☆, Chương 323: Hắn nói, hắn mang thai
Nam Kính mặc quần áo tử tế rồi mới ra khỏi cửa, vừa ra liền thấy Lâm Mặc vội vã chạy thẳng đến một gian phòng cuối lầu hai —— là gian phòng của riêng Weinman.
Liếc mắt nhìn xuống dưới lầu, Nam Kính lập tức đi theo.
Kể từ sau ngày đó, trong phòng ngủ Weinman khăn trải giường, vỏ chăn cùng thảm trải sàn toàn bộ đều đổi mới, vẫn là nhạt màu, nhưng khăn trải giường biến thành màu xanh nước biển, mặt trên có sao biển và vỏ sò, đầu giường còn treo thêm một chuỗi xuyến trân châu tua rua.
Trên thảm trải sàn cũng là bảo thạch và trân châu, màu vàng màu trắng và màu đen hoà lẫn, mặt trên còn tùy ý thả cá heo bông, rùa biển bông, cá voi nhỏ cũng bằng bông, khiến người ta lầm tưởng như lạc vào thế giới đồng thoại.
Vừa bước đến cửa phòng, Nam Kính trợn mắt ngoác mồm đứng ở cửa mấy giây, trời ạ, cậu cho là Weinman chỉ thích phong cách cung đình cao quý xa hoa, không nghĩ tới lại còn có tính trẻ con như thế!
Lâm Mặc ở trong phòng quét một vòng, cúi đầu nhìn thiết bị đầu cuối chỉ thị, chấm phía trên kia đã đến cực kỳ gần.
Mấy phút sau, hắn đi ngược chiều cửa kính ở phía dưới bàn trà ngoài ban công chuyên dụng tắm nắng, tìm được thiết bị đầu cuối của Ellens.
Lúc Lâm Mặc đem thiết bị đầu cuối màu lam nhạt ném tới trước mặt Weinman, Weinman rốt cuộc đổi sắc mặt.
Hắn đem thiết bị đầu cuối cầm trong tay, viền mắt không thể kìm nén mà giật giật, nói: "Hắn sẽ không cố ý khiến người khác lo lắng."
Lâm Mặc tâm tình rất kích động, vào ngày đầu tiên không liên lạc được với Ellens hắn chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì không cần biết vào lúc nào, Ellens sẽ luôn trả lời tin nhắn của hắn nhanh nhất có thể.
Thiết bị đầu cuối của Ellens hiển thị ở trong nhà Weinman, Lâm Mặc cho là Ellens muốn trước khi đi thực tiễn dã ngoại sinh tồn thì ở cùng Weinman nhiều thêm mấy ngày, nên không có để ý.
Ngày thứ hai, Nam Kính nói cho hắn biết Ellens từ trong nhà Weinman rời đi sau đó liền không biết tung tích, hắn mới ý thức tới tình thế có chút nghiêm trọng.
Lúc đầu Lâm Mặc vẫn không quá để ý, dùng thái độ tùy ý mà tìm Ellens ở những nơi hắn thường theo thói quen xuất hiện, nhưng căn bản không có ai từng thấy hắn.
Mãi đến tận tối hôm qua, rốt cuộc Lâm Mặc mới nhận ra rằng tình cảnh rất nghiêm trọng.
Như Weinman nói, Ellens không phải loại người sẽ chơi trò mất tích khiến người khác lo lắng, đặc biệt là trước khi đi lại còn có thái độ gay gắt, điều này căn bản không khoa học!
"Nhất định là hắn đã xảy ra chuyện rồi..."
Weinman thẳng tắp mà nhìn thiết bị đầu cuối trên tay cực kỳ giống màu mắt của hắn, tâm lý bất an như thuỷ triều dâng trào mà tới.
"Các ngươi đã làm gì hắn rồi?"
Lâm Mặc hung tợn mà đảo qua gương mặt của từng người đứng trong phòng, rồi dừng lại trên mặt Weinman.
Weinman lui về phía sau hai bước, sắc mặt trở nên hơi trắng.
Mắt thấy quân lính tại tuyến biên phòng của Weinman đã tan rã, Lantis liền dùng ngôn ngữ đơn giản nhất đem tình hình nói qua loa qua một lần.
"Chúng ta sớm biết hắn là Metal, tiểu thúc thúc và hắn... Có chút mâu thuẫn."
"Các ngươi quả là đã biết rồi!"
Lâm Mặc kinh hô một tiếng, đầu ngón tay lạnh như băng run run, hắn thay đổi hung hăng kiêu ngạo vừa nãy, tay chân luống cuống mà tê liệt trên ghế ngồi.
Những người trong phòng này có bao nhiêu tàn nhẫn với Metal, không cần nghĩ cũng biết.
Mấy ngày nay, Metal ở đây trải qua cái gì, Lâm Mặc không dám nghĩ, cũng không dám hỏi, hắn chỉ biết là vào lúc này tìm Metal mới là chuyện quan trọng nhất.
Hắn lau mặt, chống đỡ hai chân đứng lên, hít sâu một cái nhìn Weinman, nói: "Weinman công tước, Lantis điện hạ, còn có vị này..."
Ánh mắt dừng lại trên gương mặt đẹp đẽ phi giới tính* mà không để cho người nhận lầm là nữ nhân đẹp đẽ ở trên mặt thanh niên dừng lại một giây, Lâm Mặc cúi đầu nói: "Những năm này, Metal trải qua cũng chẳng vui vẻ gì, hắn đã vì sai lầm của hắn mà phải trả giá cùng đánh đổi ngang bằng, hi vọng các ngươi có thể buông tha hắn."
*Thư hùng chớ biện: trên google tra không ra nghĩa nên chém đại.
Hi Lâm nhíu mày, "Ngươi nghĩ rằng chúng ta bắt cóc hắn?"
"Không, ta đương nhiên tin tưởng với thân phận của các vị, các vị xem thường những chuyện như vậy."
Lâm Mặc cắn chặt răng, cao giọng nói: "Tôi hi vọng chờ ta tìm tthấy Metal, không quản trước đây phát sinh cái gì, giữa Weinman công tước và hắn không cần có bất kỳ dính líu gì nữa, tôi sẽ dẫn hắn rời khỏi trường quân đội Sifal, chúng tôi cũng bảo đảm sẽ không cùng hoàng gia có bất kỳ liên quan nào nữa."
Weinman ngón tay căng thẳng, tay cầm thiết bị đầu cuối đâm vào trong da, cộm đến đau đớn.
"Dựa vào cái gì?"
"Không dựa vào cái gì." Lâm Mặc lung tung mà lắc đầu "Không quản ngài có đáp ứng hay không, tôi cũng phải mang hắn đi."
Đôi mắt luôn ôn nhuận của Weinman chợt lóe sát ý, hơi nhấc môi, như là đang cười nhạo Lâm Mặc không biết tự lượng sức mình.
"Ngươi và hắn quen thuộc như vậy, ngươi hẳn phải biết, Metal yêu thích ta. Không cần biết ngươi và hắn có quan hệ như thế nào, bản vương muốn người, không người nào có thể mang đi."
Nghe vậy, Lâm Mặc gắt gao nhìn chằm chằm hắn, oán hận nói: "Ngài chẳng qua là ỷ vào hắn yêu ngài nên mới muốn làm gì thì làm... Hắn yêu ngài, nhưng ngài thì sao? Ngài đã đối xử với hắn thế nào? Ngài mỗi lần có thể mở miệng liền thương tổn..."
Lâm Mặc khó khăn đem lời nói nuốt xuống, kiềm chế kích động muốn gϊếŧ người trong lòng, đỏ vành mắt nhìn Weinman nói: "Weinman, ngài đừng xem Metal là người như vậy, hắn ở trước mặt ngài cười vui vẻ, ngài có biết hắn ở trước mặt ta muốn cười cũng không cười nổi không? Ngài có biết những năm này hắn sống đến bây giờ phải trải qua những gì không? Cho dù hắn làm chuyện có lỗi với ngài, nhưng ngài bây giờ sống rất tốt, ngài cái gì cũng đã có, còn nhất định phải đem hắn ngây ngốc mà vui đùa sao?"
Cả căn phòng không một ai nói chuyện, bọn họ đúng là đối với Metal trời sinh không thích, cũng không nghĩ đến, nói đến như vậy Metal cũng thật đáng thương.
Nam Kính lảo đảo, được Lantis nhanh tay lẹ mắt mà ôm vào trong ngực, hôn trán một cái để an ủi.
Sắc mặt Weinman nhàn nhạt không nhìn ra tâm tình, hắn cụp mắt nói: "Trước tiên tìm được hắn đã rồi nói sau."
Lâm Mặc cũng bị câu nói này kéo lại lý trí, không sai, việc cấp bách bây giờ là tìm Metal, chứ không phải truy cứu hoặc là khẩn cầu cái gì.
Bên ngoài biệt thự có thiết bị quản chế, Weinman rất nhanh lấy ra, hắn cầu nguyện là Ellens tự mình ly khai.
Nhưng mà, thời điểm phát video ngày đó ở trước mặt mọi người, đồng tử Weinman bỗng nhiên co rụt lại, vung tay lên đánh nát cái màn ảnh.
Nam Kính hoảng sợ che miệng lại chỉ thiếu nhìn chỗ vỡ mà rít gào, về sau không ngừng được mà lảo đảo lùi lại hai bước, quay người lại ôm chặt lấy eo Lantis.
"Thân ái..."
Lantis muốn nói lại thôi —— anh không biết vào lúc này, có thể nói ra lời an ủi gì.
Hi Lâm cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây như vậy, cũng đủ để cho người thấy rõ hình ảnh kia khó có thể quên mất.
Lúc Ellens bị mang đi, trên người không mặc quần áo, trần trụi tái nhợt, trên da thịt tất cả đều là loang lổ dấu ấn xanh tím đan xen, mà càng làm người ta kinh ngạc là run rẩy chính là giữa hai chân của hắn, nơi đó một mảnh máu tươi mơ hồ, còn có dịch thể màu trắng chen lẫn trong đó.
Hai con mắt thì nhắm chặt còn tay thì vô lực buông lỏng xuống, khiến người khác không nhìn ra hắn có phải là còn sống hay không.
"Ngươi đối với hắn, ngươi đối với hắn..."
Lâm Mặc run rẩy đôi môi, trong hốc mắt không ngừng bốc lên nước mắt, trảo ra khuôn mặt.
Hắn không thèm để ý thân phận của đối phương, mãnh liệt nhào tới hướng về cằm Weinman đánh một quyền, mà Weinman đứng ở nơi đó không né không tránh, để Lâm Mặc đánh được.
"Oành —— "
Thân hình Weinman không vững mà lui về phía sau hai bước, cau mày nhắm chặt hai mắt, một tay nắm lấy áo trước ngực.
Hi Lâm ngăn cản Lâm Mặc nổi giận, vươn tay mà bắt lấy hai cái tay hắn, nói: "Việc cấp bách là tìm A Nhĩ Pháp, đáng chết hắn lại dám tới nơi này bắt người."
"Hắn là A Nhĩ Pháp?"
Lâm Mặc lần này âm thanh cũng thay đổi, đột nhiên dùng sức tránh thoát khỏi cánh tay của Hi Lâm, xông tới lắc vai Weinman, gào thét nói: "Ngươi vậy mà lại đem Metal giao cho hắn? Ngươi thật sự muốn hắn chết sao? Mười năm trước hắn bị A Nhĩ Pháp dằn vặt không ra hình thù gì còn chưa đủ sao? Mười năm sau hắn làm cái gì có lỗi với ngươi khiến ngươi đối xử với hắn như thế!"
Không không, không phải ta.
Weinman lần đầu tiên cảm thấy kinh hoảng đến luống cuống, hắn phảng phất như đã biến thành hai người, một người mặc cho Lâm Mặc lung lay, một người khác không ngừng cưỡi ngựa xem hoa* giống như chiếu lại đối thoại giữa hắn và Metal——
*Cưỡi ngựa xem hoa: Qua loa, hời hợt, xem xе́t một sự việc quá nhanh chόng, nên không thể đạt được kết quả tốt đẹp.
"Đừng đem ta giao cho A Nhĩ Pháp."
"Tất nhiên."
Hắn đã đáp ứng Metal.
"Không phải ta, ta không có..."
Weinman máy móc lặp lại hai câu này, tinh thần hoảng hốt.
Metal...
Có phải hắn sẽ nghĩ rằng, chính mình là người đã làm tất cả những thứ này?
Sẽ không, đứa bé kia sẽ tin tưởng hắn, cũng sẽ... Tha thứ cho hắn.
Không có ai có thể hiểu rõ thủ đoạn của A Nhĩ Pháp hơn Weinman, nghĩ tới con người này Weinman liền hận không thể băm hắn thành trăm mảnh, trong con ngươi lam nhạt bắn ra ánh mắt lạnh lẽo làm người sợ hãi, màu đen của bóng đêm chợt lóe, giây lát không quen.
Weinman đẩy Lâm Mặc ra, liếc mắt nhìn hắn nói: "Chuyện này, ta sẽ cho Metal một câu trả lời."
Nói xong, hắn trực tiếp vận dụng quyền hạn tối cao lần theo vị trí A Nhĩ Pháp.
Không ngờ rằng kẻ yêu thích ẩn mình như A Nhĩ Pháp đang bí mật bên trong góc hỏi cung phạm nhân, khi phát hiện bị lần theo, lại không né không tránh, trái lại phát ra yêu cầu kết nối quang não.
Weinman nghĩ không nghĩ nhiều liền chấp nhận, uy nghi mười phần, con ngươi tối tăm không rõ khiến nam nhân đối diện rùng mình.
"Có phải ngươi cho rằng bản vương không làm gì được ngươi?"
"Công tước đại nhân, lúc trước ngài đã nói qua chỉ cần tìm được chứng cớ Metal phạm tội, là có thể đem hắn đi."
Con ngươi Weinman thay đổi trong nháy mắt, hắn cao thâm khó dò mà nhìn A Nhĩ Pháp, nói: "Ngươi tìm ra chứng cứ, có đầy đủ để chứng minh sao?"
A Nhĩ Pháp giật giật cuống họng, nói: "Cần hỏi cung."
"Nguyên văn của bản vương là chờ ngươi tìm ra chứng cứ lại nói. Dám động đến Vương phi tương lai, có phải ngươi chán sống không?" Weinman mỗi một từ như là từ trong hàm răng bức ra.
Vương phi.
Con ngươi như chim ưng lóe lên, A Nhĩ Pháp nhìn ra được vị công tước nổi danh ôn nhuận lúc này thật sự động sát ý, liền cung cung kính kính quỳ một chân trên đất, làm lễ nghi tiêu chuẩn.
Cho dù quyền hạn của hắn là Đế hậu giao cho, nhưng không thể thật sự làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến lợi ích của vị được công tước sủng ái nhất này.
Weinman nếu như thật sự muốn gϊếŧ hắn, dù là Đế hậu cũng sẽ không nói một chữ "Không".
A Nhĩ Pháp nội tâm phát lạnh.
Hắn chỉ là không nghĩ tới, một phần tử tội phạm đã từng phản bội Weinman, sẽ có địa vị quan trọng như vậy trong lòng của hắn.
Nếu như nói A Nhĩ Pháp năng lực là S, vậy đạo lí đối nhân xử thế của hắn chính là E.
Thiết diện vô tư*, thủ đoạn ác độc vô tình, quanh năm suốt tháng ở trong phòng thẩm vấn hắc ám cùng phần tử tội phạm cực đoan nguy hiểm giao thiệp, làm cho hắn từ lâu đối với bất kỳ người nào đều không hề ôn nhu.
*Thiết diện vô tư: Hành động thẳng thắn, minh bạch, bất chấp khó khăn.
Caesar cùng Cô Thần, cũng chính là vừa ý điều này, mới giao cho A Nhĩ Pháp quyền tuyệt đối, thế nhưng không nghĩ tới...
Ánh mắt của Weinman giống như dao thổi mạnh A Nhĩ Pháp, nói: "Ngươi đối xử với hắn như thế nào, bản vương muốn ngàn lần vạn lần đòi lại."
Một cỗ vui mừng từ đáy lòng tản ra, A Nhĩ Pháp thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh nói: "Tôi không động đến hắn."
"Động hay không động bản vương thấy người xong tự có phán xét."
Weinman lạnh lùng nói: "Người ở nơi nào?"
Hắn căn bản không tin tác phong A Nhĩ Pháp, sẽ dễ dàng buông tha thịt mỡ bên mép.
A Nhĩ Pháp quỳ trên mặt đất, lúc này mới ngẩng đầu lên, nói: "Tôi đúng là định dụng hình với hắn, nhưng trước đó, hắn nói cho tôi một lý do để tôi không thể động đến hắn, bác sĩ cũng đã xác nhận, hắn thực sự nói thật."
Weinman trầm tư, có lý do gì mà khiến cả A Nhĩ Pháp không thể động đến hắn?
"Hắn nói, hắn mang thai."