Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 270: Hạ Thiên Tịch thay đổi!




Trong xe taxi Hạ Thiên Tịchcảm thấy thập phần bất mãn, hướng tới Lăng Thần oán giận nói: "Ngươi nói Úc Trục Thiên kia có phải hôm nay ra cửa bị lừa đá hay không?" Y thật là thập phần khó chịu vì Úc Trục Thiên chèn ép Lăng Thần, nam nhân là của y, muốn chèn ép cũng là y chèn ép, hắn dựa vào cái gì nói Lăng Thần không tốt? Hắn dựa vào cái gì chán ghét Lăng Thần? Hạ Thiên Tịch càng nghĩ càng không thoải mái, giống như bản thân phi thường thích một thứ gì đó bị một người ngoài thấy cư nhiên trước mặt y nói thứ này xấu vậy, sẽ khiến y phi thường tức giận.

"Ừ" Lăng Thần sờ sờ đầu Hạ Thiên Tịch trấn an: "Chỉ là một tên điên, đừng vì một kẻ điên mà tức giận."

"Nhưng mà......" Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần bĩu môi nói: "Hắn dựa vào cái gì nói ngươi không tốt? Ta ghét nhất người khác nói ngươi không tốt, ngươi là của ta, muốn nói ngươi không tốt cũng nên là ta nói, hắn một ngoại nhân dựa vào cái gì muốn nói ngươi không tốt?"

Tuy Hạ Thiên Tịch nhìn như hoàn toàn có chút gây sự vô cớ, nhưng Lăng Thần lại phi thường hưởng thụ.

Lăng Thần gợi lên khóe môi tà khí cười cười, một tay đem người kéo vào lòng nói: "Ngoan, đừng vì một người ngoài mà tức giận, không đáng!!"

"Vậy ngươi hôn hôn ta." Hạ Thiên Tịch lấy lòng bĩu môi.

Ánh mắt Lăng Thần ám ám.Hạ Thiên Tịch nhướng mày.Lăng Thần nheo lại mắt phượng, thật cho rằng đây là đang trên xe taxi mình không dám làm gì y sao?

Hạ Thiên Tịch đắc tươi cười, tựa hồ ở ngạo kiều hừ hừ, hừ hừ......Lăng Thần mị mị mắt phượng, chợt một tay ấn gáy Hạ Thiên Tịch, cúi đầu hung hăng hôn lên cánh môi Hạ Thiên Tịch.

Hạ Thiên Tịch trừng lớn hai mắt, tựa hồ không nghĩ tới Lăng Thần cư nhiên thật sự dám ở trước mặt người ngoài phóng khoáng như vậy.

Hơn nữa, hắn còn không phải vừa chạm vào liền tách ra, còn đem đầu lưỡi với vào khoang miệng y, làm cái lưỡi hôn.

Hạ Thiên Tịch cảm giác bản thân không tìm đường chết sẽ không phải chết.

Tài xế phía trên thập phần nghiêm túc lái xe, nhưng ánh mắt lại thường thường nhìn hai người qua kính chiếu hậu, trung niên một bó tuổi, cảm thấy nội tâm mình thực mạnh mẽ, người trẻ tuổi hiện tại càng ngày càng phóng khoáng, quả thực khiến hắn có chút không bình tĩnh nổi mà!

Thật vất vả mới tới nơi, Lăng Thần mới buông Hạ Thiên Tịch ra,Hạ Thiên Tịch chân cẳng đều nhũn, ngay cả thân thể đều có chút mễm nhũn, cánh môi đỏ bừng, đôi mắt mang theo hơi nước hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Thần một cái, y như này làm sao có thể về nhà được nữa!

Lăng Thần gợi lên khóe môi cười cười, trả tiền, đỡ eo Hạ Thiên Tịch lập tức xuống xe.

Tài xế taxi lập tức chạy nhanh như bay, không được, nội tâm mạnh mẽ của hắn cũng bị hai người trẻ tuổi này làm cho không bình tĩnh, hắn muốn về nhà tìm bà xã an ủi bản thân mới được.

Xuống xe, Hạ Thiên Tịch vẫn cảm thấy chân mình có chút vô lực, y hung tợn trừng mắt nhìn Lăng Thần một cái, ném ra cánh tay trên eo, như này làm sao y về nhà gặp phụ thân cho được.

Mà lúc này, Úc Trục Thiên đi theo sát bọn họ cách đó không xa nhìn một màn này, Lăng Thần đỡ eo Hạ Thiên Tịch, hai người thập phần thân mật, Hạ Thiên Tịch vừa quay đầu lại, thị lực cực tốt của hắn lập tức thấy được cánh môi sưng sưng của Hạ Thiên Tịch, giấm chua lập tức tràn ngập sắp làm hắn chết đuối.

Lão cha như hắn còn chưa tự tay ôm qua con trai mình đâu, càng là chưa thân mật hôn qua khuôn mặt con trai, cư nhiên đã bị một người ngoài bắt nạt như vậy, nếu hiện tại trong tay có thanh đao, hắn tuyệt đối sẽ đi xuống không chút do dự giết chết Lăng Thần.

Úc Trục Thiên càng xem càng cảm thấy ghen ghét, càng xem càng cảm thấy giấm chua bay đầy trời, con hắn, con trai đáng yêu của hắn....cứ như vậy bị một ngoại nhân tha đi, đã thế con của hắn còn giúp một ngoại nhân chọc tức lão cha như hắn, con của hắn còn không cho lão cha y hôn, con của hắn....

Úc Trục Thiên giờ phút này tràn ngập đầy đầu đều là hình ảnh con của hắn bị người ngoài bắt cóc, giờ phút này hắn nghiễm nhiên quên mất, Hạ Thiên Tịch căn bản không biết thân phận giữa hai người.

Trong đầu Hạ Thiên Tịch, Úc Trục Thiên hiện tại chính là một tên tâm thần.

Nếu để Úc Trục Thiên biết suy nghĩ trong đầu Hạ Thiên Tịch, hắn tuyệt đối sẽ sẽ phun một búng máu mà chết.

"Sao hắn lại tới nữa?" Hạ Thiên Tịch vừa quay đầu lại liền thấy được Úc Trục Thiêncách đó không xa cùng lại đây, cảm thấy Úc Trục Thiên hôm nay có phải bị choáng váng hay không?

Không phải đều nói gia chủ Úc gia là một nhân vật thực không dễ dàng nhìn thấy sao? Như thế nào hôm nay Úc Trục Thiên này lại luôn đi theo bọn họ? Xem ra, hắn không chỉ có đầu bị lừa đá, mà chắc chắn là bị quỷ bám vào người rồi.

Lăng Thần cũng nhíu nhíu mày, hắn cũng không biết Úc Trục Thiên tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian bọn họ rời đi này đã xảy ra chuyện gì hắn không biết?

"Mặc kệ hắn, chúng ta đi vào." Lăng Thần bất động thanh sắc đỡ Hạ Thiên Tịch, hai người thân mật đi vào.

Nếu, Úc Trục Thiên còn đi theo hắn như vậy, hắn thề phải đi tra xét.

"Tiểu thiếu gia." Libor quản gia vừa thấy hai người trở về, trong thanh âm kinh hỉ có tôn kính: "Lăng thiếu gia."

"Ừm, Libor quản gia, phụ thân có nhà không?"

"Có, nguyên soái mấy ngày nay không có việc gì, vẫn luôn đều ở trong nhà." Libor quản gia lập tức đem hai người vào nhà, sau đó lập tức phân phó phòng bếp đi làm điểm tâm Hạ Thiên Tịch thích ăn.

Hạ Thanh từ trong thư phòng đi ra, Hạ Thiên Tịch nhìn phụ thân đứng ở lầu hai, đôi mắt lập tức sáng lấp lánh giống một chú chó nhỏ, nhếch môi cười lớn tiếng gọi: "Phụ thân."

Hạ Thanh nhìn con trai thời gian dài không gặp, khuôn mặt vô biểu tình thường ngày cũng hiếm khi xuất hiện một mạt ý cười, đi xuống lầu, hạ Thiên Tịch lập tức giống như một đứa trẻ chạy như bay tới trước mặt Hạ Thanh, chui đầu vào trong lòng ngực anh, hai tay giống như trẻ con ôm eo Hạ Thanh, cọ cọ đầu vào ngực Hạ Thanh làm nũng, vui sướng gọi: "Phụ thân, phụ thân......"

Trước kia, Hạ Thiên Tịch chưa từng làm nũng với Hạ Thanh như vậy bao giờ.

Cho dù, sau khi y sống lại, cũng rất ít làm nũng như vậy với Hạ Thanh, vì y cảm thấy như vậy quả thực quá mức nhõng nhẽo.

Nhưng từ lần ở trong bụng rắn lại lần nữa sống lại, tâm cảnh của y liền trở nên thay đổi.

Trước kia, tuy y biết phụ thân yêu y, nhưng từ trước tới nay y đều chưa biết quý trọng, giống như Lăng Thần, Lăng Thần yêu y như vậy, nhưng y từ trước tới nay đều không biết quý trọng.

Hiện tại, sau khi đã hiểu ra tình thân và tình yêu đáng quý như nào, Hạ Thiên Tịch không còn cái vẻ như ông cụ non ở trước mặt Hạ Thanh như lúc trước nữa, y tựa như một đứa trẻ chưa trưởng thành, một đầu chiu vào trong lòng ngực Hạ Thanh, thân mật dùng đầu cọ cọ ngực Hạ Thanh làm nũng.

Đây là biểu hiện của quan hệ tốt giữa con trai và phụ thân.

Y không muốn phụ thân cứ luôn lạnh lùng như vậy nữa, y cũng muốn cho phụ thân giống như y hạnh phúc, bằng không y cả ngày nhìn phụ thân lúc nào cũng lạnh như băng quá không hạnh phúc. Thậm chí, Hạ Thiên Tịch hiện tại còn muốn phụ thân cũng tìm được một người bạn lữ, cùng phụ thân vượt qua tuổi già.

Nhưng hiện tại suy nghĩ này vẫn chỉ đang ở trong đầu Hạ Thiên Tịch mà thôi, y biết việc này còn chưa thể nói cho phụ thân được, đầu tiên y muốn thay đổi phụ thân, không cho phụ thân cả ngày đều lạnh như băng nữa.

Thân thể Hạ Thanh cứng đờ, vì anh không nghĩ tới Hạ Thiên Tịch sẽ có hành động như vậy.

Anh nhớ rõ, khi Hạ Thiên Tịch vừa sinh ra, đoạn thời gian đó bởi vì không đủ dinh dưỡng, Hạ Thiên Tịch sinh ra rất nhỏ, rất gầy, rất nhẹ, lúc ấy anh đều cho rằng Hạ Thiên Tịch sẽ không sống nổi, nhưng sinh mệnh Hạ Thiên Tịch lại ngoan cường mà sống sót.

Khi Hạ Thiên Tịch còn rất nhỏ anh còn thường xuyên ôm y, nhưng sau khi anh bắt đầu vào trường quân đội số 1, bắt đầu nỗ lực hướng về phía trước, chỉ muốn cho con trai mình một chỗ dựa vững chắc, anh liền không còn ôm qua Hạ Thiên Tịch.

Lúc ấy, Hạ Thiên Tịch nho nhỏ chậm rãi lớn lên, nhưng bởi vì anh một tháng thậm chí mấy tháng hoặc là một năm mới thấy mặt một lần, tình cảm của Hạ Thiên Tịch đối với anhcàng lúc càng mờ nhạt, đến cuối cùng trở nên bài xích, thậm chí sau khi Hạ Thiên Tịch lớn lên liền chủ động tránh gặp mặt với anh.

Nhìn Hạ Thiên Tịch như vậy, anh thật sự rất đau lòng, cũng rất muốn đền bù, nhưng đứa bé nhỏ nhỏ gầy gầy lúc trước đã trưởng thành, đã không cần người phụ thân là anh rồi, anh muốn đền bù lại không tìm được bất cứ biện pháp gì.

Tận đến khi Hạ Thiên Tịch tự sát lại lần nữa tỉnh lại, quan hệ mới giữa hai người mới có một chút cải thiện.

Lúc ấy, nhìn Hạ Thiên Tịch không hề kiêng dè người phụ thân là anh, thậm chí mỗi ngày đều có thể xuất hiện gặp mặt với anh, nói chuyện, trong lòng ảnh liền cảm thấy phi thường thỏa mãn.

Nhưng Hạ Thiên Tịch không còn giống với lúc nhỏ bổ nhào vào lòng anh đòi ôm một cái nữa.

Hiện tại, hành động này của Hạ Thiên Tịch khiến thân thể nguyên soái đại nhân lập tức cứng lại, thậm chí chân tay có chút luống cuống.

Nhưng rất nhanh nguyên soái đại nhân liền trấn định lại, khuôn mặt vô biểu tình của anh rốt cuộc xuất hiện một mạt nhu hòa, ướt át trong ánh mắt rất nhanh bị anh thu lại, nâng lên cánh tay có chút cẩn thận, động tác thong thả, nhẹ nhàng sờ sờ đầu Hạ Thiên Tịch.

Mái tóc cắt ngắn đến góc cạnh sờ trong lòng bàn tay lại thực mềm mại, loại xúc cảm này lập tức làm Hạ Thanh thỏa mãn, thậm chí thân thể đều có chút run rẩy.

Con trai không bài xích anh, thậm chí còn chủ động bổ nhào vào ngực anh, loại cảm giác này thật lâu chưa thấy qua.

"Phụ thân." Tuy không thể nhận ra biến hóa trong lòng phụ thân, nhưng Hạ Thiên Tịch có thể nhận thấy thân thể Hạ Thanh từ căng cứng trở nên mềm mại, y cong cong khóe môi, cảm thấy mình làm như vậy quả là chính xác, y chỉ có làm như vậy mới có thể khiến phụ thân không còn băng băng lạnh lạnh không có một tia nhân khí.

"Con rất nhớ người." Hạ Thiên Tịch ngẩng đầu, hai mắt sáng lấp lánh giống như cún con làm nũng với Hạ Thanh.

Khóe miệng Hạ Thanh hiếm khi xả ra một mạt ý cười, lòng bàn tay vuốt ve mái tóc mềm mại của Hạ Thiên Tịch, thanh âm lạnh băng cũng mang theo một tia ôn nhu: "Bao lớn rồi còn làm nũng?"

"Mặc kệ là bao lớn, ở trước mặt phụ thân con đều là trẻ con, đều có thể làm nũng." Hạ Thiên Tịch tươi cười đáng yêu như đứa trẻ con.

Hạ Thanh vui vẻ vuốt tóc Hạ Thiên Tịch, trong lòng hạnh phúc lập tức bao trùm toàn thân anh.

..........