Trọng Sinh Chi Đệ Nhất Đế Hậu Tinh Cầu

Chương 135




☆ Chương 135: Tháo thiết bị đầu cuối ra

Tuy rằng hai người đều ngầm hiểu ý nhau, mỗi người đều có bí mật, không can thiệp lẫn nhau, nhưng sâu trong nội tâm Nam Kính mà nói, cậu cũng không hi vọng che giấu người yêu quá nhiều điều.

Nam Kính tin tưởng Lantis, cho nên không hỏi nhiều, ngay cả khi hai người đã thân mật đến độ ngủ chung một giường, nhưng Nam Kính vẫn luôn cảm thấy như cách Lantis một bức tường dày.

Tình cảm có, tín nhiệm có, hiểu biết rõ đối phương cũng có nhưng cũng không sâu.

Nam Kính có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn gương.

Bên trong gương phản chiếu một khuôn mặt một thiếu niên mi mục như họa nhưng lại u buồn không nói ra được, dù sắc mặt có chút tái nhợt, cũng bị bộ đồng phục tôn lên mười phần tinh thần.

Đồng phục thuộc về hệ chế tạo cơ giáp và hệ cơ giáp chiến đấu đều được thống nhất giống nhau, đều là kiểu quân trang, chỉ có điều học viên hệ chế tạo cơ giáp không vận động nhiều, nên cái áo dài che đến nửa mông.

Trang phục màu đen tối tăm khảm nạm hoa văn màu vàng, quần áo phẳng phiu, thắt lưng quấn quanh eo, cho dù người mập mạp mặc vào cũng rất ra dáng, chớ nói chi đến vóc người dẻo dai thon dài của Nam Kính.

Kể từ khi đổi dây cột tóc cùng Lantis, Nam Kính không bao giờ buộc tóc đuôi ngựa nữa, nhìn cái dây cột tóc màu bạc kia không biết làm bằng vật liệu gì mà nhẹ quá mức, tóc tai có trọng lượng lớn không giữ được lâu, còn Lantis hình như rất thích cái dây cột tóc của mình nên luôn để nó quấn quanh cổ.

Nam Kính bí mật hạ quyết tâm, chờ sau khi chuyện này kết thúc sẽ tìm thời gian tâm sự với Lantis.

Điều này không liên quan gì đến việc tín nhiệm, chỉ đơn giản là muốn người mình thích hiểu rõ mình.

Khi ở cùng Mục Hoài An, ban đầu là bởi vì quá tịch mịch, mà Mục Hoài An lại kiên nhẫn quan tâm làm cho cậu cảm động, mới từ từ mở rộng nội tâm với Mục Hoài An.

Nhưng Lantis thì lại hoàn toàn khác.

Lantis giống như mặt trời nóng rực nhất, nhưng cũng là tảng băng lạnh nhất, bất chợt va vào thế giới của Nam Kính, rung động linh hồn cậu.

Cậu muốn chủ động bảo vệ tình yêu không dễ có được này.

Từ bị động trở thành chủ động, từ lo sợ bất an chỉ có thể ngờ vực mà nhu nhược thu mình lại đến biến bản thân trở nên can đảm, cùng người mình thích đứng ngang hàng, nắm tay cùng tiến.

Sống lại mang đến dũng khí cực kì mạnh mẽ cho Nam Kính.

Nam Kính nắm tay, quét mắt nhìn thiếu niên trong gương, khuôn mặt kiên định, thanh tú toát ra ánh sáng rực rỡ và tỏa sáng.

"Em có thể thắng, Lantis."

Ra khỏi cửa kí túc xá đi thẳng tới nơi luyện tập chế tạo được gọi là "Hội trường pha lê", Nam Kính thản nhiên tiếp nhận sự chú ý suốt một đường.

Đối với học viên trường quân đội Sifal, đặc biệt là những người đã đặt cá cược mà nói, một ngày bình thường như hôm nay chắc chắn sẽ đầy thú vị.

Tất cả mọi người đều thích trò vui, thẳng thắn mà nói, sức ảnh hưởng của Nam Kính ở trường học không quá lớn mà cũng không quá tốt, đặc biệt ngay từ đầu đã mang theo nhãn "Bị quý tộc bao dưỡng", "Đẳng cấp gien D", "Trêu hoa ghẹo nguyệt", toàn bộ đều là đánh giá tiêu cực.

Tuy nhiên cũng có người yêu thích Nam Kính, mà bình chọn cho cậu trong MVP, người ôm thái độ trêu tức nhảy vào bỏ phiếu cũng không ít, rất nhiều học viên xem việc Nam Kính tham gia tuyển chọn MVP là chuyện cười.

Mà cái cá cược kia, đánh giá từ số người ủng hộ đặt cược, nhiều người không coi trọng việc Nam Kính có thể thắng được trong vụ các cược này.

Nam Kính càng ngày càng giống như một trò cười.

Cậu không chỉ đắc tội những người ái mộ Ellens, đã vậy còn hoàn toàn đắc tội người hâm mộ Sidya.

Đặc biệt những người ủng hộ Sidya, có thể gọi là fan não tàn cũng không quá đáng.

Ngày đầu tiên sau khi bài đặt cược được đăng lên, internet có vô số lời mắng nhiếc, ví dụ như tiện nhân Nam Kính này vì nổi danh có thể dùng mọi thủ đoạn ti tiện, hãy mau cút khỏi trường quân đội Sifal, học viên đẳng cấp gien D kém cỏi đi cửa sau mới vào được trường.

Đặc biệt là một số phóng viên báo chí của trường đưa tin về cuộc khiêu chiến liên quan đến Sidya, chiều gió của dư luận càng thêm bất lợi với Nam Kính, vốn chiến tranh bát quái đã ngừng lại khi Nam Kính mai danh ẩn tích một tuần nhưng cuối cùng lại bị xào nóng lần nữa, thậm chí càng ngày càng náo nhiệt hơn.

Sức ảnh hưởng của báo trường rất lớn, sự kiện của trường học, thậm chí người dân của đế quốc cũng có thể theo dõi, nhưng lần này tranh in cũng không tiếc nỗ lực, hào phóng cho Sidya một tấm hình toàn thân.

Trong hình, hình tượng thanh tú, thanh lịch của Sidya xuất hiện, khuôn mặt hoàn mĩ như trước trong trắng đẹp đẽ thuần khiết như thiên sứ, thân thể thon gầy một thân lễ phục trắng của quý tộc, khiến cả người thanh thuần như một đóa sen, làm người nhịn không được sinh ra du͙ƈ vọиɠ muốn bảo vệ hắn.

"Khi phóng viên hỏi Sidya, cậu có ý kiến gì về khiêu chiến của học đệ Nam Kính hay không", Sidya mang chút đơn thuần vô tội và một chút áy náy hỏi phóng viên "Nam Kính là ai?", chà chà hắn nhất định là cố ý, tôi thấy đáy lòng tên kia chỉ hận không thể xé nát cậu ra!

Âm thanh trẻ con vang lên, nếu như thường ngày, Nam Kính nhất định sẽ đóng thiết bị đầu cuối để trí năng một hào ồn ào phải câm miệng, nhưng trên đường đi, trí năng một hào phân tán sự chú ý của cậu, đánh giá của mọi người xung quanh cũng không làm cậu quá khó chịu nữa.

"Sau khi phóng viên tỉ mỉ giới thiệu Nam Kính, vội vàng hỏi Sidya cảm thấy khả năng khiêu chiến có thành công hay không, Sidya chỉ cười nói với phóng viên, 'Tôi cảm thấy vấn đề này không cần phải cân nhắc'..."

Trí năng một hào đọc bản thảo phỏng vấn được đăng trên internet của trường, toàn bộ não đều cực kỳ tức giận, kêu ầm lên: "Cái gì gọi là không cần phải cân nhắc? Hắn quá xem thường cậu! Rõ ràng là bộ mặt xem thường người khác, kiểu người hai mặt quá kinh tởm, kí chủ cậu nhất định phải giáo huấn hắn thật tốt!"

Đầu Nam Kính sắp bị tiếng phẫn nộ của trí năng một hào làm cho nổ tung.

Cậu tiến vào đại sảnh hội trường pha lê, ngày hôm nay nó có chút thay đổi so với bộ dạng yên tĩnh trong quá khứ, bên trong có rất nhiều người đến xem.

"Tôi thắng, cậu ta không có lâm trận bỏ trốn, bỏ tiền bỏ tiền!"

"Cậu ta còn dám đến, ta cho là cậu ta sợ tên tuổi của bảo bối Sidya mà trốn trong lồng ngực mẹ không dám xuất hiện, dù sao cậu ta cũng né tránh cả tuần lễ đến cả lên lớp cũng không đi, cậu ta hoàn toàn không xứng đáng xách giày cho bảo bối."

Vừa nghe liền biết là fan não tàn của Sidya, đối với Nam Kính trực tiếp trợn mắt xem thường.

"Sidya thì có gì lợi hại lắm sao? Vẫn không có người nào có thể vượt qua cậu ta? Nhan sắc? Tôi rất thích bộ dạng của Nam Kính. Cậu ấy là hậu duệ thuần túy của người địa cầu cổ Châu Á, chỉ riêng độ hiếm hoi cũng đủ quăng Sidya mấy con phố. Lão tử ghét nhất cái đám người hoa si này."

Hiển nhiên cũng có người yêu thích Nam Kính.

Nam Kính ra mặt, tiếng mắng nhau lại bắt đầu.

Người nói giúp Nam Kính không phải ai cũng là người yêu thích cậu, có một phần là không thích Sidya, dựa thế mắng Sidya mà thôi.

Một đám người vây Nam Kính lại.

"Nam Kính cuối cùng cậu có thể thắng Sidya hay không?"

"Có người nhìn thấy vào một buổi tối Ellens bước ra từ phòng ngủ của cậu, có phải hai người đã ở cùng một chỗ?"

"Nếu như cậu thua, cậu thật sự sẽ rút lui khỏi bình chọn MVP?"

"Mấy ngày trước cậu không đi học, có phải là xem xét phương pháp phá kỷ lục? Đã tìm được chưa?"

"..."

Đám học viên nhiệt tình như lửa a, Nam Kính bị chen lấn đến không thở nổi.

Lúc này cậu chỉ muốn nói, làm ơn nhường đường một chút, tôi muốn đi lấy vật liệu.

Mà hiển nhiên, không ai nguyện ý cho cậu cơ hội này.

"Tất cả yên lặng cho tôi, các người coi đây là đâu? Đến nơi này gây chuyện?"

Một đạo âm thanh nghiêm nghị từ bên ngoài đám người truyền đến, hiệu quả rõ ràng ngay tức khắc, tiếng nói nhao nhao ồn ào ở đại sảng biến mất.

Nam Kính âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quá kinh khủng.

Chỉ thấy khuôn mặt của một nữ lão sư đang đạp giầy cao gót cộp cộp đi tới, ở trên mặt đá hoa cương phát ra âm thanh trong trẻo.

"Mẹ kiếp, phù thủy Phù Lan."

Không biết ai nhỏ giọng nói một câu, một đám người nhất thời không giám thở mạnh.

Đây là lão sư phụ trách mảng tác phong và kỉ luật, ai mà dám nhổ lông trên mông lão hổ?

Lúc này lão sư chạy tới trước mặt Nam Kính, mặt không thay đổi đẩy mắt kính một cái, bởi vì khác biệt chiều cao, cô ta ngẩng đầu lên quan sát Nam Kính một lúc, lạnh lùng nói: "Nam Kính đồng học, xét thấy khiêu chiến của cậu ảnh hưởng đến trật tự bình thường của trường học, cho nên ủy quyền tác phong và kỉ luật quyết định nhúng tay vào lần thi đấu khiêu chiến này và giám sát toàn bộ quá trình."

Ngữ khí của cô ta rất nghiêm khắc, bất kỳ trường hợp học sinh nhiễu loạn trận tự trường học, Phù Lan chưa từng cho sắc mặt tốt.

Nam Kính ngẩn người, cậu không nghĩ tới sự việc lại kinh động đến trường học, thế nhưng có người nguyện ý đứng ra duy trì trật tự cậu cảm thấy một thân thoải mái, ít nhất có hoàn cảnh đảm bảo đủ yên tĩnh.

"Vậy cảm ơn lão sư." Nam Kính mỉm cười gật đầu.

Phù Lan có chút bất ngờ, nghe đám học viên nói, kể từ khai giảng đến giờ Nam Kính vẫn luôn đánh vỡ trật tự của trường, đã vậy còn khó bắt được nhược điểm, vốn coi đây chỉ là một thiếu niên nông cạn, kiêu ngạo làm người ta chán ghét, không ngờ lại lễ phép như vậy.

Tuy nhiên, đó cũng có thể là giả tạo.

Phù Lan đưa tay ra, Nam Kính đầu óc mơ hồ nhìn cô ta.

"Tháo thiết bị đầu cuối ra." Phù Lan nói.

"Tại sao lại muốn lấy thiết bị đầu cuối của em xuống?"

Nam Kính khẽ chau mày, cũng đâu phải là thi học kỳ, chẳng qua là muốn làm một món linh kiện, coi như có cầm thiết bị đầu cuối cũng không dùng được.

Phù Lan thấy có người cãi mệnh lệnh của nàng, sắc mặt trong nháy mắt khó coi hơn.

"Chúng tôi cần tiến hành kiểm tra thiết bị toàn diện."

Nam Kính cũng lạnh mặt xuống, nói: "Pháp luật đế quốc quy định, thiết bị đầu cuối cá nhân thuộc về riêng tư cá nhân, bất kỳ cá nhân nào không có mệnh lệnh từ đế quốc, đều không thể kiểm tra, nếu không thì chính là phạm pháp."

Muốn kiểm tra thiết bị đầu cuối của cậu?

Ha ha, xin lỗi, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không có.