Đứng trước phòng sách lòng Lương Khuê dâng lên chút ưu sầu, hít sâu một hơi rồi đẩy cửa ra.
Cha hắn, Lương Hưng Quốc quả nhiên ngồi trong phòng, đang cẩn thận chà lau
cây súng lục trong tay. Thấy con trai đi vào, ngẩng đầu cười cười: “Hôm
nay sao về thế con?”
“Ngày mai thứ bảy ạ.” Lương Khuê nói.
“Đúng a, cha quên mất. Uống rượu hả?” Lương Hưng Quốc ngửi thấy mùi rượu trên người Lương Khuê.
Lương Khuê lắc đầu: “Không có uống, dính vào ở bên ngoài, cha, con tìm cha hỏi chuyện An Tử một chút, nó…”
“An Tử là ai?” Lương Hưng Quốc nhíu mày suy nghĩ sâu xa.
Lương Khuê bỗng nghẹn: “Hoàng Thịnh An, khi còn bé cùng khu với chúng ta, cha nó là Hoàng Ái Quốc.”
Lương Hưng Quốc bừng tỉnh, “Ra là nó, nó phạm luật, nhiều lần không chịu sửa, bị cha đá ra khỏi đơn vị, không phải thứ tốt gì, sau này con chớ lui
tới với cái loại người này. Con là sinh viên nên lo mà học hành, tương
lai kinh doanh cũng tốt, làm học giả cũng tốt, không cần thâm giao cùng
loại người như Hoàng Thịnh An.” Ông vừa nói vừa lắc đầu, trong mắt toát
ra thần sắc khinh thường không chút che dấu.
Lương Khuê một bụng
lời nói lúc này lại không biết nói ra thế nào. Hắn và Hoàng Thịnh An là
bạn nối khố, nhưng bạn của hắn rất nhiều rất nhiều, trong nhiều người
như vậy, không phải ai cũng được coi là bạn thân. Giữa những người bạn
nối khố kia, Lương Khuê cũng không thích Hoàng Thịnh An lắm.
Hắn hiện tại đứng ở chỗ này, đứng trước mặt cha hắn, không phải vì Hoàng Thịnh An.
“Không thể cho nó thêm một cơ hội sao? An Tử vào đơn vị cũng đã mấy năm, mắt
thấy sắp hết khổ, thời điểm mấu chốt lại bị đá ra, đả kích rất lớn với
nó, khi trở về con đụng phải nó, đang uống rượu, rất chật vật, dù gì
cũng là bạn từ nhỏ, con cũng không thể mặc kệ.”
Lương Hưng Quốc rút điếu thuốc ra, giương mắt sai con trai mình: “Đi pha một ly trà cho cha.”
Lương Khuê ngẩn người: “Dạ.” Vội vàng đi ra ngoài châm trà.
Chờ Lương Khuê bưng tách trà nóng về đến cửa phòng lần nữa, cánh cửa lại
chặn hắn ở bên ngoài. Tim Lương Khuê lộp bộp thoáng hiểu ra, cha hắn
muốn không phải trà, mà là muốn hắn xéo.
Lương Khuê đứng trước cửa thật lâu không động, trà trong tay bất tri bất giác lạnh đi, thấm vào tim hắn, lạnh buốt hơn phân nửa.
Lương Khuê muốn cười, lại cười đến miễn cưỡng… Muốn hỏi cho rõ, lại không sao mở miệng được. Muốn làm gì cũng không biết, trong lòng đã khắc sâu xúc
cảm lạnh buốt kia, thời thời khắc khắc nhắc nhở hắn, Quỷ Môn quan còn
chưa bước qua được.
….
Ngày nghỉ hôm sau, Lương Khuê yên tâm thoải mái ngủ nướng. Ngay tám giờ vị trợ thủ đắc lực, tức chiếc di động đánh thức hắn, hiện lên là Hoàng Thịnh An.
Lương Khuê nhìn màn
hình nho nhỏ lập loè im lặng, đã hiểu chuyện gì rồi, vò tóc nghe: “Mày
tỉnh rượu rồi? An Tử, nhớ hôm qua mày làm gì không?”
Hoàng Thịnh
An tỉnh táo, chỉ là không nhớ hôm qua nói gì: “Hôm qua tao đi tìm mày,
tao biết. Theo như An Bình nói a, chuyện tao phạm, kỳ thật cũng không có gì quá ghê gớm, chuyện này trong đơn vị người tuổi trẻ thường làm, mọi
người cũng không phải có bệnh gì, chỉ là tinh lực tràn đầy, nghẹn quá
mức, ngẫu nhiên giúp nhau gì gì đó, Lương Khuê mày là đàn ông, cho nên
hẳn có thể lượng giải tâm tình của tao. Nhưng tao thật sự quá xui nha,
đúng lúc ngày đó cha mày đi thị sát, trùng hợp bắt được tao. Tao sợ hãi
không nhẹ a, cha mày lúc ấy liền móc súng chỉa vào người tao, ai u mẹ
ơi, tao cho rằng đời này coi như tiêu rồi.”
Lương Khuê lẳng lặng
nghe, không chen vào, trong đầu hiện lên rõ hết thảy những điều Hoàng
Thịnh An miêu tả. Chỉ là hắn nghĩ đi nghĩ lại, hình ảnh Hoàng Thịnh An
trong hoảng sợ đột nhiên biến thành hắn, mà bị súng chỉ vào cũng là hắn. Duy không biến mất là gương mặt vặn vẹo vô cùng phẫn nộ của cha hắn.
Cách điện thoại, Hoàng Thịnh An cũng không nhìn thấy sắc mặt Lương Khuê, vẫn lải nhải nói: “Con mẹ nó, năm nay việc gì cũng không thuận, còn đều có
liên quan đến đàn ông. Nhưng mấy tên kia cũng không phải vợ tao, hại tao bị liên luỵ không công, thật xui. Lúc trước là công tử thị trưởng hại
tao bị xử phạt, sau lại để cha mày bắt được, những chuyện hư hỏng này
cùng xuất hiện, tao biết sẽ ảnh hưởng không tốt đến tao, nhưng sau khi
tốt nghiệp trung học tao liền vàođơn vị, mắt thấy sắp giải thoát thở
phào nhẹ nhõm, lúc này đá tao ra, để tao đi ra ngoài tìm đường sống, mày nói một chút, đổi lại là mày, trong lòng có ức không? Có phục không?
Nếu thật bắt tao đi ra ngoài, tao chỉ có thể làm lưu manh cướp giật.”
Lương Khuê giật miệng cười cười: “Kế tiếp mày có tính toán gì không?” Hoàng
Thịnh An nói một tràng, Lương Khuê nghe xong vẫn chỉ muốn nói câu nói
kia, quản không được mình thì không nên vào quân đội. Vào quân đội, phải theo quy tắc của chỗ ấy, làm chuyện gì đều có một bộ khuôn phép, thân
đã không tuân thủ được thì nên dự đoán hậu quả của ngày hôm nay. Bằng
không, lúc trước không nên đi vào.
Lương Khuê tự nhận là chịu
không nổi khuôn phép của quân đội, bởi vậy hắn chưa bao giờ nghĩ vào
quân đội làm một quân nhân, dù khi còn bé lúc không hiểu chuyện cảm thấy cha cầm súng đặc biệt oai. Dần dần sau khi lớn lên, hắn sớm có mơ ước
khác, mà không phải đi lên cùng một con đường giống cha. Rất vinh hạnh,
hắn có một người cha hiểu hắn, cha cũng không buộc hắn vào quân đội.
Hoàng Thịnh An thở ra, thoải mái ha ha cười nói: “Có thể tính toán gì chứ, màybên đó thế nào rồi?”
Có tin nhắn nhấp nháy, Lương Khuê thấy là Tô Nham gởi, trên đó ghi: tớ buổi sáng đi công ty một chuyến, giữa trưa cùng cậu ăn cơm.
Lương Khuê mỉm cười, nói với Hoàng Thịnh An: “Cái gì thế nào chứ?” Hắn nhanh
chóng trả lời tin nhắn của Tô Nham, còn tự chụp một tấm hình nửa thân
trần mới rời giường cho Tô Nham, một lát sau, Tô Nham nhắn lại: Sáng sớm tinh mơ cho tớ coi ghèn mắt, ngán ngẩm quá à.
Lương Khuê lập tức chùi mặt, mặc quần ngắn vọt tới trước gương nhìn, lập tức trả lời Tô Nham: Xạo ke, nào có ghèn mắt gì chứ, tớ không rửa mặt vẫn mị lực vô hạn.
Tiếp đó Tô Nham cũng gởi tới một tấm, thì ra Tô Nham cũng mới rời giường,
trên ảnh y vừa rửa mặt xong, bọt nước cũng không lau sạch sẽ, trán tóc
ướt sũng đọng đầy bọt nước, gương mặt tuấn lãng thanh sảng, làm người ta nhìn thấy không khỏi tâm tình tốt lên.
Lương Khuê tâm tư đại động, nhếch môi cười trộm, không chú ý tới Hoàng Thịnh An cùng hắn trò chuyện đã cắt cuộc gọi rồi.
Chờ Lương Khuê phát hiện cuộc gọi đã chấm dứt, cũng không sao cả bỏ điện thoại qua một bên đi rửa mặt cạo râu.
Lương Khuê sạch sẽ vào phòng khách, dì bảo mẫu sớm đã chuẩn bị bữa sáng cho
hắn, ba mẹ đã ra khỏi nhà. Lương Khuê tùy ý nhét đầy bụng lái xe ra
ngoài, lại gọi cho Tô Nham nói: “Sáng nay tớ phải chạy tới mấy cái ngân
hàng, giữa trưa chúng ta ăn ở đâu?”
“Để giữa trưa coi đã, không thèm nghe cậu nói nữa, xe đến rồi.”
Lương Khuê chạy việc tới trưa cũng làm chưa hết chuyện. Nhiềuviệc không thể
làm xong trong hai ngày nghỉ, lúc hắn rời khỏi ngân hàng đang cân nhắc
thứ hai có nên trốn học không. Vừa lên xe, điện thoại của Tô An Bình lại đến.
Vừa nghe, Tô An Bình nói thẳng: “Đến nhà hàng Italy, lẹ lên.”
Lương Khuê giơ chiếc điện thoại đã treo mắng một câu, bấm lại vội hỏi: “Lẹ
cái đếch gì, nhà hàng Italy nào hả anh hai? Mày nhắn chính xác chút được không.”
“Shit, mày còn giỡn mặt với tao hả.” Tô An Bình hình như
tâm tình thật không tốt, ngữ khí đặc biệt nóng, gắt: “Còn có thể là tiệm nào, là tiệm lần trước đó. Cái nhà hàng mà mày đói đến khóc lóc đòi ăn
dộng đó.”
Lương Khuê thầm nghĩ đây là làm sao vậy, không vui cũng đừng nổi giận với anh em chứ. Lương Khuê vội vàng đến nhà hàng Italy.
Đạp mạnh đi vào tìm được Tô An Bình, vị trí kia ngoại trừ Tô An Bình, còn
có Hoàng Thịnh An, cùng bạn gái Tiểu Mễ của Tô An Bình.
Lương Khuê nhớ tới chuyện không may gần đây của Hoàng Thịnh An, cũng thu chút nóng nảy lại, mỉm cười đi qua: “Rốt cuộc chuyện gì vội vã như vậy? Tao nói
tụi bây cũng không phải không biết tao, tao ghét nhất đi nhà hàng ngoại
quốc ăn cơm. Nha , hoàn toàn không hợp khẩu vị, không lần nào làm tao ăn thoải mái, một hồi nữa tao còn phải tìm tiệm khác ăn đỡ đói. Nghiêm mỹ
nữ, đã lâu không gặp, càng ngày càng đẹp.”
Nghiêm Tiểu Mễ liếc
hắn, quơ những ngón tay thon dài như phi tiêu nói: “Muốn ăn cái gì tranh thủ đi, hôm nay bữa ăn này An Bình nhà ta mời khách.”
Lương Khuê
nhìn menu đã không khẩu vị, giữa trưa hắn thật sự đói bụng, nhưng nước
miếng ừng ực rầu rĩ tưởng niệm quán cơm Tứ xuyên. Nhìn ra Lương Khuê thở dài thở ngắn với menu, Hoàng Thịnh An mỉm cười: “Bữa ăn này cấp bậc
thấp quá, không hợp tâm ý của đại thiếu gia hả?”
Lương Khuê nhìn
hắn một cái, “Vậy thì thịt bò cùng sườn dênha, An Bình, tới tìm tao có
chuyện gì?” Hắn mắt nhìn điện thoại, nghĩ thầm không biết Tô Nham đầu
kia bận rộn xong chưa.
Hoàng Thịnh An bưng ly rượu thủy tinh lên, ngửa đầu uống hết sạch chất lỏng màu hồng trong đó.
Tô An Bình giận dữ nói: “Chính là chuyện An Tử a, rốt cuộc mày có nói với
cha màychưa? Hay mày căn bản không để trong lòng? Tao nói mày xảy ra
chuyện gì, đến Thành phố C học vài năm về liền quên sạch chúng tao rồi
phải không? Chuyện của An Tử rất nghiêm túc rất quan trọng, nó giờ cùng
đường rồi, trạm kiểm soát chủ yếu ngay tại chỗ cha mày, cha mày là người bận rộn, cả cái mặt cũng không cho gặp, mày bảo An Tử còn có thể thế
nào?”
Lương Khuê khẽ nhíu mày, nghiêm mặt nói: “Tao nói rồi, hôm
qua vừa trở về tìm cha, còn chưa nói hai câu, cha đã đuổi tao ra khỏi
phòng. Chuyện Quân đội là công tác của cha, cha có lập trường cùng quy
tắc của mình, nếu có thể thả ra khẳng định sớm nới lỏng.”
“Mày thật sự có nói?” Tô An Bình không tin nhìn hắn.
Lương Khuê bật cười, dựa vào thành ghế, nhấp rượu: “Làm sao tụi mày mới tin?”
Tô An Bình có chút xấu hổ ngồi thẳng dậy, Hoàng Thịnh An có hàm ý nói:
“Gọi điện thoại, mày gọi điện thoại liền cho cha mày nói chuyện của tao, ổng đã không nể tình gặp ba tao, cũng nên để tao nói với ổng qua điện
thoại. Ổng thật không chịu buông lỏng, con mẹ nó từ nay về sau tao không cầu họ Lương nữa.”
Lương Khuê nhìn thấy tính tình chó cùng rứt
giậu này của Hoàng Thịnh An, chút đồng tình trong lòng cũng biến mất.
Nhưng Lương Khuê vẫn bấm số điện thoại của Lương Hưng Quốc, những người
bạn này đều là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có lẽ từ nay về sau không còn
giao tình nữa, nhưng chỉ một cuộc điện thoại mà thôi, hắn cho nổi.
“Cha, ăn cơm chưa ạ?”
“Vừa ăn xong, tìm cha có việc?” Lương Hưng Quốc quá mức bất ngờ con trai gọi điện thoại đến lúc này.
Lương Khuê cười khổ, tận lực ra vẻ hoạt bát rạng rỡ nói: “Cha, con vẫn muốn
nói chuyện An Tử cho cha, An Tử ngay bên cạnh con, cậu ấy muốn tìm cha
nói rõ ràng.”
Lương Hưng Quốc cười khẽ: “Con đem điện thoại cho nó đi.”
“Được ạ.”
Hoàng Thịnh An có phần khẩn trương nhận lấy điện thoại, châm chước nửa ngày, hắn hít sâu hô một tiếng: “Chú Lương.” Xưng hô này, thân thiết bao
nhiêu, đem quan hệ kéo gần lại vài phần.
“Hoàng Thịnh An, ai thay cậu cầu tình cũng không ích gì đâu.” Lương Hưng Quốc nói, trực tiếp đem chờ mong của Hoàng Thịnh An phán quyết tử hình.
Thịnh An cầm điện thoại sững sờ nửa ngày không có động tĩnh, Tô An Bình lo lắng quát lên: “An Tử? Cha nó nói gì?”
Trong nháy mắt gương mặt Hoàng Thịnh An méo mó đi, nghiến răng nghiến lợi,
ngón tay nắm chặt điện thoại, ngực cực độ phập phồng, ánh mắt phẫn nộ
thẳng tắp nhìn Lương Khuê. Lương Khuê thầm kêu một tiếng không tốt, quả
nhiên, sét đánh ầm ầm một hồi loạn đánh, Hoàng Thịnh An hung hăng đập
điện thoại của hắn một cái, triệt để nát bét. Lương Khuê tiếc thương
không dứt một hồi, điện thoại tiêu là chuyện nhỏ, bên trong có bảo tồn
thiệt nhiều tin nhắn cùng ảnh chụp, cứ như vậy toàn bộ vỡ nát a.
“An Tử!” Tô An Bình gọi hắn.
Hoàng Thịnh An không quay đầu lại rời khỏi nhà hàng, không lưu lại đôi câu vài lời.
Bồi bàn thu dọn xong hài cốt chiếc điện thoại trên đất, Lương Khuê bất đắc
dĩ lấy thẻ điện thoại ra. Nghiêm Tiểu Mễ thở dài nói: “An Tử này tính
tình cũng thật là, nói chưa rõ ràng gì đã bỏ đi. Lương Khuê, cha anh rốt cuộc nói gì, có thể làm An Tử tức thành như vậy.”
Tô An Bình lấy điện thoại ra: “Tớ gọi điện thoại cho An Tử, hai người ăn trước.”
Lương Khuê cùng Nghiêm Tiểu Mễ không khách khí mở tiệc, Nghiêm Tiểu Mễ nhỏ
giọng nói: “Cũng chỉ An Bình nhà ta quá ngốc, ngày nào cũng vì An Tử
chạy ngược chạy xuôi. Hứ, An Tử không phải thứ tốt lành gì, keo kiệt bủn xỉn thấy phát ớn a. Nói bàn cơm trước mắt này đi, rõ ràng là vì hắn mở
chuyện mời anh ăn cơm, kết quả muốn An Bình nhà ta bỏ tiền, An Tử sửng
sờ không thốt một tiếng, tốt xấu gì cũng phải chủ động nói mình bỏ tiền, không phải tôi để ý số tiền này, một bữa cơm trưa mà thôi có thể bao
nhiêu tiền, tôi chỉ để ý thái độ của An Tử. Người này tôi nhìn thấu rồi, cứ coi An Bình như chàng ngốc mà lợi dụng.”
Lương Khuê cười cười, nói: “Chuyện An Tử tôi thực sự bất lực.”
Nghiêm Tiểu Mễ gật đầu: “Tôi có thể hiểu được, cha anh nhiều tuổi như thế, tư
tưởng khó tránh khỏi cổ hủ bảo thủ, An Tử phạm chuyện kia, chậc chậc,
không chừng cha cậu có bóng ma tâm lý.”
“…”
Nghiêm Tiểu Mễ
đột nhiên đâm đâm Lương Khuê, nhỏ giọng nói nhỏ: “Uy uy, Lương Khuê quay đầu lại nhìn anh đẹp trai bên cạnh, một mực nhìn về phía chúng ta, có
phải nhìn tôi không ha”
Lương Khuê lớn mật quay đầu lại, Nghiêm Tiểu Mễ đâm hắn một cái: “Cậu đừng trắng trợn như vậy.”
Lương Khuê đứng lên, thẳng tắp đi về hướng anh đẹp trai kia.
Nghiêm Tiểu Mễ cả kinh: “Chẳng lẽ quen biết à?”
Lương Khuê hận không thể hoan hô, hắn đang rầu di động tiêu rồi làm sao liên
lạc với Tô Nham, không ngờ chỉ cần quay đầu, Tô Nham đã ở chỗ này.
“Thật trùng hợp nha.” Lương Khuê cười títkhoát lên vai Tô Nham, Tô Nham mỉm
cười giới thiệu với đối tác: “Đây là bạn của tôi Lương Khuê, Lương Khuê, đây là Ngụy tổng của Hồng Vũ quốc tế.”
Người đàn ông đối diện
nhìn qua gật đầu: “Chúng ta nhận thức, con trai Lương Hưng Quốc phải
không? Tiệc chúc mừng của cậu tôi cũng có đi, sinh viên của Đại học A,
tiền đồ vô lượng.”
“Ngụy tổng khách khí, tết năm trước Ngụy tổng
kết hôn đại hỉ, tôi cũng đi ăn chực bao bánh kẹo cưới, ha ha.” Lương
Khuê cười nói, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc Tô Nham, Tô Nham hôm nay
mặc một bộ đồ vest màu đen, thay đổi kiểu tóc thành thục khéo léo, ngồi
thẳng ở đằng kia, yên lặng mà rực sáng. Giây phút hắn quay đầu lại, hình ảnh ấy đã in sâu vào lòng hắn. Thấy Tô Nham như vậy tim hắn đập thình
thịch, cảm giác mới lạ, trong lòng ngứa ngáy, đặc biệt muốn nhấn y xuống hung hăng hôn một phen, tốt nhất có thể tự tay lột bộ vest nghiêm
trang này ra, làm mái tóc y mất trật tự, làm gương mặt yên tĩnh nghiêm
túc kia, nhiễm lên một mảnh ửng hồng tuyệt đẹp.
Lương Khuê càng nghĩ càng bức rức, lập tức nghiêm mặt nói: “Hai vị có chính sự, tôi không quấy rầy .”
Sau khi cơm trưa kết thúc, Tô Nham cùng Ngụy tổng mỗi người một ngả. Tô
Nham thở ra, giật cà vặt ra đi về hướng bãi đỗ xe. Hôm nay, Thư Kế
Nghiệp an bài cho y một chiếc xe, y có thể tự lái xe đi cho đã ghiền.
Tô Nham một mình đi về hướng bãi đỗ xe, càng đi vào hầm càng nhíu mày, y
quay đầu lại nhìn quanh, đằng sau không một bóng người. Tô Nham ngưng
thần tiếp tục đi về phía trước, kéo mở cửa xe đi vào, nổ máy vừa muốn
đi, vị trí tay lái phụ bỗng nhiên chui vào một người. Tô Nham cả kinh,
sau đó lập tức thở ra: “Có bệnh hả.”
Lương Khuê cũng không giải thích hắn vì sao chờ ở chỗ này, đi lên liền hỏi: “Buổi chiều cậu còn bận gì không?”
Tô Nham lắc đầu: “Không có chuyện gì, có thể trực tiếp trở lại nhà trọ nghỉ ngơi.”
Lương Khuê giơ khóe miệng lên cười, Tô Nham hỏi hắn: “Lúc nãy ở nhà hàng, tớ
nhìn thấy Hoàng Thịnh An kia đập bễ điện thoại của cậu, vì sao lại
quăng…”
Lời nói chưa dứt, gương mặt Lương Khuê đã vô hạn phóng
đại, ép thẳng về phía y. Tô Nham mắng một tiếng, đẩy Lương Khuê ra,
Lương Khuê chết cũng không chịu lùi, càng ép càng chặt, tay ép chặt đầu
Tô Nham, hung hăng hôn y. Hôn đến Tô Nham chịu mở miệng đáp lại, Lương
Khuê mới đạt được mục đích mà cười trộm, kéo ghế xe nghiêng xuống đẩy
ngã Tô Nham. Cách lớp quần có thể cảm giác được phản ứng của Tô Nham,
Lương Khuê càng hưng phấn, không thể chờ đợi được giật mạnh cà vặt cùng
khuy áo trong của Tô Nham, cúc áo từng nút từng nút bung rơi, lăn ra
khắp nơi, Tô Nham rốt cục lên tiếng ngăn cản: “Đừng xé áo của tớ, rất
mắc đấy.” Nói xong đặc biệt ân cần chuẩn bị tự mình cởi áo trong, nhưng
Lương Khuê bất ngờ lạch cạch vung mở tay y, tiện tay liền dùng cà vặt
trói cổ tay y lại, Tô Nham tức giận mắng to: “Shit, cậu ăn phải xuân
dược rồi hả!” Duỗi chân hung hăng đạp hướng Lương Khuê, thân thể Lương
Khuê thuận thế đè xuống, kéo chân Tô Nham ra, làm y không có cách nào đá loạn, “Hôm nay đặc biệt muốn cậu mà.”
Thanh âm khàn khàn, nhiệt
khí xông vào mũi, Tô Nham tâm động, không rõ hôm nay Lương Khuê vì sao
lại hưng phấn thế, nhưngvậy đã sao nào, vào lúc này, suy nghĩ nhiều quá
là có tội.
Lương Khuê quyết chí tự cường tích cực cố gắng, rốt cục rút xuống được chiếc quần tây đen nhánh Tô Nham ủi rất cẩn thận, hơi
lạnh phà vào thân hình thon dài cân xứng của Tô Nham. Tô Nham hơi nhúc
nhích, khẽ nhếch miệng mỉm cười nhìn lên Lương Khuê đang đờ ra, y biết
Lương Khuê sẽ ngẩn người, bởi vì dưới bộ vest của y là chiếc underwear
đặc biệt khêu gợi, tuy nói mặc thứ này ra ngoài hoàn toàn là vì để bộ
vest càng vừa vặn ổn thỏa hơn, nhưng bây giờ, lại thành một loại tình
thú khiêu khích. Thế nhưng, y thật sự không phải cố ý.
Lương Khuê ngây người rất lâu rất lâu, thẳng đến xoang mũi nóng lên, một dòng đỏ thắm phun ra, núi lửa phun trào!
“Tô Nham!” Lương Khuê gầm nhẹ một tiếng, nhào qua hung hăng nồng nhiệt hôn Tô Nham, say mê nỉ non: “Rất muốn cậu…”
Hai bàn tay thô ráp không chút thương tiếc dày vò mông Tô Nham, không nhiều một phần không thiếu một phân, trong mắt hắn đây là vị trí hoàn mỹ nhất của Tô Nham, mỗi lần ôm y, va chạm thân mật, luôn nghĩ vĩnh viễn không
xa rời nhau. Hắn lần đầu tiên trông thấy Tô Nham mặc đồ vest, gần như
trong nháy mắt bị mị lực của y hấp dẫn, quần áo may vừa vặn, có thể làm
cho một đàn ông có mị lực càng có sức quyến rũ hơn. Giây phút đó hắn mới thật sự cảm thấy, Tô Nham của hắn, thiếu niên đã từng gọi là Tô Nham
kia, thật sự đã trưởng thành thành một người đàn ông mị lực bắn ra bốn
phía.
Ôm lấy Tô Nham, so với bất cứ điều gì đều kích tình hơn. Hắn nắm lấy tay Tô Nham, ánh mắt nóng rực chằm chằm vào gương mặt vì hắn mà mất bình tĩnh kia. Tô Nham như vậy chỉ có hắn thấy qua, cũng chỉ có hắn có thể có được. Áp lực hắn chịu đựng, luôn luôn tồn tại, tù cha mẹ, từ
xã hội, những chuyện đương nhiên phải lo lắng kia, hắn chưa bao giờ
ngừng tự hỏi. Hắn từng lo lắng, từng mê mang, từng sợ hãi, nhưng hắn sợ
phải chia tay với Tô Nham, chàng trai duy nhất hắn yêu, dạy hắn biết quý trọng này hơn. Hắn muốn quý trọng đoạn tình cảm độc nhất này, và cả Tô
Nham độc nhất này nữa.
Nếu hắn bỏ cuộc buông tay, Tô Nham sẽ vứt hắn ra khỏi trái tim của mình.
Nếu hắn nhát gan sợ sệt, Tô Nham sẽ lao vào vòng tay người khác.
Ngươi xem đi, tất cả của Tô Nham, chỉ có hắn quen thuộc.
Và …. Chỉ có hắn quen thuộc là đủ rồi.
“Tô Nham…” Lương Khuê gầm nhẹ.
Tô Nham run lên, thở dốc đối mặt ánh mắt của Lương Khuê, ánh mắt như vậy, cũng làm lòng y say.