Edit: Lạc Lạc
Wattpad: Tolacty
~~~~~~~~~~~~~~~~~
☆, Chương 341: Trừng phạt
Sau mười phút, Kha Kha cùng Erton một lần nữa trở về trong khoang phi hành khí hai mặt nhìn nhau, biểu tình của hai người nhìn qua rất lúng túng.
Một hồi lâu sau, Kha Kha tằng hắng một cái "Ngươi nói xem Lantis điện hạ là cố ý để chúng ta rời đi hay là nửa đêm hứng khởi lôi kéo tâm can bảo bối nhà ngài ấy làm loại sự tình này a?"
Erton giật giật khóe miệng, hắn vẫn là xử nam, so với Kha Kha còn thiếu hiểu biết hơn nhiều.
"Thôi, trước tiên đi ngủ đi, ngày mai vẫn phải đi chỉnh đốn đám tiểu hoa đóa phòng ấm." Kha Kha đem đồ vật trong tay ném cho Erton, hai tay khoanh thả ở sau gáy liền đi lên tầng ba.
Đi tới đi tới hắn liền buồn bực —— năng lực thích ứng của Lantis điện hạ không khỏi quá cường đại đi, vùng hoang dã này cũng không ảnh hưởng đến ngài ấy phát huy, phải biết từ tới nơi này Hàn Nguyệt nhà hắn liền một chút kích động làm loại sự tình này cũng bị mất.
Mặt Kha Kha biến đen, nếu như đúng là đang cảnh cáo cùng nhắc nhở, phương pháp kia... Thật mẹ nó quá nhạy cảm.
Ngày thứ hai ở tinh cầu thứ ba mươi ba, bọn học sinh là bị một tiếng vang thấu đầu sắc bén của trạm canh gác trong lúc bầu trời còn đang mờ mịt gọi tỉnh.
Tiếng kêu rên một mảnh, nhìn một chút thiết bị đầu cuối mới vừa vặn năm giờ, thời gian này vốn là dùng để ngủ a!
"Lên, trong vòng ba phút tập hợp, ai chậm thì chạy mười vòng quanh khu vực cấp một cho ta, nhanh lên một chút!"
Âm thanh Kha Kha so với tiếng vang ở trạm canh gác kia còn muốn đòi mạng hơn, bọn học sinh mang theo oán khí thiếu ngủ mỗi một người đều tinh thần đê mê, than thở.
Một số thì còn nhiễm tính khí thiếu gia, chết sống không bò dậy nổi.
"Bổn thiếu gia lúc ở trường quân đội Sifal đều không dậy sớm như vậy, dựa vào cái gì đến đây lại phải chịu tội như thế?"
"Tiên sư nó, ta chính là hệ chế tạo cơ giáp, chịu loại tội này là cái lông gì a?"
Có người lầm bầm oán trách, giận không chỗ phát tiết mà chậm rì rì mặc áo quần ăn diện, lúc đi ra ngoài đã qua mười phút.
Mà Nam Kính thói quen sáng sớm sáu giờ rời giường, sớm một canh giờ đối với cậu mà nói chẳng hề tính là khó khăn, đặc biệt là bên người còn có Lantis bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu đều có thể lập tức tỉnh lại, cuối cùng cũng coi như không có trễ.
Nhìn bọn học sinh loạn xa tới, Kha Kha nhất thời lạnh xuống mặt, một đôi mắt hạnh quyến rũ thoạt nhìn tất cả đều là ánh sáng lạnh khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo, quét mắt qua từng người một, không ít người đều không tự chủ được cúi đầu.
Kha Kha chỉ vào mười mấy học sinh đến muộn ra lệnh: "Ngươi, ngươi, còn có các ngươi, mấy người các ngươi chạy mười vòng quanh rìa ngoài khu vực cấp một, chạy không xong không cho ăn cơm!"
"Cái gì?"
Mẹ nó lại là thật!
Kia mấy học sinh nhất thời tay chân luống cuống ngẩn người tại chỗ, phóng tầm mắt nhìn tới, rìa ngoài khu vực cấp một nhưng có tới hơn vạn vòng bình thường nha, đừng nói mười vòng, cho dù một vòng chạy cũng đủ rồi!
Hơn nữa đây đối với học sinh hệ cổ vũ thuật cùng hệ cơ giáp bọn mà nói đã là hà khắc rồi, cho dù bọn họ sử dụng cổ vũ thuật cùng tinh thần lực, cũng căn bản không làm được, chớ nói chi là trong này còn có rất nhiều học sinh hệ thông tin cùng hệ chỉ huy và hệ chế tạo cơ giáp.
Nơi nào có áp bức chỗ đó liền có phản kháng, có một vị học sinh lấy dũng khí nói: "Báo cáo trưởng quan, chúng ta cũng không phải là học sinh hệ chiến đấu, dựa theo quy định có thể không tiến hành huấn luyện thân thể."
Kha Kha híp mắt lại "Ngươi là hệ gì ?"
"Hệ chỉ huy."
A.
Lantis ở đáy lòng nhẹ giọng nở nụ cười.
Hệ chỉ huy, anh không thể không vì lá gan của tiểu học sinh có vận may không tốt này mặc niệm, nếu như là hệ khác còn đỡ, nhưng hắn cố tình lại là hệ chỉ huy.
Sắc mặt Kha Kha giảm về số âm, gió lạnh đem mái tóc dài buộc cao cao của hắn thổi đến mức tán loạn.
Đi tới bên người vị học sinh kia, Kha Kha ý trào phúng mười phần mà nói: "Hệ chỉ huy? Cho là học hai năm kỹ xảo tác chiến liền thật sự coi mình là sĩ quan chỉ huy? Ta nói cho ngươi biết, sinh viên hệ chỉ huy tốt nghiệp từ trường quân đội Sifal sau khi đến quân bộ thì ngay cả binh lính bình thường cũng không bằng, một sĩ quan chỉ huy chân chính không chỉ phải có quan niệm đại cục cùng năng lực thống lĩnh, còn phải có năng lực chiến đấu có thể thuyết phục làm cho tam quân tướng sĩ tán thành."
"Những thứ này, ngươi có sao?"
Học sinh bị trào phúng mà đỏ cả mặt, khi nghe thấy thiếu tá ma quỷ này nói 'Ngươi chạy mười lăm vòng', mặt liền biến thành màu trắng.
Mười, mười lăm vòng a!
Tất cả xôn xao.
Nam Kính đều muốn cho hắn một giọt nước mắt đồng tình.
Thật vui mừng cậu đúng giờ bò dậy, bằng không thật sự là sẽ chết.
"Làm sao, đều ở đây ngẩn người? Muốn phụ hắn chạy mười lăm vòng? Còn không mau đi chạy?"
Giọng Kha Kha mát lạnh nói rất có lực xuyên thấu, ở trên mảnh đất hoang dã này vang vọng.
Cắn răng một cái, có người đi đầu quay người liền bắt đầu chạy bộ.
Mẹ, ngược lại nửa đường lười biếng giáo quan cũng sẽ không biết.
"Đội A, cùng bọn họ chạy, dám ăn bớt nguyên vật liệu tăng gấp đôi!"
Nhất thời có người muốn quỳ.
Chỉnh đốn xong đám học sinh này, thuận tiện dựng lên quyền uy, Kha Kha bị Lantis xoắn xuýt một buổi tối, oán khí rốt cục tán đi không ít, hài lòng nói: "Còn lại về đi ngủ, sáu giờ rưỡi tập hợp, đến muộn đều chạy mười vòng, giải tán."
Dựa vào cái gì, ngươi không hề làm gì cả chính là đến đem người kéo lên dạy bảo một trận rồi kêu về ngủ?
Mắng thì mắng, nhưng đối với mệnh lệnh này, không ai dám phản đối.
Nam Kính cũng ngáp một cái, quay người liền về lều.
"Nam Kính, ngươi cùng ta lại đây!"
Này một tiếng lanh lảnh như sấm sét giữa trời quang, chỉ khiến Nam Kính cảm thấy âm trầm gió thổi rối loạn qua tiểu tâm linh yếu đuối của cậu.
Một gương mặt khổ ải nhìn về phía Lantis bên người, Nam Kính quả thực muốn tạc mao.
"Hắn có phải là thật sự coi trọng anh hay không?"
Bọn học sinh không cẩn thận nghe được: A nha nha, thì ra là như vậy!
Nhìn về phía Nam Kính ánh mắt lập tức biến thành đồng tình.
Lantis dở khóc dở cười sờ sờ đầu Nam Kính: "Bảo bối nhi nếu như hắn bắt nạt em, trở về nói cho anh."
Thuận tiện nghiêng mặt sang bên thoáng nhìn Kha Kha đang tính nhảy vào đi nhắc nhở, người sau lập tức theo phản xạ mà khép lại hai chân sống lưng ưỡn đến mức so với Tiểu Bạch Dương còn thẳng hơn.
Thẳng sau đó mới phản ứng được, hiện tại Lantis điện hạ chỉ là học sinh hắn mới phải trưởng quan a!
Kha Kha lệ rơi đầy mặt.
"Nói cho anh biết cũng vô ích, hắn thoạt nhìn tương đối hung ác."
Nam Kính bĩu môi, phiền phiền nhiễu nhiễu.
"Đương nhiên có ích."
Lantis cũng không có hạ thấp giọng, bình tĩnh nói: "Chúng ta có thể chờ lúc hắn lạc đàn liền trùm bao bố cho hắn một trận, không cho hắn biết là ai là được."
Ánh mắt Nam Kính sáng lên: "Chủ ý này hay!"
Học sinh không cẩn thận biết quá nhiều: Thật là mẹ nó bá khí trắc lậu, Nam Kính tuyệt đối so với vị thiếu tá đáng sợ này còn đáng sợ hơn!
Kha Kha sởn cả tóc gáy, điện hạ cư nhiên bị tên tiểu yêu tinh này mê hoặc đến thất điên bát đảo ngày cả loại từ ngữ uy hϊếp này đều nói hết ra, —— hắn có nên bắt đầu sầu lo xem mình có phải là người nên cẩn thận an toàn của bản thân phải hay không?
Hậm hực của Nam Kính quét một cái bay sạch sành sanh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc lộ ra nụ cười, hôn lên mặt Lantis một cái liền đi.
Mẹ nó, thật muốn thiêu chết cặp tình nhân tú ân ái này đây rõ rõ ràng ràng là đến kéo cừu hận!
Nam Kính lòng mang thấp thỏm đi theo phía sau Kha Kha lên phi hành khí.
Sau lưng, cửa khoang lặng yên không một tiếng động trượt lên, đại sảnh sáng loáng trống trải không một bóng người, nhìn qua rất giống phim kinh dị.
Kha Kha tùy ý dựa vào bàn ăn, hai tay chống hai bên, ngắm mặt Nam Kính.
Ngày hôm qua bởi vì Lantis điện hạ ở bên cạnh cho nên chưa kịp nhìn kỹ, hiện tại có thể nắm lấy cơ hội.
Xem mắt lông mày mũi miệng, càng xem càng giống Phong nguyên soái a, chính là Phong nguyên soái xưa nay đều là lạnh như băng cả người toả ra hơi lạnh, gương mặt kia như tượng băng ngọc mài cũng không có biểu tình phong phú như thế.
Kha Kha nhìn ra Nam Kính không dễ chịu.
"Khụ, trưởng quan, ngài kêu tôi đến là có chuyện gì?" Nam Kính kiên trì đánh vỡ lúng túng giữa hai người.
Kha Kha cũng ý thức được nhìn chằm chằm người khác thì không lễ phép, thu liễm một chút tầm mắt quá nóng bỏng, đứng thẳng người nói: "Kha Kha."
Qua vài giây, Nam Kính mới ý thức tới vị thiếu tá này là đang giới thiệu tên của hắn.
Nam Kính gật gật đầu "Nam Kính."
Liền không nhịn được nhìn mặt Nam Kính nhiều thêm vài lần, Kha Kha cảm thấy nếu như không hỏi ra liền bị nghẹn chết.
"Ngươi và Phong nguyên soái có quan hệ gì?"
Thân thích? Con riêng? Hay là chỉnh sửa mặt?
Nam Kính ngọa tào một tiếng, thầm nghĩ cái tên này quả nhiên là biết phụ thân cậu, nói như vậy khẳng định cũng biết anh trai cậu - Phong Tiệm Ly.
Mẹ nó, trên thế giới chuyện khó khăn nhất chính là ngươi rõ ràng có tư cách thấy sang bắt quàng làm họ, lại không có năng lực chứng minh—— nếu như cậu nói Phong Trường Mạch là cha cậu, có thể bị vị Kha Kha thiếu tá này đè xuống đánh chết hay không?
Nam Kính cả nghĩ quá rồi.
Chỉ bằng quan hệ giữa cậu và Lantis, cho dù cậu nói cậu là anh em của Phong Trường Mạch thì vị thiếu tá trước mắt cậu này phỏng chừng cũng sẽ không hoài nghi cậu nói dối.
Thấy Nam Kính không lên tiếng, Kha Kha cho là cậu không muốn nói hoặc là không biết, liền cũng không truy hỏi nữa, hơn nữa trực tiếp dẫn cậu đến một gian phòng ở tầng thứ nhất trong phi hành khí.
Trong phòng tối om, chờ Kha Kha mở đèn, một cái nhà bếp chỉnh tề sáng sủa xuất hiện ở trước mặt Nam Kính, trực tiếp chói mù mắt của cậu —— này có thể so với nhà Weinman còn cao cấp hơn, phóng tầm mắt nhìn là mặt tường bóng loáng có tủ bát lớn, bên trong nguyên liệu nấu ăn gì cũng có, còn đều là đóng gói chân không, quả thực chính là thiên đường của kẻ tham ăn.