Nhìn ra được sắc mặt Lương Khuê không tốt, Trần Oản Oản mỏi mệt xoa đầu, thanh âm khô khốc nói:“Tôi nói đã nửa ngày, anh đừng không lên tiếng. Lương Khuê, tôi thật không phải uy hiếp bức bách anh, tính như tôicầu xinanh. Anh giúp tôi, không biết dùng phương pháp gì, chỉ cần để Trầm Thành đừng quấn quít lấy tôi là được.”
Lương Khuê cười lạnh, quơ ảnh chụp nói:“Cái này cũng lấy ra còn nói không phải uy hiếp tôi? Thật không hiểu trong đầu cô nghĩ cái gì, chỉ bằng tấm ảnh lợi dụng kỹ xảo này cô có thể làm gì tôi nào?”
Trần Oản Oản cắn môi nhìn thẳng hắn:“Anh có thể không thừa nhận, nhưng anh không lừa đượctôi đâu. Góc độ chụp thật sựcó kỹ xảo nhưng anh dám vỗ ngực nói hai người không có vấn đề? Kỳ thật tôi vốn không chút hoài nghi chuyện này, vẫn cho là các người quan hệ tốt. Giữa nam sinh có đôi khi thích vui đùa không chừng mực. Nếu không phải Trầm Thành nói quan hệ các người có vấn đề, thức tỉnh tôi, tôi thật không nghĩ theo hướng đó.”
“A a, Trầm Thành mới được thả mấy ngày mà thôi, hắn ngồi xổm trong ngục còn có thể nhìn ra tôi cùng ai có quan hệ tốt à?” Lương Khuê cười khẽ. Lúc Trần Oản Oản lấy ra những tấm ảnh này hắn thật sự kinh ngạc một chút, chợt nhìn thấy hắn cúi người hôn Tô Nham, nhưng Lương Khuê lập tức tỉnh táo lại. Bối cảnh trong ảnh là chỗ ngồi của hắn và Tô Nham trong phòng học, thời gian nghỉ ngơi giữa trưa. Tô Nham gục xuống bàn ngủ trưa, Lương Khuê cúi người sà qua như đang hôn mặt y. Nhưng Lương Khuê cẩn thận hồi tưởng một phen, căn bản không có chuyện này. Hắn thỉnh thoảng vào lúc nghỉ trưa không có người đi lại thì đòi được hôn Tô Nham nhưng mỗi lần như vậy đều bị Tô Nham không chút lưu tình nào đẩy ra.. Ngược lại lúc trong phòng có nhiều người, hắn làm trò trước mặt người khác cùng Tô Nham ấp ấp ôm ôm một cái, mọi người chỉ cười cười.
Trần Oản Oản không trả lời vấn đề của Lương Khuê chính cô cũng rất bất ngờ. Đây chỉ là điều cô tình cờ ghi lại trong thư nói với Trầm Thành _ Lương Khuê một mực không có bạn gái, mỗi ngày chỉ cùng Tô Nham ra ra vào vào, hai người quan hệ rất tốt. Kết quả Trầm Thành trả lời làm cô khiếp sợ không thôi: Hai thằng đó đang yêu đấy.
Ban đầu cô không cách nào tin nổi, nhưng ý nghĩ ấy không cách nào xóa đi. Lúc cô quan sát Lương Khuê cùng Tô Nham, suy nghĩ nảy sinh trong nội tâm càng ngày càng sâu, càng chú ý bọn họ thì càng cảm thấy có vấn đề. Trước kia cảm thấy là chuyện đùa, đột nhiên trở nên gai mắt không thôi.
Lương Khuê cùng Tô Nham cùng một chỗ…… Hai người nam nhân?
Trần Oản Oản chậm rãi tỉnh ngộ, tính hướng Lương Khuê như vậy khó trách hắn không quen bạn gái, thì ra là có bạn trai. Thế mà cô đã từng tưởng Lương Khuê là vì mình……
Cô thật nhiều lần thiếu chút nữa xúc động đi chất vấn Lương Khuê đến cùng có phải là sự thật hay không. Chấn động này quá lớn, Lương Khuê yêu ai không yêu lại đi yêu nam nhân, đây không phải có bệnh sao? ( bệnh cái…………. L )
Nhưng cô lại nhịn được, oán giận cô dành cho Lương Khuê quá lớn, cô hà tất phải lo lắng cho Lương Khuê, hà tất phải đi nhắc nhở thức tỉnh hắn. Hắn đắm chìm trong trụy lạc thì có thể trách ai. Hắn vô tình với cô như vậy, sớm muộn có một ngày sẽ gặp báo ứng. Cô đã tưởng tượng qua rất nhiều hình ảnh, thí dụ như Lương Khuê khóc cầu xin cô quay lại, thí dụ như Lương Khuê thuần túy là hiếu kỳ mới lạ, đùa bỡn Tô Nham, thí dụ như Lương Khuê bị mẹ nhéo lỗ tai mắng không biết xấu hổ.( Edit : =.= Hoang tưởng cũng là bệnh chị à, cần phải trị, đi bác sĩ đi cho nó lành)
Tiết mục cô muốn nhìn còn chưa diễn, Trầm Thành đã ra tù. Hai năm thật sự rất ngắn, cô vô số lần cầu nguyện, loại người như Trầm Thành này nên ở tù chung thân cho rồi. Đáng đời hắn, ai bảo hắn dây dưa cô, tra tấn cô, bức bách cô nhiều năm như vậy. Cô cũng là người, có người trong lòng cùng mộng tưởng của bản thân. Cô cũng từng mộng tưởng bạch mã hoàng tử của mình, dù cuối cùng hoàng tử kia không phải là mối tình đầu của cô, nhưng tuyệt đối không phải là Trầm Thành! Không biết từ khi nào, trong mắt cô những chàng trai tầm thường ngoài kia đều có thể yêu được, bất kể là ai trong số họ cũng đều tốt hơn Trầm Thành. Chỉ cần không phải Trầm Thành, cô cái gì cũng có thể nhịn, duy chỉ có Trầm Thành là cô không thể chịu đựng được.
Đã từng chán ghét hắn, bây giờ là căm hận hắn.
Trầm Thành không có mặt tốt nào, tính cách đáng ghét, gia đình nhơ nhuốc, lại từng ngồi tù, còn ngang ngược bá đạo.
“Lương Khuê, tôi chỉ muốn anh giúp tôi một lần là được. Giúp tôi thoát khỏi Trầm Thành, bằng không tôi cái gì cũng sẽ làm được, tôi sắp điên rồi. Hắn vừa ra tù đã muốn tôi làm bạn gái, anh không rõ tâm tình tôi thống khổ cỡ nào. Tôi muốn sống bình thường một chút thuận lợi một chút có sai sao? hắn dựa vào cái gì quấn quít lấy tôi, tôi muốn học đại học, tương lai muốn làm MC, tôi có cuộc sống cùng khát vọng của tôi, thế nhưng Trầm Thành hắn dựa vào cái gì can thiệp vào. Hắn từng ngồi tù, tính cách lại không tốt, gia đình lại càng không tốt, tôi ở bên cạnh loại người này, cả đời tôi sẽ bị hủy……” đôi mắt Trần Oản Oản che kín tơ máu, gương mặt trắng trong thuần khiết dị thường tiều tụy, cô ngồi xổm xuống nghẹn ngào nói:“Tôi hận chết hắn…… Vương bát đản…… Hắn chưa từng làm chuyện gì tốt cho tôi, tất cả đều là phiền toái hắn mang lại. Còn có cha hắn…… Cha hắn còn nói tôi đã làm con dâu nhà bọn họ, học đại học là lãng phí thời gian, ở trong nhà sinh con là được…… Nếu tôi biến thành như vậy, tôi sống còn có ý nghĩa gì? Cả nhà bọn họ là vương bát đản, Trầm Thành ngồi tù là chính bản thân hắn lòng dạ ác độc, dựa vào cái gì nói là vì tôi? Muốn dùng hạnh phúc của tôi làm cái giá, tôi thà đi chết còn hơn.”
Lương Khuê bóp nát tấm ảnh, dựa vào vách tường lười biếng hỏi cô: “Giúp cô thoát khỏi Trầm Thành cũng không phải khó, nhưng mà, tôi làm sao có thể tin cô chứ?”
Trần Oản Oản vui mừng:“Anh thật sự bằng lòng giúp tôi? Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi cam đoan cái gì cũng không nói.”
Lương Khuê mỉm cười:“Vậy thu xếp, chờ tôi ba ngày, đến lúc đó sẽ có người đi tìm cô. Cô nhớ phối hợp một chút, đây là biện pháp hòa bình nhất tôi có thể nghĩ đến.”
Trần Oản Oản vừa mừng vừa lo rời đi, nói thật, so với nhìn Lương Khuê không may, cô vẫn ích kỷ hơn. Giờ này khắc này, thầm nghĩ để bản thân sống khá giả tự tại là được, chuyện những người khác cô thật sự trông nom không được. Cô đem hi vọng cuối cùng đặt vào tay Lương Khuê.
“Lương Khuê, Trần Oản Oản tìm cậu nói gì?” Lương Khuê vừa lên lầu, Lâm Cường không đợi được truy vấn nhiều chuyện.
Lương Khuê cười nhạt một tiếng, lắc lắc tấm ảnh bị vò nát:“Ảnh trước kia mà thôi.”
“Ha ha, cô ta còn nhớ mãi không quên cậu à, nhìn đoán không ra cổ si tình như vậy.”
Lương Khuê qua loa vài câu trở về phòng, lập tức châm lửa đốt trụi.
Mùi khói trong phòng còn chưa tản đi, Tô Nham liền vào.
“Cô ta tìm cậu làm gì?”
Lương Khuê cho rằng Tô Nham đang ghen, vì vậy đi qua trấn an y: “Đừng để ý, cô ta tìm tớ là chuyện khác. Tuyệt đối không còn vương tơ lòng đâu.”
Tô Nham trầm mặc, y biết là chuyện gì, Lương Khuê lại gạt y. Sợ y lo lắng sao? Lương Khuê xác thực sẽ làm như vậy. Tô Nham rất ngạc nhiên, Lương Khuê làm sao đuổi Trần Oản Oản đi được. Y nhìn thấy Trần Oản Oản tìm đến, liền đoán cô phát hiện cái gì, nhưng cô đã một mình tìm Lương Khuê, chứng minh cô còn chưa có xúc động muốn làm bọn họ bại lộ, hiển nhiên có chỗ yêu cầu. Có lẽ là muốn cầu Lương Khuê quay đầu lại? Hoặc cầu Lương Khuê giúp cô thoát khỏi Trầm Thành?
Lương Khuê không chủ động nói, Tô Nham cũng không hỏi. Chỉ cần Lương Khuê có thể tự mình giải quyết, về phần là biện pháp gì, Tô Nham không để ý.
Ngày hôm sau hai người mang Lâm Cường cùng Trần Yến đi mua vé máy bay, buổi chiều sau khi trở về cư xá lời đồn đãi liền nổi lên bốn phía.
Lý Mẫn quả thực không phải thứ tốt, bàn với Tô Nham không thành, mẹ mình lại không ủng hộ cô, cô liền buông lời đồn trong cư xá.
Không tới hai ngày, toàn bộ cư xá đều quay quanh đề tài này nghị luận, kỳ thật hầu hết đều là chế giễu. Ai tin lời Lý Mẫn nói chứ, bọn họ hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, người nào không biết dì Từ trước kia là quét đường, trong nhà lại không có tiền tiết kiệm. Coi như là bán rau bán hoa quả, bà cũng không có tiền vốn cùng quyết đoán kia. Nhưng Tô Nham thì khác, mặc dù còn nhỏ cha mẹ đều không muốn y nhưng lại có chút của cải. Hơn nữa Tô Nham học rất giỏi, lại thông minh, nói ông chủ là ai thì tự nhiên Tô Nham có khả năng lớn hơn. Hơn nữa, có lời đồn bảo Lý Mẫn ở bên ngoài là gái ngồi xô – pha ( làm gà đấy ), thiên hạ không có bức tường không lọt gió, việc này cô chưa nói cũng có người biết. Cái nghề này quả thật rất bị người ta khinh bỉ, ai bằng lòng tin lời cô.
Lương Khuê nhiều lần thiếu chút nữa xông vào nhà dì Từ gọt đầu Lý Mẫn, nhưng đều bị Tô Nham kéo lại.
Tô Nham còn tưởng Lý Mẫn thật sự sẽ làm được chuyện gì, nhưng thấy cô chỉ dám tung tin vịt, liền triệt để không thèm để ý việc này. Trước khi đi Tô Nham đi tìm Trương Vĩ lần nữa, cùng hắn thở dài mấy giờ rồi rời đi.
Hợp đồng của Tô Nham cùng Trương Vĩ còn một năm, y vừa đi, sinh ý sẽ không thể làm nữa. Nhưng Trương Vĩ không dễ đuổi như dì Từ, ký hai năm hợp đồng, y không thể làm trái. Hơn nữa Trương Vĩ làm người rất tốt, một mực hợp tác là một chỗ quen biết vững mạnh, không dưng cắt đứt rất đáng tiếc. Tô Nham vốn vô kế khả thi, kết quả lại là tên trong không gian kia giúp y giải quyết, vì vậy hợp đồng của Tô Nham cùng Trương Vĩ biến thành năm năm. Trong năm năm này, tất cả lợi nhuận của Tô Nham từ chỗ Trương Vĩ nhận được đều đem ra mua ngọc. Tô Nham không nói hai lời đáp ứng, số tiền này vốn là của kẻ kia, không có rau dưa hoa quả trong không gian, y ký hợp đồng cái đinh gì.
“Đi thôi, chúng ta đến thành phố A.”
Đầy bụng nhiệt tình của Tô Nham đặt hết vào công ty, đem hết thứ trong nhà chất hết vào căn nhà mà Trương Vĩ không sử dụng,thành phố C đã không còn chuyện gì làm Tô Nham bận rộn nữa.
Thư Kế Nghiệp rất hào phóng, an bài cho Tô Nham một nhà trọ cảnh trí tương đối khá, hơn nữa vị trí địa lý rất tốt, cách công ty cùng đại học A vừa vặn bằng nhau. Thư Kế Nghiệp cả xe cũng chuẩn bị hết cho y, chờ y thi bằng lái mà thôi.
“Căn nhà này rất ổn, cao ốc bên cạnh còn có trung tâm tập thể hình. Tô Nham, tớ dọn đến ở cùng cậu ha” Lương Khuê thiệt tình muốn dọn vào nhưng hắn biết, càng là ở thành phố A, bọn họ càng phải cẩn thận.
“Có thể tốt hơn khu nhà cao cấp chỗ cậu à?” Tô Nham cười nhạo.
“Hừ, lười nói với cậu. Lâm Cường, Trần Yến hai người các cậu đều đến đây thì phải đến nhà tớ làm khách, mẹ tớ rất hiếu khách nha.”
“Không không không, chúng tớ ở chỗ Tô Nham thôi, trong này tự tại, rất thoải mái, nhà này rất đẹp.” Lâm Cường cự tuyệt.
“A, Lâm Cường nhà các cậu là chỗ quy hoạch trước tiên, lúc này nhà mới cũng xây gần xong rồi phải không?”
Lâm Cường mặt lộ vui mừng : “Đúng vậy, phỏng chừng mùa hè có thể làm xong, chờ lắp đặt thiết bị hết rồi thì mùa thu có thể về ở. Nhưng tiếc là khi đó tớ cũng phải đi học.”
“Phát tài rồi, nhà trong trung tâm thương nghiệp, chậc chậc.”
“Cút đi, cậu giễu cợt tớ.”
Thư Kế Nghiệp thúc Tô Nham đi làm, Tô Nham đành vứt bỏ Lâm Cường cùng Trần Yến, bảo Lương Khuê mang bọn họ hảo hảo chơi một vòng. Thẳng đến khi tiễn hai người bọn họ về, Lương Khuê mới tìm đến công ty của Tô Nham để thăm thú.
Lương Khuê thuần túy là hiếu kỳ nhưng thấy công nhân viên đại bộ phận là người nước ngoài, Tô Nham đi làm ở nơi này cơ bản là nói Anh văn, nói cái kia như nước chảy hoa trôi làm Lương Khuê nghẹn họng nhìn trân trối. Hắn và Tô Nham cùng là học sinh cấp 3, sao hắn không thể nói chuyện với người nước ngoài thạo như vậy? Nhìn Tô Nham như thế, quả thực đúng là không hề có chút chướng ngại, dù thế nào cũng nên ngừng một chút suy nghĩ rồi nói tiếp chứ.
Thư Kế Nghiệp rất hòa thuận với Lương Khuê _ người không có phận sự đang chờ đợi này làm Lương Khuê nhàn nhã đến độ không được tự nhiên.
“Lương Khuê, muốn đến nơi này làm thêm hai tháng không?”
Lương Khuê vừa nghe thiếu chút nữa cao hứng gật đầu, nhưng lại lập tức lắc đầu cự tuyệt.
“Cám ơn nhưng tôi cũng rất bận, mấy ngày nữa tôi cùng người ta đi xem một miếng đất.”
“Cậu muốn làm bất động sản?” Thư Kế Nghiệp một câu nói toạc ra.
“Nào có a, tôi chỉ nhìn lung tung thôi, nhàn rỗi vẫn hoàn nhàn rỗi.”
Tô Nham tuy nói là ông chủ nhưng thứ y am hiểu chính là phương diện kỹ thuật. Bởi vậy y phải nán lại ở phòng kỹ thuật loay hoay đến trời tối, thỉnh thoảng còn phải tăng ca.
Cơ bản không thể cùng Lương Khuê đi tập lái xe, dù sao xe thì y cũng mua rồi, quen thuộc những bước điều khiển, cứ đợi đến lúc thi bằng lái.
Lương Khuê luôn đi xem Tô Nham nhưng hắn cũng bề bộn. Ban đầu, vội vàng giúp Trần Oản Oản chạy chân, mùa hè này, Trần Oản Oản thần không biết quỷ không hay rời khỏi Trung Quốc. Chuyện này là Lương Khuê làm, cả Tô Nham cũng không biết.
Lương Khuê không tin danh dự của Trần Oản Oản, Trần Oản Oản tuy đã cầu hắn nhưng lúc gần đi Lương Khuê nói một câu với Trần Oản Oản: Đừng làm Trầm Thành có cơ hội tìm thấy cô.
Trần Oản Oản hiểu ý của hắn, nếu muốn tự do tự tại ở nước ngoài thì đừng lắm miệng. Lương Khuê ở quốc nội, bất cứ lúc nào cũng có khả năng đi nói cho Trầm Thành hành tung của cô. Cô có thể tưởng tượng, nếu Trầm Thành biết cô lặng yên không một tiếng động ra đi, thằng tâm thần cố chấp kia sẽ tức giận thành dạng gì.
Tô Nham và Lương Khuê hai người cả hè đều bận rộn. Cơ hội gặp mặt giảm rất nhiều, ngẫu nhiên thấy cũng là lúc ăn cơm. Nhân viên công ty Tô Nham đều đặt cơm bên ngoài, một đám người nước ngoài ăn hơn phân nửa là cơm tây. Thư Kế Nghiệp không bắt bẻ, gì cũng ăn nhưng Tô Nham lại kén chọn. Lương Khuê biết rõ điểm này, cố ý giúp y đặt cơm trưa phù hợp, cũng không phải tiệm nổi tiếng, chỉ là một tiệm cơm nhỏ nhưng Tô Nham mừng rỡ không thôi.
Ngày có điểm thi, Tô Nham cũng quên tra, chính Lương Khuê điện thoại tới nói cho y biết điểm, Tô Nham mới biết được thành tích. Điểm rất cao, thành tích trong dự liệu,đại học A không thành vấn đề. Điểm của Lương Khuê rất nguy hiểm, phỏng chừng vừa qua điểm chuẩn đại học A một chút nhưng Lương Khuê chẳng lo chút nào. Cầm điện thoại cười ha ha hơn nửa ngày:“Tớ đã nói tớ nhất định có thể đuổi theo cậu đến đại học A mà.”
Ngày thứ ba sau khi có điểm, Tô Nham nhận được điện thoại của Thầy Mã, thúc y trở lại trường học blahblah các loại, nói trắng ra chính là kéo thủ khoa thành phố C đi quảng cáo. Thầy Mã thúc mà hiệu trưởng cũng giục, trời rất nóng, Tô Nham thật không muốn chạy cả hai đầu. Y không ngờ lấy được tiếng thủ khoa thành phố C, có tên đứng đầu, lại sẽ đưa tới nhiều chú ý đến thế.
Ngày Tô Nham Lương Khuê cùng về trường là ngày thứ tư sau khi có thành tích. Không chỉ là cổng trường, con phố Tô Nham sống nhiều năm, chỗ cao giữa đường cái, rất nhiều nơi đều treo tên Tô Nham là trạng nguyên lang.
Tô Nham tiến vào trường chợt nghe Lâm Cường hoan hô la lớn:“Tô trạng nguyên! Chúc mừng cậu! Ngao ngao ngao, tớ liền biết cậu có năng lực giành giật được chức trạng nguyên mà, không ngờ trúng thiệt nghen!”
“Cậu cùng Trần Yến thi thế nào?”
Lâm Cường vui cười:“Nguyện vọng 1 không có vấn đề.”
Tô Nham khe khẽ thở dài:“Từ nay về sau phải ra nam ra bắc, tớ tại thành phố A, cậu ở thành phố H, Trần Yến lại ở thành phố M.”
Lâm Cường ảm đạm thở dài:“Cái này cũng không có biện pháp, tớ hướng thượng đế thề, tớ muốn đi đại học A nhất! Nhưng mà người ta không thu tớ a.”
Thầy Mã đập qua một cái:“Muốn thi đại học A bình thường sao không cố gắng, hiện tại hối hận muộn rồi.”
“Hứ, em chỉ nói thôi mà.”
Thầy Mã mặt hồng hào, năm nay cao trung Lê Hoa thi rất khá, bốn học sinh đỗ đại học xuất sắc nhất, trong đó ba em là đại học A, đều là học sinh lớp khoa học tự nhiên 12/1 bọn họ. Ngoài ra lớp chuyên xã hội có một nữ sinh đỗ đại học B thành phố A. Hơn nữa Tô Nham còn là trạng nguyên khoa học tự nhiên thành phố C, từ khi có điểm thi, phóng viên liền thường xuyên tới phỏng vấn hiệu trưởng một chút.
Thầy thúc Tô Nham trở về, không chỉ muốn y tiếp nhận phỏng vấn, quan trọng nhất là mấy người Tô Nham có học bổng kếch xù, không cầm chẳng phải rất lãng phí. Tô Nham có thể nhận ba vạn, ba người khác nhận một vạn. Một vạn là quy củ,thành phố C mặc kệ là trường nào, chỉ cần đỗ đại học A hoặc đại học B, một người thưởng một vạn.
“Tô Nham à, còn có vài quỹ công ty gì gì đó cũng liên lạc với thầy, muốn cùng em ký hợp đồng, tiền lương rất cao. Thầy nghe hiệu trưởng nói lộ là phỏng chừng hơn mười vạn cũng có.”
Tô Nham lắc đầu:“Những xí nghiệp kia coi như xong, em không có ý định ký hợp đồng.”
“Thầy Mã thầy cũng đừng trông mà thèm hơn mười vạn kia, Tô Nham làm sao có thể bán mình, chính cậu ấy làm ông chủ rất sướng. Không phải em nói thầy nha, Tô Nham cùng người hùn vốn mở công ty game, thoải mái vô cùng.”
Thầy Mã không tin tưởng lắm: “Đây là thật? Động tác nhanh như vậy, vừa mới thi xong. Là hùn vốn với Lương Khuê sao?” Ông cảm thấy Lương Khuê chung sức liền có khả năng hơn, Lương Khuê trong nhà có quyền có thế, mở cái gì thầy cũng không kỳ lạ.
“Thầy Mã, không liên quan gì tới em nha. Tô Nham nhà chúng ta rất lợi hại, sau này em phảinhờcậu ấy nuôi em.” Lương Khuê buông tay.
“Đều là thành niên còn không đứng đắn như vậy.”
Thầy Mã cười mắng, nhìn các học sinh thanh xuân dào dạt, trong lòng trăm điều cảm thán. Lại tiễn bước một nhóm tốt nghiệp rồi, những học sinh này, có tuổi trẻ có sức sống, có khát vọng, có mộng tưởng. Tương lai của chúng có lẽ cũng không quá bằng phẳng thoải mái nhưng từ hôm nay trở đi, cho dù chúngvấp ngã, cũng chỉ có thể học tự mình bò lên.
“Từ nay về sau, các em chính là người lớn.”