☆ Chương 229: Thân nhân của ta, con trai của ta
"Thật sự có thể bảo mật?" Nam Kính nheo mắt lại.
"Đương nhiên là thật!"
Có cơ hội, lão bản vui mừng khôn xiết liều mạng gật đầu.
Nam Kính nhếch môi nở nụ cười, lại đột nhiên thu lại, mặt không thay đổi đứng lên "Ta cũng có thể bảo mật."
"..."
Mẹ, ai đem tiểu bảo bối dạy thành bộ dáng này? Một chút cũng không đáng yêu rồi!
Lão bản lệ rơi đầy mặt, đi theo phía sau mông Nam Kính nói: "Ta thật sự không ngại ngươi nói cho ta."
"Ta ngại."
"Ta thật sự không ngại."
"Tạm biệt ngài, đi thong thả không tiễn."
"..."
Lão bản: Đây thật sự là phòng công tác của ta?
Mỗi ngày làm việc hai tiếng, này vốn là Nam Kính vì chừa lại thời gian cho cậu và Lantis hẹn hò mà tính ra thời gian hợp lý, nhưng từ khi không cần cân nhắc đến Lantis, cậu có quá đủ thời gian để ngâm mình ở trong phòng làm việc của lão bản.
Tuy rằng vị lão bản này luôn có tính động kinh gián đoạn, nhưng trên bản chất vẫn là rất được, dù cho lâu lâu bị hắn ôm một chút hoặc là hôn nhẹ khuôn mặt, cũng không có cảm giác không thoải mái cùng chống cự.
Vừa vặn ngược lại, cùng lão bản ở cùng nhau, Nam Kính không hiểu ra sao cảm thấy thoải mái, cái phòng làm việc chất đầy vật liệu dụng cụ không có sự sống này cũng cho cậu không khí ấm áp.
Cậu rất yêu thích lão bản.
Cũng rất lưu luyến thời gian cùng lão bản ở cùng nhau.
Cái ý niệm này mới vừa xuất hiện, trong tay còn đang dùng cổ vũ lực luyện tập cho linh kiện bay lên Nam Kính mãnh mẽ run lên một cái, linh kiện đáng thương đập ầm ầm ở trên bàn kêu rên hai tiếng, vô tội lăn hai vòng.
Lão bản đang chế tác linh kiện mở mắt ra hướng bên này liếc nhìn một cái, liền thấy Nam Kính vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Cho là cổ vũ lực của Nam Kính xảy ra sự cố, lão bản lập tức ngừng tay đang làm một nửa linh kiện, cũng bất kể có tạo thành tổn hại cho song dẫn hay không, ba chân bốn cẳng đi đến bên người Nam Kính, đánh giá toàn thân Nam Kính vội vàng nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Nam Kính cứng đờ xoay cổ qua, ánh mắt đờ đẫn nhìn lão bản, trong đầu không ngừng quanh quẩn lời trí năng một hào nói ——
'Ta đã có thể tiên đoán được ngươi bởi vì hiếu kỳ còn đối với 'lão bản thần bí' thời kì cuối manh sủng kia mà sản sinh tình cảm, này sẽ khiến Lantis phát điên.'
Trời ạ, Nam Kính trong nháy mắt như tảng băng nứt một vết, cái miệng xui xẻo đáng chết kia, chẳng lẽ một lời thành sấm?
Cậu có loại cảm giác áy náy vì phản bội Lantis, nhưng trước tiên không nói Lantis có thể phát điên hay không, chính cậu cũng đã muốn điên trước rồi!
Mấy ngày ngắn ngủi, cậu cư nhiên thật sự đối với một lão bản có gương mặt đại chúng sinh ra tình cảm tương tự với không muốn xa rời? Hơn nữa còn cảm thấy hài lòng không muốn từ bỏ?
Cậu đây là... phản bội Lantis?
Tại một thế giới xem mặt, cậu đã triệt để quên tầm quan trọng của mặt, cái này chẳng lẽ vừa vặn có thể nói rõ cậu đối với này mới là chân ái còn đối với Lantis chỉ là nhất thời kích động?!
Không, không thể, cậu yêu Lantis, cậu yêu tha thiết nam nhân kia, dù cho Lantis hủy khuôn mặt cậu cũng như ban đầu tâm không thay đổi.
Trời xanh a, cậu nhất định là điên rồi!
Sống hai đời Nam Kính cũng không phát hiện cậu có tiềm chất chân đứng hai thuyền, đáng chết hiện tại loại cảm giác đau "bi" đồng thời yêu hai người này đến tột cùng là muốn nháo đến như nào?
Trên mặt Nam Kính biến hóa quá mức đặc sắc, lão bản nhìn mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ, chính là không biết bên trong đầu nhỏ kia đang suy nghĩ cái gì.
Sờ sờ trán Nam Kính, lão bản lầm bầm lầu bầu: "Không phát sốt a."
Thoảng qua Nam Kính ánh mắt né tránh, tâm tình phức tạp lui về sau một bước, hít hai hơi thật sâu: "Đừng để ý tới ta, để ta một mình đi."
Lão bản: "Ngươi..."
"Cũng đừng hỏi ta là ai, bởi vì ta cũng không biết."
Lão bản: "..."
Nam Kính như du hồn úp tường hối lỗi mười phút, mới tại lúc lão bản lo lắng nhìn chằm chằm, dáng dấp một mặt chịu đủ đả kích mà xoay người lại.
Nam Kính giống như là vai bị đặt lên hai ngọn núi lớn, sững sờ nhìn lão bản nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng rốt cuộc mất tinh thần lại tuyệt vọng nói: "Ta cảm thấy ta xong đời."
Lão bản căng thẳng trong lòng, hắn còn chưa từng thấy bộ dáng như quỷ này của Nam Kính.
"Tại sao?"
Tựa hồ rất khó mở miệng, nhưng ở dưới ánh mắt cổ vũ của lão bản, Nam Kính vẫn là nhắm mắt lại quyết tâm, nói: "Ta cảm thấy ta yêu ngài."
Nói ra quả nhiên tâm lý thoải mái hơn, chờ thời điểm Nam Kính mở mắt ra, liền thấy trong đôi mắt lão bản ngậm lấy nhiệt lệ có vẻ như rất cảm động, hai tay che ngực, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị nhào tới.
Nam Kính kinh hãi đến biến sắc, cậu tuyệt đối không nghĩ tới sẽ phát triển ý nghĩ "hồng hạnh xuất tường" (nɠɵạı ŧìиɦ) cái gì đó đâu, chỉ là biểu đạt một chút nội tâm cảm thụ nói ra để tâm lý dễ chịu một chút.
Cậu liên tục phất tay cả kinh kêu lên: "Cho dù như vậy ta cũng tuyệt đối sẽ không rời đi Lantis. Ta nghĩ qua, đây tuyệt đối chỉ là ảo giác, phải là ảo giác... Ta, e rằng ta quá sùng bái cường giả, mà ngài thật sự rất mạnh, thế nhưng trong lòng ta chỉ có một mình Lantis..."
Cậu càng nói càng gấp, sau đó cơ hồ lời nói đều không mạch lạc.
Như là đang cố gắng thuyết phục lão bản, nhưng càng giống như là tự tiếp sức cho chính mình——
"Được rồi, cho dù ngài cũng yêu thích ta, ta cũng sẽ không cùng với ngài, hơn nữa bắt đầu từ bây giờ ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc thứ tình cảm này không quản!"
Nam Kính có chút nói năng lộn xộn: "Ta chỉ yêu một mình anh ấy, dù cho ngài mạnh hơn cũng không cần, còn có ngài cũng đừng cùng ta có tứ chi tiếp xúc, đại khái hai ngày nữa liền bình thường."
Cậu bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ nếu không phải rời đi trước, chờ thêm một trận lại tới.
Điểm này là cùng lão bản ở cùng nhau thời gian quá dài, tất cả sinh ra ảo giác.
Nam Kính cũng sớm đã hoàn toàn nghĩ xong —— không thể rời khỏi Lantis, không thể cõng lấy Lantis yêu thích một người khác, nếu như không như vậy, ngay cả cậu cũng xem thường chính mình.
Không nghĩ tới, lão bản phản ứng so với cậu còn kịch liệt hơn, cả người ngây ngẩn tại đó, kinh ngạc như bị sét đánh, run rẩy mà vươn ngón tay chỉ vào chóp mũi của chính mình nói: "Ngươi cho rằng, ngươi đối với ta là loại tình cảm kia?"
Loại tình cảm kia? Cùng tình cảm yêu thích Lantis giống nhau?
Có thể đừng nói trực tiếp ra như vậy hay không a!
Nam Kính giận dữ và xấu hổ mà nghĩ gặp phải khó khăn rồi.
Lão bản trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nam Kính ủ rũ ảo não đau đến không muốn sống, đầu tiên là giật giật khóe miệng, ngay sau đó hahaha mà phình bụng cười to, ngồi chồm hổm trên mặt đất nắm tay đấm đất.
"Ôi, uy, tiểu tâm can của ta, ngươi thực sự là quá thú vị... A ha ha ha..."
"..."
Cười đi cười đi, ngài phải cố gắng cười nhạo ta đi.
Nam Kính bĩu môi, tâm lý càng khổ sở hơn —— mẹ thẩm mỹ của cậu là mặn đến mức độ nào mới có thể đối với lão bản có thuộc tính bệnh xà tinh này sinh ra hảo cảm? Có phải là nên đi bệnh viện xem lại đầu óc?
Nói thật cậu hiện tại đã đối với thẩm mỹ của mình không ôm hy vọng.
Một lát sau, lão bản rốt cuộc cười đủ.
Hắn từ dưới đất đứng lên, đầy mặt gió xuân hiu hiu mỉm cười, hoàn toàn không có dáng dấp động kinh vừa nãy.
Hắn nở nụ cười thật ấm áp, gương mặt người qua đường kia như là có ma lực, khiến Nam Kính cảm thấy dĩ nhiên rạng ngời rực rỡ, còn rất dễ nhìn.
Nha, trời ạ, cậu xong đời rồi.
Lão bản đưa cánh tay ra đem Nam Kính chịu đủ quấy nhiễu xoắn xuýt không thôi ôm vào trong ngực, không nói lời gì mà ở trên trán của cậu hôn một cái, nhẹ nhàng nói: "Hài tử, ngươi phải biết trên thế giới này, ngoại trừ tình yêu, còn có tình thân."
Tình thân?
Nam Kính vừa định đẩy lão bản ra, do dự thu tay về, cằm gác tại bả vai lão bản, lập lại cái từ này làm cho cậu cạn lời.
Cái đầu tiên nghĩ đến, là sinh hoạt mười tám năm của cậu tại Nam gia.
Thế nhưng thời gian mười tám năm, cậu đều không hiểu được người thân chân chính đến tột cùng là cảm giác gì, chỉ có tại thời điểm nhìn thấy cha mẹ Nam Kính mặc dù không cách nào đủ tiền trả váy công chúa đẹp đẽ cho Nam Ninh Nhi, nhưng vẫn là khẽ cắn răng đem váy vì nàng cực kỳ ước ao mà mua.
Còn có Nam Tương Nhi, nàng ở bên ngoài đi học không thường thường về nhà, mà mỗi lần về đến nhà mẹ cậu đều sẽ làm cho nàng một bàn thức ăn —— tuy rằng những thức ăn này là bà cố gắng để lại sau khi gia chủ ăn, Nam Kính lại một lần cũng chưa từng được ăn, cậu để duy trì sinh mệnh, mãi mãi chỉ là uống dịch dinh dưỡng.
Nam Kính nghĩ, e rằng có thể không kiêng kị mà làm nũng nổi nóng cũng không cần lo lắng sẽ không có cơm ăn, lại bị đuổi ra khỏi nhà mới thật sự là hài tử đi.
Cho nên, lúc trí năng một hào nói cho cậu biết, cậu cũng không phải con trai ruột của cha mẹ Nam gia, Nam Kính triệt triệt để để thở phào nhẹ nhõm.
Nếu như đó chính là cái gọi là người thân, cậu tình nguyện không cần.
Trên người lão bản có loại mùi vị làm cậu an tâm, Nam Kính nguyên bản đã quyết định chống cự lão bản tất cả tứ chi tiếp xúc với cậu, vẫn là không nhịn được cà cà trên cổ hắn.
Cái ôm ấp này làm cậu an tâm, nhưng cùng thời điểm ôm ấp Lantis, vẫn là có sự bất đồng rất lớn.
Nếu như là tình thân mà nói, cậu nghĩ cậu còn có thể tiếp thu.
Nam Kính còn không quá chắc chắn, chỉ lo hiểu lầm, tiểu tâm dực dực hỏi: "Ta đối với ngài, là yêu thích đối với người thân sao?"
Lão bản cực kỳ đau lòng, nghĩ đến chuyện Nam Kính gặp phải những năm này, bình thản không có gì lạ khuôn mặt chợt lóe tâm ý tiêu điều.
Bàn tay ở trên lưng Nam Kính sờ sờ, hắn chậm lại âm thanh, như là hống một tiểu hài tử, kiên trì lại ôn nhu nói: "Thời điểm ở cùng với ta, ngươi sẽ cảm thấy rất an tâm, muốn ỷ lại, cũng muốn không ngụy trang mà làm chính bản thân mình, lại không nói ra được tại sao... Đây chính là cảm giác người thân."
Không, không phải như vậy.
Lão bản ở trong lòng phủ nhận.
Này không chỉ là cảm giác người thân, mà là trải qua huyết mạch truyền thừa từ lúc sinh ra đã mang theo, tình thân tinh diệu tuyệt luân không gì sánh kịp.
Là quan hệ huyết thống trực hệ thấy được tình thân.
Con trai của ta.
Lão bản không tiếng động mà há mồm.