☆ Chương 196: Dụ dỗ làm công
Lão bản há to miệng, mới vừa rồi còn là bầu trời trong trẻo cùng trí năng một hào chơi, ngay sau đó liền biến thành mưa rào xối xả —— không sai, thật sự là mưa rào xối xả!
"Nha nha nha tiểu bảo bối lại cự tuyệt người ta như vậy, nhân gia quá thương tâm... Nha nha đã lâu rồi đều không có ai nói chuyện với ta, rất cô độc a hu hu..."
Nam Kính đôi mắt đều sắp rớt, cậu phát thệ thật sự nhìn thấy trên mặt lão bản chảy xuống giọt nước 'mưa' khả nghi!
Trời ạ, cậu chẳng qua là biểu đạt ý tứ nội tâm chân thật mà thôi, không phạm pháp gϊếŧ người đi?
"Ngài, ngài trước tiên đừng như vậy, tôi chỉ là, chỉ là muốn khụ khụ khụ khục..."
Một hơi hít sâu, ngụm nước bị sặc bên trong khí quản, Nam Kính che miệng cúi người xuống điên cuồng ho khan, bị dọa dẫm phát sợ mà có khuynh hướng chuẩn bị đem trái tim ho ra đến nơi rồi.
Ông chủ doạ đức hoa dung thất sắc, đôi mắt khóc ào ào như vòi nước nhất thời dừng lại, nhào tới vỗ lưng cho Nam Kính, trong miệng không ngừng được giáo dục Nam Kính.
"Tiểu hài tử làm việc thì không nên nóng lòng, ngươi xem, lần này là bị sặc đi?"
Nam Kính nhất thời khụ càng thêm tan nát cõi lòng, cậu muốn nói đại ca ta như vậy là bị ai dọa cho?
Trí năng một hào nhìn tin nhắn Lantis gửi cho Nam Kính, học giọng điệu của anh đọc cho Nam Kính nghe.
"Thân ái, anh đi ra ngoài có chút việc, buổi tối cũng không cùng em ăn cơm, ngày mai bồi thường em."
Vì vấn đề gia đình hài hòa của kí chủ cùng nam thần mà lo lắng một chút, do do dự dự, trí năng một hào liền ở phía sau chỗ bồi thường em bỏ thêm hai chữ ——
"Buổi tối."
Nguyên bản nhìn thấy Nam Kính buổi tối không thể cùng mình ăn cơm tâm tình Lantis có chút nhiều mây, lại nhìn thấy hai chữ "Buổi tối" này xuất hiện ở trên thiết bị đầu cuối, đầu tiên là dừng một chút, liền lướt lên một cái.
Ý tứ chính là: Buổi tối ngày mai bồi thường em.
Tâm tình nhiều mây lập tức chuyển thành mặt trời chói chang.
Ngồi trên 3S lốc xoáy, Lantis không ngừng được hồi tưởng lại mấy ngày đó bên trong Nam Kính thể hiện ra phong tình vạn chủng, bị một đám người dây dưa kéo lại hết hỏi đông tới tây nói bóng gió nửa ngày khó chịu cũng tan thành mây khói, khóe môi không khống chế được mà ngẩng đầu lên, không nhịn được mà đã bắt đầu mong đợi buổi tối ngày mai đến.
Ân, có lão bà nhiệt tình như lửa thực là không tồi, bất quá tại sao kinh nghiệm của lão bà thoạt nhìn so với mình còn phong phú hơn?
Lantis bị cái nhận thức này đả kích, suy nghĩ chốc lát, quyết định đi tìm Ellens tìm ít tài liệu để học tập một chút.
Dù sao mình là nam nhân tại bất kỳ phương diện gì cũng đều vô cùng mạnh mẽ a ~! !
Cuối cùng từ trong trạng thái xém sặc nước bọt mà chết bình tĩnh lại, lúc này Nam Kính đã vào sâu trong cửa hàng không có ánh đèn, cùng một người một chó ngồi đối mặt nhau.
Không sai, là Nam Kính cùng ông chủ cửa hàng cùng với ông chủ ôm trí năng một hào trong lồng ngực ngồi đối diện nhau, đừng hỏi cậu tại sao gia hỏa không lương tâm luôn mồm luôn miệng kêu mình là kí chủ kia lại chung một chiến tuyến với ông chủ khó lường, thời kỳ mãn kinh kia, Nam Kính cũng muốn biết nguyên nhân.
Mà không quản thế nào, trí năng một hào xong đời rồi!
Nếu như cậu biết trí năng một hào dùng danh nghĩa của cậu gửi tin nhắn lung tung kia cho Lantis, cậu nhất định không nói hai lời đem thiết bị đầu cuối triệt để tắt máy.
Nam Kính đè nén lửa giận trí năng một hào trốn tránh, vạn phần bất lực hướng ông chủ đang không ngừng nháy mắt với cậu nói: "Được rồi, xin hỏi lão bản ngài xưng hô như thế nào?"
"Ta quên rồi." Lão bản trả lời.
"Cái gì?"
Nam Kính cho là cậu nghe lầm hoặc là lão bản không nghe rõ, giải thích: "Ý của tôi là, tên của ngài là..."
Lão bản cười cười nói: "Ta biết ngươi có ý gì, ta là nói, ta ngay cả mình tên là gì đều quên mất."
Nam Kính: "..."
Vừa nhìn biểu tình Nam Kính giống như là nhìn người bệnh xà tinh, lão bản khẩn trương phất tay một cái nói: "Này, tuy rằng ta không cẩn thận đem tên mình quên mất, nhưng tâm trí cùng đầu óc cũng còn bình thường a, tiểu tử ngươi từng trải qua chuyện yêu đương đúng không?"
A?
Nam Kính cảm thấy cậu càng ngày càng theo không kịp mạch não của lão bản kỳ quái này, từ quên tên chạy đến chuyện mình yêu đương, việc này không phải có chút lạc đề chứ?
Lão bản xa xôi thở dài một tiếng, hiếm thấy yên tĩnh vuốt vuốt lông trí năng một hào, dùng ngữ khí ưu thương nói: "Ta tại thời điểm quên người yêu mình, thuận tiện cũng đem tên mình quên đi."
Ách, Nam Kính mặt xạm lại.
Tuy rằng lão bản đang nói một cố sự bi thương, nhưng xin tha thứ cho cậu, lúc cậu thấy biểu tình của lão bản quá mức khoa trương, thật sự là đồng tình không nổi.
Mà cậu vẫn là sửa sang lại biểu tình một cách thỏa đáng, đồng tình bên trong mang theo chút áy náy: "Xin lỗi, đụng phải chuyện thương tâm của ngài."
Lão bản nghe vậy nhất thời mặt mày hớn hở, tốc độ kia khiến Nam Kính có loại cảm giác bị lừa dối tình cảm.
"Ai nha ngươi đứa nhỏ này thật được người yêu thích, có lễ phép như thế vừa nhìn chính là được di truyền gien tốt của ba mẹ, đến nơi này của thúc thúc làm công đi, tiền tiêu vặt đủ lo a."
Nếu như ông chủ này nói, ngươi nhất định là gia giáo tốt, Nam Kính nhất định sẽ cao lãnh mà ha ha hai tiếng, nhưng người này thoạt nhìn rất phát điên điên khùng khùng kì thực nhìn ra được tuổi trẻ nam tử có cố sự, lại nói được di truyền gien tốt của ba mẹ.
Ngay cả trí năng một hào đều gật đầu không ngừng —— quá biết nói chuyện.
Đẳng cấp gien X a, kia thật đúng là quá nghịch thiên rồi.
Còn nói trở về vấn đề làm công, Nam Kính sờ soạng nhìn quanh bốn phía của hàng một chút, diện tích khoảng chừng chỉ có hơn 100 m2, so với diện tích của bất kỳ một cửa hàng nào đều nhỏ đến đáng thương.
Không chỉ có như vậy, cậu từ khi bắt đầu vào cửa căn bản là không có nhìn thấy có bất kỳ linh kiện nào tồn tại.
Tên tiệm không đặc sắc—— cửa hàng linh kiện cơ giáp.
Ông chủ không đặc sắc—— đương nhiên giới hạn với gương mặt kia.
Đặc sắc to lớn nhất, ngoại trừ có tính cách cùng mặt so với các lão bản ở các cửa hàng khác, chính là cái cửa hàng này không có một điểm đặc sắc.
Nhưng mà, chính là cửa hàng như thế, trong mắt Nam Kính lại khắp nơi lộ ra quỷ dị —— dù cho ông chủ đột nhiên biến thành một tội phạm tinh tế mặt hung thần ác sát lẩn trốn, đại khái Nam Kính cũng có thể thản nhiên tiếp thu.
Lão bản nheo mắt lại ở trong bóng tối nhìn sắc mặt Nam Kính không ngừng biến hóa, cũng không vội mà đuổi theo cậu trả lời, đứng dậy đi tới bên cạnh vách tường cách đó gần nhất, xoa xoa nút lệnh ở nơi nào đó bí mật, đem đèn phòng mở lên.
Đột nhiên xuất hiện ánh đèn làm cho Nam Kính phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại, kỳ thực không bật đèn cũng không sao, sau khi đẳng cấp cổ vũ thuật đến cấp ba, cậu cũng đã có năng lực nhìn ban đêm, tuy rằng còn chưa đủ mạnh, nhưng ít ra cũng mơ mơ hồ hồ.
Mở đèn, cửa hàng vẫn là cái cửa hàng trống rỗng kia, đặc điểm to lớn nhất vẫn là không có đặc điểm gì, không bởi vì ánh đèn mà có bất kỳ thay đổi gì.
Nam Kính lấy lại bình tĩnh, nhìn xung quanh bốn phía hướng lão bản hỏi: "Tôi có thể biết là ngài bán cái gì không?"
Lão bản một bên nắm cổ trí năng một hào một bên trả lời: "Đương nhiên là bán linh kiện cơ giáp a, bảng hiệu bên ngoài lớn như vậy đó."
Cậu vẫn cảm thấy cái động tác băn khoăn bốn phía của cậu kia đã hoàn toàn biểu đạt ý tứ của cậu, Nam Kính không nhịn được mí mắt quất thẳng tới, cùng lão bản này vòng quanh cái gì căn bản không thể thực hiện được, nhất định phải nói ra lời rõ ràng.
Cậu trực tiếp co quắp nghiêm mặt nói: "Rất xin lỗi tôi thấy trong cửa hàng của ngài căn bản không thấy bất kỳ linh kiện nào."
Lão bản ha ha nở nụ cười hai tiếng, tiếng cười kia nghe vào trong tai Nam Kính không biết sao lại chột dạ cùng lúng túng.
Nam Kính nghiêm trọng hoài nghi nhìn kỹ, lão bản vội vã ngồi nghiêm chỉnh, vì biểu hiện của cậu hoàn toàn nghiêm túc ho khan hai tiếng, nói: "Trên thực tế nơi này chính là bán linh kiện cao cấp, chỉ chấp nhận khách hàng đặc thù làm riêng sản phẩm, không tiến hành làm số lượng lớn, cho nên nơi này chỉ là cửa hàng mà thôi, phòng chế tác chân chính là ở chỗ khác."
Phòng làm việc cao cấp?
Làm riêng sản phẩm?
Nghe tới bộ dáng thật là cao cấp, lại nhìn hai con mắt đậu đen của trí năng một hào ở dưới ánh đèn toả sáng, Nam Kính không khó tưởng tượng trong này lợi nhuận được bao nhiêu.
Nam Kính suy nghĩ một chút, tuy rằng lão bản rất kỳ quái, mà lại rất nhiệt tình rất thú vị, cũng gợi lên tâm hiếu kỳ của cậu.
Cái cảm giác này giống như là số mệnh an bài, một cái cửa hàng âm u đen thùi lùi, cậu lại lựa chọn dừng lại.
Mà đột nhiên nghĩ đến Lantis.
Nếu như bởi vì cửa hàng và phòng chế tác này cách trường học quá xa sẽ không tốt, dù sao cậu hiện tại cũng coi như là người có vợ, sau khi nhận công việc làm công, Nam Kính hi vọng có thể có nhiều thời gian chút để ở chung với Lantis .
"Nếu như phòng chế tác quá xa, tôi khả năng không có thời gian đến đây."
Nam Kính vừa dứt lời, liền thấy lão bản đầy mặt kích động nhảy lên, tiện tay ném trí năng một hào một cái đi nơi khác, chạy tới nắm lấy hai tay Nam Kính, cảm động tràn đầy trong đôi mắt, sáng lên lấp loá nước mắt.
"Tiểu bảo bối, ý của ngươi là ngươi đã đồng ý rồi sao?"
Thấy đối phương quá độ nhiệt tình, Nam Kính kiên trì nói: "Tôi nghĩ đúng, nếu như chế tác phòng —— "
"Chế tác phòng ở dưới đất, cửa ở phía sau quầy."
"..."
Nam Kính vốn là nghĩ xuống thăm tầng hầm một chút, bị lão bản lấy lí do là đã một thời gian dài không dọn dẹp cho nên quá loạn không thích hợp tham quan để từ chối.
Bất quá Nam Kính cũng không vội vã, nếu như lão bản thật sự vô căn cứ dám hãm hại cậu như vậy, quá mức hất tay cũng không làm được: coi như gây phiền phức cũng đuổi không kịp vào bên trong trường quân đội Sifal.
Khà khà.
Khi biết Nam Kính là học sinh hệ chế tạo cơ giáp của trường quân đội Sifal, lão bản biểu hiện giống như là nhặt được đại bảo vật từ trên trời rơi xuống, cười không ngậm mồm vào được, còn kém đem Nam Kính kí xuống văn tự bán đứt chung thân.
Ánh mắt kia đầy nhiệt tình quá độ khiến Nam Kính nhìn mà sởn cả tóc gáy, chỉ thiếu điều liền hối hận mình quyết định chấp nhận công việc này.
Cũng may lão bản rất phúc hậu mà đem lương bổng hấp dẫn nhất nói cho Nam Kính, chỉ có điều cho cậu hai loại lựa chọn.