Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 142




☆ Chương 142: Chế tác hoàn thành

Trong đế quốc ngân hà, bất kể đại sư hay học viên phổ thông, bọn họ đều có ý thức bảo vệ những phát hiện có giá trị lớn của mình, vì vậy trên báo cáo học thuật, đầu tiên sẽ xuất hiện tên riêng của họ một cách đặc biệt, bất kể trong tương lai nó có bị sao chép như thế nào thì vẫn không thể sửa được tên.

Tuy nhiên, một bài học thuật tuyệt vời có thể mở ra thế giới mới về ý thức căn nguyên, lại không có tên, điều này không hợp với lẽ thường cho lắm.

"Trí năng một hào, ngươi biết ai viết bài báo này không?" Nam Kính hỏi.

Nếu trí năng một hào không bị hạn chế bởi hình thái của nó đó là không thể sở hữu thực thể, nó chắc chắn sẽ đảo mắt một cái, "Ta là một trí tuệ nhân tạo đa mưu túc trí chứ không phải vạn năng, loại chuyện nhỏ vặt vãnh này trí não làm sao biết được."

Nam Kính tâm tình rất tốt, nên không cùng nó so đo.

"Ai, thật đáng tiếc, đây nhất định là cao thủ." Nam Kính toát ra nỗi tiếc hận.

Nếu có thể, cậu còn muốn cùng người tác giả không tên này tâm sự thật vui vẻ.

Hưng phấn qua đi, Nam Kính thu hồi tâm tình nhảy nhót, con đường thành công của cậu mới chỉ đi được một bước nhỏ, hiện giờ chỉ có nguyên liệu được thanh lọc mà thôi, bắt đầu phần còn lại là cắt cùng lắp ráp tổ hợp.

Cắt không hề khó khăn, chỉ cần dụng cụ tiến hành đục lỗ dựa theo hình dáng trên bản vẽ.

Khi các vật liệu được giao cho người mua, chúng đã có hình dáng linh kiện mà người mua cần, sản phẩm hoàn toàn được sử dụng bằng máy móc sản xuất, sẽ không cần người chế tạo cơ giáp lãng phí thời gian ở mặt này.

Vì tiết kiệm thời gian, Nam Kính không sử dụng công cụ, trực tiếp sử dụng ý thức căn nguyên dò xét các điểm lắp ráp ở vật liệu đầu tiên để ăn khớp với vật liệu thứ hai, những điểm khảm nạm cần thiết để vật liệu kim loại số ba có thể dung hợp, vân vân.

Chỉ có sự phù hợp hoàn hảo không để lại một khe hở, mới có thể nâng thật cao tỷ lệ thành công và tỷ lệ sử dụng hiệu quả.

Nam Kính ghép ba chỗ lồi lõm vào cùng một lúc, sử dụng ý thức nguyên lực từ từ đẩy chúng vào với nhau, toàn bộ quá trình vô cùng chậm, chậm hơn rất nhiều so với lúc sử dụng ý thức căn nguyên tinh luyện vật liệu.

Không bị gãy vỡ, không bị mài mòn, không xảy ra tình trạng lắp ráp không đều.

Dần dần, hình tròn, hình vuông, hình trụ được khảm vào các lỗ tròn đã được mài, vật liệu kim loại có dạng hình trụ xen kẽ với cái cột ở trung gian giữa tổ hợp vật liệu thứ nhất và vật liệu thứ hai. Bước cuối cùng là gia cố.

Vật liệu cấp một ba sao thứ tám đã hoàn thành.

Đây chỉ là một linh kiện nhỏ to bằng nửa lòng bàn tay mà thôi, được dùng trong các khớp hoạt động của cơ giáp, mà để có thể làm đến mức cuối cùng cũng không phải dễ dàng.

Nam Kính nhìn linh kiện, một lần nữa rơi vào trầm tư.

Nếu nói chỉ dùng hình dáng tiêu chuẩn để chế tác ra vật liệu, vậy thì tại sao lại phải sử dụng ba loại vật liệu này?

Nhất định có nguyên nhân.

Nam Kính đem linh kiện bỏ vào túi, cầm trong tay lăn qua lộn lại, trong tay tràn ra ý thức căn nguyên liên tiếp kiểm tra khắp nơi.

Bất chợt, Nam Kính phát hiện ra nơi kỳ lạ.

Ở nơi kia có các tiếp điểm khác nhau được kết nối với các vật liệu khác nhau, các chuỗi hạt nhân độc lập ban đầu được sắp xếp vào cùng các chuỗi ở hình thái khác nhau, giống như hạt nhân của hai loại vật liệu dung hợp với nhau tạo thành một vật liệu mới.

Sự phát hiện này khiến Nam Kính rất khiếp sợ, cậu nhìn kỹ vào các chuỗi hạt nhân đan xen với một khoảng trống giống như DNA, thầm nghĩ rằng đây là một loại ý thức căn nguyên khác không giống với phương pháp vật lý hóa học, nó có tác dụng rất lớn - là dung hợp.

Đúng, chỉ có sức mạnh của ý thức căn nguyên mới có thể đem hai loại vật liệu khác nhau dung hợp đến hoàn mỹ.

Mà những tài liệu này, xem ra rất đặc biệt.

Tuy rằng có một chút sai lệch khi lắp ráp ở một nơi khiến hiệu quả dung hợp không tốt, nhưng Nam Kính cảm thấy trải qua lần thí nghiệm ngày hôm nay, cậu đã lời lớn.

Khát vọng đối với tri thức vĩnh viễn lớn hơn nhiều so với khát vọng thắng lợi, trận thi đấu này, đã hoàn toàn vượt xa khỏi ý nghĩa của nó.

"Ân, tuy rằng không đạt tới giá trị hoàn hảo, nhưng cũng đã đủ rồi."

Nam Kính ngồi trên băng ghế phía sau, dãn cái eo đau nhức, chuyển động trái phải, tâm tình không còn thoải mái như vậy nữa.

"Ta nghĩ cậu là người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ không chút tì vết."

Thấy Nam Kính bỏ qua dự định tiếp tục nghiên cứu, tiếp tục ở trong phòng thí nghiệm nhàm chán chờ thêm hai giờ khiến trí năng một hào cảm thấy khó mà tin nổi.

Nam Kính cười ha ha cầm lấy linh kiện rời khỏi phòng thực nghiệm.

"Ta xưa nay không phải là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, như vậy quá ngu ngốc, quá lố bịch, thành thật mà nói, chỉ cần tỷ lệ thành công và tỷ lệ sử dụng hiệu quả cao hơn kỷ lục một điểm là ta đã rất vui vẻ."

"..."

Cao hơn một điểm, Sidya kiêu căng tự mãn sẽ điên mất.

Trí năng một hào ngồi xổm ở góc tường âm thầm chán ghét bản thân, làm sao có thể quên mất kí chủ của nó đâu phải là Bạch Liên Hoa, có thể làm người ta tức chết nhất định sẽ làm người ta tức chết.

Nó thậm chí tin tưởng rằng, nếu Nam Kính có thể kiểm soát tỷ lệ thành công và tỷ lệ sử dụng hiệu quả, cậu nhất định sẽ từ bỏ kỷ lục cao nhất mà đổi thành bắt nạt trị số kia của Sidya đến phát khóc.

Ha ha, không hổ là con của chủ nhân, tính tình tức chết người không đền mạng giống nhau như đúc.

Nam Kính đi ra, trong tay cần thiết bị đo lường của linh kiện.

Thời gian là 11:40 sáng, là giờ cơm trưa.

Người trong đại sảnh không quá mười người còn vẫn còn thủ ở tiền tuyến, trong đó bao gồm cả Vân Cảnh Hàm vừa được bác sĩ cho phép xuất viện và Vân Thiên Dật đi cùng.

Nhìn thấy Nam Kính đi ra, người trong đại sảnh mắt đều sáng, Bella cùng An Tháp giống như gặp được Chúa cứu thế, lệ nóng doanh tròng vọt tới, một người cầm lấy sổ ghi chép điện tử, một người khác mở chức năng ghi âm trên thiết bị đầu cuối, chặn Nam Kính ở cửa phòng thí nghiệm.

"Chào ngài, chào ngài, tôi là Bella phóng viên của tờ báo trường, đây là An Tháp cộng sự của tôi, chúng tôi có phải là người rất may mắn khi được tiến hành phóng vấn cậu?"

Bella dưới tình thế cấp bách quên cả dấu câu.

Nam Kính kinh ngạc vì đột nhiên bị vây công, tiếp đến nhìn thấy Ellens cùng anh em họ Vân không xa nhìn cậu nháy mắt.

Nam Kính cười cười, mang theo áy náy nói: "Không bằng hẹn ngày khác đi, hiện tại có chút đói bụng, hơn nữa còn có mấy bằng hữu đang chờ tôi."

Thời khắc công bố kết quả đo lường, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào nó, kết quả bị một câu nói của Nam Kính chặn trở lại.

Bella sắp khóc đến nơi, đợi nguyên cả một tuần tính cả trưa nay, coi như nhìn vào sự kiên trì và bền bỉ của họ, mà nên cho họ một cơ hội chứ!

Khuôn mặt tròn mang vẻ mặt khẩn cầu, Bella hai tay chắp trước ngực, cầu xin: "Làm ơn làm ơn, chúng tôi đã chờ rất lâu."

"Cái này... tôi không biết số liệu kiểm tra của linh kiện."

Nam Kính lộ vẻ mặt do dự, không phải cậu không muốn nói cho mọi người biết kết quả, mà kết quả này căn bản không phải là kết quả cuối cùng.

Máy kiểm tra chỉ có thể kiểm tra ra dữ liệu linh kiện ở tỷ lệ thành công dưới 80%, mà linh kiện của Nam Kính đã vượt mức tốt đa giới hạn của máy kiểm tra này.

Mặc dù đối với kết quả cuối cùng, Nam Kính có tự tin đem tâm đặt vào trong bụng, tuy nhiên nó vẫn phải được trải qua đo lường chính xác hơn, bằng không thì quá kiêu ngạo rồi.

Nhưng vào lúc này, vài người từ trong thang máy đi ra.

Nhìn ra được tuổi của vị đại sư này không nhỏ, cho dù nắm giữ ý thức nguyên lực và tinh thần lực mạnh mẽ, thậm chí đẳng cấp cổ vũ, thì người này cũng đã đi vào giai đoạn sau của trung niên là lão niên.

Bên cạnh ông ấy là hai vị học viên trẻ tuổi mặc trang phục nghiên cứu sinh màu trắng, thời điểm Vân Cảnh Hàm cùng Ellens nhìn thấy vị lão sư này, hai mắt nhìn nhau thấy được sóng to gió lớn.

Vị đại sư này đã ở trường quân đội Sifal tròn một trăm năm, cũng là đại sư chế tạo cơ giáp nổi danh nhất của trường quân đội Sifal ở để quốc ngân hà, vị đại sư này đã ngưng việc giảng dạy và dường như chưa bao giờ đi xuống khỏi tầng mười.

Không chỉ các học viên trong trường, ngay cả các giáo viên còn trẻ cũng hiếm khi được nhìn thấy đại sư trong truyền thuyết.

Nam Kính cũng không biết đến vị này, chỉ nhìn thấy một lão nhân tinh thần nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt cậu, hai phóng viên trẻ tuổi tránh ra.

"Chào ngài, xin hỏi có chuyện gì không?"

Nam Kính lễ phép chào hỏi lão nhân gia vị chỉ nhìn tuổi tác cũng có thể nhận ra là cấp bậc trưởng bối.

Lão nhân gia nheo mắt nhìn Nam Kính từ trêи xuống dưới, lông mày dài màu trắng giật giật, sau đó tầm mắt dừng lại trên linh kiện đã hoàn thành trong tay Nam Kính.

"Linh kiện này không được mang ra khỏi hội trường pha lê, ta muốn lấy đi đo lường."

Thái độ lão nhân gia chẳng hề ôn hòa, ông ấy tự do nghiêm cẩn nghiêm túc ở bên trong.

Nam Kính cũng không định đem linh kiện ra ngoài, đây là trường học cung cấp miễn phí để học viên luyện tập, bất kỳ người nào cũng không thể tự ý mang đi.

Ngay cả khi phần linh kiện này truyền vào tâm huyết của học viên, thậm chí có thể đánh vỡ kỷ lục.

"Nếu như có kết quả đo lường, ngài có thể thông báo cho tôi về dữ liệu kết quả không?" Nam Kính hỏi.

Không riêng gì Nam Kính, tất cả mọi người đều vô cùng để ý vấn đề này.

Phải biết là, đối với mỗi người chế tác linh kiện tỷ lệ thành công và tỷ lệ sử dụng hiệu quả, có thể coi là quyền riêng tư, nếu không phải tình huống đặc biệt, dữ liệu đều phải bảo mật giống nhau.

Trên lý thuyết, các nhà chế tác có quyền biết thành công của họ có thơm ngọt hay không, mà tác động đến cao tầng trong trường học là không ổn rồi.

Lão nhân gia liếc mắt nhìn Nam Kính một cái, hừ một tiếng nói: "Lấy tỷ lệ thành công và tỷ lệ hiệu dụng để so đo, quá ấu trĩ, đây là sai lầm!"

Nam Kính gần như nhảy dựng lên.