động tĩnh, hôm nay một lần liền sảng kɧօáϊ lập tam tiểu thư làm chính phi! Thực sự là hào khí can vân!”
Cố Sanh: “…..”
Nhan Thị vui mừng che miệng mỉm cười, oán trách Thạch Lựu: “Lần trước các ngươi còn gọi người ta là gối thêu hoa đây! Ta lần đầu nhìn thấy hài tử kia, đã rất yêu thích, đang lo sau này không có cơ hội vì tiểu hoàng tước nấu canh lương, nghĩ không ra sẽ được ban tặng duyên phận hôm nay….”
Cố Sanh: “…..”
Ta có thể có một chút tiền đồ sao nương!
Vốn tưởng rằng chí ít có mẫu thân cùng giải quyết mây đen thảm kéo dài vạn lý của mình, nghĩ không ra trong lòng mẫu thân cư nhiên có nhiều tâm sự như vậy, từ Giang Hàm biến thành Giang Trầm Nguyệt ngược lại khiến Nhan Thị an tâm.
Cố Sanh chau mày, muốn thay Giang Hàm biện giải, nhưng hôm nay nói ra còn có ích lợi gì?
Sinh mệnh của nàng đặt ở trước mặt quốc gia, trước mặt hoàng quyền, bất quá chỉ là một hạt cát.
Mọi cách trắc trở, mới bình yên sống đến hôm nay, nàng đã không có cách nào vì tư tình bản thân mà đánh cược tính mệnh của những người xung quanh.
Như vậy có thể cũng tốt, là ông trời cho nàng cơ hội, vẫn ở lại bên cạnh tiểu nhân tra có thể tùy thời thay Giang Hàm đề phòng tai họa.
Bất luận là mẫu thân hay là Giang Hàm, chỉ cần có thể để nhưng người nàng yêu thương già rồi chết đi, là tốt rồi.
Ngày thứ hai, khẩu dụ của thánh thượng truyền đến Cố phủ, sau khi Cố lão gia biết được, cả kinh đến ngũ quan đều di chuyển!
Sau khi lĩnh chỉ, hắn quỳ bất động trêи mặt đất, tựa như tượng gỗ không thể động đậy.
Địa vị của Cố Sanh từ cơ thϊế͙p͙ vô danh vô phân do Tuyên Vương “quyển dưỡng”, biến hóa thành vương phi của siêu phẩm thân vương Đại Hạ!
Đây quả thực là khiến phần mộ tổ tiên Cố gia vinh quang đến bốc khói xanh!
Đâu chỉ là khói xanh, bốc cháy cũng không quá đáng….
Lúc buổi trưa qua đi, Cố lão gia mang theo thuộc hạ tự mình đến ngoại trạch cầu kiến Cố Sanh cùng Nhan Thị.
Nhưng vẫn ăn canh bế môn.
Cố lão gia không nóng nảy, vứt lấy tay áo khoan thai quay về bên trong kiệu, trong miệng nói lẩm bẩm — Xuẩn phụ, chờ đến ngày ban hôn, xem các ngươi có trở về cầu xin ta đứng ra hay không!
Cùng lúc đó, Cố Sanh đang ở chính đường đứng ngồi bất an.
Phương Vũ tìm hiểu được tin tức — Nhị Điện Hạ đêm qua bị đại nội thị vệ áp giải hồi phủ.
Trong cung có tai mắt truyền ra tin tức, Giang Hàm lúc đầu dáng vẻ vội vã chạy tới Dưỡng Tâm Điện, cùng hoàng đế đơn độc nói chuyện.
Thẳng đến buổi trưa, Đông Noãn Các chợt truyền ra âm thanh kịch liệt tranh chấp.
Sau đó không lâu Nhị Điện Hạ bị phạt quỳ ở Dưỡng Tâm Điện.
Còn quỳ đến bóng đêm phủ xuống mới bị người áp giải ra cửa cung, hồi phủ nhận phạt sao chép kinh văn, ba tháng không được bước ra khỏi vương phủ.
Tuyên Vương phủ lúc này đã bị thị vệ trọng trọng vây quanh, Cố Sanh ngay cả một lời nhắn nhủ cũng truyền vào không được, chỉ có thể chờ đợi vô ích.
Hôm sau, Vưu Quý Phi sai người thúc giục Cố Sanh đưa hưu thư đến.
Không lâu sau, thánh thượng thu hồi khẩu dụ khỏi Cố phủ, chuyển đến nhà mẹ đẻ của Nhan Thị.
Sau khi lĩnh chỉ, Nhan phủ hoả tốc đón nữ nhi cùng ngoại tôn nữ về phủ đệ.
Nhan gia từ trước đã muốn gọi Nhan Thị hồi phủ, thế nhưng Cố Sanh lại bị Cố lão gia dây dưa, cùng với uy hϊế͙p͙ của Cố Nhiêu nên chỉ đành sống nhờ ở ngoại trạch của Giang Hàm.
Hôm nay nàng thành lạc thân vương vương phi, dĩ nhiên không cần nhiều kiêng kỵ, quang vinh trở lại trong phủ của bà bà.
Nhan phủ có một vương phi của siêu phẩm hoàng tước, một nhà mấy trăm người thật là tránh đủ lo lắng, thân hữu bốn phương tám hướng đều đến chúc mừng.
Theo đó là Cố lão gia dường như phát rồi mà tới cửa khóc lóc cầu xin, từ bình minh đến tận hoàng hôn, hắn đều bám trêи cửa Nhan phủ kêu gào gọi tên Nhan Thị.
Hắn thậm chí xin thề sẽ thôi Trầm di nương, khóc cầu Nhan Thị niệm tình nghĩa nhiều năm, hủy bỏ hưu thư.
Trêи hưu thư đã kể rõ tội danh của hắn, một khi tội danh này được chứng thực, sợ rằng không đợi hắn hưu Trầm di nương thì Trầm di nương đã vứt bỏ hắn trước.
Hắn vạn không nghĩ tới, Nhan Thị dĩ nhiên không để ý danh dự của nữ nhi, trước khi sắc phong vương phi trở mặt với hắn!
Lẽ nào hoàng thất có thể để nữ nhân mang theo thiên đại chê cười này gả vào thân vương phủ?
Đây rốt cục là thế đạo gì!
Cố lão gia không cam lòng, ở bên ngoài Nhân phủ náo loạn hơn hai ngày, rốt cục bị Vưu Quý Phi biết được việc này, liền truyền đến chỗ Cửu Điện Hạ.
Vì vậy, Cố lão gia tận mắt nhìn thấy lạc thân vương trong truyền thuyết.
Đôi mắt ánh mắt cười như không cười, lại ẩn giấu uy nghiêm, ngọc thân cao dài đứng ở trước mắt hắn, bạch y như tuyết, vạt áo trùng điệp như liên hoa chưa nở.
Đây vốn dĩ là vị hôn phu của nữ nhi hắn, có một địa vị không ai bì nổi trong tương lai.
Hôm nay đối với lại không có nửa phần cung kính, trái lại lớn tiếng cảnh cáo — hưu sách đã có hiệu lực, từ nay về sau không có sự cho phép của vương phi, hắn không được đến gần mẹ con nàng nửa bước, bằng không sẽ dùng tội danh cưỡng ép quân quý mà xử trí.
Trong nháy mắt năm ngày trôi qua.
Cố Sanh cảm thấy bản thân bị một cổ sức mạnh không thể chống cự đẩy đi, không ngừng đẩy về phía trước, đó là một loại sợ hãi đến không thở nổi.
Muốn dừng lại nghỉ ngơi thở một hơi nhưng mọi người xung quanh lại đầy mặt hồng quang vội đến chúc mừng nàng.
Trong một đêm, nàng thể nghiệm được cảm giác được những người từ trước vốn lãnh ngôn đối đãi nàng đều quay đầu lại rung đuôi lấy lòng.
Chỉ có bà bà vẫn là dáng vẻ bất cẩu ngôn tiếu như trước đây, đối với nàng không mừng rỡ cũng không thương cảm.
Nếp nhăn Cố Sanh bà bà vẫn nhiều như cũ, hai mắt lấp lánh nhìn Cố Sanh giống như trước đây, nghiêm khắc nói: “Mặc dù ngươi hôm nay leo lên ngôi vị vương phi, cũng không thể kiêu căng ương ngạnh, sau này phải dùng lễ đối nhân, thời thời khắc khắc đều phải nhớ tổ huấn của Nhan gia.”
Cố Sanh đã quen với sự nghiêm khắc trầm ổn của lão nhân gia, cung kính cúi đầu nhận lời.
Nhìn thấy bà bà gật đầu, mới vừa rồi muốn xoay người lui ra, bàn tay lại bị nắm lấy.
Cố Sanh vội vàng xoay người lại nghe giáo huấn, nhưng chỉ thấy bà bà mở to hai mắt, tỉ mỉ quan sát nàng, trong ánh mắt mờ đục hiện ra ôn nhu cùng lưu luyến khó có được.
Đôi môi khô quắt của bà bà mím thành một đường thẳng tắp, chậm rãi nâng tay trái khô gầy, vuốt lại mái tóc của Cố Sanh, trầm giọng nói: “Nương của ngươi đời này đã gả sai người, khiến lão bất tử ta oán hận cả đời, cũng lo lắng cả đời. Nếu không nhìn thấy ngươi sống hạnh phúc, cho dù diêm vương gia đến mời ta đi ta cũng luyến tiếc buông tay.
Hoàng tước không thể so với thường nhân, vạn vạn không nên học theo nương của ngươi, ghen tị như vậy, vạn sự nghĩ nhìn thoáng một chút, bản thân sống tốt mới là vương đạo.”
Nước mắt của Cố Sanh nhất thời tuông rơi, cắn môi ôm lấy bà bà, nức nở liên tục đáp ứng.
* * * * * * * * *
Hôn lễ do quan viên của Lễ Bộ lo liệu, bởi vì nghi thức sắc phong được tỉnh lược, nên khâm thiên giám chỉ có thể chờ đến lúc đó.
Nửa tháng sau, toàn bộ tài vật hoàng thượng ban cho bày ra ở chính viện của Nhan phủ.
Lễ Bộ sắp xếp hôn yến, theo thường lệ sẽ chuẩn bị ở phủ đệ của vương phi, cộng thêm nhạc sư cùng vũ cơ trình diện trợ hứng.
Phàm là hôn sự của hoàng thất, nội đại thần cùng với quan viên ngoài nhị phẩm đều sẽ tề tụ thưởng yến.
Trước khi nhập tiệc, toàn thể quan viên sẽ đến tiền viện mặt hướng hoàng cung, tam quỳ cửu khấu.
Trước đại hôn một ngày, Nhan Thị rốt cục mang của hồi môn dành dụm nhiều năm cho Cố Sanh toàn bộ chuyển đến lạc thân vương phủ.
Vốn tưởng rằng nhiều của hồi môn thế này sẽ cho Cố Sanh một phần khí phái, lại không nghĩ tới nữ nhi sẽ lấy siêu phẩm hoàng tước.
Trùng điệp xe ngựa chở của hồi môn tuy nói đồ sộ nhưng nếu so với đoàn xe của công chúa hòa thân trước kia, thực sự lại có vẻ keo kiệt.
Ngày đại hôn, kiệu hoa tám người khiêng đến Nhan phủ nghênh đón vương phi.
Một đường lễ quy sâm nghiêm, Cố Sanh mặc dù đã xem quá nghi thức tiến hành toàn bộ học thuộc, nhưng chờ khi thật sự lên kiệu, nàng vẫn không khỏi khẩn trương đến sắc mặt trắng bệch.
Kiếp trước bởi vì Trang phi mọi cách cản trở, Giang Hàm rốt cuộc chưa kịp cho nàng một danh phận, Cố Sanh dĩ nhiên chưa từng trải qua nghi thức cưới hỏi đường hoàng.
Hai kiếp, đây là lần đầu tiên nàng chính thức xuất giá.
Trước khi trang dung, mẫu thân xe mặt cho nàng, cô nương nhà khác mười lăm mười sáu tuổi đã xe mặt, không giống nàng mười chín tuổi mới gả đi, nhưng quả nhiên là đau nhức chết người!
Son phấn trêи mặt gần như một tầng nước sơn, sau khi thoa chút son lên hai má…. Nàng bị khuôn mặt trong gương hù dọa!
Vì sao tân nương phải đánh phấn thành bộ dạng này!
Cố Sanh không thể nào hiểu được.
Không biết buổi tối khi tiểu nhân tra nhấc khăn voan lên, có thể trực tiếp bị hù dọa ngất xỉu hay không….