Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 263




☆ Chương 263: Cái gì thù hận cái gì oán

Buổi chiều thứ sáu là thí nghiệm kiểm tra khoa thi giữa học kỳ năm nhất hệ chế tạo cơ giáp, toàn bộ hơn 100 học sinh đi đến Thủy Tinh quán, dựa theo phân chia trình tự tiến vào các phòng thi khác nhau.

Phía trước học sinh lớp hai đều là cười cười nói nói nóng lòng muốn thử, một chút bầu không khí kiểm tra cũng không có, giữa bọn học sinh lớp hai còn cầm bảng điện tử coi những điểm quan trọng, cũng có trong tay vật liệu chăm chú suy nghĩ nên lắp ráp ra sao, bầu không khí ngược lại rất căng thẳng.

Bọn học sinh lớp bảy phân chia thành hai cực, đại đa số vò đầu bứt tai như bị chứng trẻ em khi nôn nóng bất an, sắp đến kiểm tra nên biểu hiện ra phản ứng nóng nảy, chỉ hận lúc bình thường không lo học tập cho giỏi.

Còn lại một phần nhỏ lại tuyệt nhiên ngược lại, vừa không có giống các thiên tài lớp một lớp hai tràn đầy phấn khởi hận không thể lập tức anh dũng giành trước để biểu hiện thành tích, cũng không có bởi vì kiểm tra mà phản ứng lo sợ.

Đương nhiên, này chỉ là một phần nhỏ đối với kiểm tra không có cảm giác, Nam Kính và Hohrod xưa nay đều là phóng túng chính mình không lo không nghĩ.

Bọn họ ở ngoài phòng thi thấp giọng nói đề tài có liên quan đến bài kiểm tra.

Hohrod phần lớn là oán giận, nhìn ra được cậu ta đối với trường quân đội Sifal còn có thi giữa học kỳ này có chút bất mãn.

"Trường quân đội tôn trọng tự do cùng nghệ thuật a, cư nhiên cũng muốn làm hình thức bệnh khôi lỗi*."

(*) Con rối

Hohrod ai thán không thôi, mà Nam Kính nhìn ra được cậu ta kỳ thực đối với kiểm tra một chút sợ hãi cũng không có, nhiều nhất chỉ là không thích thôi.

Nam Kính nhìn qua bảng điện tử, nở nụ cười nói: "Nên thấy đủ đi thiếu niên, này có thể so với trường quân đội Bắc Lăng ít hơn nhiều rồi."

Trường quân đội Bắc Lăng xưa nay nổi tiếng nghiêm ngặt dùng toàn bộ quân sự hóa, không riêng gì mỗi ngày năm giờ rưỡi rời giường chạy bộ buổi tối mười giờ tắt đèn, ngay cả chương trình học đều rút đến tương đối ngắn, thi thử cái gì cũng là chuyện thường như cơm bữa.

Càng khổ bức chính là, mỗi lần thành tích cuộc thi đều phải đưa vào trong thành tích cuối năm, khiến người không chút nào dám thả lỏng.

So sánh với nhau, bọn học sinh hệ chế tạo cơ giáp trường quân đội Sifal đã đủ tự do —— cho ngươi nơi ở tốt nhất, lão sư tốt nhất, hoàn cảnh dạy học tốt nhất, học hoặc là không học, đều do chính ngươi.

Hohrod như là gặp quỷ, hoa dung thất sắc, "Đừng cho tôi đề trường quân đội Bắc Lăng đồ bỏ kia, tôi căn bản không phải người ngu."

Hohrod đối với trường quân đội Bắc Lăng thành kiến không phải ngày một ngày hai, Nam Kính không ít lần bị cậu ta truyền vào tư tưởng Bắc Lăng rất khủng bố rất không có nhân tính.

Đã từng tưởng tượng qua, nếu có cơ hội lựa chọn giữa Bắc Lăng và Sifal, đại khái chính mình cũng vẫn sẽ lựa chọn Sifal đi?

Bất quá, Nam Kính ngược lại là rất muốn đi thử xem cách dạy học theo toàn bộ quân sự hóa của trường quân đội Bắc Lăng trong truyền thuyết một chút.

Nói đi cũng phải nói lại, Nam Kính có chút lo lắng cái tên Hohrod này sẽ trượt, dù sao từ khai giảng đến bây giờ, cái tên này mỗi lần làm bài tập đều tự mình sao, có thời gian liền chạy loạn đến Cổ vũ quán và Cơ giáp quán.

Nghe đâu đến bây giờ các học trưởng hệ cổ vũ thuật gần như đều biết cậu, còn đùa giỡn nói cậu ta nên chuyển hệ.

Đối với việc này, Hohrod luôn cợt nhả cười ha hả cho qua, mượn cớ cho dù đã bị lão sư khoa phê bình giáo dục thật nhiều lần, nhưng si mê với chế tạo cơ giáp vẫn không thay đổi.

Điểm này ngay cả giáo viên chủ nhiệm đều bị cảm động.

"Cậu thật sự không dự định xem sách sao?" Nam Kính vung vẩy bảng điện tử trong tay, ra hiệu Hohrod hai tay trống trơn có muốn nhìn một chút không.

Hohrod đụng vào vai cậu, cười nói: "Xem thường anh em hả? Không phải chỉ là tinh luyện bảy loại vật liệu và chế tác ba loại linh kiện cấp một sao? Cậu phải tin tưởng tôi không làm bài tập chỉ là bởi vì lười biếng chứ không phải là không biết làm."

Nam Kính mới vừa nhếch môi muốn cười, bên cạnh đã có người xì cười một tiếng nói: "Còn tưởng rằng khẩu khí của ai mà lớn như vậy a, nguyên lai là gia tộc Yalta vô dụng a."

Một tiếng này không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể làm cho người ở xung quanh nghe thấy.

Yalta ba chữ này giống như là cái ám hiệu, tất cả động tác của mọi người đều ngưng lại, thanh âm xì xào bàn tán biến mất hầu như không còn, hoặc lén lén lút lút hoặc quang minh chính đại mà nhìn về phía này.

Lông mày Nam Kính cau lại hướng người nói chuyện nhìn sang, chỉ thấy đây là một nữ hài dung mạo kiều diễm, như là chúng tinh củng nguyệt* đứng ở giữa một đám nam sinh, mặc quần áo công chúa sợi hoa bồng bồng đẹp đẽ, cuốn lấy tóc dài, một mặt kiêu căng.

(*) Các vì sao luôn quay quanh mặt trăng. Dễ hiểu hơn là lỗ rốn của vũ trụ.

Hai chữ vô dụng này quá chói tai, Hohrod ngược lại là một mặt không đáng kể, nhưng Nam Kính khó chịu, ở ngay trước mặt cậu mắng bằng hữu của cậu, quả thực so với mắng cậu còn khó chịu hơn.

Cô bé này như là xem thương phẩm đánh giá Nam Kính, cười duyên nói: "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ta nói là ai đây, khẩu khí lớn như vậy."

Hohrod mặt đen, đem nắm đấm bẻ đến vang răng rắc, cười lạnh nói: "Lệ Bối ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta động thủ đánh ngươi."

Nữ hài gọi là Lệ Bối không bị hắn hù dọa, trào phúng nâng lên tiếng nói lanh lảnh: "Ngươi dám đánh ta thử xem, toàn bộ Ruth gia tộc đều sẽ không bỏ qua cho ngươi."

"Thiết, chỉ có thể dựa vào gia tộc Ruth, lão tử mới xem thường không thèm chấp ngươi a."

Hohrod cùng nàng hiển nhiên là quen biết, Nam Kính lạnh nhạt mà liếc nàng một cái, hỏi: "Cô ta là ai?"

"Phốc —— "

"Khụ khụ!"

"Quả nhiên..."

"Tôi đã đoán đúng, Nam Kính thật sự không biết lai lịch vị đại tiểu thư này."

"Sidya nên nhắm mắt."

Tiếng bàn luận tiếng cười phun truyền đến, Lệ Bối tức giận đến sắc mặt đỏ lên, nàng mạnh mẽ trừng Nam Kính, tự tin cùng muốn giữ danh thục nữ có giáo dưỡng mới không đem những chữ không sạch sẽ mắng ra.

Hohrod cười ha ha, nói: "Đại tiểu thư Ruth gia tộc, nha, Ruth gia tộc là gia tộc lớn ở tinh cầu Minh Bắc, cũng là gia tộc ở giới quân chính tương đối có ảnh hưởng. Bất quá bây giờ vị tiểu thư Lệ Bối này đại khái càng hi vọng ta nói nàng là hoa khôi năm nay của hệ chúng ta."

Lời này nghe như là biểu dương, kì thực lại là trào phúng vị hoa hệ (hoa khôi của hệ) này thật ra là danh không xứng với thực.

Kỳ thực bản thân nàng rất tự hào với tướng mạo khả nhân, tại trường quân đội lang nhiều thịt thiếu có thể nói là được người vây đỡ như bảo bối, trên thực tế từ lúc vào trường tới nay, trong quá trình ứng cử MVP, nàng mới bắt đầu cũng là có khá nhiều lượt bình chọn.

Lệ Bối tức điên người tuấn tú này, đặc biệt là lúc nàng nhìn thấy hai người kia trong lớp thì thầm to nhỏ cùng với đám nữ sinh cũng đang len lén che miệng cười, càng là hận thấu hai người trước mắt kia.

Công kích không được đánh gϊếŧ cũng không, nàng lại là không ngại buồn nôn Hohrod.

"Hừ, bất quá chỉ là con rơi của Yalta gia tộc, còn thật sự coi mình là thiếu gia?" Lệ Bối ác độc cười nói: "Ngươi cũng đừng quên, ngươi là bị Yalta gia tộc đày tới trường quân đội Sifal, gia hỏa độc ác như ngươi, nếu như không phải Phục Tát ca ca tâm địa thiện lương, sớm đã bị đưa đến tòa án quân sự hỏi chém rồi."

Thanh âm 'Ồ' lên một mảnh, ngay sau đó rơi vào tĩnh mịch.

Này là tình huống gì?

Hohrod là con rơi của gia tộc Yalta, thậm chí còn làm ra một số tội không thể tha thứ mới bị trục xuất tới nơi này? Còn có, liên quan đến Phục Tát là chuyện gì?

Mẹ, trước khi kiểm tra mà vứt ra thông tin lớn như thế thật thích hợp sao?

Đều không còn tâm tư cho kiểm tra rồi a!

Nam Kính cảm thấy rõ rệt thân thể Hohrod cương cứng, tay ở phía sau lưng lại còn có chút run rẩy.

Cậu lúc này hoàn toàn không có tâm sự suy nghĩ bát quái cái gì đó, chỉ lo lắng tâm tình Hohrod.

Tiến lên một bước như có như không ngăn trở Hohrod, Nam Kính môi đỏ câu lên, lộ ra nụ cười lãnh diễm ép người, mang theo trào phúng cùng khinh bỉ nói: "Chỉ có thể đối với người khác tiến hành công kích ngôn ngữ, lại khắp nơi luôn miệng gia tộc gia tộc không rời, tôi xem Hohrod ngược lại là mạnh hơn cô nhiều."

Lệ Bối ngây ngẩn cả người.

Rất nhiều người đều ngây ngẩn cả người.

Bọn họ đều biết Nam Kính không sợ quyền thế, tại thời điểm người khác bắt nạt cậu cũng sẽ không làm con rùa đen rút đầu, nhưng cậu nói chuyện làm việc luôn có lưu lại chỗ trống, ngược lại thật sự là chưa từng thấy cậu đối với người nào tiến hành kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên ngôn ngữ.

Nhưng lần này, Nam Kính lại thật sự thay người khác ra mặt, còn rất nổi giận.

"Còn có..."

Còn có?

Nam Kính kỳ thực có chút hỏng.

Cùng Lantis, Weinman bọn họ ở với nhau thời gian lâu dài, độc miệng cũng luyện được không ít, còn có thể nhìn ra người khác quan tâm nhất là cái gì.

Con mắt đen thui của cậu tại trên người Lệ Bối quét một vòng, có chút ghét bỏ nói: "Cái danh hoa hệ này, tôi cảm thấy được vóc người tướng mạo cô còn không bằng Hohrod đây."

"Phốc —— "

"Dựa vào cái gì a!"

Mọi người phun cười, còn có người muốn cười mà không dám cười, lộ ra biểu tình khó bề tin tưởng như bị sét đánh.

Hohrod chạm chạm Nam Kính, không nói đứng ở bên cạnh cậu nói: "Này uy, tôi không có ý định cùng với nàng tranh tên tuổi hoa hệ, tuy rằng nàng xác thực không có thực lực gì để làm a."

Khán giả lần này thật cười không thể ngừng, có người hô một câu: "Hohrod cậu sẽ không thật sự muốn theo người ta tranh hoa hệ đi?"

Giương mắt vừa nhìn là huynh đệ trong lớp, Hohrod che mặt ngượng ngùng nháy mắt mấy cái "Còn muốn tranh sao? Lẽ nào tôi không phải sao?"

Ngọa tào người này hạn cuối đã không có.

Người kia liền gào gào nói: "Hoa, tôi vĩnh viễn là người ủng hộ của cậu."

"Cảm ơn, cảm ơn."

Hohrod được gọi là hoa cũng không tức giận, cười đến không ngậm mồm vào được.

Lệ Bối tức giận đến tay phát run, chỉ vào mũi Hohrod trừng nửa ngày, xoay một cái xuyên qua đám người chạy đi.

Nam Kính sờ mũi một cái "Tôi có phải là nói có chút quá phận."

Một đại nam nhân bắt nạt một cô bé gì đó, nói ra liền tiếng xấu bại danh.

Nam Kính tâm thắt thắt mà muốn tìm Lantis cầu an ủi.

Hả? Nói đến Lantis ngày hôm nay hình như là muốn đi Hội sở Ngân Dực cùng Anlan hẹn hò?

Phi phi phi, hẹn cái rắm a hò.

Hohrod tràn đầy áy náy nhìn Nam Kính, trầm trọng nói: "Thật xin lỗi a, mang đến phiền toái cho cậu."

Nam Kính gạt gạt lông mày bên trái, cho vai hắn một quyền, "Nói cái gì đó, còn muốn là huynh đệ tốt hay không."

Nếu như hôm nay Phong Tiệm Ly bị bắt nạt, Lantis nhất định sẽ không ngồi xem không quan tâm.

Bất quá Lantis hẳn là sẽ không dùng phương pháp vạch khuyết điểm khiến người sinh khí như thế đi? Có phải là rất không phong độ rất không thân sĩ.

Cậu gửi cho Lantis một tin nhắn.

Lantis nhanh chóng trả lời: Đối mặt với chuyện như vậy, chỉ động thủ không động khẩu, đánh bay là tốt rồi.

Nam Kính: ...

Hohrod cảm động nghĩ muốn lấy thân báo đáp, bị Nam Kính ghét bỏ mà đẩy ra.

"Được rồi, cậu và cô ta đến tột cùng có thù hận gì?" Nam Kính nói về chuyện chính.

Hohrod sờ mũi một cái, nhìn trần nhà nói: "Há, Lệ Bối trước đây thầm mến Phục Tát bị tôi cười nhạo, chờ lúc nàng minh luyến Phục Tát, lại bị tôi không cẩn thận phá hủy hình tượng đẹp đẽ trong lòng Phục Tát, đối với tôi oán niệm thâm hậu."

Nam Kính tâm lý hồi hộp.

Cậu gần đây bởi vì chuyện của Vân Cảnh Hàm cùng Vân Thiên Dật, đối với tình yêu huynh đệ tương đối mẫn cảm.

Này này ngươi nói cho ta, nhân gia thầm mến Phục Tát ngươi vẫn luôn đi phá hoại là có mấy ý tứ?

Hohrod xa xôi thở dài, nằm nhoài bên tai Nam Kính nhỏ giọng nói: "Bất quá cô ta hận tôi như vậy, hẳn là bởi vì tôi đầu độc Phục Tát, xém chút tên kia bỏ mạng a."

"... !"

Nói xong, Hohrod vỗ vai Nam Kính cười đến lộ ra mấy cái răng cửa, nói: "Nhìn khuôn mặt nhỏ của cậu như vậy, sẽ không thật sự tin? Đùa thôi, cô ta chính là không nhìn nổi con của một người hầu đến kéo chân sau của Phục Tát mà thôi."

Nam Kính chậm rãi thở phào một cái, con của người hầu bị cậu áp ở trong lòng không có lại nghĩ, khẽ mỉm cười nói: "Tôi rất tình nguyện làm thùng rác cho cậu, hoan nghênh bất cứ lúc nào đến phun tào."

Hohrod cấp tốc khôi phục tính tình lẫm lẫm liệt liệt, ôm lấy vai Nam Kính hai đứa hướng trong trường thi đi đến.

"Tôi còn không nỡ lòng bỏ cậu vào thùng rác đây, ha ni a sắp bắt đầu cuộc thi đến cho tôi điểm quan trọng chứ... Tôi hình như còn không biết thi cái gì đây."

Nam Kính: "..."