Thời gian nghỉ giữa tiết sau buổi học sáng rất lâu, dài tới 20 phút. Trường an bài rất nhân đạo, 20′ này cũng đủ học sinh chưa ăn sáng đi nhét đầy bụng .
Cửa hàng và căn tin đầy kín người, Lương Khuê ngang ngược xông vào lặn ra, ôm một đống đồ ăn vặt thoả mãn đi lên lầu.
Đi ngang qua rẽ cầu thang ký túc xá, đúng lúc nhìn thấy Tô Nham ôm một đống văn kiện xuống tới. Mắt Lương Khuê sáng ngời, vội vàng hô y lại:“Tô Nham!”
Tô Nham ngẩng đầu cười với hắn : “Không phải sáng cậu ăn no rồi sao?”
Lương Khuê hắc hắc vung vẩy đồ ăn vặt trong tay:“Ăn ít, cậu ôm gì đấy?”
Tô Nham nhún vai: “ Sách luyện tập mới với mấy lá thư.”
Lương Khuê nghe vậy chớp mắt mấy cái,“Có phải là thư của Việt Việt không? Gần đây nó hay viết thư liên lạc với Quan Văn.”
“Ừ.”
Lương Khuê nghe xong không biết cảm thụ gì, nghĩ đến bộ dạng vui sướng khi trông thấy thư của Tần Việt, hắn không khỏi thở dài. Hai người bị cha mẹ phản đối, hai bên đều dằn vặt thống khổ, có lẽ chia tay sẽ tốt hơn.
Hai người nhất thời im lặng, sóng vai đi trên con đường nhỏ giữa các bồn hoa. Trong bồn cỏ xanh như đệm trăm hoa như gấm, ánh bình minh như sợi vàng, nhuộm sáng thân ảnh của hai người.
Tô Nham lơ đãng ngẩng đầu, trước một cánh cửa sổ trên lầu, dáng người thanh lệ của Trần Oản Oản như tranh vẽ lẳng lặng dựa ở đó. Không biết cô đang ngắm phong cảnh, hay ngắm người trong phong cảnh.
Trở về phòng học, hai người đi thẳng đến vị trí của Tần Việt.
Tô Nham đưa cho Tần Việt lá thư đến từ thành phố A, Lương Khuê kín đáo đưa bánh mì cùng sữa chua cho cậu: “ Nhớ phải ăn hết nghe không! ”
Tần Việt nhận thư, vui mừng cong mày, ngoan ngoãn đáp ứng Lương Khuê: “ Biết rồi, em sẽ ăn hết.” Có phần nóng vội mở phong thư ra, vừa chuẩn bị đọc đột nhiên nghĩ đến cái gì, ngẩng đầu nhìn hai người:“Các anh còn đứng đây làm gì?”
Tô Nham bật cười, xoay người đi làm việc. Lương Khuê đập cậu một cái:“Không có lương tâm, ai nhìn cái thư thối của mày mà giấu, cái thứ lòng dạ hẹp hòi.”
Tô Nham đem sách luyện tập phân cho các tổ trưởng để phát, y cầm một phong thư khác đi về hướng Trần Oản Oản đang ngẩn người bên cửa sổ: “ Thư của cô.”
Trần Oản Oản quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt chằm chằm vào phong thư thật lâu, chậm rãi vươn tay tiếp nhận:“Cám ơn.”
Tô Nham hoàn thành nhiệm vụ, xoay người trở về vị trí cũ. Thư nhiều nhất trong lớp chính là Trần Oản Oản, gần như mỗi lần y đưa thư đều có một phong của cô, những lá thư kia đến từ cùng một người _ Trầm Thành. Ban đầu cũng không nhiều như vậy, nhưng hiện tại càng ngày càng nhiều, Trần Oản Oản cũng càng ngày càng lặng lẽ.
Chuyện Trần Oản Oản và Trầm Thành thư từ qua lại, trong lớp người biết không chỉ có mấy người Tô Nham và Lương Khuê, kỳ thật không ít người biết. Thầy Mã thậm chí giả bộ hồ đồ chẳng rõ. Thầy biết thì thế nào, có thể giúp Trần Oản Oản giải quyết sao? Các học sinh biết, nhiều lắm chỉ nghị luận sau lưng. Từ chuyện đó xảy ra đến nay, người theo đuổi Trần Oản Oản ngược lại không còn, người thầm mến chỉ dám thầm mến, không ai có gan đi thổ lộ. Rốt cuộc sợ cái gì, mọi người trong lòng đều rõ. Nam sinh khát vọng sắc đẹp của cô không dám gần gũi cô, tính tình cô như thế cũng làm các nữ sinh thân thiết không nổi, còn có người để bụng cô cùng thằng ngồi tù thư từ qua lại, cả lời nói cũng không dám nói với Trần Oản Oản. Trần Oản Oản hôm nay như một người cô đơn, khí chất đó, ngược lại càng cao ngạo lạnh lùng hơn cả trước kia, quả nhiên trong mắt không chứa vật gì.
Cô lặng lẽ, an phận, bình tĩnh, thậm chí tối tăm.
Tựa như từ hoa tường vi đầy gai biến thành đóa hoa sen im lặng trong làn nước.
Nhìn bên ngoài, một mảnh gió êm sóng lặng tuyệt đẹp mà lẻ loi.
Nhưng trong đôi mắt dấu diếm ánh sao hỏa kia, cuối cùng sẽ có một ngày cháy lan ra đồng cỏ.
“Phát ngốc cái gì đó?” Lương Khuê giơ bánh mì đâm vào mặt Tô Nham.
Tô Nham không kiên nhẫn đoạt lấy bánh mì, xé ra liền nhét vào mồm.
Lương Khuê cười ha ha:“Muốn ăn thì nói sớm đi, thiếu chút nữa một cái cũng không để cho cậu. Cậu còn chưa nói cho tớ biết, phát ngốc cái gì?”
Tô Nham nhai bánh mì hàm hồ nói nhỏ:“Nhớ tới một câu danh ngôn kinh điển.”
“Nói nghe cái coi.”
“Chó cắn người không kêu.”
Lương Khuê phun phụt : “ Đây cũng là danh ngôn? ”
Tô Nham gật đầu:“Kinh điển như vậy, dám nói không phải danh ngôn hử?”
“Không dám.” Lương Khuê buông tay.
Tô Nham cười cười, móc cà chua ra ném cho hắn. Lương Khuê cười hì hì chụp lấy:“Tô Nham, nghe nói ăn nhiều cà chua lâu già, sau này cậu già rồi khẳng định vẫn là soái ca.”
Tô Nham cười khẽ, vỗ vỗ mặt Lương Khuê, có thâm ý khác nói: “ Vậy đời này cậu có nhãn phúc .”
Lương Khuê hự sặc sụa, ho đỏ mặt thống khổ chửi bới:“Cậu đừng…… Đừng bậy bạ nghen, cảnh cáo cậu, giữa ban ngày ban mặt đừng động tay động chân, đừng hoa ngôn xảo ngữ, con mắt đừng loạn nháy, không muốn cười thì đừng loạn cười à nha!”
Tô Nham khinh khi hừ nhẹ:“ Cậu đúng là đần. Thiệt là thiếu tình thú mà?”
Lương Khuê lập tức giận dữ giải thích:“Cậu mới thiếu tình thú đó!”
Tô Nham lơ đễnh vung tay áo, Lương Khuê cảnh giác lui về phía sau. Tô Nham cầm lấy bút máy, Lương Khuê lui nữa, Tô Nham mở tập ra làm bài.
“…… Cậu làm gì vậy?” Lương Khuê lập tức đi qua.
“Làm bài.”
“Không ăn cà chua nữa?”
“Làm bài.”
“Khụ khụ, cậu là giận hay không giận đấy?”
“Tớ là làm bài.” Tô Nham giữ vững cường điệu.
“Cậu giận hả?”
“Tớ đang làm bài.” Tô Nham theo dõi hắn nói.
“Cậu đừng giận, mặc dù tớ không phạm sai lầm, nhưng tớ xin lỗi trước.”
“Tớ đang làm bài.” Tô Nham nâng cao âm lượng.
“Đừng nóng giận……”
“Tớ muốn làm bài!”
“…… Ngưu bản cân cho cậu ăn, đừng giận nha?”
“Cậu đi làm bài cho tớ!” Tô Nham rống to.
Lương Khuê vội vàng mở sách vở ra thành thành thật thật làm bài tập, viết một chữ nhịn không được ngẩng đầu bổ sung:“Cậu đừng giận, tớ đang làm bài nè.”
“…… Cậu x!” Tô Nham một chiêu Long Trảo Thủ ghìm chặt cổ Lương Khuê, níu lấy đầu hắn ấn xuống dưới bàn. Lương Khuê vung tay kêu to:“Uy uy, cậu đừng chó cùng rứt giậu……”
Mắt Tô Nham xám ngắt, khom người hành hung. Lương Khuê oa oa gọi bậy, hoảng loạn vùng vẫy lắc lư cái bàn, sách vở từ trên rơi xuống, rơi khắp thân hai người.
“Ôi yêu, đừng đánh, tớ thật sự sẽ ngoan ngoãn làm bài! Tô Nham, trưởng lớp, bà xã, để tớ làm bài!”
“Hai người các cậu làm gì kịch liệt vậy, an phận chút được không, thật nhiều người đều đang nhìn kìa.” Nam sinh bàn sau móc lỗ mũi lười biếng xem cuộc chiến.
Lâm Cường mang theo cái gói to xinh đẹp nhào qua kêu to:“Mau đứng lên, đừng đùa, có thứ tốt cho các cậu! Tô Nham, Lương Khuê, các cậu ai cũng có phần.”
Lương Khuê đẩy đầu Tô Nham ra ngửa lên, hiếu kỳ không thôi nói:“Vật gì đó?”
Lâm Cường cười ha hả mở túi ra, lấy ra vài cái túi nhỏ màu hồng phấn. Túi quà hoa văn hình trái tim, trên mặt còn có nơ con bướm làm đẹp, xem ra là do con gái làm.
“Qùa Tôn Lệ tặng chúng ta, bánh bích quy cô ấy tự làm đấy, đây là của hai cậu.”
“……” Tô Nham đứng dậy, tiếp nhận gói to liếc nhìn, bên trong chính là bánh bích quy hình động vật đáng yêu.
Lương Khuê liếc nhìn, xoa cái cổ đau nhức nói thầm:“Tớ ghét nhất ăn bánh bích quy, khô khăn không đủ nhét kẽ răng mà còn khát nước, dính răng.”
“Cậu không cần?” Lâm Cường kinh ngạc.
“Cậu thích thì cứ cầm lấy đi. Tô Nham, tớ còn muốn ăn cà chua……”
“Làm bài của cậu đi!”
Mỗi lần đến ngày nghỉ, Lương Khuê sẽ đến nhà Tô Nham ở. Nhưng cao trung một tháng mới nghỉ một lần, Lương Khuê bình thường vẫn cùng Tần Việt ở lại nhà giáo viên. Trừ sáng sớm thuận tiện mang bữa sáng cho Tô Nham, chuyện gì cũng cũng không tiện làm. Buổi tối một khi Lương Khuê về quá muộn, thầy giáo kia sẽ tra hỏi. Nếu là trước kia, Lương Khuê cũng không thèm để ý, nghịch ngợm phản nghịch một chút cũng chẳng sao cả, nhiều lắm bị người nhà mắng chút. Nhưng giờ hắn không dám, hắn trở nên cẩn thận. Hắn không muốn biến thành Tần Việt cùng Quan Văn thứ hai nhanh như vậy.
Ngày thường sau khi tan lớp tối, Lương Khuê cùng Tô Nham đến nhà xe, hai người đẩy xe dạo bước, đến cổng trường mới chia tay. Ngày hôm đó, buổi tối đột nhiên mưa rơi xối xả, sấm xuân trận trận, sấm sét vang trời.
Đến khi tan lớp tối, mưa vẫn tầm tã rơi.
Giáo viên nhìn ra ngoài cửa sổ lo lắng dặn dò mọi người:“Học sinh nội trú tận lực đem dù áo mưa cho học sinh ngoại trú mượn, đạp xe về nhà ngàn vạn lần phải chú ý an toàn.”
Giáo viên vừa đi, Lương Khuê vội nói:“Tô Nham cậu chờ ở lớp chút, tớ đi cầm dù cho cậu.”
“Ừ.” Tô Nham gật đầu thu dọn đồ đạc, Lương Khuê đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Tần Việt tựa ở cạnh cửa chê cười hắn:“Lấy dù cái gì, ở lại chỗ chúng ta một đêm không phải tốt sao, khỏi phải đạp xe về nhà. Mưa lớn như vậy, còn có sấm chớp, bung dù đạp xe nguy hiểm lắm, nếu bị sét đánh thì ……”
“Đúng vậy! Nếu bị sét đánh thì sao?” Lương Khuê giương giọng phụ họa, đôi mắt sáng lóng lánh nhìn chằm chằm vào Tô Nham.
Tô Nham mặt không biểu tình nhìn hai anh em họ hơn nửa ngày:“1+1=”
Lương Khuê cùng Tần Việt liếc nhau, trăm miệng một lời cẩn thận nói:“……2?”
Tô Nham mặt giãn ra cười tươi:“Đúng là nhị(2) thật[1].” =)))))
“Tớ đã nói mà, là 2.” Hai người mừng rỡ.
[1] Nham Nham đang chơi chữ đấy mọi người =)), nhị (số hai) trong tiếng hán cùng âm với nhị (ngu ngốc). Ý là Nham Nham đang mắng hai anh em LK ngốc nghếch đấy.
Tô Nham trịnh trọng gật đầu:“Trả lời có thưởng, tớ và các cậu đi.”
“Tô Nham!” Lương Khuê kích động vươn cánh tay, thân mật ôm vai Tô Nham đi ra ngoài. Tần Việt mang cặp của Tô Nham hấp tấp đi theo phía sau, đi hơn trăm mét, Tần Việt đột nhiên bừng tỉnh, hất tay đập cặp sách vào người Lương Khuê: “ Shit, em cũng không phải người hầu!”
Ba người đi đến cửa lầu, học sinh chỗ ấy chồng chất như núi, tất cả đều bị mưa to chặn lối, có ít người hết đường xoay xở, có ít người đang chờ người đưa dù. Còn có một vài người cha người mẹ chu đáo, sớm tới đón con mình.
Tuy nói Lương Khuê ở lại nhà của giáo viên, nhưng từ nơi này dầm mưa chạy về, kết quả cũng y chang như chạy đến nhà Tô Nham.
“Một hơi xông về đi tắm rửa thay quần áo ha?” Lương Khuê đề nghị.
“Các anh có thể trở về tắm, hơn nữa có thể cùng nhau tắm.” Tần Việt không đếm xỉa tới nói.
Trong đêm tối sắc mặt Lương Khuê ửng hồng, bàn tay nắm lấy Tô Nham như bị điện giật buông ra.
“Chờ một chút , xem người khác có dư ô không.” Tô Nham nói.
Trần Oản Oản miễn cưỡng đứng trong một góc quạnh quẽ, trong tay còn chuẩn bị một cái ô khác. Cô giương mắt tìm kiếm trong đám người, lướt khắp mọi nơi, rốt cục nhìn thấy người muốn tìm, cô nhếch môi chen đi qua.
Tần Việt đang cùng hai người Tô Nham nói chuyện phiếm cãi cọ, đột nhiên bị người từ phía sau lưng nhẹ nhàng chọc một cái. Tần Việt khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Trần Oản Oản cùng cái ô cô đưa tới. Tần Việt còn không kịp nói gì, Trần Oản Oản đã đem cái ô nhét vào tay cậu, xoay người bước đi.
“……” Tần Việt giơ ô chớp mắt mấy cái, âm thầm lắc đầu. Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, biết rõ nước chảy vô tình còn mê đắm, đây không phải ngốc sao.
“Có ô, chúng ta đi thôi.”
Ba chàng trai chen chúc trong một chiếc ô, chạy chừng mấy trăm mét quanh co khúc khuỷu, kết quả khác biệt không lớn so với không bung ô. Ướt đẫm xông vào nhà thầy giáo, vợ thầy kinh hô không thôi:“Ai nha, cô biết các con sẽ ướt nhẹp, chạy nhanh đi vào tắm rửa thay đồ đi.”
Dấu chân của ba người giẫm qua, để lại một đống bừa bộn trên đất. Hứa phu nhân đi theo đằng sau kiên nhẫn lau rửa.
Lương Khuê cùng Tần Việt ở một gian phòng, phòng này rất lớn, một trái một phải đặt hai giường còn có khoảng không to đùng chính giữa, tủ quần áo, bàn học, giá sách cái gì cũng có. Trên bàn sách còn trồng vài bồn cây tiên nhân chưởng(xương rồng bà), tất cả đều là kiệt tác của Lương Khuê. Đây là một gian phòng rất sạch sẽ, không giống ký túc xá của nam sinh cao trung. Có thể giữ gìn sạch sẽ như thế cũng không nhiều, Lương Khuê là một trong số đó.
“Việt Việt, em đi lên lầu tắm, Tô Nham, tớ mang cậu đi toilet dưới lầu. Cậu mặc đồ ngủ của tớ đi……”
Tần Việt ôm áo tắm cười quái dị:“Mặc quần lót của anh cũng không sao à.”
“…… Cút!” Lương Khuê đạp cậu.
Tần Việt lập tức cút.
Tô Nham tiếp nhận đồ ngủ, liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Lương Khuê:“Cậu đỏ mặt cái rắm, tớ không thèm mặc quần lót của cậu.”
Lương Khuê hổn hển:“Ai cho cậu mặc! Cậu liền cởi truồng chạy nhong nhong đi!” ( nếu thế thật có đứa ko nhịn được à nha Khuê Khuê )
Tô Nham gội đầu tắm rửa khoan khoan khoái khoái trở về phòng sấy tóc. Chờ Lương Khuê tắm xong trở về, Tô Nham đang nằm lỳ trên giường đọc sách. Mà Tần Việt gục xuống bàn vắt hết óc viết thư.
Lương Khuê xoay người đi cắt một dĩa táo tới, Tô Nham cũng không ngẩng đầu lên nói:“Lương Khuê, thầy số học có nói cho cậu chuyện thi toán Olympic không?”
“Đề cập qua, cậu có thi à?”
Tô Nham lắc đầu:“ Tớ từ chối”
“Vì sao? Olympic Toán sẽ giúp thi đại học dễ hơn mà, tối thiểu có thêm 20 điểm.”
“Cậu đồng ý?” Tô Nham quay đầu nhìn hắn.
Tô Nham đeo kính mắt, vừa nghiêng đầu, ánh đèn làm mắt kính y phản quang, cả mặt y Lương Khuê cũng không thấy rõ, không khỏi vươn tay tháo mắt kính y xuống:“Cậu cũng không cận thị, suốt ngày mang mắt kính giả làm gì.” mắt kính bị tháo xuống, gương mặt cùng hai con ngươi của Tô Nham thật sự lộ ra rõ ràng. Khuôn mặt vừa tắm xong, cảm giác như thêm phần nhu hòa, mông lung mê người đến khác thường.
Lương Khuê dừng một chút, giơ máy sấy nói:“Tớ không thi, tớ không thèm để ý thêm điểm đại học gì, Olympic Toán quá phiền toái, bắt đầu 11 là phải học chương trình học Olympic Toán, còn phải mua sách mua tư liệu tham khảo. Con mẹ nó, chương trình học vốn đã nhiều, tớ có bệnh mới đi học Olympic Toán. Cậu cũng không cần tham gia, thành tích tốt vậy muốn thêm 20 điểm làm cái rắm gì, làm không tốt bị Olympic Toán dày vò thành tích vốn có cũng giảm xuống. Loại học sinh này cũng không phải không có.”
Tô Nham ngừng bút,“Cậu chuẩn bị thi đại học nào?”
Lương Khuê cười thần bí, vuốt thổi mái tóc đã khô bò lên giường, ghé vào bên người Tô Nham cười ha ha:“Cậu thế nào?”
Tô Nham mỉm cười:“Tớ muốn thi đại học A, cậu được không?”
Lương Khuê mừng rỡ, kích động ôm chặt cổ Tô Nham:“Tớ được!”
Tần Việt đập bàn:“Nhỏ giọng một chút coi, đừng coi tôi như không tồn tại nha.”
“Được được, qua một bên viết thư đi.” Lương Khuê phất tay, ngược lại tự tin nói:“Cậu không thi đại học A quá lãng phí, cậu đã muốn thi, tớ khẳng định phải thi.”
Tô Nham cười hắn:“Cậu có bản lĩnh thế không.”
“Ha ha…… Cậu có phải không mặc quần lót không?” Lương Khuê cố ý hỏi y.
Tô Nham vô cùng bình tĩnh gật đầu:“Không có mặc.”
“……” Không có mặc mà trấn tĩnh như thế, tại sao suy nghĩ hỗn loạn lại là Lương Khuê hắn chứ?
Tô Nham ngáp, vứt bút xuống xoay người lăn vào chăn mền, xoa mi tâm nói:“Phiền, bài tập đáng ghét còn một nửa chưa làm xong.”
Lương Khuê thấy y mỏi mệt, lập tức đau lòng không thôi:“Không làm thì thôi, sợ cái gì. Chúng ta đều không làm, cậu gấp làm gì.”
Tô Nham nhíu mày nói:“Muội nó, sáng mai chính là lớp Anh văn, cô không kiểm tra bài của tớ mới là lạ.”
“Xỉu, lại là lớp Anh văn sáng?” Lương Khuê giật mình, phiền toái nhất chính là cô Anh văn. Chỉ binh chỉ tướng thích chỉ Tô Nham, nếu chỉ đến Tô Nham mà y không làm bài, Tô Nham đối mặt không phải là phạt đứng cũng không phải là chép phạt, mà là ‘cái nựng yêu thương’ của cô Anh văn.
Cô giáo Anh văn là em vợ hiệu trưởng. Trình độ tiếng anh cấp sáu, dạy giỏi, thích cười, tính tình rất tốt, nhưng lại có một điểm làm nam sinh chịu không thấu. Cô yêu thích một người, hoặc là trừng phạt một người, đều thích dùng bàn tay như cái bánh bao phát vào mặt người nọ. Một bên vỗ nhè nhẹ, một bên lắc đầu thở dài:“Tô Nham à Tô Nham, em bảo cô nói em thế nào mới tốt, này cũng không được đó cũng không xong, em bảo cô làm sao bây giờ?”
“Tô Nham à Tô Nham, thật không hổ là Tô Nham, very good!”
Nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạng làm người ta sợ hãi.(=.=)
Nam sinh sau lưng bàn tán nói cô Anh văn chiếm tiện nghi của soái ca, nhưng Lương Khuê trước kia không thừa nhận điểm này. Bởi vì hắn cũng là soái ca á nhưng cô Anh văn chưa bao giờ bảo hắn trả lời câu hỏi, hoàn toàn không đếm xỉa gương mặt soái ca tuyệt vời của hắn.
Cô anh văn đối với nữ sinh thì trái lại, trong nữ sinh, cô thích nhất Trần Oản Oản, đi học nhất định sẽ chỉ cô. Lúc Trần Oản Oản đáp không được, cô Anh văn sẽ cầm sách vỗ vào mặt, vừa không nhẹ không chậm đập vào, vừa vô cùng đau đớn cảm thán:“Trần Oản Oản à Trần Oản Oản, em để cô nói em thế là tốt hay không?”
Có lần Trần Oản Oản liên tục trả lời không được ba vấn đề, quả thực bị vỗ cả tiết, khuôn mặt nhỏ nhắn bị đập đỏ cả. Trần Oản Oản sắc mặt khó coi, cô Anh văn cũng không thấy gì.
Bất kể là Trần Oản Oản hay Tô Nham, phiền nhất sợ nhất chính là lớp Anh văn .
“Tớ giúp cậu làm?” Lương Khuê đề nghị.
Tô Nham lắc đầu, quăng bài đi, vén chăn lên kéo Lương Khuê lại gần, không đợi Lương Khuê nói gì liền hôn lên.