Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 343




Edit: Lạc Lạc

Wattpad: Tolacty

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

☆, Chương 343: Có liên quan dị thú suy đoán

Bên trong phòng ăn, Hàn Nguyệt mỉm cười cùng người nào đó tiến hành đối thoại bằng quang não.

"Nhanh như vậy đã giải quyết xong?" Người nào đó hỏi.

Hàn Nguyệt nhẹ nhàng nói: "Kha Kha nhà ta là bị tiểu tử kia nhà ngài bắt được uy hϊếp, sau này đừng nói Kha Kha bắt nạt cậu ấy, phỏng chừng còn muốn cưng chìu, che chở cậu ấy."

Lantis yên lặng nghĩ, toàn bộ quân bộ trung ương ai không biết ngươi là người quan trọng của Kha Kha, ai dám nói xấu ngươi một câu hắn có thể đuổi theo người ta cắn một tháng!

"Kha Kha vốn là cũng không muốn cùng vị kia nhà ngài đối nghịch, Kha Kha chỉ là tò mò mà thôi." Hàn Nguyệt dừng một chút, cười nói: "Kỳ thực ta cũng thật sự rất tò mò, hài tử kia làm thế nào mà có thể thu được tâm của Lantis điện hạ chúng ta."


Nam nhân xinh đẹp bức người không thể ức chế mà nhấc môi hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

"Cậu ấy biết thân phận của ngài sao?"

"Trước đây đã biết." Lantis trả lời.

"Ngài nhặt được bảo bối."

Kỳ thực, từ khi biết Nam Kính bị Kha Kha mang tới phi hành khí nấu cháo cho hắn, Hàn Nguyệt liền không ngừng quan sát đứa bé này.

Không có oán giận, đồng thời rất nghiêm túc tỉ mỉ mà làm bữa sáng.

Biết rõ có thể nắm giữ quyền lực chí cao vô thượng nhưng vẫn là mang tư thái rất thấp, không chút ý đồ khoe khoang nào.

Đối mặt với tướng quân cấp cao, mặc dù có chút căng thẳng, nhưng cung kính mà không nịnh nọt, khiến người sinh ra hảo cảm trong lòng.

Thậm chí, trong bầu không khí có thể nói là quỷ dị của bữa sáng, Nam Kính từ đầu tới đuôi đều cúi đầu không có nhìn nhiều —— Hàn Nguyệt dám khẳng định, cảnh tượng Kha Kha cho hắn ăn cơm, vô luận bất luận ai nhìn cũng sẽ cảm thấy hiếu kỳ.


Tính cách và giáo dưỡng của Nam Kính rất tốt.

Bữa sáng ngay cả cặn cũng không còn lại còn lẳng lặng nằm ở trên bàn, Nam Kính từ đầu tới đuôi đều chỉ uống một bát cháo mà thôi.

Còn lại... Đều là hai người bọn họ tiêu diệt.

Ừm, trù nghệ cũng rất tốt.

Lại nhớ đến đứa bé kia cùng Phong Trường Mạch rất giống, Hàn Nguyệt dùng giọng điệu vạn phần khẳng định nói: "Ta tin tưởng hai vị bệ hạ nhất định sẽ phi thường hài lòng với cậu ấy."

"Ừ, ngài cũng nghĩ như vậy, thật sự là quá tốt."

Hàn Nguyệt cùng cha anh cùng nhau lớn lên, chỉ cần Hàn Nguyệt nói là vậy tuyệt đối tám chín phần mười chạy không thoát.

Lantis dương dương đắc ý như là tiểu hài tử đang khoe khoang đồ chơi mình thích nhất, nhấc cằm nói: "Đó là đương nhiên, Kính Kính nhà ta là tốt nhất."

Hàn Nguyệt nhìn vị điện hạ cao quý tính trẻ con trước mắt này, không nhịn được bật cười.


Sau khi Lantis mười tuổi, hắn chưa từng thấy Lantis hoạt bát như vậy.

Ngày thứ hai đến tinh cầu thứ ba mươi ba, Kha Kha cưỡng miễn cho vượt qua huấn luyện.

Mỗi học sinh lúc trở về đều đau lưng nhức eo, không hề như ngày thứ nhất nhảy nhót tưng bừng, cũng không oán giận trong lều điều kiện không tốt, vừa dính vào gối liền ngủ.

Sáng sớm ngày thứ ba, Kha Kha cho tập hợp sớm hơn hôm qua nửa giờ.

Bọn học sinh quen sống trong nhung lụa, cho dù kiêng kỵ Kha Kha nghiêm ngặt vạn phần, cũng hữu tâm vô lực, vẫn là có người đến muộn.

Kha Kha lưu loát chỉ tay ra phương xa "Mười vòng! Ngày hôm qua chưa chạy xong, ra khỏi hàng tiếp tục chạy!"

Tiếng kêu rên một mảnh.

Nam Kính lần thứ hai bị Kha Kha gọi vào phi hành khí làm điểm tâm, lần này cậu quen tay làm nhanh mà thay đổi hình thức khác, còn lén lút mang đi hai trái quýt.
Ngày hôm nay cậu cũng không ở lại cùng vị thiếu tướng Hàn Nguyệt kia dùng cơm, chào hỏi xong liền rời đi.

Lúc Nam Kính đi đến trại, liền thấy một đám học sinh đều sắc mặt không vui mà bộ dáng như muốn gϊếŧ người.

Cậu tò mò hỏi Lantis: "Đây là thế nào?"

Lantis một mặt bình tĩnh mà nói: "Đồ ăn bị mất."

Nam Kính: "..."

Đồ ăn lại còn bị mất?

"A, em trộm được hai trái quýt, chúng ta lén lút ăn chung đi?"

Lantis nhìn nhìn túi treo ở cổ Nam Kính, khóe miệng giật một cái "Lần sau có thể giấu ở bên trong tay áo."

Nam Kính bỗng nhiên hồi tưởng lại ban đêm ngày hôm trước có nhóm gia hỏa lén lén lút lút, Nam Kính giật giật khóe miệng, hàm súc hỏi: "Sẽ không phải là nửa đêm ngày đó chứ?"

"Đúng vậy, quen dùng phương pháp quân bộ huấn luyện lính mới, thừa dịp lúc bọn họ không chú ý đem hết thảy đồ ăn trộm đi, sau đó để bọn họ tìm kiếm đồ vật có thể ăn—— có lẽ là thực vật cùng trái cây, cũng có thể là thịt."
Lantis đối với điều này đã tập mãi thành quen, nhớ năm đó anh cũng là một đường huấn luyện khắt khe khắc khổ chịu không ít khổ mới thông qua chọn lựa của quân bộ.

Nói đến cái này, Nam Kính ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, đêm qua vị của trái cây cùng thỏ rừng nướng cũng không tệ lắm, ngược lại đồ gia vị cũng không có thiếu, kiên trì mấy ngày hoàn toàn không áp lực.

Chính là phương pháp này của đám quan quân thì có chút quá vua hố, hơn nửa đêm lén lút đến lều của người khác, quá không tử tế, may là ở trong này không có nữ sinh, bằng không nói không chừng lúc trở về sẽ đem bọn họ ra toà án.

Phải biết, đế quốc đối với nữ tử trời sinh có thể thai nghén đời sau rất bảo vệ yêu thương và khoan dung.

Có thể nghĩ ra loại ý đồ xấu này, ngoại trừ vị thiếu tá kia cũng sẽ không có ai khác.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, tất cả mọi người đứng ở chỗ này làm cái gì, lẽ nào giáo quan không có bố trí nhiệm vụ huấn luyện sao?

Lúc này, Vân Cảnh Hàm cười hì hì chạy tới, vô cùng thần bí mà tiến đến bên lỗ tai Nam Kính nói: "Kính Kính, đêm qua tôi nghe trộm đám sĩ quan kia nói, sáng ngày mốt mười người chúng ta có thể tiến vào khu vực cấp hai, nếu như có thể thuận lợi thông qua khu vực cấp hai, liền có thể đi vào khu vực cấp ba. Cậu biết trong khu vực cấp ba có cái gì không?"

Nam Kính trước tiên nhìn xung quanh, phát hiện không có ai chú ý tới bọn họ, liền lôi kéo Vân Cảnh Hàm đi chỗ khác.

Loại chuyện nghe lén này vẫn là đừng cho nhiều người biết.

Vân Cảnh Hàm nhỏ giọng nói: "Có dị thú."

Dị thú, cũng chính là thú hoang trải qua biến dị nào đó, chúng nó tính cách hung tàn táo bạo, lực công kích rất cao, ý thức lãnh địa cực kỳ mạnh mẽ, đối với nhân loại xâm lấn, chúng nó sẽ khởi xướng công kích, là đối tượng quét sạch chủ yếu của quân bộ.
Thế nhưng, trên tinh cầu nhân loại tập trung cư trú, căn bản không có dị thú, bởi vì một khi một tinh cầu bị dò xét ra sự tồn tại của dị thú, đế quốc sẽ ra lệnh quân bộ trợ giúp cư dân tinh cầu rời khỏi nơi này.

Dĩ nhiên, mỗi một tinh cầu đều có cư dân không muốn rời đi, đối với những người này, đế quốc cũng sẽ không miễn cưỡng mà cho tự gánh lấy hậu quả.

Bởi vậy, dị thú đối với Nam Kính mà nói, tuyệt đối là sự tồn tại xa lạ.

"Bọn họ chắc là đùa giỡn đi?" Nam Kính không quá tin tưởng hỏi.

Vân Cảnh Hàm lắc đầu nguầy nguậy, "Anh ta hẳn là nói thật, trên internet tinh vực có thể tra được tinh cầu này, trên tinh cầu này vốn dĩ có cư dân sinh sống, nhưng từ ba mươi năm trước, tinh cầu này đã biến thành tinh cầu c.h.ế.t, quân bộ rốt cuộc không còn phát hiện dấu hiệu nhân loại sinh tồn, điều này nói rõ nếu như không phải những người kia chủ động rời đi, chính là bị tiêu diệt."
Khả năng chủ động rời đi vô cùng nhỏ, bởi vì tinh cầu này vô cùng lạc hậu bần cùng, trình độ khai phá thấp, trình độ khoa học kỹ thuật thấp.

Nếu như không có người ngoại lai trợ giúp, người ở nơi này căn bản không có cách rời đi.

Kia còn lại...

Nam Kính nhíu nhíu mày lại, cậu cảm thấy rất kinh ngạc khi khu vực huấn luyện xuất hiện dị thú.

Theo đạo lý mà nói, thực tiễn dã ngoại sinh tồn năm thứ ba cũng không phải là vì khiêu chiến cực hạn hoặc là giữ mạng trong các tình huống nguy hiểm, mà lấy nâng cao trình độ thực chiến của bản thân làm trọng tâm.

Đối với thợ chế tạo cơ giáp mà nói, tác dụng lớn nhất của môn học này chính là quan sát chiến sĩ cơ giáp cùng cổ vũ thuật sĩ tác chiến, cũng là quan sát bọn họ sử dụng vũ khí trong thực chiến như thế nào, thuận tiện vận dụng tri thức sở học cùng ý thức căn nguyên để chữa trị nơi hao tổn.
Đối với cùng kẻ địch chân chính tác chiến, phỏng chừng không có mấy học sinh sản sinh loại nhận thức này.

Nguyên bản, Nam Kính đối với lần thực tiễn dã ngoại sinh tồn này ôm mục đích khác với những người khác, hơn nữa cậu mơ hồ biết Lantis cùng Phong Tiệm Ly bọn họ tham gia trận đấu thực tiễn này là có nguyên nhân bí ẩn khác.

Bây giờ suy nghĩ một chút, có phải là có liên quan đến dị thú hay không?

Nếu như đặt ở nửa tháng trước, nói đến dị thú Nam Kính chỉ có thể xem là đời này phỏng chừng sẽ tiếp xúc không tới sinh vật đáng sợ này, nở nụ cười.

Chuyện đến nước này, cậu cảm thấy tuy rằng còn chưa từng thấy tận mắt dị thú, nhưng vật này lại như không khí, ở nơi không nhìn thấy sờ không được bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể xuất hiện, lại như không khí quanh quẩn xung quanh cậu.
Cậu nghe thấy, gặp chuyện, tựa hồ cũng dắt díu dính líu đến dị thú.

Tỷ như, Weinman mười năm trước chính là bị Metal tiêm vào chất lỏng chiết xuất từ dị thú, mới có chuyện sau này.

Tỷ như, liên minh Thần Vực trước sau nghiên cứu gien cải tạo, mà loại nghiên cứu này có một thành quả trọng yếu, chính là chất lỏng chiết xuất từ dị thú.

Hơn nữa kẻ địch chủ yếu nhất của đế quốc và quân bộ hơn hai mươi mấy năm qua chính là người ẩn núp ở trong bóng tối - liên minh Thần Vực, Lantis đi đến Solo tinh cầu chính là vì tìm kiếm mấy gia tộc lớn có liên hệ với cái tổ chức kia, khiến Nam Kính không thể không cho là, tất cả căn nguyên đều từ trên người dị thú mà ra.

Liên minh Thần Vực, thậm chí bởi vì không rõ nguyên nhân mà bắt đầu xuống tay với cậu.

Cái tổ chức xa lạ này, nếu như không phải Lantis nói cho cậu biết, Nam Kính căn bản nghe đều chưa từng nghe tới.
Vân Cảnh Hàm không biết lúc nào đã rời đi, Nam Kính ngồi trên một nham thạch cao nửa thước, không bị khống chế bắt đầu nghĩ đến sự liên hệ giữa liên minh Thần vực và cậu.

Lantis nói cũng không nhiều, mà từ đôi câu vài lời, Nam Kính có thể mơ hồ sản sinh suy đoán.

Cậu cũng không phải không biết gì cả, thậm chí Nam Kính có thể suy đoán ra, những người kia muốn có được cậu, là vì cậu có ý thức căn nguyên đặc thù.

Lão bản cho cậu tư liệu nghiên cứu, cậu chỉ nhìn một chút chút, nhưng bị ảnh hưởng và dẫn dắt tuyệt đối là như nước sông, thao thao bất tuyệt.

Ít nhất cậu minh bạch, ý thức căn nguyên có phân chia loại hình —— dung hợp, chữa trị, cải tạo, phòng ngự vân vân.

Ngân Hà đế quốc luôn cho là, mỗi người đều tồn tại ý thức căn nguyên, chỉ là khai phá trình độ mạnh yếu và tiềm lực khác nhau mà thôi.
Mà dựa theo lời giải thích của lão bản, ý thức căn nguyên của mỗi người sẽ có thiên hướng loại hình không giống nhau, có người am hiểu trị liệu, có người am hiểu phòng ngự.

Chỉ có điều, đối với tất cả mọi người mà nói, ý thức căn nguyên của bọn họ chỉ có một loại lại hình làm chủ đạo, trong đó dung hợp là loại hình phổ biến nhất.

Nói cách khác, có một phần học sinh hệ chế tạo cơ giáp không có cách nào đem vật liệu dung hợp thành linh kiện, không phải là vì đẳng cấp ý thức căn nguyên của bọn họ không đủ, mà là bởi vì loại hình của ý thức căn nguyên không phải là loại hình dung hợp mà chế tạo cơ giáp cần.

Nam Kính kỳ thực đã có thể xác định, loại hình ý thức căn nguyên của cậu cũng không phải là một loại.

Theo cậu biết, ít nhất đã tồn tại ba loại là dung hợp, chữa trị*, trị liệu.
(*) Chữa trị này là chữa trị vật liệu hoặc linh kiện bị hỏng, hư hao nha.

Tại thời điểm tiến hành chế tác linh kiện cấp một ba sao phần thứ tám, cậu đã đem vật liệu có mắt xích hạt nhân bị gãy vỡ không trọn vẹn tiến hành chữa trị, lúc đó chẳng hề quá để ý, mà nhìn tư liệu của lão bản xong cậu mới hiểu được, đây là một loại ý thức căn nguyên đặc thù.

Đồng thời, cậu có thể tiến hành động viên cùng kết nối với đứa bé trong bụng Ellens, điều này nói rõ ý thức căn nguyên của cậu còn có một năng lực phi thường trọng yếu—— trị liệu.

Không sai, cậu có thể như người máy chữa bệnh, thậm chí so với chúng nó càng có thể tiến hành trị liệu thâm sâu hơn.

Cái nhận thức này, khiến Nam Kính vừa mừng vừa sợ lại có chút lo lắng.