Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 66




Tác Phi nhìn khắp nơi, lại phát hiện có chỗ bất đồng.

Trước đây, trong bảo khố cậu cũng đã nhìn qua cảnh tượng này, nhưng mà lại có cảm giác phi thường không chân thật, tựa như đang đứng ở xa nhìn vào một cái ảo ảnh, mà hiện tại, cậu lại thiết thực cảm nhận bản thân đang ở trong đó.

Nơi này rất mĩ lệ lại thực an tĩnh, núi xanh cây xanh, điểu ngữ hoa hương, nhưng lại thiếu một phần nhân khí, nhiều một chút tịch liêu.

Đúng rồi… Tác Phi nhận ra được, nơi này hết sức trống vắng, giống như là một tòa đô thị náo nhiệt nhưng không có một cư dân nào. Đây chính là cảm giác không thích hợp.

Người dân ở đâu?

Tác Phi bỗng nhiên nhớ lại, tại thời điểm mới gia nhập bảo khố, mọi người đều nhìn thấy màn ảo ảnh này, rồi sau đó Samuel nói một câu, ‘Ta lại tới nơi này’. Sau đó phát sinh đủ chuyện bận rộn lai tạp, Tác Phi vẫn luôn không có cơ hội hỏi Samuel câu kia có ý gì. Rồi cũng liền vứt ra sau đầu, gần như quên mất đi.

Hiện tại ở đây, cậu ngược lại nhớ ra rồi.

Cho nên nói, Samuel thật sự đã từng tới chỗ này? Nhưng đây rốt cuộc là chỗ nào?

Xét về mặt nào đó, Tác Phi đối với Samuel là phi thường hiểu biết. Dù sao cậu cơ hồ cũng đã thông qua toàn bộ game, đại bộ phận quá khứ cùng tương lai của Samuel, cậu đã trải qua một lần. Ít nhất, trong game, cậu chưa bao giờ đến chỗ này, cũng không nhìn thấy qua trong bất luận ký ức nào của hắn.

Chẳng lẽ không phải là tình tiết liên quan đến game? Nói đến cũng đúng, bảo khố Salva cũng không thuộc nội dung game.

Tác Phi không suy nghĩ nhiều hơn nữa. Việc này chỉ cần gặp được Samuel, hỏi một câu sẽ biết, chính mình cân nhắc cũng vô dụng.

Cậu vừa tự hỏi Samuel đi đâu mất rồi, liền nhìn thấy từ chân trời rất xa xuất hiện một thân ảnh đỏ rực thật lớn, không bao lâu liền tiến đến trước mắt.

Là xích long.

Thân hình xích long khổng lồ, chiều cao chỉnh thể ước chừng tới gần trăm mét, cái đầu to lớn vươn tới tạo nên hiệu quả thị giác rất kinh người.

Xích long mở to mắt nhìn chằm chằm Tác Phi, sau đó ú a ú ớ nói gì đó.

Tác Phi nghe không hiểu, nhưng cậu lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc khác: “Tinh Linh không hiểu Long ngữ, ngươi cái con rồng làm biếng này, nói tiếng phổ thông xem nào!”

Tiếng rống rống rống ấy… là thú con?

Tác Phi ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên đầu rồng quả thực đang ngồi hai thân ảnh quen thuộc.

Một cái là thú con với đôi cánh thus au lưng, đang ngồi trên đầu rồng, móng vuốt còn đang bưng một vật thể không rõ, mà bên cạnh là một phân đội lửa béo mini…

Tác Phi nhìn thấy bọn chúng, nhất thời cảm thấy cực kì thân thiết, rất muốn mạnh mẽ tới chà đạp một phen.

Thú con giương rộng cánh, từ đầu rồng phi xuống dưới, Tác Phi lúc đó mới nhìn rõ trong tay của nó bưng chính là một cái nồi to, trong nồi tràn đầy cháo hoa, đang tản ra nhiệt khí cùng mùi thơm ngát xông vào mũi.

“Đến đến, mau ăn chút gì bồi bổ.”

Tác Phi sững sờ.

Thú con bởi vì còn đang bưng nồi mà không có biện pháp đáp xuống đất, chỉ có thể vỗ vỗ cánh, có chút sốt ruột mà nói: “Đây chính là ta cùng lửa béo làm cả đêm mới nấu xong. Nếm thử một chút đi nè, ăn ngon lắm đó, nhiều như vậy khẳng định đủ cho ngươi ăn.”

Tác Phi vẫn là không nhúc nhích.

Thú con có chút phát sầu, chợt nhớ tới lúc trước trong thôn Người Lùn, là Samuel từng muỗng từng muỗng đút Tác Phi, nó rất là bất đắc dĩ nói: “Người đừng khó xử ta a. Nấu cháo đã là cực hạn, móng vuốt của ta đây cũng không cách nào cầm muỗng nhỏ đi đút ngươi…”

Nghe đến đây, sự cảm động vốn đang tràn ngập trong lòng ngực Tác Phi nhất thời bị giảm đi triệt để. Cậu đoạt lấy cháo, miệng hàm hồ nói: “Đút, đút cái lông nhóc… Mau vào ăn chung.”

Cậu vừa dứt lời, thú con đã chui vào phòng, lửa béo cũng tiến vào theo. Ngược lại, xích long nãy giờ cứ mở to mắt lúc này mới bắt đầu kháng nghị: “Các ngươi, các ngươi xem nhẹ ta!”

Tác Phi: …. Đại ca, chỉ với cái size của ngươi, nếu muốn xem nhẹ ngươi thì trừ phi mắt mù cmnr!

Nhưng mà xích long hiển nhiên không cho là vậy. Nó nhìn bọn họ chằm chằm với đôi mắt giương to, tiếp theo liền rơi nước mắt.

Tác Phi có chút há hốc mồm, thú con lại nóng nảy: “Con rồng lười kia! Ngươi đừng khóc a, ngươi muốn làm ai chết đuối!!”

Xích long cố nén, giọt lệ to đùng kia liền như vậy mà không nhỏ xuống.

Tác Phi kịp phản ứng, nhanh chóng nói: “Ngươi cũng ăn chút nha?”

Nước mắt trong nháy mắt không còn. Xích long chớp chớp đôi mắt. Tác Phi thiệt muốn đỡ trán… Đệt mịe nó, đây như thế nào lại là một tên siêu cấp nhị hóa*.

*khờ khạo

Thú con lại không cho: “Chút xíu cháo ấy cho ngươi cũng không đủ nhét kẽ răng, ngươi lại không ngại ngùng mà muốn ăn, có dọa người hay không.”

Xích long: (* ̄︿ ̄)

Hai người cãi nhau tới lui, đến cuối cùng xích long buông tha không ăn cháo nữa, Tác Phi cùng thú con và lửa béo cũng không vào phòng mà dọn một cái bàn, ăn ở bên ngoài.

Một cái bàn bốn cái ghế, Tác Phi, thú con, lửa béo phân biệt mỗi người chiếm một cái, còn lại một cái… xích long tiên sinh đặt đầu lên trên, cũng miễn cưỡng coi như là đang ngồi.

Cảnh tượng này, Tác Phi thật tình là… có chút không dám ăn cháo. Cậu chỉ sợ ăn vào một hơi, sau đó cười phun ra, khiến mình chết vì sặc…

Vì thề, lúc Samuel trở về, nhìn thấy chính là hình ảnh như vầy.

Thú con đang ghét bỏ xích long, xích long ủy khuất, nhóm lửa béo đang bận rộn đưa cháo cho Tác Phi, thuận tiện dùng thân nhiệt giữ ấm nồi cháo, lại càng thuận tiện chính mình uống trộm một chút, mà Tác Phi trong mắt ngậm cười, phi thường thả lỏng mà ăn cháo.

Bức tranh này chẳng ra gì cả, nhưng dị thường hài hòa. Khóe miệng của Samuel cũng hơi hơi cong lên.

Tác Phi là người thứ nhất phát hiện ra Samuel, đồng tử màu bạc lập tức trở nên sáng ngời.

Xích long là thứ hai; nó ngay tức khắc phóng về phía Samuel, Samuel nhu nhu đầu của nó để trấn an, sau đó đối với nó nói gì đó.

Xích long liền chào tạm biệt bọn Tác Phi, vỗ cánh bay đi.

Không có tòa thành khổng lồ này, không gian trong nháy mắt rộng rãi hơn nhiều.

Samuel tiếp nhận công việc của lửa béo, múc thêm một chén cháo nữa cho Tác Phi, ôn nhu hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Nghe được thanh âm Samuel, Tác Phi còn hơi chút không được tự nhiên, bất quá chỉ như vậy một lát, liền nói: “Rất tốt.”

Samuel cười cười.

Tác Phi khụ khụ một tiếng, cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng, liền nhanh chóng tự thay đổi đề tài. Cậu hỏi Samuel: “Đây là chỗ nào? Không phải là đang trong bảo khố đi?”

“Không phải bảo khố. Chúng ta sau khi rời khỏi, bảo khố Salva liền tiêu thất.”

Tác Phi vừa nghe, sửng sốt. Cậu cuống quýt hỏi: “Vậy thần khí kia thì sao?” Ý cậu nói chính là thần khí hồi sinh.

Samuel bảo: “Ta có hỏi qua Nair – Nair là tên của xích long. Thần khí hồi sinh từ lâu đã không còn trong bảo khố.”

Tác Phi nhất thời ngây ngốc, cậu lại hỏi: “Thế nó ở đâu?” Cậu đã để túi không gian ở lại Ma Vực, manh mối về thần khí hồi sinh bây giờ lại bị cắt đứt…

Samuel trấn an cậu: “Không cần gấp. Nair nói, thần khí hồi sinh là bị anh trai nó mang đi.” Samuel dừng một chút, khẽ nhíu mày nói, “Nhưng mà chính Nair cũng không biết anh nó đi nơi nào.”

Tác Phi ngẩn người. Anh trai của xích long?

Phá đảo toàn bộ Jalands, Tác Phi đích xác gặp một con rồng, con rồng chỉ một và duy nhất, chính là Hull bị nhốt nơi vực sâu vô tận. Là phỉ thủy lục long cô độc trăm ngàn năm kia.

Chẳng lẽ thần khí hồi sinh đang ở trên người Hull?

Tác Phi nhanh chóng hỏi Samuel: “Anh trai xích long có phải là một con phỉ thúy lục long hay không?”

“Em chờ chút, ta kêu nó lại đây.”

Chỉ chốc lát sau, xích long đã bay trở về.

Tác Phi nhanh chóng đem bộ dáng Hull miêu tả một phen, xích long ngẩn ngơ rồi lập tức lớn tiếng nói: “Là Hull, nhất định là Hull. Tinh Linh! Ngươi nhìn thấy anh ấy ở nơi nào? Anh trai ta, ảnh đã đi rất lâu rồi, ảnh nói sẽ trở về, nhưng mà đã rất lâu rất lâu cũng chưa quay lại…” Nói xong, đôi mắt to của xích long lại ngập nước.

Trong lòng Tác Phi hơi chua xót. Hull hẳn là còn bị vây ở vực sâu vô tận… Cậu dừng một chút, chung quy vẫn không nói ra, chỉ nắm lấy tay Samuel.

Samuel biết Tác Phi có điều gì không muốn tiết lộ, vì thế liền trấn an xích long: “Chúng ta sẽ tìm được Hull, mang ngươi đến gặp y.”

Cảm xúc của xích long ổn định hơn rất nhiều.

Đợi xích long và thú con đi rồi, Samuel cùng Tác Phi vào phòng.

Tác Phi giờ mới nói tình huống của Hull ra.

Samuel nhíu nhíu mày: “Vực sâu vô tận?”

Tác Phi gật gật đầu, lại bổ sung thêm: “Là ở trong biển Vô Vọng.”

Samuel không nói nữa, lâm vào trầm tư.

Tác Phi biết Samuel đang suy nghĩ gì. Biển Vô Vọng vô sinh linh, mà vực sâu vô tận, phỏng chừng đến hiện nay trên Jalands cũng chưa từng có người nào nghe nói qua. Bây giờ Samuel tự nhiên cũng không biết tới.

Nhưng mà Hull đích thực là ở nơi đó, hơn nữa vẫn còn sống, cô đơn một mình dựa vào sinh mệnh lực cường đại mà cố gắng sống sót.

Samuel cũng không nghi ngờ lời nói của Tác Phi, hắn suy nghĩ một chút lại hỏi: “Có biện pháp nào để lẻn vào biển Vô Vọng không?”

Thật đúng là có biện pháp… Tác Phi nhìn Samuel, nghiêm túc nói: “Cần phải thông qua Ma Vực.”

Nghe đến đây, trong mắt Samuel hiện lên một tia sắc bén. Hắn thấp giọng nói: “Ta đã biết.”

Trong game, Samuel đã từng hai lần tiếng vào biển Vô Vọng. Lần đầu tiên là ở nửa phần đầu của game. Đó là một cơ hội. Samuel bị người hãm hại, rơi vào trong biển Vô Vọng. Vốn cho là sẽ chết đi, nhưng đánh bậy đánh bạ tiến nhập vào vực sâu vô tận, gặp được phỉ thúy lục long Hull.

Đây là một lộ tuyến ẩn của game. Khi đó, Hull đã trong tình trạng kiệt sức, ngay cả nói đều không nên lời, nhưng y lại dùng sức lực cuối cùng của mình để đưa Samuel từ biển Vô Vọng thoát ra ngoài.

Phỉ thúy lục long cũng không nói bất luận điều gì, chỉ liều mình cứu Samuel – người mà mình lần đầu gặp mặt. Đây đối với Tác Phi mà nói gây xúc động rất lớn.

Bởi vậy, cậu không bao giờ quên Hull. Sau khi đoạt được Huyễn Hình, cậu biết thần khí này có thể cứu được y. Bởi vậy, cậu tấn công Ma tộc, đả thông Ma Tháp, lần thứ hai mạnh mẽ tiến vào vực sâu vô tận, chỉ để đem Hull cứu ra.

Lại nói tiếp, công lược tình cảm của Hull cũng không khó, nhưng mà quá trình này cơ hồ là xuyên suốt toàn bộ game. Mắt xích này thông với mắt xích khác. Từ lần đầu gặp Hull, đến khi chân chính công lược thành công, cũng đã tiến triển đến phần sau của game.

Nhưng mà sau khi cứu Hull ra, y lại càng trở nên trầm mặc ít nói, đối đãi Samuel cũng phi thường lãnh đạm, hoàn toàn không còn sự chấp nhất như khi ban đầu tình nguyện bản thân chết đi cũng phải cứu thoát Samuel.

Điểm ấy, Tác Phi vẫn luôn có chút suy nghĩ không thông. Tỷ như, Hull vì sao phải cứu Samuel, rồi sau đó tại sao lại đối xử thờ ơ với Samuel như vậy? Nguyên nhân này Tác Phi thẳng tới khi sắp chấm dứt game cũng không biết rõ ràng. Được rồi, thịnh yến 10P còn chưa có bắt đầu, cậu cũng không dám nói là chấm dứt…

Mà Samuel hiện tại, bởi vì sự gia nhập của cậu mà ngay cả cơ hội lần đầu tiên nhìn thấy Hull cũng bỏ lỡ. Bởi vậy, sự việc hắn được cứu cũng không tồn tại, vì thế Samuel cũng sẽ không muốn đi cứu Hull. Bất quá, hắn lại gặp xích long trước một bước. Xích long tựa hồ phi thường có hảo cảm đối với Samuel, hết sức thân cận.

Tác Phi đang đắm chìm trong suy tư của chính mình, lại bị một câu của Samuel làm cho hồi thần.

“Nair nói, nơi này là cố hương của ta.”