☆ Chương 195: Sủng vật và chó không được đi vào
Trí năng một hào phẫn nộ so với Nam Kính còn lớn hơn, "Lúc trước ta đã nói qua, ngươi có thể đi Tội Ác Chi Đồ làm hồng bài, bằng trí tuệ của ta nhất định có thể cho ngươi trong thời gian ngắn nhất dòng dõi tăng vọt! Thời điểm đó thì ngươi sẽ biết, ba trăm điểm thông dụng chỉ là đồ ngươi đi nhà xí dùng để lau đ*t thôi!"
Má —— Nam Kính tuy rằng không biết nhà xí là cái gì, mà loại cảm giác lau đ*t này có đầy đủ hình ảnh động từ, cậu vẫn có thể hiểu.
"Hồng bài?"
Nam Kính tay có chút ngứa, lúc này liền muốn đem trí năng một hào ném xuống, mà vì không muốn bị người ta kiện là ngược đãi động vật, cậu vẫn là nuốt xuống cơn giận này.
Tội Ác Chi Đồ là cái nơi hồi trước trí năng một hào đã nói cho cậu, Nam Kính rồi cũng không từng sinh ra ý nghĩ muốn nhờ trí năng một hào chỉ cậu cách làm giàu nữa.
"Hắc." Nam Kính cắn răng cười lạnh, hạ thấp giọng đối với trí năng một hào nói: "Kỳ thực ta thật tò mò nếu như Lantis biết có một động vật nào đó luôn luôn cổ vũ ta đi Tội Ác Chi Đồ làm hồng bài, sẽ phản ứng như thế nào —— ta tin tưởng nhất định sẽ rất thú vị, ngươi nói xem?"
Trí năng một hào mạnh mẽ rùng mình, nó một chút cũng không muốn cho Lantis biết, nó liền bị đánh chết aaa.
Cuối cùng, trí năng một hào rốt cục thỏa hiệp.
Cả hai bên đường phố rộng rãi sạch sẽ, đều là đủ loại cửa hàng, xuyên thấu qua tủ kính pha lê trong suốt, vô số thượng phẩm đều hiện ra trước mắt mọi người, khiến Nam Kính không tự chủ được thả chậm bước chân, không ngừng quét mắt nhìn hai bên.
Lúc này, cậu nhìn thấy có cửa hàng bề ngoài không hề lớn bán lẻ linh kiện cơ giáp trước cửa còn có ký tự màu đỏ —— Tìm nhân viên chế tạo.
Hả?
Nam Kính trong lòng chợt lóe một tia rung động.
Cậu sớm muốn tìm một chỗ làm thêm kiếm sinh hoạt phí, chỉ là vẫn luôn bởi vì các loại nguyên nhân mà cứ như vậy quên đi, hiện tại tình cờ nhìn thấy có thông tin tuyển người, sinh hoạt phí căng thẳng cấp bách cảm giác càng rõ ràng.
Mà cửa tiệm kia bởi vì bên trong không đốt đèn, bên ngoài tia sáng quá mạnh, từ cửa chỉ cho phép hai người cùng đi qua nhìn sang, giống như là một cái hang lớn đen thùi lùi, ban ngày nhưng lại có loại cảm giác âm trầm.
Do dự chốc lát, Nam Kính có chút lưu luyến mà quay người đi về phía trước.
Ống quần của cậu bị cái gì kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, con cún con hóa thân của trí năng một hào gắt gao dùng răng cắn chặt ống quần cậu, xuyên qua đôi mắt đều sắp che khuất trong đống lông xõa tung, Nam Kính sững sờ nhìn thấy bởi vì lực đạo quá lớn mà biểu tình nhăn thành một đoàn.
Cậu không nói dừng lại bước chân, vì quần của cậu mà mặc niệm, đồng thời ngồi xổm xuống áng chừng cao bằng 2 trí năng một hào đem cái cổ của nó tóm lấy ôm vào trong ngực.
"Ngươi dám cắn quần ta nữa, ba trăm điểm thông dụng mua quần áo cũng không có!"
Khốn nạn, nếu có thể biến thành loại hình dáng này, muốn quần áo làm cái gì nữa?
Trí năng một hào hiển nhiên không bị uy hiếp, tựa hồ rất tình hữu độc chung với cái cửa hàng khủng bố kia, mắt lưng tròng kêu hai tiếng nói: "Ngươi không kiếm tiền sẽ chết đói, làm kí chủ của ta ngươi có trách nhiệm vì ta cung cấp hoàn cảnh sinh hoạt tốt nhất!"
"Đây là cái quy củ phá gia gì vậy?" Nam Kính lý sự, cậu ngay cả chính mình đều sắp không nuôi nổi, lại còn phải học người giàu nuôi sủng vật?
Điên rồi, nhất định là điên rồi!
"Ta không quan tâm, ngươi nhất định phải đi nhất định phải đi nhất định phải đi!"
Trí năng một hào nhảy xuống đất bắt đầu khóc lóc om sòm lăn lộn.
Chỉ thấy trên đất nằm một con chó tròn vo màu trắng, lăn qua lộn lại lăn qua lộn lại, đưa tới không ít ánh mắt để ý.
Nam Kính chỉ muốn quay đầu rời đi —— ngươi thật sự là trí tuệ nhân tạo sao? Ngay cả sủng vật chân chính đều không như ngươi không biết xấu hổ!
Tại thời điểm Nam Kính quyết định cho trí năng một hào như con khỉ này tiếp tục lăn lộn không bao giờ nuông chiều nó, từ trong cửa hàng khủng bố đi ra một người, hắn đứng ở cửa cách đó không xa nở nụ cười nhìn Nam Kính, lộ ra hai hàng răng trắng nõn chỉnh tề.
"Nếu chúng ta đã có duyên gặp nhau, tiến vào xem một chút thì thế nào?"
Nam Kính bị giọng nam êm tai này hấp dẫn lực chú ý, lúc này mới ngẩng đầu đánh giá người kia.
Hắn nhìn qua còn thời kì thanh niên, vóc người như ngọc dáng đứng kiên cường, áo gió dài rộng lớn mặc lên người càng hiện ra như là móc treo quần áo trời sinh.
Cùng so với thân hình người mẫu cấp bậc hoàn mỹ, mặt lại tương đối vua hố, tuy rằng lông mày vẫn là lông mày miệng vẫn là miệng, mà tổ hợp này hợp lại với nhau tại sao lại cứ không đặc sắc như vậy chứ?
Kỳ quái nhất chính là, Nam Kính lại còn cảm thấy khuôn mặt này nhìn qua rất thân thiết rất quen thuộc, nụ cười hiền lành làm nổi bật, điều này làm cho Nam Kính rất yên tâm.
Nam Kính lễ phép cười cười lại với nam nhân, cụp mắt trừng trí năng một hào không cốt khí liếc mắt một cái, chuẩn bị tiến vào cái cửa hàng khủng bố này từ bên ngoài thoạt nhìn không giống bầu không khí nơi bán linh kiện.
Bị nhắc nhở nghiêm trọng trí năng một hào cũng không lăn lộn nữa, nghiêng người bò lên dạt ra bốn cái móng vuốt liền đi phía sau Nam Kính cũng chuẩn bị tiến vào cửa tiệm.
Sau khi Nam Kính vào cửa vị lão bản trẻ tuổi kia liền chặn ở cửa, từ góc độ của trí năng một hào hướng lên trên xem, chỉ có thể nhìn thấy hai cái chân dài, lên trên nữa xem, kia bản mặt lớn, trên mặt cư nhiên lộ ra nụ cười đáng sợ khiến nó không nhịn được nghĩ muốn lui về phía sau.
Tê tê, Kính Kính, cứu mạng a người này thật là đáng sợ!
Nam Kính đứng ở phía sau lão bản nhìn trí năng một hào, xem gia hoả này chỉ dám bắt nạt cậu sợ đến tiến vào cũng không dám tiến vào, nhất thời có loại cảm giác đứa nhỏ thất bại này bị chính mình dưỡng thành tính cách bạo ngược gia đình.
"Sủng vật và chó không được đi vào nha."
Ngữ điệu lão bản khẽ giương lên, chỉ vào cái bảng dựng thẳng đứng ở cửa, Nam Kính thò đầu ra nhìn, sát, cũng thật là...
Vừa định cho trí năng một hào một cái nháy mắt để nó chờ ở cửa một lát, liền nghe lão bản kia hứng thú dạt dào mà sờ sờ cằm nói: "Mà nếu như con chó nhỏ này lộn nhào..."
Còn chưa dứt lời, trí năng một hào tứ chi co quắp, toàn bộ thân hình ngã chỏng vó lên trời ở trên đất bắt đầu như một trái bóng lộn nhào.
Ngọa tào —— Nam Kính nội tâm rơi lệ, cậu nuôi sủng vật gì đây a? Nói là toàn bộ vũ trụ chỉ có duy nhất một trí tuệ nhân tạo nên nhất định phải có khí khái lẫm liệt đâu?
Gia hỏa bán manh không ngừng lăn lộn trên đất đến tột cùng là ai cậu không quen biết!
"Ha ha ha, chơi quá vui rồi!" Lão bản mừng rỡ cười, ngồi chồm hổm xuống bắt đầu lấy ngón tay đam tới đâm lui trên bụng trí năng một hào, làm bốn cái móng vuốt của trí năng một hào không ngừng mà giơ lên trời loạn víu.
Nam Kính: "..."
Sau mười phút...
"A ha ha ha rất vui rất vui ngươi có thể vào!"
Lão bản trong tay cầm lục lạc, giơ trước hai cái chân trước của trí năng một hào muốn nó làm ra tư thế nâng lục lạc.
Sau hai mươi phút...
"Ôi tiểu bảo bối thân ái, con chó nhỏ này của ngươi thực sự quá thú vị, nó cư nhiên ngốc đến mức đi cắn đuôi mình!"
Nam Kính: "..."
Trí năng một hào nhảy vào ngực Nam Kính ánh mắt cầu viện vô cùng đáng thương.
Nam Kính nghiêng đầu sang chỗ khác đánh giá xung quanh phòng nhỏ không bật đèn cái gì cũng thấy không rõ lắm.
Trí năng một hào: "..."
Nó sai rồi, nó thật có lỗi, nó ngày hôm nay không nên mặt dày mày dạn xin Nam Kính dẫn nó ra ngoài, lại càng không nên vì có thể mua được quần áo trẻ con bốn chữ số mà nhất định phải bắt Nam Kính tới địa phương biếи ŧɦái này làm công —— nó đã quên đi bộ dáng nguyên bản của nó là cái gì, chỉ nhớ đến chính mình là một con chó nhỏ biết lộn nhào, chắp tay, ngốc không chịu nổi đuổi theo cái đuôi nhỏ chạy xoay quanh tại chỗ!
Ác ma có khuôn mặt đại chúng cuối cùng còn duỗi ra ngón tay thật dài chọt chọt cái bụng vô cùng mềm mại của trí năng một hào, mới nhớ tới tiểu khách nhân bị gạt sang một bên hơn nửa giờ, vì vậy kinh ngạc thốt lên một tiếng ——
"A nha nha tiểu bảo bối thật không tiện, không cẩn thận liền đem ngươi quên mất."
Một cái lại một cái tiểu bảo bối lão bản trẻ tuổi nhào tới chỗ Nam Kính đang mặt ngơ ngác ngồi trên băng ghế nhỏ ở cạnh cửa, làm Nam Kính sợ hết hồn, còn chưa kịp phản ứng lại, hai gò má liền bị hai tay lão bản đầy nhiệt tình có chút kỳ quái nâng lên.
Trí năng một hào tạc mao mà uông một tiếng, bị lão bản phong tình vạn chủng kia quay đầu lại trừng lại như bị chọt trúng hoa cúc cả người mềm oặt mà nằm xuống.
Nam Kính: "..."
Đối mặt với lão bản đột nhiên xuất hiện động tác quỷ dị, cậu xém từ trên băng ghế nhỏ mất thăng bằng mà ngã xuống.
Sát!
Mặt của cậu tuy rằng không phải là cái gì trân bảo quý hiếm, nhưng cũng không phải là nơi có thể tùy tiện sờ! —— đặc biệt là đôi tay này mới vừa sờ soạng lông chó, Nam Kính biểu thị rất ghét bỏ a!
Nói đến trí năng một hào biến thành chó tại sao còn có thể rụng lông?
Tại thời điểm Nam Kính muốn đem đôi tay ấm áp nhu hòa này đẩy ra, lão bản lại chủ động buông mặt cậu ra, thẳng eo vuốt vuốt bộ râu mép vốn dĩ không tồn tại, hài lòng gật gật đầu.
Hắn chỉ bảng, vỗ bàn xác định: "Được, ngươi hợp cách, bắt đầu từ hôm nay đến nhận chức, mỗi ngày ít nhất hai giờ, thời gian ngươi xem đó mà làm."
Nam Kính một mặt bị sét đánh, này đến cùng là cái gì a?
Cậu có nói là mình tới xin làm công sao?
Còn có, làm sao lại hợp cách?
Nói thật cậu không muốn cùng vị lão bản quỷ dị này cùng tồn tại chung một phòng một chút nào a, Lantis nếu như biết mặt mình bị nam nhân khác sờ soạng nhất định sẽ khó chịu!
Nam Kính rất bội phục mình lúc này còn có thể bảo trì bình tĩnh, khô cằn mà hướng lão bản hồi đáp: "Kia cái gì, tôi không nghĩ đến việc sẽ làm công, chỉ là sủng vật nhà tôi không biết bị động kinh cái gì mà nhất định phải tiến vào xem một chút..." Cậu tàn bạo mà trừng trừng người khởi xướng.
Trí năng một hào đầu căng tròn như cái chày gỗ, lần đầu tiên nghe Nam Kính dùng cái chữ "Động kinh" này để hình dung nó mà không có phản bác ngược lại là tán thành —— nó nhất định là động kinh, nó triệt để đánh mất mình mà làm chó... Không, làm trí tuệ nhân tạo tôn nghiêm!
Lão bản nghe vậy, đầu tiên là lăng lăng nhìn Nam Kính, một mặt không thể tin tưởng hoài nghi lỗ tai mình, tựa hồ không thể hiểu được Nam Kính cư nhiên từ chối mình.
Một mặt biểu tình sững sờ như vậy khiến Nam Kính nghĩ mình đã làm ra chuyện gì tội ác tày trời.