Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 265




☆ Chương 265: Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ

Nam Kính nội tâm hỏng mất một chút, suy nghĩ một chút nói: "Tiệm Ly ca?"

Phong Tiệm Ly lạnh nhạt lại khiến người khác sợ hãi hồn con mắt liếc nhìn cậu, khiến Nam Kính xém quỳ xuống gọi một câu nữ vương vạn tuế.

"Không đủ mềm mại."

"..."

Nam Kính chỉ kém từ chỗ ngồi trượt xuống dưới —— ngọa tào không đủ mềm mại là có mấy ý tứ? Là đại não ta tiếp thu tần sóng xảy ra vấn đề hay là Phong Tiệm Ly đổi hồn?!

Nam Kính khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu dùng dò hỏi nói: "Tiệm Ly ca ca?"

Phong Tiệm Ly nhìn qua đôi môi rất bạc tình câu lên một độ cong, xem ở trong mắt Nam Kính nụ cười này có trình độ hiếm lạ không thua gì nghe đến Lantis nấu cơm.

Bất quá nụ cười của Phong Tiệm Ly thật là đẹp a, giống như là tuyết liên (hoa sen tuyết) bên trong hàn đàm nháy mắt nở ra, mở ra khiến người mê say phong thái khuynh quốc.

"Ngoan." Phong Tiệm Ly nói.

Nam Kính kinh hoảng mà sống lưng thẳng tắp, ngay cả lòng thưởng thức cái đẹp cũng bị mất.

Cậu giả tạo giả tạo lau mồ hôi, quay mặt sang cửa sổ xe, trên kính chiếu ra gương mặt cậu xoắn xuýt phức tạp lệ rơi đầy mặt —— cậu dám khẳng định, Phong Tiệm Ly đối với cậu tuyệt đối là có tâm tư kỳ quái aaa!

Cậu làm sao không biết cậu còn có bản chất hồng nhan họa thủy a?

Má ơi, vạn nhất bởi vì cậu gây nên tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của Lantis cùng Phong Tiệm Ly sụp đổ chẳng phải là thành tội nhân thiên cổ?

Nên làm gì nên làm gì nên làm gì?

Nam Kính gấp đến độ vò đầu bứt tai lòng như lửa đốt, cùng cậu đồng dạng có trí năng một hào bất đắc chí nhiều cũng giống vậy sợ đến xém chết máy.

Thậm chí trí năng một hào so với Nam Kính kí chủ này còn cuống hơn, nó nhưng là biết rõ Phong Tiệm Ly là thân ca ca của Nam Kính, về tình về lý đều không thể nhìn thấy cảnh tượng kí chủ chính mình cùng thiếu chủ tử bên nhau phát sinh a!

Đừng nói nó đã quyết định đem Lantis xem là nam thần cả đời, ngay cả chủ nhân luôn đe dọa nó —— cũng chính là lão bản của Nam Kính, đều không còn gì để nói a!

Trời ạ, vạn nhất hai người thật sự thành, người đầu tiên gặp xui xẻo nhất định là nó, chủ nhân tuyệt đối phải đem nó một lần nữa đặt lại chương trình hoặc ức hiếp cái gì đó.

"Kí chủ, ta khuyên ngươi không nên cùng Phong Tiệm Ly bên nhau, tốt nhất đừng có nghĩ." Trí năng một hào liều mạng dù biết có khả năng bị Phong Tiệm Ly phát hiện, chiến chiến nguy nguy nhỏ giọng nói.

Thằng nhóc này vô cùng đáng thương, Nam Kính dùng đồng dạng bi ai âm thanh trong đầu nói: "Ta biết a, nhưng là hắn tựa hồ rất có loại ý tứ kia, ta nên làm sao từ chối một toà băng sơn di động? Trời ạ, giá trị võ lực của anh ta cùng Lantis như nhau, ta có thể bị đánh chết hay không?"

"Ách, hẳn là sẽ không đi."

Trí năng một hào cực kỳ thấp thỏm, không cẩn thận liền phát ra một vệt lam quang đại biểu u buồn.

Này nháy mắt liền bị Phong Tiệm Ly nhạy cảm bắt được.

Hắn bất động thanh sắc dùng dư quang nhìn xuống còn tại mặt ngoài thì hướng Nam Kính nhìn, thấy cậu không có chú ý mình, liền dùng tầm mắt băng lãnh quét mắt nhìn thiết bị đầu cuối trên cổ tay trái cậu, mím mím môi.

Trí năng một hào cách thiết bị đầu cuối cũng có thể cảm giác được lực sát thương rất lớn, hướng bên ngoài lén lút nhìn nhất thời héo, sợ đến một câu cũng không nói ra được liền u oán tắt máy.

"Trời ạ, anh ta cư nhiên để ta gọi anh ta là Tiệm Ly ca ca, mẹ không đủ mềm mại là có ý gì? Anh ta lại còn nói ta ngoan ——! Trí năng một hào ngươi nói ta có nên từ chối anh ta trước hay không?"

Nam Kính đứng ngồi không yên nghĩ linh tinh.

Âm thanh oa oa biến mất không còn tăm hơi.

"Trí năng một hào ngươi vẫn còn đó chứ?"

Như trước không có âm thanh.

"..."

Được rồi, cái tên này gần đây hình như có vấn đề, nhất định phải dành thời gian giải quyết một chút.

Thanh âm Phong Tiệm Ly vang lên, "Muốn đi Hội sở Ngân Dực luyện cổ vũ thuật?"

Nam Kính không có suy nghĩ nhiều, bật thốt lên "Bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ."

Phong Tiệm Ly: "..."

Nam Kính muốn khóc, có chút thắt tâm mà ý đồ giải thích.

"Ách, tôi không phải không tín nhiệm Lantis, tôi chỉ là không tin Anlan cho lắm. Anh biết, người yêu chính mình bị người khác như hổ rình mồi còn có ý đồ tiếp cận luôn khiến người khác không quá thoải mái."

Mẹ, càng nói càng ra vẻ mình hẹp hòi, vì cứu lại một chút hình tượng, Nam Kính sờ thiết bị đầu cuối trên cổ tay nói: "Kỳ thực đi tôi rất yên tâm Lantis, cũng cho anh ấy tôn trọng tuyệt đối cho anh ấy không gian riêng, hơn nữa balabalabalabala..."

Tại thời điểm Nam Kính nói khô cả họng, xe đã đứng ở bãi đậu xe mặt sau của Hội sở Ngân Dực.

Không biết vì mình đính chính có thành công hay không a, thậm chí có chút lo lắng lưu lại ấn tượng xấu cho Phong Tiệm Ly, đây rốt cuộc là cái quỷ gì?

"Xuống xe."

"A nha, được."

Sau khi xuống xe, Nam Kính rập khuôn từng bước theo sát bên người Phong Tiệm Ly, xe bị đưa tới băng chuyền tự động, đưa vào ga ra.

"... Nói chung chính là như vậy, tôi thật ra vẫn là rất độ lượng."

Nam Kính rốt cuộc kết thúc phân trần, vừa mất tiếng thành thiên cổ hận, cậu cư nhiên dùng thời gian một đường đến vì cái từ này mà giải thích, còn không biết có thể cứu lại thành công hay không.

Vì nói sang chuyện khác, Nam Kính hỏi: "Anh ngày hôm nay muốn luyện cơ giáp hay là luyện cổ vũ thuật?"

Phong Tiệm Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu, bước chân như thước đo mà nện bước, sống lưng ưỡn thẳng, đôi môi câu một chút nói: "Cùng em bắt kẻ tɦôиɠ ɖâʍ."

Nam Kính: "..."

Mẹ nó, sớm biết anh có ý tưởng này thì khỏi nói nhiều như vậy, miệng khô lưỡi khô không nói, còn rất phí tế bào não...

Không đúng, cái tên này lại nở nụ cười, anh ta nhất định là cố ý!

Phong Tiệm Ly đã là khách quen của Hội sở Ngân Dực, vừa vào cửa đã có người thân thiết chào hỏi, tuy rằng đổi lại luôn là băng sơn mắt nhìn thẳng mà một đường mà thôi.

"Ta cũng tới rất nhiều lần, tại sao luôn không được nhiệt tình chiêu đãi a?"

Nam Kính hơi cảm giác thắt tâm phun tào.

Trí năng một hào tại chỗ đầy máu hồi sinh, lườm một cái nói: "Ngươi trước tiên học được cách làm sao bảo trì khí tràng cao quý lãnh diễm đi."

Chậm hai bước đi ở phía sau Phong Tiệm Ly, Nam Kính xa xôi nhìn trần nhà thở thật dài —— có thể đem quần áo thể dục mặc ra hiệu quả cao hơn thời trang tiệc rượu, không phải là tùy tùy tiện tiện ai cũng có thể làm được.

Đang trong trạng thái u oán, liền nghe phía sau có người kêu mình một tiếng.

"Nam thiếu gia!"

Ngải mã, rốt cuộc không phải gọi Phong thiếu gia rồi!

Nam Kính dừng bước lại, nhìn thấy Mễ Kế mặt tươi cười mặc một thân trang phục người phục vụ trắng đen tiêu chuẩn, đôi mắt hướng cậu.

Mễ Kế phất tay một cái, đầy nhiệt tình mà hướng cậu chào hỏi.

"Này! Ngày hôm nay thoạt nhìn tinh thần không tệ lắm."

Nam Kính đánh giá thiếu niên thanh tú trước mắt, cười nói: "Anh cũng vậy, cười vui vẻ như vậy, gặp chuyện gì vui?"

Mễ Kế đầu điểm đến như con gà con mổ gạo, đem ca-ra-vat lôi ra, một mặt tự hào lây ra bảng tên giơ cho Nam Kính.

"Tôi ngày hôm qua thành nhân viên chính thức, từ nay về sau có thể làm nhân viên chính thức của Hội sở Ngân Dực."

Phải biết công việc này là bao nhiêu người đều tha thiết ước mơ.

Nam Kính chân thành chúc mừng Mễ Kế, đến gần xem cái bảng tên kia.

Bảng tên là thuần trắng bên trong xen lẫn hoa văn hình lông chim màu bạc, từng sợi rõ ràng, không nói ra được là lông chim gì, hình dáng như là mắt phượng, ngắn gọn hào phóng liền phiêu lượng, tính chất lạnh lẽo, nhìn qua rất phù hợp với phong cách dùng thủy tinh pha lê làm ra phong cách cung đình của Ngân Dực

"Thật là đẹp mắt." Nam Kính yêu thích không buông tay mà sờ sờ, quyết định chủ ý từ chỗ Weinman xin một cái làm đồ trang sức.

Mễ Kế đôi mắt lượng lượng mà nói: "Nói đến còn cần cảm ơn cậu a, nếu như không phải cậu nói, tôi cũng sẽ không nhanh như thế được tấn cấp, nói không chừng còn có thể bị Fermen dùng quan hệ ép đi đây."

Nam Kính sờ sờ đầu, nghi ngờ nói: "Tôi có giúp đỡ được gì sao?"

Mễ Kế muốn nói gì đó, liền bị một đạo tầm mắt ngăn trở.

Hướng phía sau Nam Kính nhìn, liền thấy Phong thiếu gia lạnh lùng nhìn về chính mình.

Ách, tựa hồ nói có chút nhiều, Mễ Kế lui về phía sau hai bước bái một cái, một bên quay người một bên phất tay nói: "Chơi vui vẻ! Ngày khác mời cậu ăn kem."

Tuy rằng Nam Kính cũng không biết chuyện này, nhưng Mễ Kế và toàn bộ nhân viên công tác trong cao tầng của Hội sở Ngân Dực đều rõ ràng, Fermen ngày đó đối với Nam Kính thái độ bị rõ rõ ràng ràng ghi lại, cũng đưa đến trước mặt lão bản.

Hậu quả có thể tưởng tượng được, Hội sở Ngân Dực xa hoa ngoại trừ phần cứng ở ngoài, vốn là lấy thực lực phục vụ có thể nói là hoàn mỹ, Fermen biểu hiện quá kém cỏi, nhìn ra Weinman liên tục cau mày, coi như không có Nam Kính cũng không thể đem người như vậy lưu lại hội sở.

Chỉ có điều Nam Kính mang đến một bước ngoặt, khiến thượng tầng chú ý tới gia hỏa dựa vào quan hệ tiến vào này, cũng xem là tài liệu giảng dạy ảnh hưởng xấu tại thời gian thử việc liền để hắn nghỉ việc.

Nam Kính ở phương diện này còn rất mẫn cảm, trước tuỳ tùng Yni của Miphira bị khai trừ, mặc dù mình cảm thấy rất oan ức, nhưng sau đó ngẫm lại liền biết chắc là có người tại phía sau mình làm cột chống, còn có Fermen kia...

Cậu đi nhanh hai bước cùng Phong Tiệm Ly sóng vai, chọt chọt cánh tay hắn chớp mắt hạt châu nói: "Này, đừng nói cho tôi những thứ này đều là các anh làm a."

Phong Tiệm Ly nhanh chân hướng phía trước, mắt nhìn thẳng.

"Nhất định là Lantis đúng không? Nói đến làm việc tốt không lưu danh a, tôi cũng sẽ không trách anh ấy ỷ thế hiếp người."

Nguyên lai ngươi cũng cảm thấy Lantis đó là ỷ thế hiếp người a.

Bắt nạt thật tốt.

Dọc theo đường đi cũng không có thiếu người phục vụ khom lưng hành lễ, khi bọn họ nhìn thấy vị thiếu niên mỹ mạo này lại có thể không nhìn tới khí tràng băng sơn của Phong thiếu gia mà vây bên người hắn líu ra líu ríu, từng người từng người cũng không nhịn được nhìn cậu thêm vài lần.

Có chút hoạt bát a.

"Ồ, đây là người yêu Phong thiếu gia sao?"

"Nói linh tinh gì vậy, cậu ta là người yêu của vị kia."

"Vị kia? Ngươi là nói lão bản?"

"Xuỵt —— "

Lỗ tai rất nhạy bén Phong Tiệm Ly nhẹ nhàng co giật khóe miệng một chút, Weinman lại làm chuyện khiến người hiểu lầm.

Hắn ngẩng đầu nhìn vị trí sân huấn luyện cơ giáp được gửi tới trên thiết bị đầu cuối, nghiêng đầu hướng Nam Kính nói: "Sân huấn luyện công khai lầu ba, người hơi nhiều."

Người hơi nhiều?

Nam Kính sững sờ.

Rất nhanh cậu liền rõ ràng người hơi nhiều là có ý gì.

Phía tây trên khán đài cao mười hai mươi khán giả hoặc ngồi hoặc đứng, đối với thành viên tổng cộng mới hơn 100 người của Hội sở Ngân Dực mà nói, đây chính là "Người có hơi nhiều."

Sân huấn luyện là công khai, hai hệ cơ giáp cùng cổ vũ thuật cũng có thể dùng, sân bãi xa hoa cao cấp, thủy tinh không giống nhau treo trên đỉnh cao mười mét, bốn phía toàn bộ đều là pha lê trong suốt, bên cạnh dựa vào pha lê lại còn có bể bơi.

Dương quang xuyên thấu qua pha lê vung vãi hiện ra hoa văn ngọc thạch màu xanh sẫm trên sàn nhà, chiết xa đặc thù qua đi tia sáng đánh ra rõ ràng đóa hoa nở rộ đầy màu sắc, xem ở trong mắt Nam Kính, này căn bản không phải sân đấu võ mà là cung điện.

"Người đâu người đâu?"

Nam Kính đi đến trên khán đài phía đông, trợn mắt lên hướng dưới đáy nhìn, mà phía dưới không có một người.

"Nhá, Kính Kính cũng tới a."

Ellens mang theo tiếng nói biến điệu xuyên qua nửa cái sân bãi, truyền tới trong tai Nam Kính.

Một tiếng này khiến tất cả tầm mắt đều nhìn về bên này, Nam Kính quay đầu lại nhìn một chút Phong Tiệm Ly không thích nhiều người mà lựa chọn khán đài đông, người sau gật đầu một cái, mang theo Nam Kính đi khán đài tây.