Trọng Sinh Chi Cưu Triền

Chương 52




CHƯƠNG 52 – TÂM CỦA HỨA KIỆT (1)

Ở khi tôi vừa nói ra tiếng ‘mẹ’, thìa trong tay cha lần thứ hai rơi trên mặt đất, lần này ông không khom người xuống nhặt nữa mà là mắt chữ O mồm chữ A nhìn tôi, mặt đỏ rồi lại chuyển sang tái, biến hóa y như kính vạn hoa, trầm tĩnh nho nhã ngày xưa một chút cũng không còn.

Âu Phong Minh bên cạnh cũng sợ run lên, nhưng hắn lại mau hồi thần lắm, nhìn tôi khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười xấu hổ, cứng ngắc khởi động thân thể ‘Mảnh mai’ của mình, hắn vỗ vỗ vai tôi, thấp giọng nói: “Ngoan…”

Ngoan cái đầu nhà anh, tôi thiếu chút nữa đã nói ra như thế rồi, nhưng vừa thấy mặt cha tái nhợt, tôi đành cố gắng nuốt xuống câu này. Trên mặt nặn ra một nụ cười hì hì, sắc mặc cha lúc này cũng không thể dùng hai từ ‘khó coi’ để hình dung nữa, tôi nghĩ nếu như bây giờ đất nứt ra một cái động, cha cũng tình nguyện chui xuống đó và ở luôn chứ không bao giờ chịu ra gặp mặt tôi cùng Âu Phong Minh đâu.

Nghĩ tới một khả năng như thế, tôi hít hít mũi, chửi mình không nên cùng Âu Phong Minh so khí thế, khiến cha bị kẹp ở giữa sẽ không tốt…

Khi trong lòng tôi đang suy xét nên xem chuyển trọng tâm câu chuyện đi đâu, Âu Phong Minh cười khẽ nhìn cha nói: “Tín, em đói bụng.”

Biểu tình trên mặt cha từng chút từng chút khôi phục trầm nhiên ngày xưa, cho đến cuối cùng là mặt không đổi sắc nhìn tôi cùng Âu Phong Minh, sau đó chậm rãi đem cái thìa mới rớt xuống đất nhặt lên mang vào bếp rửa.

Ông ngày thường đều là thập phần trầm tĩnh hiền lành, lúc này đột nhiên mặt không đổi sắc như vậy thực làm cho tôi có chút kinh hãi, tôi biết ông cũng không phải là người không biết nổi giận, nếu là đột nhiên nổi giận thì đại khái sẽ không chỉ ở trong phạm vi tưởng tượng của tôi.

Nghĩ như thế khiến tôi nhịn không được nhìn qua Âu Phong Minh, chỉ thấy hắn một bộ chẳng hề để ý, mặt mày chán ngắt nhìn đồ ăn ngon miệng trên bàn. Đại để là cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, hắn ngẩng đầu cười nói: “Hàn Hiểu, cậu biết không? Tôi không sợ anh ấy giận tôi, tôi sợ nhất là anh ấy coi như không thấy tôi.”

Tôi nghe xong hơi sửng sốt, còn chưa lên tiếng thì cha đã từ phòng bếp đi ra rồi, ông nhìn hai người chúng tôi.

Bữa cơm này thực quỷ dị, cha vẫn luôn không lên tiếng, trong suốt bữa ăn Âu Phong Minh vẫn luôn để cha gắp thức ăn cho hắn, còn hắn thì nằm trên ghế salon giả làm ông lớn…

Đại khái là do trong lòng còn tồn tâm tư có lỗi với hắn, cha đối với tất cả yêu cầu của hắn đều đáp ứng, biểu tình của cha rất an tĩnh, Âu Phong Minh ở bên cạnh chít chít chút chút, tôi lại cảm giác họ thập phần hài hòa. Tôi ở một bên cắn đũa nhìn hai người kia, trong lòng có cảm giác khó nói nên lời.

Những năm gần đây, cha cùng tôi tuy rằng thân cận, nhưng dù sao trong nhà chỉ có hai người chúng tôi, tôi là cái loại người lắm tâm tư nhưng không lắm lời, mà cha lại rất biết lý giải tâm tư con cái, rất nhiều chuyện ông hiểu trong lòng ông xem trong mắt nhưng cũng không nói cùng tôi…

Âu Phong Minh thì lại là cái loại người da mặt dày vô đối, có lẽ hắn đứng ở bên người cha cũng là điều hay, chí ít hắn quấn quýt như thế sẽ khiến cha nói ra tâm sự, đây là chuyện tôi không thể nào làm được… Nghĩ tới đây trong lòng tôi hơi bình tĩnh lại, thần trí cũng thanh minh vài phần, đang muốn chú tâm ăn cơm, liền nghe thấy Âu Phong Minh đang lải nhải: “Tín, em khát nước lắm.”

“Tín, em muốn ăn rau diếp xào thịt băm.”

“Tín, anh nếm thử canh này đi, có phải có chút nhạt không…”

“Tín, anh nếm thử món rau diếp này đi, hình như không mềm lắm…”

… … … … …

Tâm lĩnh là một chuyện, thế nhưng nghe hắn lải nhải, tôi nhịn lại nhẫn, cuối cùng đôi đũa trong tay ‘cạch’ một cái bị bẻ gẫy…

Cha nhìn tôi nhếch miệng cười nhạt nói: “Hàn Hiểu, ăn không quen đồ ăn ba làm sao?”

Trong nháy mắt tôi cảm thấy đôi mắt của ông giống y như hồ ly, ông dù cười rất nhẹ nhàng với tôi nhưng hình như ông muốn nói rằng ông khó chịu thì cũng không cho tôi yên.

Tôi nhìn cha không giống ngày thường mà thầm nghĩ, ảnh hưởng của Âu Phong Minh xem ra không chỉ hữu hiệu với tôi. Tuy là nghĩ như vậy, tôi ngoài miệng vẫn cẩn thận nói: “Không, không phải.” Miệng nói như thế, tay thuận lợi đem đoạn đũa trong tay bỏ xuống bàn, nói: “Không phải, con chỉ là nghĩ…”

“Tín, Hàn Hiểu nhất định là nhớ đồ ăn do Hứa Kiệt làm, cho nên, Tín nha, ngày sau anh không cần làm cho cậu ấy ăn đâu, làm cho mình em ăn được rồi.” Âu Phong Minh vừa nhai vừa cười nói.

Tôi nhìn hắn rồi lắc đầu đứng dậy đi vào phòng bếp đổi đôi đũa khác.

Sau đó vừa ăn cơm vừa xem Âu Phong Minh hát hí khúc, hắn không hổ là người đại diện thâm niên trong giới giải trí, biểu tình kia, động tác kia, không vào giới giải trí quả nhiên là đáng tiếc.

Một bữa cơm ở trong đủ loại tâm trạng xấu hổ đã kết thúc, lúc ăn xong, tôi buông bát đứng lên nhìn cha cười nói: “Ba, con có chút mệt mỏi, ba cùng… ba cùng Âu Phong Minh từ từ nói chuyện.”

Nói xong không đợi ông phản ứng tôi liền xoay người trở về phòng, chớp mắt đóng cửa nghe được tiếng Âu Phong Minh: “Tín, anh nói xem, có phải Hàn Hiểu có định kiến với người mẹ này không.”

Tôi lập tức run lên, một thân nổi da gà, quá kinh khủng rồi, Âu Phong Minh quả nhiên là quá kinh khủng rồi.

Tôi nằm ở trên giường xoa nhẹ cánh tay thật lâu, mới đem cái loại cảm giác nổi đầy da gà này áp chế xuống. Sau khi bình tĩnh lại tâm tư, tôi ngồi ở trên giường cau mày, Âu Phong Minh, Âu Phong Minh, chuyện của cha và hắn tôi sẽ không thể nhúng tay.

Nghĩ tới đây tôi thở dài, nhìn đồng hồ thấy còn sớm, trong lòng thấy nhớ Hứa Kiệt, thế là liền gọi điện thoại cho cậu. Lúc bấm số điện thoại của cậu, tôi đột nhiên nghĩ cậu lúc này hẳn đang chụp hình hoặc tập hát, tôi có phải quấy rối cậu rồi không, nghĩ tới đây tôi lại chần chờ. Cho tới nay đều là Hứa Kiệt gọi cho tôi, tôi đối với thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu cũng không hiểu quá rõ, chần chờ một giây, tôi chuẩn bị treo máy, nhưng đúng lúc này Hứa Kiệt tiếp nhận điện thoại.

“Hàn Hiểu, là anh sao?” Thanh âm Hứa Kiệt có hai phân chần chờ, tôi ừ một tiếng rồi nói: “Là anh đây, làm sao vậy?”

“Không có việc gì, tại anh ít khi gọi điện thoại cho em, em còn tưởng rằng là anh Phong Minh cầm điện thoại của anh rồi gọi trêu em.” Hứa Kiệt lại cười nói.

Tôi nghe xong cười khẽ hai tiếng rồi hỏi: “Phải không đấy?” Cậu ở đầu kia điện thoại nói tất nhiên rồi.

“Sau này anh gọi điện nhiều cho em là được rồi chứ gì, à, em hiện tại đang làm cái gì đấy? Có quấy rầy tới em hay không.” Tôi thấp giọng hỏi.

“Em… em… em đang ghi âm.” Hứa Kiệt chần chờ vài tiếng rồi nói.

Tôi ngẩn người, trong lòng căng thẳng, Hứa Kiệt đang nói dối, người khác nói dối thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết là Hứa Kiệt không phải người biết nói dối, cậu vừa nói dối, người khác sẽ nghe ra cậu đang nói dối. Hơn nữa lúc này trong điện thoại truyền đến tiếng đàn violin ưu nhã, sao có thể là đang ghi âm… Cậu có chuyện gì cần gạt tôi sao?

Những suy đoán này khiến tôi nhăn mi lại, còn chưa kịp nói cái gì, bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nữ mềm mại, Hứa Kiệt a một tiếng vội vội vàng vàng nói với tôi: “Hàn Hiểu, em… em có việc, lúc sau nói chuyện nhé…”

Không đợi tôi kịp phản ứng, điện thoại đã ngắt.

Tôi nhìn điện thoại, cảm thấy hơi mờ mịt… Trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Hứa Kiệt cúp điện thoại của tôi.