Trọng Sinh Chi Đáo Giảo Cơ Du Hí

Chương 58




Thánh quang rút đi, hai người ở trung tâm từ từ hiển lộ ra.

Cảnh tượng này khiến mọi người chung quanh đều ngẩn người. Ma tộc nguyên bản bị trọng thương thế trong nháy mắt đã khôi phục lại như ban đầu – đây là năng lực chữa trị khủng bố thế nào? Ngay cả mục sư Thiên tộc cũng không có khả năng như thế!

Trong tíc tắc, ánh mắt mọi người đều khóa trên người Tác Phi.

Tinh Linh này, vậy mà có năng lực chữa trị cường đại như thế!

Grambli đứng ở xa, đôi mắt híp lại, cảm xúc không biết tên xẹt qua nơi đáy mắt, mà nam nhân khiến Samuel bị thương kia lại nhìn chằm chằm Tác Phi, vẻ mặt rất bí hiểm.

Những chuyện đó Tác Phi đều không chú ý tới. Trên thực tế, hiện tại cậu chỉ có thể há to miệng thở dốc, luôn có cảm giác rằng nếu không làm vậy cậu lập tức sẽ nghẹt thở mà chết.

Lần trước cứu lão Eugene cũng chỉ bị hư thoát, mà lần này cậu đại khái là trực tiếp cạn kiệt luôn. Đầu óc choáng váng mê muội, thân thể một chút khí lực cũng không có, nếu không phải bởi vì vẫn đang thời khắc nguy hiểm, cậu đã sớm ngất đi rồi.

Hiện tại hoàn toàn là dựa vào ý chí chống đỡ.

Tổng công đại nhân vừa được buff đầy máu hoàn toàn bạo phát rồi. Hắn một tay ôm Tác Phi, tay kia siết lấy Tu La nhận, triệt để hóa thân thành một vị Tu La lấy mạng người.

Kiếm khí quét đến chỗ nào, bất luận màn phòng ngự gì cũng trở nên yếu ớt như một tờ giấy mỏng manh, dễ dàng liền có thể xé rách. Tu La nhận phảng phất dáng vẻ một con độc xà phun nọc độc, há mồm nhất định sẽ thấy máu, rồi sau đó chính là một tánh mạng.

Huyễn Hình bị cướp đi, lực lượng Ma tộc lại kinh khủng như thế.

Trận hình hắc y nhân hoàn toàn bị quấy rối.

Vô pháp dùng Huyễn Hình áp chế xích long, bên trong lại bị Samuel điên cuồng sát hại, hai mặt thụ địch như vậy, may là có Dời Ảnh tồn tại nhưng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Tổn thất này quá mức nặng nề, mà cuối cùng vẫn không cách nào đoạt được đồ vật mong muốn, trong mắt Grambli liền bừng lên ngọn lửa, tức giận đến muốn bốc hơi.

Cư như vậy rút lui, hắn làm sao có thể cam tâm!

Nam nhân xa lạ lúc nãy khiến Samuel bị thương nhìn tình hình này, hé mắt nói: “Grambli, truyền tống đội thân vệ của ta tới đây.”

Grambli ngẩng đầu nhìn gã, sững sờ, nhưng lập tức rũ mắt xuống, bắt đầu thao tác Dời Ảnh.

Mà ngay lúc này, nam nhân xa lạ đã nhảy vào chiến cuộc. Thanh chủy thủ gã cầm trong tay thật đặc biệt, thân đao là màu ngân bạch, lưỡi dao có một cái móc câu, bén nhọn như răng nanh của một sinh vật nào đó. Như vậy, chủy thủ có thể dễ dàng xé rách yết hầu kẻ khác, vừa ra tay là muốn mạng người.

Mà tư thế cầm chủy thủ của gã cũng rất đặc biệt, không giống như đang nắm chặt, ngược lại như là mọc trên tay gã, linh hoạt quen thuộc đến kì cục.

Gã vừa ra tay liền chặn thế công của Tu La nhận, cứu được một hắc y nhân.

Tốc độ Samuel rất nhanh, sức bật cực mạnh, lực lượng cũng thực siêu phàm. Tại thời điểm đối mặt với hắc y nhân khác, những ưu thế này càng thêm rõ ràng. Bởi vậy, hắn mặc dù một tay tác chiến nhưng cũng dễ dàng như đang chặt củ cải.

Nhưng mà sau khi nam tử xa lạ gia nhập trận chiến, tình thế không còn nghiêng về một bên như cũ nữa. Nam tử này vô luận là tốc độ hay thân thủ đều tương xứng với Samuel.

Giờ khắc này, Samuel còn ôm Tác Phi, liền rõ ràng bị vây trong thế yếu.

Tác Phi đã nghỉ ngơi hồi được chút sức. Samuel đích xác đã khôi phục hoàn toàn, nhưng nếu muốn hắn vừa che chở cho cậu, vừa đấu với nam tử xa lạ này thì phần thắng thật sự không lớn.

Không được, cậu không thể liên lụy Samuel. Nếu tiếp tục như vậy, cậu nhất định sẽ hạn chế Samuel, quả thực là ban một cơ hội cho kẻ lạ mặt trước mắt giết hắn, rồi sau đó chỉ còn một con đường chết. Hơn nữa, cậu không thể xác định là bản thân có thể lại tiến hành chữa trị cho Samuel không.

Cậu hít sâu một hơi, đôi tay vô lực run rẩy lôi tất cả dược tề trong túi không gian ra, sau đó một hơi uống hết.

Chỉ có thể cầu nguyện rằng sẽ không có tác dụng phụ. Tác Phi nắm tay, cảm giác hồi phục được một ít khí lực.

Cậu như trước vẫn tựa lên người Samuel. Mặc dù là dưới tình huống hỗn loạn, nguy hiểm như thế này, chỉ cần ở bên Samuel, cậu đã cảm thấy phi thường an tâm. Nhiệt độ người này, cơ thể người này, nhịp tim người này, khí tức người này, tất cả đều cho cậu cảm giác được sức mạnh của sinh mệnh.

Nhất định sẽ sống sót. Nhất định phải sống sót.

Cậu dựa vào Samuel, nhẹ giọng nói: “Em khôi phục hơn rồi, trong chốc lát em sẽ nhảy lên người thú con, trước tiên phá vòng vây ra ngoài.”

Samuel hiếm thấy mà do dự một chút. Hắn biết ý tứ của Tác Phi. Dưới tình huống này mà nói, đây là phương án rút lui tốt nhất của bọn họ. Nam nhân trước mắt rất mạnh, nếu mà hắn cố ý muốn vừa che chở Tác Phi vừa đánh nhau, tỷ lệ thất bại rất lớn. Nhưng nếu hắn một lòng đối địch, như vậy nhất định có thể giết chết gã ta.

Những điều này hắn đều hiểu, nhưng mà hắn lại không muốn buông tay. Cảm giác nguy hiểm vô pháp biết trước tương lai cứ quanh quẩn trong đầu hắn, bởi vì không thể khống chế được nó nên mới cảm thấy bất an.

Lực lượng của bản thân nam tử xa lạ tương đương với hắn. Tuy rằng hắn có thánh khí Tu La nhận trợ giúp, nhưng thanh chủy thủ trong tay nam tử kia cũng không phải là vật phàm. Mà tối trọng yếu là, nam nhân này thân kinh bách chiến, cũng có đủ loại tuyệt kĩ chống đỡ. Nếu mà sơ suất đối địch, khả năng cao rằng hắn sẽ không bảo hộ được Tác Phi. Nếu như vậy, không bằng đánh ra một lỗ hổng, trước hết đem Tác Phi đưa đến nơi xích long.

Chủ ý đã định, Samuel không có chút ý tứ muốn buông Tác Phi ra, nhưng hắn lại không tiếp tục ham chiến.

Đối mặt với sự khiêu khích của nam tử xa lạ, Samuel làm như không thấy. Lấy thực lực hiện nay của hắn, nếu không dùng cứng đối cứng mà thay vào đó là nhìn chuẩn một vị trí rồi phá vòng vây, đến chỗ xích long thì cũng không khó khăn.

Tuy rằng cứ như vậy sẽ không thể cùng xích long đồng thời trong ngoài giáp công đám hắc y nhân, nhưng có thể cam đoan sự an toàn của Tác Phi.

Thắng bại chính là vấn đề thời gian, không tất yếu trong nhất thời đi tranh đấu, đọ khí phách với nhau.

Động tác này của hắn, nam tử xa lạ tự nhiên nhìn thấy. Trong mắt gã xẹt qua một tia kinh ngạc, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, thế công mạnh hơn, còn nhân cơ hội ngoác miệng trào phúng một câu: “Đánh không lại liền muốn chạy thoát?”

Samuel bất vi sở động. Hắn né khỏi công kích sắc bén, ánh mắt bình tĩnh nhưng chấp nhất nhìn vào một điểm, dồn nén lực lượng chờ đột phá.

Thấy Samuel như vậy, trong lòng nam tử xa lạ có chút sốt ruột, nhưng trên mặt không hề hiện ra. Gã phóng tầm nhìn về phía Grambli, thâm tâm đã có tự tin về chuyện sắp diễn ra.

Cơ hồ là trong nháy mắt, tại xung quanh Samuel, đột ngột xuất hiện bảy thân ảnh cầm trong tay chủy thù, tộc độ nhanh tới mức mắt thường cũng không thể phân rõ.

Trong lòng Tác Phi cả kinh. Đây là tiềm hành*! Cư nhiên lại có nhiều thích khách thần cấp biết tiềm hành như vậy!

*tiềm hành: thuật ẩn nấp khí tức, di chuyển kín đáo không bị ai phát hiện. Sẽ được nhắc lại lần nữa ở một số chương sau.

Mục tiêu công kích của bọn họ nhất trí, đều hướng về ngực Samuel, chính xác không sai lệch một li.

Tốc độ phối hợp của thích khách thần cấp là hạng nhất, nhưng điều này cũng không thể tạo thành thương tổn cho Samuel. Lực lượng của bọn chúng kém hắn rất nhiều, Samuel nắm Tu La nhận che trước ngực, không những thực sự lưu loát tiếp được đòn công kích này mà còn bắn ngược nó ra ngoài.

Nhưng mà như vậy vẫn chưa phải là chấm dứt. Ngay tại thời điểm Samuel toàn lực chống trụ một kích kia, nam nhân xa lạ bỗng nhiên xuất hiện ở bên cạnh hắn, phương hướng của chủy thủ nhắm thẳng tới cánh tay trái của Samuel.

Đó đúng là cánh tay đang ôm Tác Phi. Đến thời khắc này, ý đồ của nam tử xa lạ đã phi thường rõ ràng.

Gã muốn cướp đi Tác Phi!

Hoặc là buông Tinh Linh ra, hoặc là cứng rắn thừa nhận một đao, sau đó khả năng vô cùng cao là toàn bộ cánh tay đều bị hủy.

Khóe miệng nam tử xa lạ lộ ra một nụ cười. Ma tộc, ngươi muốn lựa chọn như thế nào đây?

Hết thảy chuyện này phát sinh như điện quang hỏa thạch, mặc dù thân thủ Samuel cực nhanh, dưới tình huống thế này cũng căn bản không nghĩ ra khả năng thứ ba.

Buông Tác Phi ra, thu hồi cánh tay lại có thể tránh cho thương tổn, nhưng Tác Phi sẽ bị cướp đi.

Không buông ra, thanh chủy thủ sắc bén kia vô cùng có thể phế đi cánh tay của hắn, nhưng sẽ có chút thời gian giảm xóc để dùng tay kia bảo vệ Tác Phi.

Trên thực tế, đây đối với Samuel mà nói, đơn giản không phải là một vấn đề cần phải lựa chọn.

Hắn sẽ không buông tay, cũng không có khả năng buông tay.

Mắt thấy chủy thủ sắp sửa hạ xuống cánh tay, Tác Phi nãy giờ vẫn luôn trầm mặc lại đột ngột dùng chút lực, kéo thấp cánh tay Samuel xuống, dùng thân thể của chính mình cản lên.

Tốc độ chủy thủ không giảm, trực tiếp đâm vào lưng Tác Phi.

Một trận đau nhức đánh úp lại, trán Tác Phi nháy mắt thấm ra mồ hôi lạnh.

Nhưng mà, nam tử xa lạ cũng không như vậy mà dừng tay. Gã nắm chặt chủy thủ, khẽ mỉm cười: “Buông hắn ra, hay là giết chết hắn?”

Samuel buông lỏng tay ra.

Nụ cười của nam tử càng rộng hơn. Gã một tay tiếp nhận Tác Phi, hô to một tiếng: “Grambli…”

Nhưng ngay sau đó, thanh âm của gã im bặt, dừng lại.

Samuel thế nhưng lại không thèm quan tâm đến công kích của bảy tên thích khách thần cấp kia. Hắn nắm chặt Tu La nhận, thẳng tắp đâm vào ngực gã ta.

Chưa từng thấy qua ánh mắt ám trầm như vậy, âm u như vực sâu địa ngực, đồng tử tím bị sắc thuần đen che giấu. Trong nháy mắt đó, gã cho rằng mình đã thấy được Ma Thần trong truyền thuyết.

Đây là tia ý thức cuối cùng vủa Ma vương Linde trước khi hôn mê.

Nhưng mà gã chung quy vẫn thành công. Mặc dù gã như vậy mà tử vong thì Tinh Linh này cũng đã lọt vào tay gã. Dời Ảnh truyền tống sẽ đưa bọn gã tới Ma Vực.

Tác Phi là bị đau mà tỉnh. Cơn đau bén nhọn phía sau lưng khiến cậu cơ hồ muốn thét chói tai thành tiếng. Thời điểm đâm bị thương cũng không thấy đau như hiện tại, tựa hồ là miệng vết thương được đổ một loại chất lỏng nào đó. Thứ này như đang xát muối lên miệng vết thương, khiến đầu óc hơi thanh tỉnh của cậu từng đợt chóng mặt.

Cậu chỉ mơ hồ nghe được có người nói bên tai: “Đè hắn lại, đừng để hắn làm nứt miệng vết thương.”

Thanh âm hoàn toàn xa lạ cũng không cách nào khiến não cậu trở nên tỉnh táo. Trên người rõ ràng một điểm khí lực cũng không có, nhưng cậu nhịn không được mà muốn run rẩy. Đau. Rất đau.

Không biết duy trì bao lâu, cơn đau đớn kịch liệt rốt cuộc qua đi. Tác Phi lại lâm vào hôn mê.

Thời điểm lần thứ hai tỉnh dậy, phía sau chỉ cảm giác ngứa một chút, nỗi đau xé ruột xé gan đã tiêu thất. Đầu Tác Phi mờ mịt. Cậu mở mắt ra, cảnh tưởng lọt vào tầm mắt từ đầu đến đuôi đều xa lạ.

Đây là một gian phòng ngủ, thực lớn, thực xa hoa. Chiếc giường màu tím như được một tầng mây khói bao phủ bên trên, thêm rất nhiều thần sắc bí ẩn.

Tác Phi chống cánh tay, miễn cưỡng ngồi dậy, bên tai lại truyền đến thanh âm quen thuộc: “Cẩn thận miệng vết thương.”

Giọng nói này tuy thân quen nhưng lại khiến cậu chán ghét đến cực điểm.

Cậu quay đầu, quả nhiên là Grambli.

Cậu nhìn chằm chằm Grambli, sự chán ghét cùng phẫn hận trong mắt không chút che giấu.

Grambli như là không nghe được, tuy rằng mặt lạnh lùng nhưng phi thường cẩn thận kê một cái gối đầu sau lưng cho Tác Phi, để thân trên cậu có thể dựa vào, không cần phải cố hết sức như hồi nãy.

Động tác này không giúp vẻ mặt Tác Phi cải thiện, ngược lại chính là đạt được càng thêm nhiều sự chán ghét.

Mèo khóc chuột giả từ bi*, đã dưới hoàn cảnh này rồi còn giả bộ cái gì!

*nước mắt cá sấu, tâm địa độc ác giả bộ lương thiện

Grambli đi ra một chút, chỉ chốc lát đã trở lại, trong tay bưng một cái chén, đưa tới trước mặt Tác Phi: “Uống xong sẽ khôi phục nhanh hơn một chút.”

Tác Phi ngay cả động cũng không thèm.

Grambli hơi hơi nhíu mày, cuối cùng cũng đặt cái chén lên bàn trà cạnh đầu giường.

Hắn ngồi xuống, nhìn Tác Phi, nhẹ giọng nói: “Fell, con vẫn luôn muốn biết thêm về chuyện này. Ta hiện tại đều nói cho con nghe, được không?”

***

Tác Phi nói ra suy nghĩ của mình:

Tác Phi: *Khóc lớn ~* Ngươi cái đồ mẹ kế này, thế mà lại ném ta vào trong địch doanh.

Thân mẹ: Con trai ngoan, lão công của con lập tức sẽ tới đón con, kiên nhẫn xíu.

Tác Phi: Lão công cái đệt á! Là lão bà!