Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 52: Thi đại học




Trác Vân Chi vội vàng chạy tới bệnh viện đa khoa, một chân vừa bước vào phòng bệnh, em của bà _ Trác Liên Chi liền nhìn thấy, nước mắt lập tức tuôn rơi.

Chị em hai bà đều là người đã bốn mươi tuổi, có nhà mẹ đẻ tốt, lấy chồng cũng giỏi, nhiều năm nở mặt nở mày như vậy, trừ lúc còn trẻ bị ủy khuất mà khóc, hiện tại cho dù gặp phải mưa gió há có thể tùy tiện rơi lệ.

“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vợ chồng hai em ly hôn, sao lại làm con mình thành như vậy? Bệnh viện nói thế nào? Việt Việt rốt cuộc là bệnh ở đâu? Trong nước nếu trị không hết, chúng ta sẽ đưa ra nước ngoài, mặc kệ bệnh gì cũng phải sớm trị, sao em lại một mình trong này? Tần Tứ Hải vương bát đản kia, có vợ bé con hoang liền không quan tâm Việt Việt hả?” Trác Vân Chi mới trở về, vốn thể xác và tinh thần mỏi mệt, vừa được tin liền chạy đến bệnh viện, hiện tại liên tục quăng pháo truy hỏiem gái, mỏi mệt gì cũng không cánh mà bay, đều bị phẫn nộ cùng lo lắng chiếm giữ.

Không đợi em mình khóc không ngừng trả lời, Trác Vân Chi đi thẳng đến trước giường bệnh Tần Việt. Thiếu niên trên giường như đang ngủ, ngoại trừ gò má hơi có vẻ gầy gò, một người ngoài nghề như bà cũng nhìn không ra bệnh gì.

“Chị…… Việt Việt đã mê man nửa tháng, chưa tỉnh lại lần nào, bác sĩ…… Tất cả bác sĩ đều nói không có bệnh, tìm không ra bệnh gì, kiểm tra gì chúng em đều làm, cả móng tay cũng không buông tha nhưng bác sĩ không có cách nào. Họ nói Việt Việt chỉ là mê man, nguyên nhân lớn nhất là tâm lý, nhưng nó không tỉnh lại thì không có cách nào trị được.”

Trác Vân Chi nghe vậy kinh hãi, lo sợ nói:“Một…một mực không tỉnh? Sao lại không có bệnh, không có bệnh sao lại không tỉnh? Vì sao là bệnh tâm lý ? Em phải nói rõ, hiện tại tình huống nào mà còn khóc, không phải chị nói em, suốt ngày chỉ biết xí xọn đánh bài, conbị bệnh cũng không biết. Giờ Tần Tứ Hải thì ngon rồi, còn sinh một đứa con hoang nữa phải không?”

Trác Liên Chi bị chị răn dạy nén đau khổ, đứt quãng nói hết sự tình, chuyện Tần Việt cùng Quan Văn lúc trước bị bà bắt gặp, vì thế cuống cuồng phẫn nộ vẻn vẹn chỉ có hai nhà Tần Quan. Hai vợ chồng bà sao có thể không biết xấu hổ mở miệng nói với người khác, dù trong lòng khó chịu, cũng một mực nghẹn, cả chị ruột cũng không dám kể khổ. Giáo huấn con cũng là chuyện trong nhà, ai cũng không muốn cho người ngoài biết.

Nhưng hiện tại, Trác Liên Chi không thể giấu nữa, nếu nói trước kia bà còn để ý mặt mũi, nhưng hiện tại bà muốn cái thứ kia làm gì. Sống cả cuộc đời, không có tình cảnh gì bết bát hơn so với hiện tại.

Trác Vân Chi nghe em gái đem sự tình từ gốc đến ngọn nói xong, biểu lộ trên mặt thiên biến vạn hóa, nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải. Khó có thể tin, bà làm dì cả, trước kia tuy thường xuyên đùa giỡn nói nếu Việt Việt là con gái thì tốt rồi, khẳng định xinh đẹp hơn cả hai chị em bà. Nhưng con trai dù sao cũng là con trai, vui đùa chỉ là vui đùa.

“Việt Việt…… Yêu con trai? Không phải có hiểu lầm gì chứ?”

Trác Liên Chi cười khổ lắc đầu: “Nếu hiểu lầm, sẽ biến thành như hôm nay sao…… Những lời này em nhẫn nhịn đã lâu, trong lòng khó chịu cũng không dám nói ra. Giờ em còn cái gì…… Mặc kệ thế nào, chỉ cần Việt Việt mau mau tỉnh lại, em cũng mặc kệ những điều kia. Là lỗi của em, em giận hồ đồ, em xúc động, miệng em tiện, em sao lại có thể nói ra những lời kia……” Trác Liên Chi úp úp mở mở khó kìm bật khóc. Lúc chồng ôm con hoang về nhà, trùng kích trong nháy mắt làm bà mất đi lý trí, bà thật sự hận, hận con trai mìnhhư thân, hận chồng mình quá nhẫn tâm. Hiện tại, bà lại hận chính mình.

“Việt Việt là máu thịt của em……”

Trác Vân Chi thở dài, ôm lấy em gái nói:“Em phải tỉnh lại, hiện tại chủ yếu là trị bệnh cho Việt Việt, những thứ khác em không cần suy nghĩ quá nhiều, nếu em ngã bệnh, Việt Việt làm sao bây giờ?”

Trác Liên Chi nức nở nghẹn ngào gật đầu, khóc thút thít nói: “Cái tên vương bát đản kia muốn ly hôn liền ly hôn, hắn đã có con hoang rồi, từ ngày đó đã không cách nào đi tiếp nữa rồi.”

“Ly hôn là ly hôn, con cái là con cái, chị mặc kệ Tần Tứ Hải làm quái gì, nhưng nếu hắn dám mặc kệ Việt Việt sống chết, chị không để yên cho hắn đâu!”

Tần Tứ Hải ngược lại không nhẫn tâm như vậy, không biết có phải xuất phát từ áy náy hay không, người vốn kiên quyết muốn ly hôn lại không ly hôn. Đương nhiên đứa con trai nhỏ khẳng định phải nuôi, nữ nhân bên ngoài kia ông cũng nuôi, chỉ là nói rõ, trừ phi Tần Việt khôi phục lại, bằng không tuyệt đối không cho cô ta danh phận gì.

Sau buổi trưa quang đãng, Trác Liên Chi đang nằm sấp trên giường bệnh ngủ gật, nghe được tiếng đập cửa liền đi qua mở cửa, thấy được thiếu niên làm bà nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời không nói gì.

Bà đã từng hận cậu, luôn nghĩ nếu không có Quan Văn, con mình có lẽ sẽ rất bình thường.

“Dì Liên, con muốn nhìn Việt Việt……”

Thiếu niên cao lớn nghẹn ngào nói.

Lại vài ngày trôi qua, tình huống của Tần Việt vẫn không chút thay đổi.

Lúc này rất nhiều thân thích đều biết tin tức, bất kể là Tần gia hay Trác gia, đều giúp nghĩ biện pháp tìm bệnh viện càng đáng tín nhiệm. Cuối cùng thương lượng, bệnh của Tần Việt nên đưa đi nước ngoài hỏi một chút.

Những sự tình này ngược lại không ai để Trác Liên Chi quan tâm phí sức, Trác Vân Chi lưu loát giúp đỡ chạy đi làm.

Thân làm chồng, Lương Hưng Quốc nhìn bà vì chuyện nhà cô em vợ bận trước bận sau, thỉnh thoảng trên bàn cơm cảm thán đứa bé Việt Việt kia……

Số lần ông hút thuốc bất tri bất giác tăng nhiều _ Tần Việt đứa bé kia, cùng năm với con mình, Tần Việt đứa bé kia biến thành như vậy, con của ông…… thì sao?

Không biết sao, trong đầu ông bỗng nhiên hiện ra thân ảnh hai thiếu niên nọ. ( giác quan thứ 6 của ba Lương dã man thật đấy :v )

Đảo mắt đến giữa tháng năm, thời tiết càng ngày càng nóng bức, các học sinh thay đổi quần áo mát mẻ mùa hè.

Sáng sớm mát mẻ, Tô Nham đúng giờ đi tới trường học.

Y vừa bước đến chỗ ngồi, Lương Khuê tiếp sau đã đến, mang theo một thân mùi hương kem đánh răng bạc hà.

Tô Nham nghiêng đầu nhìn Lương Khuê, từ khi Tần Việt nhập viện, cảm xúc của Lương Khuê cũng không phấn khởi lên nổi. Nhưng Tô Nham vẫn vui mừng, bất kể nói thế nào, tình huống của Lương Khuê hôm nay tốt hơn rất nhiều so với trước kia.

Đời trước, Lương Khuê vì Tần Việt chết đi mà bi thống không thôi, không những bị ác mộng dày vò, mà cả ý chí cũng bị áp chế đến mềm nhũn.

Tháng năm của bây giờ…… Là khoảng thời gian Tô Nham chưa từng cùng Lương Khuê trải nghiệm. Có đôi khi y nhìn Lương Khuê ngồi cùng bàn, cảm giác như nằm mơ.

Lương Khuê trước kia, rõ ràng ngay trong sinh nhật hắn ngày đó, dứt khoát mà đột ngột bị cha mẹ mang đi, từ đó về sau…… Rốt cuộc không còn gặp lại.

Ngày tháng trước kia, Tần Việt chết đi mang đến thương tiếc không ngớt, còn có đả kích trầm trọng. Tần Việt chết, tình yêu bí mật của y và Lương Khuê cũng chấm dứt.

Mười tám tháng tư, Tần Việt nhảy lầu bỏ mình. Cùng ngày, cha mẹ các thân thích của cậu ấy toàn bộ chạy tới, kể cả cha mẹ Lương Khuê.

Ngày hôm sau, Tần Việt hoả táng tại thành phố C, Tô Nham làm bạn học, cùng tất cả giáo viên học sinh cùng tham gia lễ truy điệu của Tần Việt.

Lễ truy điệu cử hành ngay tại trường hoả táng, y còn nhớ như in trước giây phút Tần Việt bị đẩy vào lò hoả táng, mẹ cậu hôn mê, Lương Khuê nổi điên, gắt gao ôm chặt quan tài rống to:“Không được đốt! Ai cũng không được đốt!”

Tiếng rống giận dữ phẫn nộ bốc đồng của Lương Khuê chấn động từng người tiễn đưa, nữ đều rơi lệ, mẹ hắn khóc khuyên hắn thế nào cũng không buông tay. Cha hắn, cậu hắn, mấy người đàn ông khuyên bảo thế nào cũng không được, ôm chặt đến tay Lương Khuê cũng chảy máu, hắn không buông tay, quật cường bướng bỉnh.

“Lương Khuê, cậu để Tần Việt yên nghỉ đi.”

Trong đám người ầm ĩ, thanh âm của Tô Nham xa xa truyền đến, cũng không cao bao nhiêu.

Nhưng đối với Lương Khuê mà nói, vậy là đủ rồi, hắn nghe được, hắn buông tay .

Về sau Tô Nham nghĩ, cha mẹ Lương Khuê tại sao lại phát hiện tình cảm của bọn họ, có lẽ chính là bọn họ trong lúc vô ý để lại dấu vết.

Hai người bọn họ tiễn biệt Tần Việt, còn đắm chìm trong cái chết của Tần Việt không tỉnh lại.

Tô Nham vốn định vào ngày 26 tháng 4 năm ấy, vào ngày sinh nhật của Lương Khuê chọc cười làm hắn vui vẻ.

Y nghĩ biện pháp chuẩn bị xong hết thảy.

26 Tháng 4, ngày đó, ngọn nến trên bàn còn chưa thổi tắt, tâm nguyện của Lương Khuê còn chưa ước ra.

Cha mẹ của hắn, từ trên trời giáng xuống ……

Kỳ thật cảnh tượng kia cũng không có gì, y và Lương Khuê mặt đối mặt ngồi, chính giữa là bánh ngọt. Bọn họ không hôn môi cũng không ôm, nhưng nét mặt của họ, như trẻ con phạm sai, rốt cục bị phát hiện. Thất kinh, sợ hãi nhìn hai vị trưởng bối.

Vị Lương thúc thúc kia từng nói có thể nhận y làm con nuôi, liếc cũng không liếc y một cái, phảng phất như y không đáng nhắc tới, y chỉ là hạt bụi. Lương thúc thúc chỉ gắt gao nhìn chằm chằm con trai của mình, xa xa đứng ở cửa lớn:“Theo cha trở về.”

Con không đi.

Tô Nham cỡ nào muốn nghe câu trả này lời, dù câu trả lời ấy chung quy cũng không cách nào phản kháng được gì, yếu ớt đơn bạc, nhưng y vẫn muốn nghe Lương Khuê nhè nhẹ giãy dụa.

“ Vâng ”

Đáp án của người ấy kia đơn giản như thế, đơn giản đến nhiệt khí toàn thân y trong nháy mắt đều bị rút đi cạn sạch .

Gương mặt căng cứng của Lương thúc thúc hình như nhẹ nhàng thở ra, ông rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối cũng không đánh ai mắng ai, thậm chí không nói lời dư thừa nào.

“Hôm nay không trở lại, liền vĩnh viễn đừng trở về.”

“Cha và mẹ chờ con dưới lầu, ba phút.”

Người đàn ông đó mang theo vợ thủy chung trầm mặc sảng khoái xuống lầu .

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, trống rỗng, nhân khí cũng biến mất.

Tô Nham nhớ tới ngày cha mẹ rời đi, cũng là hình ảnh này, và, cũng chỉ còn lại mình y trong hoàn cảnh này.

Người đã nói bỏ đi trấn định như thế đó, hắn còn có tâm tình hôn y.

Nụ hôn khắc trên vầng trán không có nhiệt độ, lạnh buốt như băng, dội tắt lửa giận bốc lên trong lòng y.

“Tô Nham.”

Hắn nhẹ nhàng gọi Tô Nham, vòng qua cổ y.

Ngọc Quan Âm lạnh buốt đeo lên cổ Tô Nham, đó là mảnh ngọc Lương Khuê đã đeo mười tám năm.

“Tớ đem phúc khí quãng đời còn lại của mình, toàn bộ để lại cho cậu……”

Hắn dựa vào vai Tô Nham, thở ra một tiếng thở dài thườn thượt.

Lương Khuê đi, rất không rõ ràng.

Chỉ có Ngọc Quan Âm trên cổ lúc nào cũng nhắc nhở y, cao trung giữa y và Lương Khuê đã xong, Lương Khuê sẽ không trở về nữa.

“Tô Nham, nghĩ cái gì mà ngẩn người vậy?” người ngồi cùng bàn vươn tay kéo Tô Nham về từ mảnh hồi ức.

Tô Nham kinh ngạc nhìn mặt Lương Khuê, tầm mắt chậm rãi trượt, rơi vào mảnh Ngọc Quan Âm trên cổ Lương Khuê.

“Thích bùa hộ mệnh này của tớ à?” Lương Khuê mỉm cười.

“Nhìn rất đẹp.”

“Cũng không chỉ đẹp mắt thôi, bà nội nói đây là bùa hộ mệnh, bảo bối gia truyền truyền thừa mấy thế hệ, nó là phúc khí của Lương gia, là phúc khí của tớ đấy.”

“Cậu tin sao?”

Lương Khuê nghiêm mặt nói:“Tớ luôn luôn tin.”

…..

Lịch đếm ngược thi đại học từng bước ép sát, Tô Nham cảm thấy sống một ngày bằng một năm. Có đôi khi y nghĩ, mở mắt ra có lẽ liền chứng kiến cha mẹ Lương Khuê, chuyển thân một cái, chỗ ngồi bên người có lẽ liền trống không.

Nhưng một ngày lại một ngày trôi qua, Lương Khuê một mực vẫn còn.

“Lương Khuê, nếu có người khi dễ tớ thì làm sao?”

“Đánh hắn! Đánh hắn! Hung hăng đánh hắn!”

“Nếu như là cậu khi dễ tớ thì sao?”

“Hôn hắn! Hôn hắn! Hung hăng hôn hắn!”

“…… Khùng.”

Đảo mắt, bước vào tháng sáu, lịch đếm ngược biến thành từng đơn vị.

Thầy Mã rất vui mừng, những ngày gần thi đại học này, cảm xúc học sinh trong lớp cuối cùng khôi phục ổn định. Trước kia bởi vì chuyện Tần Việt, tâm tư các học sinh rất xao động. Đặc biệt là Lương Khuê và Tô Nham, vô cùng uể oải, làm cho người ta lo lắng không thôi. Thầy thực sợ Tần Việt một mực không tốt lên, hai người này bởi vậy mà ảnh hưởng đến chuyện thi đại học.

May mà Lương Khuê lại khôi phục nụ cười trước kia, Tô Nham cũng tỉnh táo lại nhiều.

5 Tháng 6, các học sinh nhận được bằng chuẩn khảo, 6tháng 6, giáo viên cùng bộ phận các phụ huynh mang học sinh đến xem trường thi của từng người.

Trường thi khoa xã hội và tự nhiên của Lê Hoa cao trung phân biệt thành 2 trường, khoa xã hội ở trường số 2, khoa học tự nhiên thì ở trường 1.

Ngày 7 tháng 6, Tô Nham cùng Lương Khuê bước vào trường thi, hai người họ thi cùng một trường, nhưng không cùng lầu.

Buổi sáng đầu tiên là thi ngữ văn, Tô Nham cầm bài thi, cũng không vội làm bài.

Y nhìn quanh trường thi, có chút hoảng hốt cùng mờ mịt.

“Nham Nham, sự tình biến thành như vậy, ngươi không cần kỳ quái nhiều, phát triển thế nào ngươi liền làm như thế đó. Ta đã sớm nhắc nhở ngươi, sau này biến thành như thế nào, đều là do ngươi. Theo đạo lý, hiện tại Lương Khuê hẳn là thi đại học tại thành phố A, mà ngươi, hẳn là không cách nào thi đại học.”

Tô Nham toàn thân chấn động, chuyện cũ kéo lên nỗi phẫn nộ mãnh liệt.

“Thí sinh kia, trò hết nhìn đông tới nhìn tây làm gì? Thành thật làm bài, đừng nghĩ lệch lạc, hôm nay tôi nói cho các trò biết, trong này không phải cuộc thi bình thường, đây là thi đại học! Ai muốn làm bừa, hậu quả rất nghiêm trọng, nói không chừng bị mất tiền đồ của mình. Nắm chặt thời gian làm bài đi.”

Giám thị nghiêm nghị răn dạy thí sinh.

Tô Nham đè tức giận xuống, cúi đầu hít sâu, bắt đầu làm bài.

Tô Nham mặc dù trọng sinh, nhưng đề thi đại học năm này y hoàn toàn không biết. Cả đề văn là gì cũng không biết. Bởi vì năm này đời trước, y căn bản không thi đại học.

Lúc bạn cùng trang lứa đang thi đại học vì mộng tưởng mà vùi đầu phấn đấu, ai lại biết có một học sinh vắng mặt?

Khi giáo viên và bạn bè phát hiện Tô Nham vắng, cuống quít tìm kiếm y, ai lại biết Tô Nham bị giam trong kho hàng tối như mực, gào rách cả cuống họng.

Trầm Thành, Trầm Thành!

Tô Nham lần đầu tiên hận một người, hận không thể thiên đao vạn quả hận không thể nghiền xương thành tro.

“Nham Nham!”

“…… Hả?” Tô Nham hoàn hồn từ trong cơn phẫn nộ.

“Ta nhắc nhở ngươi chăm chú thi, lúc này ngươi miên man suy nghĩ làm gì? Không phải ta nói ngươi, ngươi hận Trầm Thành kia là Trầm Thành lúc trước, bởi vì hắn bắt cóc ngươi, làm ngươi không cách nào thi đại học, ngươi có lý do hận hắn. Nhưng nhất thế quy nhất thế, hiện tại ngươi ngồi ở chỗ này, Trầm Thành không xuất hiện, theo đạo lý, ngươi hiện tại không có quyền hận hắn.”

“Hảo hảo mà thi đi, đường tới ở đây, ngươi đừng tự hủy tương lai.”

“Cám ơn.”

Tô Nham lau lau mồ hôi trên trán, cố gắng không bị chuyện cũ làm rối loạn

Cuộc thi Ngữ văn thuận lợi chấm dứt, Tô Nham đi khỏi trường thi, liếc liền trông thấy Lương Khuê trong đám người.

“Tô Nham, thi thế nào? Ha ha, viết văn tớ sợ nhất cũng không tệ lắm, văn nghị luận tớ sở trường nhất, may mắn không bắt tớ tự tình. Cậu khẳng định cũng không khó khăn.” Lương Khuê ôm lấy bả vai Tô Nham tâm tình vui sướng nói.

“Ừ, cũng không tệ lắm.”

“Tô Nham, Lương Khuê, ha ha, hai người các cậu thi thế nào?” Lâm Cường từ trong góc vui mừng xông lại, đằng sau còn đi theo vài bạn học cùng lớp.

“Cũng không tệ.”

“Mọi người nhanh đi cổng trường họp, chủ nhiệm đang chờ .”

“Ôi, ba mẹ ta còn đang ở cổng trường.”

“Ba tớ ở đấy rồi.”

“Mẹ và chị tớ đến rồi.”

Các học sinh cậu một câu tớ một câu cười nói tuôn về phía cổng trường, trong đám người, Lương Khuê len lén nắm chặt tay Tô Nham.

Đêm qua hắn ở nhà Tô Nham, khoảng chín giờ, cha Tô Nham gọi điện thoại tới hỏi thăm, chúc Tô Nham thi tốt.

Lương Khuê lúc ấy nghe điện thoại xong, còn cảm thấy người cha kia cũng không phải quá mức không có lương tâm, vì vậy thuận miệng nói:“Cha cậu vẫn còn quan tâm cậu.”

Ai ngờ tiếp theo Tô Nham nói:“Con gái ổng cũng thi đại học hôm nay, ổng phải chở cô ta.”

“……”

Hai người theo sóng người gian nan đi tới, chân bị giẫm nhiều lần.

Tô Nham đột nhiên bỏ tay Lương Khuê ra, Lương Khuê đang buồn bực muốn hỏi, mắt chớp chớp bỗng nhiên trông thấy tại cổng trường đông nghịt, dựng thẳng một biểu ngữ màu đỏ bắt mắt không gì sánh bằng, biểu ngữ kia đề tiểu ngữ đỏ thẫm ‘Chúc các học sinh thi đại học thuận lợi! Chúc Lương Khuê đề tên bảng vàng! Chúc Tô Nham đỗ trạng nguyên!’

“Phụt, ha ha ha! Lương Khuê, Tô Nham! Trên biểu ngữ kia có phải là hai người các cậu không? Ha ha ha, cái này ai làm vậy? Ba mẹ các cậu đúng là nhiệt tình đến ‘Đỗ trạng nguyên’ nha.”

“Ai u, còn có đội cổ động viên?”

Lương Khuê chỉ ngây ngốc nhìn cổng trường, hắn nhìn kỹ, ấy chết chưa, thật sự trông thấy một đoàn người quen.

Nhìn người nhảy nhót sung sướng nhất đứng đầu tiên không chính là mẹ hắn đấy sao!

“Lương Khuê! Lương Khuê! Cố gắng lên! Tô Nham! Tô Nham! Cố gắng lên!” Mẹ giơ hai đóa hoa hồng lớn mặt không đỏ chút nào hết nhảy lại gọi, sau lưng mẹ còn đi theo một đám tam đại cô bát đại di cao thấp mập ốm tạo thành một đội cổ động viên, người nào cũng mặc một kiểu áo T shirt, trên T shirt có vẽ khuôn mặt tươi cười của Lương Khuê, viết một ít từ ngữ như ‘Lương Khuê, con là giỏi nhất’ , ‘Tuyệt nhất nha’, ‘Tương lai là của con’.

Ngoài cổng một đống người đang vây xem.

Lương Khuê còn trông thấy anh họ nhà hắn bày ra khuôn mặt đau khổ mệt mỏi co rúm lại sau đám người kia.

Lương Khuê cũng muốn co rúm lại, vì vậy hắn dừng bước, lôi kéo Tô Nham tranh thủ xoay người: “ Hay chúng ta đi quán ăn vỉa hè đi ! ”

“Xú tiểu tử con dám chạy! Con còn chạy! Con đứng lại đó cho mẹ! Lão nương từ thật xa chạy tới trợ uy cho con, con thẹn thùng cái rắm à!”

Bạn cùng lớp lớn tiếng ồn ào:“Lương Khuê cậu chạy cái gì thế hả, mẹ cậu ở chỗ này kia mà.”

“Lương Khuê mẹ cậu bảo cậu về nhà ăn cơm.”

“Lương Khuê! Cùng mẹ cậu về nhà ăn cơm, trạng nguyên sẽ là của cậu đó!”

“Công chúa cũng là cậu luôn!”

Lương Khuê phẫn nộ rống to:“Các cậu còn không đi ăn cơm! Toàn bộ con mẹ nó thi trứng vịt hết đi!”

Tô Nham cười to không thôi:“Ha ha ha ha, được rồi, Lương Khuê, cậu đừng mắc cỡ. Dì ấy dụng tâm lương khổ, cậu đừng không cảm kích.”

Lương Khuê mặt đỏ tới mang tai nói:“Tớ không phải không cảm kích, nhưng cái này không được, quá mất mặt. Shit, tớ cũng không phải tinh tinh, đừng vây xem chứ.”

“Ha ha, cũng đâu có mất miếng thịt nào, đừng lãng phí khổ tâm của mẹ cậu. Đi thôi, theo tớ trở về.”

Tô Nham lôi kéo Lương Khuê không tình nguyện ra cổng trường, chung quanh lập tức không ít người cười nói nhỏ:“Cậu ta chính là Lương Khuê?”

“Mẹ nó thực khôi hài.”

Lương mụ mụ vươn tay khoác lên cánh tay con mình, dương dương đắc ý cười:“Đây là Lương Khuê, con tôi, chuẩn thi đại học A.”

“Còn đại học A…… Thoạt nhìn không giống kẻ tri thức.” Có người nhỏ giọng lầm bầm.

Lương mụ lại khoác vào tay Tô Nham:“Đây là con nuôi tôi, Tô Nham, đảm bảo là trạng nguyên.”

Lương mụ mụ mỗi tay khoát một thiếu niên, giẫm giày cao gót ngẩng đầu gạt đám người qua bước ra.