Nhớ tới bản thân đã từng không cố gắng như vậy, Hạ Thiên Tịch đều âm thầm hối hận, may là y sống lại lúc này, thời gian còn không muộn, cho nên y nhất định phải sống thật tốt, sẽ không lại để phụ thân của mình mất mặt.
Kỳ thật, trước kia cũng không phải y thể thuật thực sự kém đến mức không đỡ được, mà là y thực sự không muốn rèn luyện, bởi vì rèn luyện thể thuật thật sự là quá mệt mỏi khổ cực, y không kiên trì được liền thường xuyên giả vờ bất tỉnh, sau khi phụ thân biết liền hận rèn sắt không thành thép, không có biện pháp nào chỉ để cho y tùy ý sa ngã.
Trên đường hướng tới phòng họp nghị sự, Hạ Thiên Tịch âm thầm thề, một đời này y tuyệt đối không để phụ thân mang thêm một cái khuất nhục nào nữa.
Trong phòng họp, giờ phút này chính là thảo luận nóng như lửa.
"Hạ nguyên soái, ngươi không thể làm như vậy, ngươi như vậy là hoàn toàn vì việc riêng tư muốn liên bang chúng ta lâm vào chiến tranh, ta không đồng y."
"Ta cũng không đồng ý."
"Ta cũng không đồng ý."
"Hạ nguyên soái, vì một cái phế vật liền khai chiến với đế quốc, ta tin tưởng Lăng nguyên soái cũng không đồng ý."
"Đúng vậy, một cái phế vật mà thôi, dựa vào cái gì phải vì một cái phế vật mà khơi mà chiến tranh hai nước?"
"Chúng ta không có nghĩa vụ vì một cái phế vật mà đổ máu."
"..."
Trong phòng họp một trận ầm ĩ.
Hạ Thanh ngồi trên chiếc ghế cao nhất trong phòng họp, một khuôn mặt lạnh như băng nhìn qua không một chút cảm xúc, ánh mắt lạnh băng của anh lạnh lùng nhìn hai bên các nghị viên đang không ngừng ầm ĩ, mày một chút cũng không nhăn lại, khi mọi người dần yên tĩnh trở lại, ánh mắt lạnh lùng của anh liếc mọi người một cái, giọng nói không có chút tình cảm nào vang lên: "Ầm ĩ xong rồi sao?"
Mọi người cả kinh, đều không nói gì.
Hạ Thanh lạnh lùng liếc mọi người, cho dù trong mắt anh không có biểu đạt ra ý tứ, nhưng là ánh mắt phi thường lạnh.
Là thống soái cao nhất liên bang, khí thế cường đại mà lạnh băng của anh thật sự không có người dám khiêu chiến, nhưng là một nam nhân hoàn mỹ như vậy, lại có một nhi tử phế vật như Hạ Thiên Tịch.
Hạ Thanh lạnh lùng nói: "Ta chỉ là thông báo cho các vị, cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của các ngươi." Thanh âm của anh thực lạnh, nhưng lại cường ngạnh không để cho bất luận kẻ nào phản đối, trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh của một nguyên soái không để cho kẻ nào được phép nghi ngờ.
"Hạ nguyên soái, Neville Lithur kiên quyết phản đối ngài vì việc riêng mà khiến cho phần đông mọi người chảy máu, nếu Hạ nguyên soái kiên trì làm như vậy, như vậy ta sẽ đến chỗ Lăng nguyên soái cáo trạng Hạ nguyên soái." Một người vỗ bàn đứng lên.
Ba!
Một người khác lại vỗ bàn đứng dậy, tức giận nói: "Hạ nguyên soái, nếu ngài thật sự phải vì một cái phế vật mà ra mệnh lệnh, như vậy ta kiên quyết cãi lại mệnh lệnh."
"Phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của quân nhân."
"Nhưng là quân nhân chúng ta, chiến sĩ liên bang, không có khả năng vì một cái phế vật mà chiến."
Khi Hạ Thanh còn muốn nói tiếp, cửa phòng nghị sự liền bị đẩy ra, ngoài cửa là một thiếu niên xinh đẹp xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngũ quan thiếu niên thực tinh xảo xinh đẹp, phảng phất tạo hóa rất là bất công vì một người như y mà lãng phí tâm tư, nhưng là cố tình khuôn mặt xinh đẹp kia lại lạnh băng không có biểu tình gì, ngay cả một đôi mắt màu đen kia cũng lạnh giống như Hạ nguyên soái, lạnh đến nỗi làm cho người ta không rét mà run.